Chương số 6: Ánh Nắng Và Bóng Đêm.

"Ánh sáng không bao giờ xóa được bóng tối – nó chỉ khiến bóng tối đứng sau lưng ta, im lặng hơn mà thôi."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một tuần sau sự biến mất của Nobita, khu phố nhỏ chìm trong một lớp sương mù vô hình, mang theo nỗi hối hận và mất mát không thể xua tan.

Mọi người cố trở lại quỹ đạo cuộc sống – bà Tamako bận rộn trong bếp, tay rửa bát nhưng mắt đỏ hoe; ông Nobisuke lật báo sáng, nhưng ánh mắt lạc lõng, như tìm kiếm bóng dáng con trai.

Nhóm bạn vẫn tụ tập ở bãi đất trống, nhưng tiếng cười ngày xưa đã biến mất, chỉ còn những khoảng lặng đầy hối tiếc.

Sự vắng mặt của Nobita như một vết cắt chưa lành, để lại tiếng vọng của những điều chưa từng nói, ám ảnh trái tim những người ở lại.

Sáng hôm ấy, lớp học ngập trong ánh nắng vàng nhạt, len qua những khung cửa sổ phủ bụi, chiếu lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi từng in dấu bút chì nghuệch ngoạc của Nobita.

Tiếng xì xào của học sinh vang lên, xen lẫn tiếng phấn viết trên bảng đen.

Jaian ngồi cuối lớp, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm, nhớ về lần cuối cùng cậu thấy Nobita – ánh mắt lạnh lùng, không còn nụ cười ngốc nghếch.

Suneo lật cuốn sổ, nhưng ngón tay cậu dừng lại, như bị ký ức về những lần khoe khoang trước Nobita kéo về.

Shizuka ngồi gần cửa sổ, mắt nhìn ra sân trường, nơi những tán cây lắc lư trong gió, nhưng tâm trí cô lạc về hình ảnh Nobita – cậu bé từng ngồi ở bàn thứ hai, cười ngượng ngùng mỗi khi bị thầy gọi, hay lén đưa cô một bông hoa dại.

"E hèm," – tiếng thầy giáo vang lên, cắt ngang tiếng ồn.

Cả lớp im lặng, mọi ánh mắt hướng lên bục giảng, nơi thầy đứng với nụ cười gượng gạo.

"Hôm nay, chúng ta sẽ đón hai học sinh mới. Các em vào đi."

"Cạch" – tiếng cửa lớp mở ra, rồi đóng lại, vang vọng như một dấu hiệu không lời.

Hai bóng dáng bước vào, một nam một nữ, mang theo không khí lạ lùng khiến cả lớp tò mò.

Những tiếng xì xào ngừng lại, chỉ còn tiếng gió lùa qua cửa sổ.

"Xin chào, tớ là Nana, mong được các bạn giúp đỡ!" – cô gái lên tiếng, giọng trong trẻo như chuông gió, vang lên trong lớp học tĩnh lặng.

Nana nhỏ nhắn, mái tóc trắng bạc lấp lánh dưới ánh nắng, như ánh trăng bị mắc kẹt trong ban ngày.

Đôi mắt xanh biếc của cô lấp lánh như đại dương, toát lên sự hồn nhiên nhưng cũng có gì đó bí ẩn.

Cô mặc váy xám tro pha trắng sáng, nhẹ nhàng như mây, khiến người khác muốn che chở.

Nụ cười của cô như ánh nắng ban mai, làm căn phòng sáng bừng, nhưng khi lọt vào mắt Shizuka, nó khiến cô khựng lại, trái tim nhói lên vì một ký ức quen thuộc.

"JT," – cậu trai bên cạnh nói, giọng hời hợt, mang theo vẻ vô tư nhưng lạnh lùng.

JT cao hơn Nana một chút, mái tóc bạch kim lòa xòa trước trán, đôi mắt đen sâu thẳm, không chút ánh sáng, như một vực thẳm nuốt chửng mọi cảm xúc. 

Cậu mặc đồ đen từ đầu đến chân – áo khoác, quần, giày – như một sứ giả bước ra từ bóng tối

 Ánh mắt cậu lướt qua lớp, thờ ơ nhưng sắc bén, khiến Jaian bất giác siết chặt tay, còn Suneo rùng mình.

"E hèm," – thầy giáo lên tiếng, chỉ vào hai chỗ ngồi còn trống.

"Nana, em ngồi ở ghế thứ hai hàng đầu. JT, em ngồi ở ghế tư cạnh cửa sổ."

"Vânggg!" – Nana đáp, giọng vui vẻ, bước đến bàn với nụ cười rạng rỡ, mái tóc trắng lấp lánh như phản chiếu ánh nắng.

"Dạ," – JT trả lời ngắn gọn, ánh mắt lạnh lùng, bước về chỗ ngồi.

Khi cậu ngồi xuống, Shizuka vô thức nắm chặt tay, ánh mắt cô lạc đi.

"Vậy là được rồi, chúng ta tiếp tục bài học thôi," – thầy nói, giọng đều đều, nhưng cả lớp vẫn lấp đầy sự tò mò và bất an. Nana và JT, một như ánh nắng, một như bóng tối, xuất hiện ngay sau sự mất tích của Nobita, như một dấu hiệu không thể giải thích.

"Reng reng reng" – tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa.

Học sinh ùa ra hành lang, tiếng cười nói rôm rả vang khắp lớp, nhưng bàn của Jaian, Suneo và Shizuka lại chìm trong không khí nặng nề.

Sự vắng mặt của Nobita như một bóng ma, khiến họ không còn sôi động như trước.

"Này, chúng ta ra sân trường chút đi," – Jaian đề xuất, giọng cố vui vẻ, nhưng ánh mắt cậu lạc lõng, như đang cố lấp đầy khoảng trống mà Nobita để lại.

Suneo gật đầu, nhưng không nói gì, tay nghịch bút, tâm trí lạc về những lần cậu khoe đồ chơi mới, khiến Nobita mắt long lanh ghen tị.

Shizuka gật nhẹ, nhưng ánh mắt cô vô tình lướt về bàn thứ hai – chỗ Nana đang ngồi, đọc một cuốn sách nhỏ, mái tóc trắng lấp lánh dưới ánh nắng, nụ cười nhẹ nhàng như ánh ban mai.

"Chỗ đó... từng là chỗ của Nobita," – Shizuka nghĩ thầm, trái tim nhói lên.

Hình ảnh Nobita ngồi đó hiện lên rõ mồn một: cậu cười ngượng khi bị thầy gọi, lén đưa cô một mẩu giấy ghi "Tớ xin lỗi" sau khi làm vỡ lọ hoa của cô, hay ánh mắt sáng rực khi cô mời cậu ăn bánh ngọt.

Cô hít sâu, bước đến chỗ Nana, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút hối tiếc: "Này, chúng ta làm quen nhé?"

Nana ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc sáng rực, nụ cười nở rộ như ánh nắng xua tan mây đen.

"Được thôi! Tớ mới chuyển đến, cũng chưa có nhiều bạn. Thật tốt quá!" – Cô đứng dậy, nắm tay Shizuka, nụ cười rạng rỡ khiến cả lớp như sáng bừng.

"Ờ... ừm," – Shizuka ngỡ ngàng, không phải vì chưa thấy nụ cười như vậy, mà vì nó gợi nhớ đến Nobita.

"Nobita cũng từng cười như vậy..." – cô nghĩ, cổ họng nghẹn lại, như có một tảng đá đè nặng.

Cô cố nở nụ cười, nhưng mắt lấp lánh nước.

Jaian và Suneo, đang nói chuyện, thấy Shizuka như vậy thì im lặng, ánh mắt dõi theo.

Họ từ bỏ ý định ra sân trường, thay vào đó nhìn về phía JT, người đang ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Shizuka và Nana.

Đôi mắt đen thẳm của cậu, che khuất gần nửa đồng tử, gợi lên một cảm giác quen thuộc đến rùng mình.

"Hửm?" – Jaian khựng lại, cảm giác bất an dâng lên, như thấy bóng ma của quá khứ.

Suneo cũng nhận ra, ánh mắt hai người gặp nhau, như đạt được sự đồng thuận.

Họ bước đến chỗ JT, Suneo lên tiếng, giọng pha chút đề phòng: "Sao lại nhìn họ với ánh mắt như vậy?"

JT quay sang, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Jaian và Suneo, không chút cảm xúc.

Cậu không trả lời ngay, chỉ nhìn họ một lúc, khiến không khí trở nên căng thẳng, như có một bức tường vô hình ngăn cách.

"À, tớ là Jaian," – Jaian lên tiếng, cố kìm tính nóng nảy, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ, như không muốn lặp lại sai lầm với Nobita.

"Còn đây là Suneo," – cậu chỉ sang Suneo, người đang nhìn JT với ánh mắt dè chừng, tay đút túi quần.

"Ừ," – JT đáp, giọng trầm, kèm một cái gật đầu.

"Tôi là JT. Còn việc tại sao tôi nhìn họ như vậy, là vì mắt tôi bẩm sinh đã thế."

Lời giải thích ngắn gọn khiến Jaian và Suneo lúng túng, hai người nhìn nhau, gãi đầu.

"Vậy à," – Jaian nói, giọng ngượng ngùng. "Vậy... cậu có muốn làm bạn với bọn tớ không?"

"Hửm? Làm bạn với các cậu?" – JT lặp lại, ánh mắt lướt qua họ, như đang đánh giá.

Trong đầu cậu, những suy nghĩ thoáng qua:"

Jaian trông mạnh mẽ, nhưng có gì đó chân thành. Suneo thận trọng, như kẻ luôn tính toán."

Bất giác, khóe môi JT cong lên, một nụ cười lệch về bên phải, méo mó như kẻ tính toán trong phim, khiến Suneo bất giác rùng mình.

"Hừm, được thôi," – JT trả lời, giọng trầm, ánh mắt hẹp lại, như che giấu một bí mật.

Jaian cười lớn, đưa tay ra: "Vậy có gì giúp đỡ nhau nhé, JT!"

"Pặc" – JT bắt tay Jaian, nụ cười lệch không đổi, nhưng đôi mắt dường như hẹp hơn, như một bí mật đang được giấu kín.

Suneo đứng cạnh, không nói gì, ánh mắt lướt từ JT sang Shizuka và Nana, đang trò chuyện rôm rả.

"Vậy ta ra sân trường nói chuyện không? Sắp hết giờ rồi," – Suneo đề xuất, giọng cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn lấn cấn về ánh mắt của JT.

"Đi thôi, qua rủ Shizuka đi. Cậu đi không?" – Jaian hỏi JT, giọng hào hứng, như cố xua tan không khí nặng nề.

"Cũng được," – JT đáp, đứng dậy, đút tay vào túi quần, bước đi với dáng vẻ thờ ơ.

Ba người tiến đến chỗ Shizuka và Nana, nơi hai cô gái vẫn đang trò chuyện sôi nổi.

"Cậu thích nghe nhạc sao, Nana?" – Shizuka hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thoáng buồn, như bị kéo về ký ức Nobita ngồi nghe cô đàn piano, mắt sáng rực.

"Ừm, tớ rất thích, đặc biệt là tiếng đàn piano. Nghe rất thư giãn và du dương," – Nana đáp, mắt xanh biếc sáng rực, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

"Tớ có học đàn piano. Cậu có muốn nghe tớ chơi không?" – Shizuka nói, giọng pha chút hào hứng, nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu khi nhớ Nobita, người từng vỗ tay vụng về sau mỗi bản nhạc của cô.

"Thật chứ? Tớ rất muốn nghe!" – Nana reo lên, nắm tay Shizuka, nụ cười như ánh nắng xua tan mây đen, nhưng với Shizuka, nó như một nhát dao khơi lại ký ức.

Cuộc trò chuyện của họ không có dấu hiệu dừng lại, khiến Jaian, Suneo và JT đứng gần đó không dám chen vào.

Suneo thục nhẹ Jaian, thì thầm: "Cậu ấy có vẻ khá hơn rồi, lần đầu tiên thấy Shizuka cười sau một tuần."

"Ừ, tớ cũng thấy vậy," – Jaian đáp, ánh mắt dịu lại khi nhìn Shizuka.

Thời gian có thể chữa lành, nhưng ký ức về Nobita vẫn như bóng tối lặng lẽ chờ đợi.

Một tuần không dài, nhưng đủ để nỗi mất mát và hối hận đè nặng lên nhóm bạn.

Kết bạn với Nana và JT như một tia sáng mới, nhưng ánh mắt lạnh lùng của JT khiến họ bất an, như thể cậu mang theo một bí mật liên quan đến Nobita.

JT đứng đó, đút tay vào túi, nhìn nhóm bạn, gương mặt không cười.

Không ai biết cậu nghĩ gì, nhưng trong khoảnh khắc, đôi mắt đen thẳm của cậu thoáng lóe lên một tia sáng, rồi tắt ngấm, như một cánh cổng đóng lại trong bóng tối.

"Renggg" – tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc.

Nhóm bạn quay lại chỗ ngồi, mang theo những cảm xúc lẫn lộn – ánh nắng của hy vọng mới xen lẫn bóng tối của ký ức cũ, vẫn lặng lẽ chờ đợi, như một lời thì thầm chưa được nói ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro