Chương 17: Lon nước và nước mắt.

"Dưới ánh sao, nước mắt có thể kể những hối hận, nhưng chỉ cánh cửa biết khi nào cảm xúc bị chia cắt."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ buồng lái, như hàng ngàn giọt nước mắt vũ trụ, cố gắng soi sáng con tàu đang lao vút trong bóng tối vô tận, nơi không gian và thời gian như hòa quyện.

Tiếng động cơ rì rào, hòa lẫn với tiếng thở đều của những người đang ngủ say trong các phòng, tạo thành một bản nhạc buồn bã, như lời thì thầm về những hối hận chưa nói thành lời.

Doraemon tỉnh dậy trên ghế lái, mí mắt nặng trĩu, giọt nước mắt lăn dài trên má kim loại, phản chiếu ánh sao mờ ảo.

"Nếu ngày đó... mình không quay về tương lai..."

"Thì mình... đã có thể... ngăn được..."

"...Nobita..."

Những suy nghĩ ấy cứ lẩn quẩn trong đầu cậu, như một vòng lặp không lối thoát, như một cánh cửa đã đóng chặt, chia cắt cậu với quá khứ.

Cậu đã rất mệt mỏi, không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn – một robot vốn không biết khóc, giờ lại khóc vì hối hận.

Cậu cần nghỉ ngơi chăng? Hay chính sự hối hận đang giam cầm cậu trong chính buồng lái này?

"Cạch-cạch."

Tiếng cánh cửa liên thông mở ra, rồi đóng lại, như một nhịp tim bị cắt đứt.

Một giọng nói ngắn gọn, thờ ơ vang lên: "Dậy rồi?"

Doraemon xoay ghế, ánh mắt tiều tụy, nước mắt còn đọng trên má, nhìn qua.

JT bước tới, trên tay là dĩa trái cây tươi – những quả dâu đỏ mọng, xoài vàng óng – và một túi ni-lông lấp lánh dưới ánh đèn buồng lái.

Ánh mắt đen thẳm như hố sâu, gương mặt vô hồn, như một bóng ma lặng lẽ trong đêm vũ trụ, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng, như không muốn đánh thức ai.

"Sao cậu không đi nghỉ?" – Doraemon hỏi, giọng khàn khàn, lau vội nước mắt bằng tay áo, cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Chưa buồn ngủ," – JT đáp, đặt dĩa trái cây xuống sàn kim loại lạnh lẽo, ngồi đối diện, ánh mắt không rời Doraemon, như đang quan sát một người bạn đang tan vỡ.

"Cậu mang đến cho tớ à?" – Doraemon hỏi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, như tìm thấy chút ánh sáng trong bóng tối.

"Cảm ơn nhé."

"Ừm."

"Trong túi đó là gì?" – Doraemon chỉ vào túi ni-lông, cố kéo dài cuộc trò chuyện để quên đi nỗi đau đang cào xé trái tim kim loại.

"..." – JT im lặng một giây, lấy ra vài lon nước trái cây, lấp lánh dưới ánh đèn, đặt một lon bên cạnh mình, một lon đưa cho Doraemon với động tác nhẹ nhàng, như không muốn làm phiền.

Doraemon nhận lấy, ánh mắt dò xét, cảm nhận luồng lạnh từ lon nước. "Cậu lấy đâu ra thế?"

JT nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đen tuyền như hố sâu không đáy, gương mặt thờ ơ nhưng lời nói lại ấm áp bất ngờ, như một vết nứt nhỏ trên lớp băng lạnh lùng: "Nana mua để mang theo uống trong phòng. Tôi thấy mọi người về phòng rồi mà không thấy cậu ra. Tôi nghĩ cậu có gì đó, nên..."

Doraemon cạn lời, ánh mắt thoáng dao động, như thấy một JT khác – không phải người anh trai lạnh lùng mà Nana kể, mà là người quan tâm theo cách riêng.

Gương mặt JT không đổi, nhưng lời nói ấy như một tia sáng nhỏ trong bóng tối.

"Nói chung, phòng Nana không khóa," – JT tiếp tục, giọng đều đều, ánh mắt nhìn xuống lon nước.

"Cả hai cô gái ngủ với nhau mà không đề phòng. Túi nước trên bàn, tôi lấy luôn. Shizuka ngủ say, Nana ôm gối, ánh mắt còn đỏ hoe lắm."

"Ực-ực." – JT khui lon, uống trước, động tác chậm rãi, như đang suy nghĩ.

Doraemon lắc đầu, có lẽ vì áp lực, có lẽ vì mệt mỏi, có lẽ vì cần chút an ủi, cậu cũng khui lon và uống một hơi dài.

"Ực-ực-ực."

"Hàaaaa..." – Doraemon nhả ra, vẻ thỏa mãn thoáng qua trên gương mặt tiều tụy, như tìm được chút bình yên giữa cơn bão hối hận.

JT im lặng đẩy dĩa trái cây ra trước mặt cậu, những quả dâu đỏ mọng như máu, xoài vàng như ánh nắng đã mất.

"Cảm ơn nhé."

"Ừm."

Cả hai ngồi trong buồng lái, như hai tên tội phạm hưởng thụ chiến lợi phẩm giữa vũ trụ lạnh lẽo.

Ánh sao chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên lon nước, trên dĩa trái cây, trên hai gương mặt trái ngược: một tiều tụy, nước mắt còn đọng; một vô hồn, ánh mắt như chết từ lâu.

Không gian im lặng, chỉ có tiếng động cơ và tiếng nhai trái cây, như một nghi thức chia sẻ nỗi đau không lời.

"JT này..." – Doraemon lên tiếng, giọng ngập ngừng, ánh mắt lạc vào khoảng không ngoài cửa sổ, nơi các vì sao lấp lánh như những ký ức đã mất.

JT đang uống nước, ngẩng lên, ánh mắt đen thẳm như vực sâu, không gợn sóng.

"Muốn nói gì thì nói đi."

"Haizzz..." – Doraemon thở dài, ánh mắt đau đáu, tay siết chặt lon nước.

"Cậu... đã từng làm gì... khiến bản thân hối tiếc chưa?"

Câu hỏi như một lưỡi dao sắc lạnh, cắt ngang không khí yên tĩnh.

JT nhìn thẳng vào Doraemon, ánh mắt sắc lạnh, giọng thờ ơ, trống rỗng: "Chưa."

Lời nói như một khoảng đen nuốt chửng mọi cảm xúc, bi thương đến mức khiến Doraemon cúi đầu, ánh mắt tiếc nuối, như vừa chạm vào một bức tường không thể vượt qua.

JT bổ sung, giọng đều đều, ánh mắt không đổi: "Vì những việc tôi làm, tôi đều hận hơn là tiếc."

"Làm ơn... làm ơn..."
"Tha cho tôi—THA CHO TÔI!!!"
"CHÁT-CHÁT!!!"
"BÍ-BO, BÍ-BO..."
"Chúng tôi... xin chia buồn..."
"...Nana..."

JT nhắm nghiền mắt, những tiếng la hét vang vọng trong đầu, như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim, như xiềng xích vô hình trói chặt cậu

 Những tiếng đòn roi, những lời van xin, bi kịch đằng sau ánh mắt thờ ơ, như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Gương mặt cậu cứng đờ, ánh mắt đen đến tận cùng, như đã chết từ lâu, chỉ còn cái xác di chuyển.

"Cậu!" – Doraemon giật mình, ánh mắt lo lắng, tay run run đặt lon nước xuống.

JT mở mắt, ánh mắt trống rỗng, như vừa trở về từ địa ngục.

"Tới cậu đấy."

"Hả???" – Doraemon ngớ người, lúng túng, ánh mắt bối rối.

"Ờ... ờ..." – cậu ấp úng, ánh mắt tránh né.

"Cậu hỏi vậy... là do cậu đã làm gì sao?"

"Ơ..." – Doraemon nhìn thẳng vào ánh mắt JT, như vực thẳm không đáy.

Một nỗi bất an lướt qua, nhưng sâu thẳm, cậu thấy chính mình trong đó – một robot mang gánh nặng hối hận, một người anh trai mang bi kịch không lời.

"Cậu muốn kể về hành động đã làm Nobita mất tích?" – JT hỏi, giọng đều đều, nhưng như chìa khóa mở cánh cửa bí mật bị khóa chặt từ lâu.

"..."

"Sao... sao cậu biết?" – Doraemon bối rối, ánh mắt dao động, tim như ngừng đập.

JT im lặng, ánh mắt không đổi, như đã nhìn thấu mọi thứ.

"Lần trước, chỉ Jaian và Suneo kể với tôi về việc họ làm và hối hận ra sao. Lần kể với Nana, cũng chỉ hai người họ. Shizuka thì dễ đoán – cô ấy hối hận vì thờ ơ. Chỉ mình cậu là không kể gì."

"Lần này, chỉ có tôi và cậu. Có muốn kể không?" – JT nói, giọng đều đều, nhưng như một lời mời gọi không thể từ chối.

Như bị nói trúng tim đen, Doraemon gật đầu, giọng nghẹn ngào, nước mắt lại lăn dài: "Ừm."

Tương lai.

Doraemon vừa từ trung tâm kiểm tra robot định kỳ về, bước vào nhà Sewashi trong thế kỷ 22.

Công nghệ tương lai rực rỡ: xe bay lướt qua cửa sổ, nhà thông minh tự động mở cửa, robot phục vụ khắp nơi, ánh sáng neon tím xanh chiếu khắp phòng.

"Ây da, cuối cùng cũng kiểm tra xong," – Doraemon nói, ngồi phịch xuống sofa êm ái, ánh mắt mệt mỏi.

"Cậu vất vả rồi, Doraemon," – Sewashi mỉm cười, đưa cốc nước trà nóng tự động pha.

"Đúng vậy, anh hai," – Doraemi chạy tới, đứng cạnh bên.

"Khi nào cậu định quay về?" – Sewashi hỏi, ánh mắt quan tâm, tay điều chỉnh màn hình hologram hiển thị lịch sử gia đình.

"Ùm, với Cỗ máy thời gian, tớ về lúc nào cũng được," – Doraemon cười, nhưng ánh mắt thoáng lo khi nghĩ đến Nobita.

Doraemi chạy vào bếp, tay cầm túi bánh dưa gang thơm lừng, vừa đi vừa nói: "Anh hai à, em thấy anh nên thử không giúp anh Nobita một hôm xem? Để tạo động lực!"

"Hả, ý em là sao, Doraemi?" – Doraemon ngạc nhiên, ánh mắt dò xét, tay ngừng cầm cốc nước.

"Giống như huấn luyện ấy," – Doraemi giải thích, ánh mắt long lanh, ngồi xuống cạnh anh.

"Để anh Nobita ở một mình một ngày. Ngày sau anh về, dù anh ấy xin gì, mè nheo gì, anh cũng từ chối thử xem? Để anh ấy tự lập!"

"Nhưng... như vậy có hơi quá không?" – Doraemon lo lắng, ánh mắt dao động, nhớ đến Nobita mè nheo, Nobita khóc, Nobita dựa dẫm vào bảo bối.

"Tớ nghĩ đấy là ý hay," – Sewashi gật đầu, giọng nghiêm túc, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Ông cố Nobita dựa dẫm quá nhiều vào bảo bối. Nếu tiếp tục, không phải cách hay để thay đổi tương lai."

"Hơn nữa, anh không còn nhiều bảo bối đâu," – Doraemi thêm, ánh mắt lo lắng, tay chỉ vào túi thần kỳ gần cạn.

"Phần lớn anh vứt hoặc sửa rồi. Giờ chỉ còn vài món quan trọng."

"Rồi-rồi, anh biết rồi," – Doraemon thở dài, ánh mắt bất lực, tay xoa đầu Doraemi.

"Tớ hiểu ý cậu rồi, Sewashi."

Cứ thế, cậu ở lại tương lai vài ngày, chơi với Sewashi và Doraemi, đi dạo trên những con đường bay, ăn bánh dưa gang, cười đùa dưới ánh sáng neon.

Cậu nghĩ đó chỉ là một ngày không giúp Nobita, một bài học nhỏ để cậu ấy trưởng thành.

Nhưng cậu không ngờ, ngày ấy đã mở ra một cánh cửa chia cắt vĩnh viễn.

Quay lại thực tại, buồng lái...

"Nếu... hức-hức... ngày hôm đó... hức... tớ không để cậu ấy ở lại một mình..." – Doraemon khóc, giọng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má kim loại, rơi xuống sàn buồng lái, như những ngôi sao rơi.

"Tớ nghĩ tớ đang giúp cậu ấy độc lập... nhưng tớ đã đẩy cậu ấy vào nguy hiểm... vào bóng tối... tớ không biết cậu ấy gặp chuyện gì... chỉ biết cậu ấy biến mất..."

Cậu ôm mặt, ký ức ùa về: Nobita cười đùa, Nobita mè nheo xin bảo bối, Nobita chạy theo cậu hét "Doraemon!", rồi bóng dáng ấy biến mất trong màn đêm, như chưa từng tồn tại.

JT nhìn cậu, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt trống rỗng, như một bức tượng đá.

"Chuyện này... cậu không hề sai."

"Hức... hở?" – Doraemon ngẩng mặt, ánh mắt ngỡ ngàng, nước mắt còn đọng, nhìn vào sự vô cảm của JT, như tìm kiếm chút an ủi.

"Tôi chỉ biết nói thế thôi," – JT nói, giọng đều đều, ánh mắt không đổi.

"Cậu không hề sai. Cậu làm vì muốn tốt cho cậu ấy."

"Ực-ực." – JT uống nước, đứng dậy, động tác chậm rãi.

"Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi về phòng."

"Cạch-cạch." – JT rời đi, tay cầm dĩa trái cây rỗng và túi ni-lông đầy lon, bước chân nhẹ nhàng nhưng nặng nề, như mang theo bi kịch không lời.

Cánh cửa liên thông đóng lại, "Cạch!", như một nhát cắt, chia cắt hai luồng cảm xúc trái chiều: một bên là hối hận khóc nức nở, một bên là hối hận hơn tiếc, im lặng đến lạnh người.

Doraemon ngồi một mình, ánh sao chiếu lên gương mặt tiều tụy, nước mắt vẫn rơi.

"Hức-hức..."

"Hức-hức..."

"Hức-hức..."

Chỉ còn tiếng khóc của cậu, và tiếng động cơ rì rào, như lời thì thầm của vũ trụ: Dưới ánh sao, nước mắt có thể kể những hối hận, nhưng chỉ cánh cửa biết khi nào cảm xúc bị chia cắt.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro