Chương số 8: Lời kể dưới ánh chiều tà.
"Chúng ta không kể để quên, mà kể để nhớ — và trong nỗi nhớ đó, mới có sự tha thứ. Những câu chuyện được kể ra để chữa lành, nhưng chỉ những vết thương cũ mới biết đau."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên bãi đất trống, ánh nắng đầu hè đã nhạt dần, để lại những vệt sáng vàng cam phủ lên những ống nước cũ kỹ.
Gió thổi qua, mang theo mùi cỏ dại và bụi đất, nhưng không thể xua tan bóng mây ký ức đang che phủ trái tim Jaian, Suneo, Shizuka, và Doraemon.
Sau một tuần kể từ khi Nobita biến mất, nỗi đau vẫn như một vết sẹo cũ, lặng lẽ nhưng biết đau mỗi khi ai đó vô tình chạm vào.
Shizuka đứng đó, bàn tay nhỏ nhắn của Nana nắm chặt tay cô, mang lại cảm giác ấm áp, như ánh nắng len qua mây đen.
"Cậu ổn chứ, Shizuka?" – Nana hỏi, giọng ân cần, đôi mắt xanh biếc lấp lánh lo lắng.
Nụ cười của cô như ánh ban mai.
Jaian, Suneo và Doraemon đứng gần đó, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt họ lạc lõng, như đang chìm trong dòng ký ức.
Doraemon, với chiếc chuông leng keng yếu ớt, trông tiều tụy hơn bao giờ hết.
Cậu đã lục tung bảo bối, từ "Máy dò người mất tích" đến "Cánh cửa thần kỳ", nhưng không tìm thấy dấu vết.
JT đứng cách xa, khoanh tay, ánh mắt đen thẳm sắc lạnh lướt qua nhóm bạn, không chút cảm xúc, như một cái bóng không thuộc về khung cảnh này.
"Các cậu có thể chia sẻ với tớ không? Nói ra có thể khiến các cậu tốt hơn đấy," – Nana nói, giọng nhẹ nhàng, nhìn từ Shizuka sang Doraemon, như muốn xoa dịu nỗi đau vô hình.
"Không cần," – Suneo đột ngột lên tiếng, giọng pha chút gay gắt, như muốn dựng một bức tường ngăn cách.
"Chuyện này không liên quan đến cậu đâu."
Jaian gật đầu, ánh mắt dịu lại nhưng kiên quyết.
"Hahaha, được rồi. Xin lỗi cậu nhé, JT. Để cậu chứng kiến chuyện không hay," – cậu nói, quay sang JT, người vẫn im lặng, khoanh tay, ánh mắt thờ ơ lướt qua cả nhóm.
Sự vô tâm của cậu khiến Suneo bất an.
"Cậu ta... rất giống Nobita sau khi thay đổi, thậm chí còn hơn?" – Suneo nghĩ thầm, ánh mắt dò xét JT.
Đôi mắt đen thẳm của cậu, nhỏ và sắc, như một vực thẳm nuốt chửng mọi cảm xúc, khiến người khác không muốn lại gần.
"Được rồi," – Doraemon lên tiếng, giọng mệt mỏi, như kiệt sức sau những ngày tìm kiếm vô vọng. "Không có việc gì thì tớ xin phép đi trước."
"Ừm, cậu nhớ nghỉ ngơi," – Shizuka nói, giọng đầy quan tâm, nhưng ánh mắt cô lạc đi.
Trong lòng nhóm bạn, không ai không đau, nhưng tất cả đều là hối hận muộn màng.
Doraemon vẫy tay, rời đi, bóng lưng cậu mèo máy nhỏ dần dưới ánh hoàng hôn, như mang theo cả hy vọng đang tàn lụi.
Jaian, Suneo và Shizuka nhìn theo, nở nụ cười gượng, như cố trấn an chính mình.
Nana nhìn JT, cậu cũng nhìn lại cô, ánh mắt thoáng một tia sáng kỳ lạ, rồi tắt ngấm.
Cả hai không nói gì, như đang che giấu một bí mật không lời.
Cứ vậy, ngày hôm ấy trôi qua, để lại những vết sẹo cũ lặng lẽ kể câu chuyện không trọn vẹn.
Một tuần trôi qua, khu phố nhỏ vẫn chìm trong lớp sương mù của mất mát, nhưng nhóm bạn – Jaian, Suneo, Shizuka – vẫn không ngừng tìm kiếm Nobita, dù chỉ trong vô vọng.
Họ đi qua những nơi quen thuộc: bờ sông, tiệm truyện tranh, ngọn núi sau trường.
Mỗi bước chân đều như giẫm lên ký ức, khiến họ vừa chán nản vừa trưởng thành hơn, như những đứa trẻ buộc phải lớn lên qua nỗi đau.
Nana và JT dần trở nên thân thiết với nhóm bạn và cả lớp.
Dù cả hai ít nói về bản thân, họ bắt đầu bộc lộ những khía cạnh khác.
Nana, với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, là người bạn tâm lý, luôn lắng nghe tâm sự của các bạn.
Khi Shizuka kể về những ngày buồn, Nana chỉ im lặng, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, như thấu hiểu mọi nỗi đau.
JT, ngược lại, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, nhưng hành động của cậu lại nói khác.
Các bạn trong lớp bắt gặp cậu chơi với mèo hoang, giúp bà cụ qua đường, hay nhặt rác bên bờ sông, dù cậu không bao giờ nói một lời.
Những hành động ấy, vô tình được chứng kiến, khiến nhóm bạn tò mò nhưng cũng bất an.
Một buổi chiều, trên đồng cỏ xanh mướt bên dòng sông, ánh hoàng hôn phủ lên mọi thứ một màu vàng cam rực rỡ.
Jaian, Suneo và JT ngồi trên cỏ, gió thổi nhẹ mang theo mùi sông nước.
Jaian và Suneo nhìn nhau, ánh mắt ngầm đồng ý, như đã quyết định điều gì đó quan trọng.
"JT! Bọn tớ muốn kể cho cậu nghe một chuyện của bọn tớ," – Suneo mở lời, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút hồi hộp.
Qua thời gian ngắn tiếp xúc, họ nhận ra JT, dù lạnh lùng, là người biết lắng nghe, giống Nana nhưng theo cách khác.
"Cậu có thể lắng nghe không?" – Jaian hỏi, ánh mắt chân thành, nhìn JT đang ngồi bên trái, cách Suneo một khoảng.
Ánh mắt đen thẳm của JT vẫn không đổi, như một bức tường vô cảm, nhưng cậu khẽ gật đầu.
"Nếu điều đó khiến cậu cảm thấy ổn hơn," – JT nói, giọng trầm, như không quan tâm nhưng vẫn đồng ý.
Cậu nhận ra sự trưởng thành của Jaian và Suneo, như những người đã trải qua mất mát lớn, khác hẳn các bạn cùng lớp.
Suneo hít sâu, giọng run run: "Tớ sẽ kể với cậu về một người bạn của bọn tớ, Nobita."
Cậu bắt đầu kể, ánh mắt lạc đi, như đang nhìn vào quá khứ.
"Cậu ấy hậu đậu, vụng về, và nhút nhát. Nhưng Nobita có một trái tim đơn thuần, lòng tốt không bao giờ phai mờ. Cậu ấy luôn giúp đỡ người khác, dù chính cậu ấy hay bị bắt nạt."
Suneo dừng lại, cổ họng nghẹn lại.
"Nhưng bọn tớ... đã phạm sai lầm. Bọn tớ không trân trọng cậu ấy. Tớ khoe khoang đồ chơi, làm cậu ấy buồn. Jaian bắt nạt cậu ấy, khiến cậu ấy khóc lóc bên bờ sông. Và rồi... cậu ấy thay đổi, trở nên lạnh lùng, xa cách, rồi cứ thế... biến mất, không một lời nói."
Suneo cúi đầu, mắt lấp lánh nước, như đang đối diện với nỗi hối hận muộn màng.
Jaian ngồi bên cạnh, nắm đấm siết chặt, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt cậu lạc đi.
"Chuyện là vậy đấy, cậu thấy thế nào?" – Suneo hỏi, giọng đượm buồn, như vừa mở lại một vết sẹo cũ.
"Ổn hơn chưa?" – JT hỏi ngược lại, giọng hời hợt, ánh mắt sắc lạnh không đổi.
Nhưng câu hỏi ấy khiến Jaian và Suneo ngỡ ngàng, như bị kéo ra khỏi dòng ký ức đau đớn.
"Ổn là được rồi," – JT tiếp tục, đứng dậy, ánh hoàng hôn chiếu lên bộ đồ đen của cậu, như một cái bóng.
"Các cậu nên kể cho Nana nghe đi. Con bé có thể an ủi các cậu. Kể cho tôi thì chẳng được gì đâu. Tôi xin phép về trước."
JT quay người, rời đi, không đợi hai người định thần lại.
Jaian và Suneo nhìn theo, rồi vội đứng dậy, đuổi theo.
"Này, nghe xong lại định chuồn à?" – Jaian gọi lớn, giọng pha chút bực bội nhưng cũng có sự thân thiết.
"Đứng lại đợi bọn này!" – Suneo nói, bước nhanh theo. Cả ba cùng đi dưới bầu trời hoàng hôn rực rỡ, như ba cái bóng kéo dài trên đồng cỏ.
Ngày hôm sau, nhóm bạn tụ tập tại bãi đất trống, ánh nắng đầu hè phủ lên những ống nước cũ một lớp vàng nhạt.
Jaian, Suneo, Shizuka, Nana, Doraemon và JT đều có mặt, không khí nặng nề nhưng cũng xen chút hy vọng.
Sau khi chia sẻ với JT, cả nhóm quyết định tin tưởng Nana, kể cho cô nghe về Nobita, hy vọng lời kể sẽ xoa dịu vết thương cũ.
"Được rồi, được rồi mà," – Nana nói, giọng nhẹ nhàng, khi cả bốn người – Jaian, Suneo, Shizuka, Doraemon – kể về Nobita.
Jaian và Suneo trông đỡ buồn hơn, nhưng Shizuka bật khóc, nước mắt lăn dài khi nhớ về Nobita.
Nana ôm lấy Shizuka, vỗ về cô, đôi mắt xanh biếc lấp lánh sự đồng cảm.
Doraemon đứng đó, tiều tụy, ánh mắt lạc lõng, như vẫn chìm trong hành trình tìm kiếm vô vọng.
"Các cậu tin tưởng kể cho tớ nghe là được rồi. Đừng buồn nữa," – Nana nói, giọng ấm áp.
"Các cậu phải phấn chấn lên thì mới tìm được Nobita chứ. Buồn hoài không tốt đâu, nha?"
JT đứng dựa vào ống nước, im lặng, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Cậu khẽ vỗ vai Jaian và Suneo, không nói gì, như một cử chỉ lặng lẽ đồng cảm, rồi nhìn sang Nana.
Một tia sáng kỳ lạ thoáng qua trong mắt cậu, như một bí mật chưa được hé lộ.
"Vậy... chúng ta đi đâu đó giải khuây đi?" – Nana đề xuất, cảm nhận được ánh mắt của JT.
"Các cậu đã giới thiệu Doraemon, và tớ nghe nói cậu ấy có nhiều thứ hay ho mà, đúng không? Sao chúng ta không đi đâu đó giải tỏa, cứ buồn thế này không tốt đâu!"
Jaian và Suneo ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt họ sáng lên, như tìm thấy một tia hy vọng.
Shizuka, vừa được Nana vỗ về, khẽ gật đầu, không từ chối.
Doraemon, dù tiều tụy, cũng nói: "Ừm... cũng được. Vậy cuối tuần đi."
"Vậy đi, vậy đi!" – Nana reo lên, nắm tay Shizuka, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Nhưng trong lòng cô, một cảm giác bất an thoáng qua, như thể cô đang che giấu điều gì đó.
"Được rồi, cứ chốt vậy đi. Tớ về đây," – Doraemon nói, giọng mệt mỏi.
"Bố mẹ Nobita từ khi cậu ấy mất tích vẫn chưa hồi phục, tớ phải giúp họ trước.
"Cậu quay người, chạy về, bóng lưng nhỏ dần dưới ánh hoàng hôn."
"Vậy bọn tớ cũng về đây," – Jaian nói, nhìn sang Shizuka.
"Shizuka, nhờ cậu đưa cô ấy về nhé, Nana."
Suneo gật đầu, ánh mắt thoáng buồn khi nhìn Doraemon rời đi.
JT cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi khuất bóng, cậu nhìn Nana, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói điều gì.
Nana cười gượng, gật nhẹ, như hiểu ý.
Giờ chỉ còn Nana và Shizuka trên bãi đất trống.
"Cậu ổn rồi chứ, Shizuka?" – Nana hỏi, giọng dịu dàng, tiếp tục vỗ về.
"Tớ đưa cậu về nhé?"
"Ưm... ừm," – Shizuka đáp, giọng nhẹ, mắt vẫn lấp lánh nước.
Nana nắm tay cô, bước đi trên con đường về nhà, không ngừng an ủi: "Thôi mà, cố lên, đừng buồn nữa."
Dưới ánh hoàng hôn, lời kể của nhóm bạn như một liều thuốc chữa lành, nhưng những vết thương cũ vẫn lặng lẽ biết đau.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro