Chương số 7: Nụ cười dưới trời mây.
"Đôi khi, ánh nắng không đến để sưởi ấm — mà để soi rõ những vết sẹo ta cố giấu dưới bóng mây. Nụ cười mới có thể xoa dịu trái tim, nhưng chỉ những vết sẹo cũ mới kể được câu chuyện."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thời gian trong trường trôi qua như một dòng sông lặng lẽ, mang theo những ngày học buồn tẻ và những giờ tan học đầy xao động.
Một tuần kể từ khi Nobita biến mất, khu phố nhỏ vẫn chìm trong lớp sương mù vô hình, mang theo nỗi hối hận và mất mát không thể xua tan.
Bà Tamako lau nước mắt trong bếp, tay run rẩy khi rửa bát, như cố che giấu nỗi đau.
Ông Nobisuke lật báo sáng, nhưng ánh mắt lạc lõng, như tìm kiếm bóng dáng con trai trong những dòng chữ vô hồn.
Nhóm bạn – Jaian, Suneo, Shizuka – cố gắng tiếp tục cuộc sống, nhưng mỗi bước chân đều như giẫm lên những mảnh ký ức vỡ vụn về Nobita, người từng là trung tâm của những tiếng cười ngày xưa.
Sáng hôm ấy, lớp học ngập trong ánh nắng vàng nhạt, len qua những khung cửa sổ phủ bụi, chiếu lên những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi từng in dấu bút chì nghuệch ngoạc của Nobita.
Tiếng xì xào của học sinh vang lên, xen lẫn tiếng phấn viết trên bảng đen, nhưng không khí nặng nề, như bị bóng mây ký ức che phủ. Jaian ngồi cuối lớp, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm.
Suneo lật cuốn sổ, nhưng ngón tay cậu dừng lại.
Shizuka ngồi gần cửa sổ, mắt nhìn ra sân trường, nơi những tán cây lắc lư trong gió.
"Reng reng reng" – tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu giờ tan học.
"Hôm nay chúng ta học tới đây thôi. Các em nhớ làm bài tập về nhà nhé. Chào các em," – thầy giáo nói, giọng đều đều, rồi bước ra khỏi lớp, để lại tiếng phấn rơi lặng lẽ trên bục giảng.
"Cạch" – tiếng cửa lớp đóng lại, vang vọng như giải thoát học sinh khỏi ngục tù thời gian.
Tiếng cười nói rôm rả vang lên, các bạn ùa ra hành lang, rủ nhau đi chơi hoặc tụ tập trò chuyện.
Chủ đề về Nobita – sự mất tích và sự thay đổi kỳ lạ của cậu – từng là tâm điểm bàn tán, giờ đã dần phai nhạt, chỉ còn lác đác trong vài lời thì thầm tò mò, rồi cũng tan biến như gió thoảng qua.
Nhưng với Jaian, Suneo, và Shizuka, nỗi đau vẫn như một bóng mây, lặng lẽ che phủ trái tim họ.
"Các cậu, chúng ta cùng về đi," – Suneo đề xuất, giọng nhẹ nhàng, khi cả ba tụ tập quanh bàn Jaian, ánh nắng chiều phủ lên khuôn mặt họ những vệt sáng vàng cam.
"Ừm, được thôi," – Shizuka đáp, nụ cười nhạt trên môi, như ánh nắng len qua mây đen.
Cuộc trò chuyện với Nana giờ nghỉ trưa hôm nay khiến cô cảm thấy lòng nhẹ hơn, như tìm thấy một tia hy vọng giữa bóng mây ký ức.
"Vậy cùng đi thôi," – Jaian nói, đứng dậy, cố giữ giọng hào hứng, nhưng ánh mắt cậu lạc đi khi lướt qua chỗ ngồi cũ của Nobita, giờ thuộc về Nana, người mang nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
"Các cậu đang nói gì dạ?" – một giọng nói nhí nhảnh vang lên từ sau lưng Shizuka.
Nana xuất hiện, mái tóc trắng bạc lấp lánh dưới ánh nắng, đôi mắt xanh biếc như đại dương, lấp lánh sự hồn nhiên nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó bí ẩn.
Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn nhóm bạn, váy xám tro nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Shizuka giật mình, nhưng nhanh chóng mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nana.
"À, bọn tớ đang định đi về cùng nhau. Cậu đi không?" – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút hối tiếc, như đang cố xua tan bóng mây trong lòng.
Jaian và Suneo nhìn nhau, ánh mắt ngầm đồng ý.
Những chuyến phiêu lưu, những lần cùng nhau vượt qua khó khăn đã gắn kết họ, nhưng cũng để lại những vết sẹo.
"Được sao? Vui quá, tớ đi nữa!" – Nana reo lên, nụ cười híp mắt, như ánh nắng ban mai rực rỡ, khiến cả nhóm bất giác mỉm cười.
Nhưng với Shizuka, nụ cười ấy như một nhát dao khơi lại ký ức, khiến cô khựng lại, cổ họng nghẹn lại.
Jaian liếc sang chỗ ngồi của JT, nhưng cậu ta đã rời đi từ lúc nào, như một cái bóng tan biến.
Suneo nhận ra ánh mắt Jaian, khẽ gật đầu, như hiểu ý định của cậu.
"E hèm, được rồi, chúng ta đi thôi," – Shizuka nói, giọng kéo cô ra khỏi dòng ký ức, dù ánh mắt vẫn thoáng buồn, như bị bóng mây che phủ.
Cả bốn người xách cặp táp, bước ra khỏi lớp, ánh nắng chiều phủ lên hành lang những vệt sáng vàng cam, như muốn xua tan không khí nặng nề.
Trên con đường về nhà, Nana như một chú chim nhỏ, nhìn ngó khắp nơi, giọng nói ríu rít không ngừng.
"Các cậu thường về chung như vậy hả? Nhà các cậu trông thế nào? Sao Jaian to lớn thế?" – những câu hỏi tuôn ra, kèm theo ánh mắt tò mò lấp lánh, như ánh nắng phản chiếu trên mặt nước.
Shizuka cười nhẹ, trả lời từng câu, giọng trầm ổn như chị gái.
"Bọn tớ thường về chung, cứ vui vẻ như thế. Nhà bọn tớ mỗi người mỗi kiểu, khi nào cậu đến chơi, bọn tớ sẽ giới thiệu. Jaian to vì ăn nhiều, hihi."
Jaian và Suneo đi phía sau, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Nhìn Nana nhí nhảnh và Shizuka cười nhiều hơn, họ thở phào.
"Tốt quá rồi," – Jaian nghĩ, ánh mắt dịu lại.
"Cậu ấy trông ổn hơn trước nhiều," – Suneo thầm nhủ.
Sự xuất hiện của Nana như ánh nắng xua tan phần nào bóng mây trong lòng họ, nhưng ký ức về Nobita vẫn lặng lẽ chờ đợi, như một vết sẹo không phai.
Đến ngã tư, cả bốn chào tạm biệt, Nana đi cùng Shizuka về nhà cô, còn Jaian và Suneo rẽ lối riêng.
Một ngày với bạn mới kết thúc, mang theo chút hy vọng xen lẫn nỗi đau chưa lành, như nụ cười dưới bóng mây, đẹp nhưng mong manh.
Hôm sau là ngày nghỉ, ánh nắng đầu hè trải dài trên bãi đất trống quen thuộc, nơi những tán cây xanh mướt lắc lư trong gió, mang theo mùi cỏ dại và bụi đất.
Jaian, Suneo, Shizuka và Nana tụ tập, ngồi trên những ống nước cũ, trò chuyện rôm rả, nhưng không khí vẫn nặng nề, như bị bóng mây ký ức che phủ.
Gió thổi qua, mang theo tiếng cười ngày xưa của Nobita, nhưng giờ chỉ còn là tiếng vọng trong tâm trí.
"Nhà cậu ở đâu, Nana?" – Jaian hỏi, giọng tò mò, tay nghịch một cành cây khô.
"Cậu là người nước ngoài sao? Có định sống lâu ở đây không?" – Suneo tiếp lời, ánh mắt dò xét, như cố tìm hiểu cô gái bí ẩn này.
Nana mỉm cười, nhưng câu trả lời lại ngắn gọn, mơ hồ: "Phải có sự cho phép mới nói được."
Đôi mắt xanh biếc của cô lấp lánh sự ngây thơ, nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt, như ánh nắng bị mây che mờ.
Cả ba nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc, nhưng nụ cười của Nana khiến họ không đào sâu, chỉ cười gượng, tiếp tục trò chuyện. Shizuka nhìn Nana.
Lúc này, một bóng dáng lướt qua bãi đất trống.
Jaian, ngồi trên ống nước, nhận ra ngay.
"Oi, JT!!!" – cậu gọi lớn, vẫy tay, giọng hí hửng như muốn phá tan không khí nặng nề.
JT, trong bộ đồ đen từ đầu đến chân, dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nhóm bạn, như một cái bóng không cảm xúc.
"Hửm?" – cậu đáp, giọng trầm, đôi mắt đen thẳm che khuất gần nửa đồng tử.
"Này, cậu lại đây!" – Jaian nhảy xuống, vẫy tay.
JT gật nhẹ, bước vào bãi đất trống, dáng vẻ thờ ơ, như một sứ giả từ bóng tối.
Đúng lúc đó, Doraemon xuất hiện từ con hẻm gần bãi đất trống, đôi mắt tròn xoe mệt mỏi, tiều tụy hơn bao giờ hết.
Chiếc chuông trên cổ cậu rung leng keng yếu ớt, như phản ánh trái tim robot đang kiệt sức.
Cậu đã lục tung bảo bối, từ "Máy dò người mất tích" đến "Cánh cửa thần kỳ", đi khắp nơi – bờ sông, tiệm truyện tranh, ngọn núi sau trường – nhưng không tìm thấy dấu vết Nobita.
"A, Doraemon!" – Jaian gọi, giọng hạ thấp khi nhận ra sắc mặt cậu mèo máy.
"Cậu... vào đây đi."
Doraemon nhìn lên, ánh mắt lạc lõng, như người vừa đi qua một hành trình vô vọng.
Cậu bước vào bãi đất trống, bị Jaian kéo lại gần. Suneo và Shizuka trầm mặt, lòng nhói lên khi thấy Doraemon.
Nana nhìn Doraemon với ánh mắt tò mò, như thấy một sinh vật kỳ lạ.
JT hạ ánh mắt, như che giấu điều gì đó, một tia sáng kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt đen thẳm, rồi tắt ngấm.
"E hèm," – Jaian lên tiếng, cố phá tan không khí nặng nề. "JT, đây là..."
"Thôi," – Suneo cắt ngang, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Jaian ngạc nhiên, nhưng không nổi giận như thường lệ, chỉ hỏi: "Sao đấy?"
"Để tớ giới thiệu, cậu không giỏi khoản này, Jaian," – Suneo nói, nở nụ cười gượng.
"JT, đây là Shizuka và Nana, lúc trước cậu thấy họ nói chuyện rồi. Còn đây là Doraemon."
JT gật đầu, ánh mắt lướt qua Shizuka, Nana, rồi dừng lại ở Doraemon, như đang đánh giá.
"Ò ò ò," – cậu kêu dài, như đã hiểu, nhưng tia sáng kỳ lạ trong mắt cậu khiến Suneo bất an.
"Nana, đây là JT, bạn mới của bọn tớ," – Suneo tiếp tục, chỉ tay về phía JT.
Nana, từ khi JT xuất hiện, bỗng im lặng, không còn nhí nhảnh như trước.
Đôi mắt xanh biếc của cô lấp lánh, nhưng như che giấu một bí mật.
Shizuka cũng trầm xuống, ánh mắt lướt qua Doraemon.
"Hửm, cậu sao vậy, Nana?" – Suneo hỏi, nhận ra sự thay đổi bất thường.
Nhưng chưa kịp trả lời, Doraemon lên tiếng, giọng mệt mỏi, như kiệt sức: "Thôi, được rồi. Các cậu làm gì ở đây thế?"
"Bọn tớ nói chuyện, làm quen với nhau," – Shizuka đáp, giọng buồn bã, ánh mắt lướt qua Nana, rồi dừng lại ở Doraemon.
"Còn cậu?"
"Thì... vẫn như cũ thôi," – Doraemon nói, ánh mắt lạc lõng, như chìm trong biển tuyệt vọng.
Cậu đã lục tung mọi bảo bối, đi khắp mọi nơi.
Mỗi đêm, cậu ngồi trong tủ, nhìn chăn nệm trống không, lòng nhói lên vì hối hận.
Câu trả lời của cậu khiến Jaian, Suneo và Shizuka lặng đi, nỗi đau trào dâng.
Nana nắm tay Shizuka, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì vậy, Shizuka? Có chuyện buồn sao? Tớ ở đây với cậu mà."
Nụ cười của cô như ánh nắng, nhưng dưới bóng mây ký ức, nó chỉ khiến Shizuka đau hơn, như một vết sẹo cũ bị khơi lại.
JT đứng đó, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quan sát, như một bí mật chưa được hé lộ.
Đôi mắt đen thẳm của cậu thoáng lóe lên một tia sáng, rồi tắt ngấm, như một cánh cổng đóng lại trong bóng tối.
Gió thổi qua bãi đất trống, mang theo tiếng cười ngày xưa, nhưng giờ chỉ còn vọng lại trong trái tim những người ở lại, như những vết sẹo cũ kể mãi một câu chuyện không trọn vẹn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro