Chương số 9: Ánh lửa và những lời nói.

"Niềm vui là ngọn lửa dễ cháy nhất — chỉ cần một cơn gió ký ức thổi qua, tro tàn sẽ lại phủ lên tim người. Dưới ánh lửa, niềm vui có thể sưởi ấm trái tim, nhưng chỉ bóng tối biết giữ những bí mật."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thời gian trôi qua không ngừng, như sóng biển vỗ mãi vào bờ, mang theo những ngày buồn tẻ và ký ức không thể xóa nhòa.

Cuối tuần đến, ánh nắng đầu hè phủ lên bãi đất trống quen thuộc, nơi những ống nước cũ kỹ đứng lặng. 

Jaian, Suneo, JT và Doraemon tụ tập, không khí pha lẫn chút háo hức nhưng vẫn nặng nề bởi bóng mây ký ức.

Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ dại và bụi đất, nhưng không thể xua tan nỗi đau lặng lẽ trong lòng nhóm bạn.

"Sao các cậu ấy lâu thế?" – Jaian càu nhàu, mồ hôi lấm tấm trên trán, thân hình to lớn khiến cậu càng thêm nóng bức dưới ánh nắng chan chát.

Cậu ngồi trên ống nước, tay quạt lấy quạt để, ánh mắt lướt qua bãi đất trống.

"Các cậu ấy là con gái mà," – Suneo đáp, nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt cậu lạc đi.

"Tớ nóng!" – Jaian than thở, giọng bực bội. 

Doraemon đứng cạnh, ánh mắt tiều tụy nhưng có phần khá hơn, như tìm thấy chút hy vọng trong chuyến đi chơi này.

Chiếc chuông trên cổ cậu rung leng keng yếu ớt, như phản ánh trái tim robot đang kiệt sức sau những ngày tìm kiếm vô vọng.

JT đứng cách xa, khoanh tay, ánh mắt đen thẳm sắc lạnh lướt qua nhóm bạn, như một cái bóng không thuộc về khung cảnh.

"Đợi sao?" – JT nghĩ thầm, mắt nhắm lại rồi mở ra, để lộ đôi đồng tử sâu thẳm, như một vực thẳm nuốt chửng mọi cảm xúc.

Ánh mắt cậu lướt qua Doraemon, như nhận ra sự tiều tụy của cậu mèo máy, nhưng cậu không nói gì, chỉ đứng đó, im lặng như một bí mật chưa được hé lộ.

Doraemon thở dài, ánh mắt lạc lõng, nhớ lại cảnh sáng nay ở nhà Nobita.

"Bố mẹ, con xin phép đi chơi với các bạn nhé?" – cậu đã nói, giọng ngập ngừng, lòng nặng trĩu.

Bà Tamako, với đôi mắt thâm quầng và gương mặt tiều tụy, cố nặn ra một nụ cười gượng.

"Ừm, con đi đi. Dạo gần đây, con vất vả nhiều rồi," – bà nói, giọng run run.

Ông Nobisuke ngồi cạnh, lặng lẽ uống trà, ánh mắt lạc lõng.

Doraemon cúi đầu, lòng nhói lên, rồi chạy ra bãi đất trống, mang theo nỗi hối hận vì chưa tìm được bạn mình.

"Bọn tớ đến rồi đây!" – giọng nói nhí nhảnh của Nana vang lên, phá tan không khí nặng nề.

Cô nắm tay Shizuka, tay kia vẫy vẫy, mái tóc trắng bạc lấp lánh dưới nắng, đôi mắt xanh biếc như đại dương, lấp lánh sự hồn nhiên nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt.

Shizuka, bên cạnh, mỉm cười nhẹ.

"Các cậu đợi lâu chưa?" – Nana hỏi, giọng hào hứng, như muốn làm sáng cả không gian.

"Bọn tớ tới cũng một lúc rồi," – Jaian trả lời, giọng vẫn còn chút càu nhàu.

"Sao các cậu ra muộn thế?"

"À, à... thì..." – Nana liếc lên, tay gãi đầu, như tìm lý do.

Shizuka mỉm cười, đáp thay: "Tối qua Nana thức khuya, nên ngủ trễ. Cậu ấy ngủ lại nhà tớ, nên tớ biết."

Nana phồng má, ánh mắt quở trách nhìn Shizuka, khiến cả nhóm bật cười.

"Vậy à," – Suneo nói, ánh mắt tò mò lướt qua Nana, rồi dừng lại ở JT, người vừa thở dài, như không quan tâm đến sự nhí nhảnh của cô.

Nhưng ánh mắt đen thẳm của JT thoáng một tia sáng kỳ lạ, rồi tắt ngấm, như một bí mật bị bóng tối che giấu.

"Được rồi mà," – Doraemon lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu không khí.

Cậu nhìn quanh, xác nhận đủ người, rồi mò tay vào túi, lấy ra "Cánh cửa thần kỳ".

"Cạch" – cánh cửa mở ra, để lộ một hòn đảo xinh đẹp với bãi biển xanh ngắt, rừng rậm rạp, và ánh nắng vàng rực rỡ.

"Chúng ta sẽ ra đảo hoang chơi vài hôm, coi như giải tỏa," – Doraemon nói, bước qua cánh cửa, bóng lưng tiều tụy nhưng mang chút hy vọng.

JT đi theo, dáng vẻ thờ ơ, rồi đến Jaian, Suneo, và cuối cùng là Nana, kéo tay Shizuka.

"Wao, nhìn đẹp quá!" – Nana reo lên, mắt sáng rực khi thấy biển xanh và nắng vàng.

Shizuka gật nhẹ, nụ cười nhạt.

"Cạch" – cánh cửa khép lại, mở ra một hành trình vui vẻ, nhưng vẫn bị bóng mây ký ức che phủ.

Trên đảo hoang, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh.

Nana chạy nhảy, thích thú với mọi thứ – sóng biển vỗ vào bờ, tiếng chim hót trong rừng, mùi mặn của gió biển.

"Woa, biển nè!" – cô reo lên, kéo Shizuka chạy theo, đôi chân nhỏ nhắn lướt trên cát trắng.

Shizuka mỉm cười, nhưng ánh mắt cô  lại lạc đi.

"Được rồi, được rồi," – Doraemon vẫy tay, cố kìm sự phấn khích của Nana.

Cậu lấy ra ba túp lều, đủ cho cả nhóm, rồi đưa "Máy ảnh tạo mốt" cho Jaian.

"Các cậu thay đồ bơi đi, tớ dựng lều."

"Nè, Jaian, giúp tớ với Shizuka!" – Nana nói, nắm tay Shizuka, ánh mắt xanh biếc lấp lánh như biển, khiến Jaian ngượng ngùng.

"Ờ... từ từ chứ," – cậu đáp, bị đôi mắt ấy làm cho lúng túng.

Shizuka nheo mắt, nhìn Jaian, khiến cậu rùng mình dù trời nắng chan chát.

JT, không nói gì, lặng lẽ đi vào rừng, ánh mắt sắc lạnh như che giấu một bí mật.

Suneo bước đến chỗ Doraemon, giọng nhẹ nhàng: "Tớ phụ cậu một tay."

"Vậy nhờ cậu," – Doraemon đáp, ánh mắt thoáng cảm kích, nhưng vẫn tiều tụy, như đang mang gánh nặng của cả thế giới.

Cả ngày trôi qua trong niềm vui.

Nana và Shizuka tắm biển, cười đùa trên sóng, nhưng Shizuka đôi lúc dừng lại, nhìn ra biển.

Jaian và Suneo thi bơi, tiếng cười vang vọng.

JT từ rừng trở ra, mang bó củi khô, đặt bên cạnh Doraemon.

"Cảm ơn cậu," – Doraemon nói, nhưng JT chỉ gật nhẹ, không thay đồ bơi, ở lại phụ dựng lều thay cho Suneo.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh lửa trại bùng lên như ngọn đuốc trong màn đêm, sưởi ấm cả nhóm.

Họ ngồi quanh đống lửa, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa, xua tan phần nào bóng mây ký ức.

"Đồ ăn hôm nay ngon quá!" – Jaian xoa bụng, cười lớn, ánh mắt sáng lên lần đầu tiên sau nhiều ngày.

"Đúng vậy, rất ngon," – Suneo hùa theo, nhìn sang JT và Doraemon.

"Tớ không ngờ cậu biết nướng thịt, JT."

JT không đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào lửa, nhưng hành động của cậu – chuẩn bị xiên, thái thịt, nướng cùng Doraemon – khiến cả nhóm bất ngờ.

Nana, ngồi cạnh Shizuka, nhìn vào đống lửa, rồi quay sang cô, ánh mắt lấp lánh: "Oiii, dưới bầu trời đêm này, chúng ta chơi trò gì không?"

"OH, nghe được đấy!" – Jaian hào hứng, nắm đấm giơ lên.

"Sự thật hay thử thách đi," – Suneo đề nghị, ánh mắt lóe lên, như có ý định gì đó.

"Được, chúng ta chơi!" – Nana reo lên, nắm tay Shizuka, chờ đợi.

"Được, bọn tớ chơi," – Shizuka đáp, thu ánh mắt khỏi đống lửa.

"Thôi, tớ không tham gia đâu. Tớ ngồi xem thôi," – Doraemon nói, giọng mệt mỏi, ánh mắt lạc lõng.

JT gật nhẹ, ánh mắt sắc lạnh quan sát, khóe môi thoáng một nụ cười không ai nhận ra, như biết điều gì đó.

"Vậy là bốn người," – Suneo nói, quay sang nhóm. "Chơi theo vòng nhé. Jaian, tớ, Shizuka, Nana."

"Được!" – Jaian, Nana và Shizuka đồng thanh, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt họ, như muốn sưởi ấm những trái tim đang tổn thương.

"Jaian trước. Sự thật hay thử thách?" – Suneo hỏi, ánh mắt tinh nghịch.

"Hừm, thử thách! Đàn ông phải có thử thách!" – Jaian hùng hồn, ngực ưỡn ra, như muốn lấy lại khí thế ngày xưa.

"Hehe, vậy xoa đầu Nana một cái đi," – Suneo cười gian, nắm bắt cơ hội.

"Hả?!" – Nana hóa đá, mắt tròn xoe nhìn Jaian. "Cậu... xoa nhẹ thôi đấy!"

Jaian ngượng ngùng, nắm đấm siết chặt, ánh mắt lườm Suneo, như muốn đấm cậu. 

Sao? Không làm được?" – Suneo khích tướng, nụ cười gian xảo.

"Ực, được rồi, làm thì làm!" – Jaian đứng dậy, bước vòng qua Nana, tay run run xoa nhẹ đầu cô.

Mái tóc trắng bạc mềm mại khiến cậu đỏ mặt, trái tim đập nhanh.

Nana ôm đầu, phồng má, oán trách nhìn Suneo, nhưng ánh mắt cô thoáng bất an, như che giấu điều gì.

Shizuka, ngồi cạnh, không cười nổi, ánh mắt lạc đi.

"Hahaha, lâu rồi không thấy Jaian ngại thế!" – Suneo cười khoái chí.

Tới lượt tớ. Sự thật!"

Jaian, đắc thắng, hỏi: "Cảm nhận của cậu về Nana?"

"Tch, tưởng gì," – Suneo đáp, ánh mắt lướt qua Nana.

"Nana năng động, dễ thương, đôi lúc trẻ con nhưng thế mới tốt."

Nana cười vô tư: "Cậu nói đúng hết! Còn gì nữa?"

Nhưng tay cô nắm chặt tay Shizuka, như cảm nhận được sự bất an của bạn, như thể cô cũng đang che giấu một bí mật.

"Tới lượt Shizuka. Sự thật hay thử thách?" – Jaian hỏi, nhưng Suneo chen vào: "Cậu nghĩ sao về JT?"

Shizuka giật mình, nhìn sang JT, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cậu, như một vực thẳm.

"JT... khá lạnh lùng, nhưng chắc là người tốt?" – cô đáp, giọng ngập ngừng, như không chắc chắn.

JT thu ánh mắt, không nói gì, nhưng một tia sáng kỳ lạ thoáng qua, như một bí mật bị bóng tối che giấu

 Dưới ánh lửa trại, niềm vui sưởi ấm trái tim, nhưng những lời chưa nói và ký ức vẫn lặng lẽ chờ đợi, như bóng tối bên ngoài ánh lửa, giữ chặt những bí mật chưa được hé lộ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro