50. Sóng âm.
Ran đóng cửa phòng lại khi đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm. Dãy hàng lang chỉ còn mình hắn làm bạn với ánh đèn mờ nhạt trên tường.
Takeomi: Mày ít nhất cũng phải biết chừng mực đi chứ?
Ran: Ông chú đừng nói như thế. Tôi kiềm chế lắm rồi đấy.
Takeomi: Boss chỉ vừa khoẻ lại thôi. Chúng mày đừng có như hổ đói mà vồ lấy..
Ran: Chẳng phải chú cũng ham muốn sao?
Bầu không khí trở nên ngột ngạt gấp bội, Takeomi dập đi điếu thuốc trên tay, đôi con ngươi liếc sang nhìn đối phương, không chút lưu luyến mà rời đi về hướng ngược lại. Ran thở dài, loại chuyện này hầu như ngày nào cũng sẽ có vài người đến khịa hắn.
Vốn cơ thể boss không phải là nơi để bọn họ phát tiết, vốn boss không phải là một món đồ vật vô tri vô giác. Thứ họ kiếm tìm ở người đó, là tình yêu. Điều vốn đã bị em vức ra sau đầu từ thuở thiếu niên ấy tròn 18 xuân xanh của tuổi trẻ.
.
.
Vài phút trước khi hắn rời khỏi, Mikey giật mình tỉnh dậy trong vô thức. Dư âm từ cuộc làm tình kia có thể khiến cơ thể kiệt quệ này nghỉ ngơi đôi chút. Nào ngờ lại bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Ran thấy em tỉnh lại, hắn chỉ đứng lên nhìn em. Bất giác lại hướng về cánh cửa sổ mở toang, nơi gió lạnh lùa vào hất tung tấm rèm mỏng.
Ran: Kì lạ nhỉ...tôi đâu mở nó ra đâu chứ?
Ran chầm chậm tiến lại đóng cửa, bản thân hắn đang hoài nghi rằng, có phải chốt cửa bị hư rồi hay không. Nhưng kiểm tra một lúc thì mọi thứ vẫn bình thường, là bình thường đến nỗi khiến lòng người phát sinh nghi ngờ. Tuy thế, hắn vẫn quyết định nuốt cái nghi hoặc vớ vẩn ấy vào trong, gửi lời chúc ngủ ngon đến vị thủ lĩnh rồi lui ra ngoài.
Ran nào biết, Mikey vốn từ đầu đã không nhìn hắn. Khung cửa sổ ấy là tự tay em đóng, dĩ nhiên không phải em mở nó ra, để gió lạnh mang thứ không sạch sẽ vào trong phòng. Chỉ tiếc, Ran đi xuyên qua thứ ấy, tiến về cánh cửa vô tri mà kiểm tra. Chờ người kia đi khỏi, em mới có thể nhìn kĩ bộ dạng của thứ dị hợm ấy.
Một vong hồn đã phải tuyệt vọng mà tồn tại trên cõi đời này, một sinh mệnh cất lên tiếng khóc ai oán trong cuống họng rách toạt cả thanh quản. Bóng hình kia chỉ nhìn em, bằng đôi mắt bị móc ra khỏi hóc mắt đen lòm, nhìn người mà nó cho rằng đã cướp đi tất cả những khi còn là con người nó có được.
Mikey: Nếu còn là một kẻ bình thường. Mày chắc sẽ là một người có ngoại hình xuất chúng.
Lời buông ra, không rõ là cảm thán hay tiếc thưong, chỉ có thể gửi gió vào màn đêm u tịch. Mikey cuối cùng vẫn không thể hiểu, thứ mà Tsubaki-hime để lại, rốt cuộc là hận thù, hay là niềm đau thấu xương thấu tủy. Em nhìn vong hồn giờ chỉ như một thứ vức đi, tồn tại không nguyên do. Rồi lại nhìn đôi bàn tay gầy gò đặt gọn trên tấm chăn trắng tinh mềm mại.
- N...
Mikey như quên cả thở, cả người cứng đờ hướng về phía bóng đen không rõ hình dạng. Thứ dơ bẩn kia cất lời, máu tuôn khỏi vòm miệng, nhuốm đen cả tấm thảm lông mềm, từng bước chân khập khiễng tiến lại Mikey, nó cố vươn bàn tay gầy gò lúc nhúc dòi bọ.
- N..
Mikey: N?
Em cố lắng nghe những âm thanh không tròn vẹn, lòng càng lúc càng khó hiểu. Vong hồn này tuy nhìn hung tợn, nhưng trong kí ức của em, kẻ này chưa bao giờ xuất hiện trong những cơn ác mộng. Bàn tay ấy vẫn chơ vơ trong không trung, như cố tìm tới thứ cọng cỏ cuối cùng cứu vớt lấy nó.
- Ninh Hinh...
Mikey tỉnh giấc một lần nữa. Giấc mơ ấy chân thật đến đáng sợ, đầu em nhức lên từng cơn. Em chợt nhớ đến cái tên xa lạ được kẻ đó thốt lên trong vội vã. Lòng lại nghĩ, rốt cuộc đang có điều gì ẩn sau cái tên ấy. Hay còn điều gì em vẫn chưa tìm hết ở ngôi làng hoang vu kia.
Kokonoi: Boss. Chào buổi sáng.
Mikey: Ừ.
Em điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, mắt hướng về khung cửa sổ đã mở toang tự lúc nào, nắng mai len lõi qua tấm rèm thưa, chạy vào căn phòng trống trãi xúc cảm của hạnh phúc. Mikey đón lấy tách cà phê nóng Kokonoi pha cho, hiếm hoi thư giản đầu óc.
Mikey: Mày mở cửa sổ à?
Kokonoi: Khi tôi vào nó đã được mở rồi.
Mikey lặng thinh không hồi đáp, tách cà phê cũng nhạt nhoà đi vài phần. Em trao lại cho Kokonoi.
Mikey: Tài liệu về ngôi làng kia vẫn còn giữ phải không?
Kokonoi: Vâng.
Mikey: Điều tra xem, có ai tên Ninh Hinh hay không.
Kokonoi: Vâng. Vậy tôi xin phép.
.
.
Kokonoi: Ran!!!
Rindou: Mày cắn bả chó hả?!! Mới sáng sớm hét gì thế?!!!
Kokonoi nắm lấy cà vạt đã nằm gọn trên ngực Ran, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn hắn đắt ý mỉm cười.
Kokonoi: Mẹ nó, mày cũng biết thời cơ lắm, Ran.
Ran: Haha, tao mà.
Kokonoi: Mà...
Nói đoạn, Kakuchou từ nhà bếp đi ra, thành công cắt ngang cuộc trò chuyện không mấy thiện chí. Hắn tháo tạo dề vắt lên ghế, cẩn thận đặt nốt dĩa đồ ăn nóng hổi lên bàn. Đôi con ngươi dị sắc nhìn Kokonoi, ra hiệu cho hắn dừng hành động cẩu thả của bản thân lại.
Kakuchou rất được lòng ban cốt cán, tuy xét về địa vị, hắn không bằng Sanzu, nhưng xét theo trọng lượng lời nói, Kakuchou hẳn phải hơn vài phần. Ít nhất, hắn chưa bao giờ bày ra vẻ mặt phê thuốc như mái đầu hồng nào đó.
Mikey chọn ăn trong phòng nên đã có một cuộc ẩu đả không nhỏ giành xem ai là người đem lên, bất ngờ thay, kẻ phỗng tay trên, thành công đem bữa sáng toàn vẹn nhất lên cho vị thủ lĩnh của mình.
Kokonoi: Mày hôm qua có thấy gì bất thường không?
Ran nhìn Kokonoi, hắn biết bản tính Kokonoi vốn không hay tò mò chuyện người khác, đặt biệt là chuyện giường chiếu. Ấy vậy mà hôm nay lại lựa ngay bữa ăn sáng tề tụ đủ mặt thành viên cốt cán dò hỏi, còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc đến phát run.
Ran: Sao nào? Mày cần tư vấn hả?
Kokonoi: Tch... Boss sáng nay kêu tao tìm lại tài liệu về cái làng chết tiệt kia.
Lời Kokonoi nói ra như giọt nước tràn ly, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, mọi người ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, như không tin vào chính tai của mình.
Takeomi: Boss sao lại muốn lục hồ sơ về làng đó? Tìm gì à?
Kokonoi: Một cái tên.
Rindou: Tên?
Kokonoi: Ừ. Ninh Hinh...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro