chương 156: đến thăm



Đóa ảo mộng lưu ly hoa này có những cánh hoa rực rỡ như ngọc lưu ly ngũ sắc, nhưng lại còn trong suốt, tinh khiết hơn cả lưu ly, giống hệt hạt sương sớm. Mỗi cánh hoa mỏng như sợi khói, dưới ánh nắng hiện ra ánh sắc lấp lánh, tựa như ngọc trai phản chiếu cầu vồng.

Cả đóa hoa không ngừng biến hóa màu sắc, theo ánh sáng mà tỏa ra hào quang lung linh. Lúc thì xanh băng lam, lúc thì ánh bạc, thoáng chốc lại chuyển sang vàng kim nhạt, rực rỡ như dải ngân hà chảy trôi, huyền ảo như mộng, đẹp đến khó tin.

Đặc biệt hơn, mỗi người nhìn vào ảo mộng lưu ly hoa lại thấy màu sắc khác nhau, tạo nên một vẻ đẹp không thể đo lường.

Hoa này thật sự đẹp quá.

Lâm Uyên ngắm nhìn đóa hoa được mệnh danh là đẹp nhất Cửu Châu mà không kìm được thốt lên. Trong tất cả những loài hoa từng thấy, đây đúng là loài xinh đẹp nhất. Cái đẹp của nó khó mà miêu tả trọn vẹn, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "tuyệt sắc".

Nghĩ đến việc nếu đóa hoa này có thể làm thành bánh hoa tươi thì hẳn hương vị cũng tuyệt vời, nhưng nghe nói ảo mộng lưu ly hoa chỉ có duy nhất một đóa, hắn cũng không dám nghĩ xa hơn.

Uyên nhi sư muội thích là tốt rồi.

Cố Trường Sinh thấy sư muội yêu thích liền vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Quả nhiên lựa chọn này không sai.

Cảm tạ Cố sư huynh.

Lâm Uyên tiếp nhận đóa hoa, đặt ngay ngắn vào chiếc bình ngọc trắng trên bàn, vừa nhìn đã cảm thấy cảnh vật cũng thêm phần thanh nhã. Với hắn, việc sư huynh tặng hoa cũng chẳng có gì lạ, bởi từ trước tới giờ Cố Trường Sinh vẫn thường đưa tới bao nhiêu linh thảo, trái cây quý hiếm.

Chỉ là nếu biết hôm nay Cố sư huynh đến đặc biệt để tặng hoa vì muốn bày tỏ tình ý, hẳn Lâm Uyên sẽ rất bất ngờ.

Đang nghĩ đến chuyện chuẩn bị lễ đáp lại, Cố Trường Sinh liền lấy ra một ngọc giản khắc đầy kinh văn huyền ảo, trịnh trọng đưa ra:

Uyên nhi sư muội, gần đây ta từ Linh Hư bí cảnh mang về truyền thừa kinh văn của Linh Hư Đại Đế. Chúng ta cùng nghiên cứu một phen, thế nào?

Tốt.

Lâm Uyên lập tức gật đầu, cảm thấy quen thuộc. Quả nhiên Cố sư huynh vẫn như trước, vừa có được điển tịch quý giá đã không chờ nổi mà muốn cùng luận bàn.

Sư muội, ngươi xem câu này... "Huyền giả, tự nhiên chi Thủy tổ, mà Vạn Thù chi đại tông a. Mù muội hồ thật sâu a, cố xưng huyền chỗ này. Miên mạc hồ hắn xa a, cố xưng diệu chỗ này..."

Cố Trường Sinh vừa đọc vừa chăm chú nhìn sư muội.

Để ta xem một chút. Sư huynh, câu này ta thấy là...

Lâm Uyên ghé mắt nhìn kinh văn, nhiệt tình luận giải. Hai người say sưa đàm kinh luận đạo, thời gian như trôi qua trong chớp mắt.

Hai ngày sau, kết thúc nghiên cứu kinh văn, Cố Trường Sinh phải dự yến. Trên yến hội, khi mọi người đang chúc mừng, lập tức đệ tử Thái Âm Thánh Địa đồng loạt vây quanh Lâm Uyên, ra dáng bảo vệ thánh nữ. Cảnh này khiến Cố Trường Sinh chỉ biết cười khổ, hắn đã đoán trước rồi.

Sáng hôm sau, tiễn Cố sư huynh xong, Lâm Uyên lại nhận được tin nhắn từ Mạc sư đệ trên bảo khí truyền tin:

Chúc mừng Uyên nhi sư tỷ đột phá Thiên Tôn cảnh, trở thành Tôn giả. Trên đại đạo vô biên, một sớm khai thiên địa. Thiên Tôn vị hiển lộ tài hoa, sư tỷ phong thái tuyệt luân. Không biết khi nào sư tỷ rảnh? Ta đã chuẩn bị hạ lễ muốn tới bái phỏng.

Đọc tin này, Lâm Uyên khẽ cười, thuận tiện hẹn thời gian. Mạc sư đệ vẫn luôn có cách khích lệ rất riêng.

Chiều hôm đó, Mạc Huyền Cơ dẫn theo người của Thiên Cơ Thánh Địa đến Thánh Nữ phong. Vừa bước vào, hắn lập tức nhận ra đóa ảo mộng lưu ly hoa.

Sư tỷ trong động phủ, từng chi tiết bày trí ta đều nhớ rõ, chưa từng có hoa này. Nghe nói trong Cửu Châu chỉ có duy nhất một đóa, được cất trong bảo khố Linh Hư Đại Đế, muốn lấy phải vượt qua truyền thừa khảo nghiệm. Sư tỷ chưa từng đến Linh Hư bí cảnh... Vậy thì... là ai đã tặng?

Trong lòng đã đoán ra, trên mặt hắn vẫn tỏ ra ngạc nhiên, chỉ vào hoa rồi cười:

Sư tỷ, hoa này đẹp quá, chẳng hay lấy từ đâu vậy?

Đây là mấy ngày trước Cố sư huynh đưa cho ta.

Nghe lời này, Mạc Huyền Cơ bề ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng sóng gió cuồn cuộn:

Quả nhiên là hắn! Ta sớm biết Cố Trường Sinh chẳng có ý tốt, chắc chắn đang có tâm tư khác với sư tỷ. Sư tỷ thì đơn thuần, coi hắn là bạn tốt, nào hay hắn đã bắt đầu toan tính.

Trong lòng hắn lửa giận bùng lên, thầm nghiến răng:

Cố Trường Sinh, ngươi có gia thế hiển hách, thiên phú tuyệt luân, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, cái gì cũng có. Nhưng trong thế giới của ta, chỉ có sư tỷ. Bao ký ức đẹp đẽ của ta đều do sư tỷ mang đến. Cả đời này ngươi cũng đừng mong cướp đi nàng!

Trong thẳm sâu, hắn vẫn là thiếu niên tóc đen ngồi co ro trong căn lều rách nát, bóng tối phủ vây, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ mà sư tỷ mở ra, mang lại chút ánh sáng.

Nếu hắn biết được trong Lưu Ảnh Thạch có cảnh Lâm Uyên từng chắn đao cứu Cố Trường Sinh, thì hẳn đã bùng nổ sát khí, mắng thẳng:

Vậy mà để sư tỷ vì ngươi mà chịu thương! Ngươi thật đáng chết, Cố Trường Sinh! Ta còn không nỡ để nàng bị đau một chút, ngươi lấy tư cách gì để nàng đỡ cho ngươi? Ta thề sẽ giết sạch lũ ma tộc kia cùng cả ngươi!

Nén giận trong lòng, Mạc Huyền Cơ dời ánh mắt khỏi đóa hoa chướng mắt, rồi lấy ra lễ vật đã chuẩn bị, mỉm cười:

Sư tỷ, trước đây người muốn công nghiệp hóa lò luyện đan, ta đã nghiên cứu thành công. Chỉ cần ghi đan phương, thả dược thảo vào là có thể luyện ra số lượng lớn đan dược trung hạ phẩm. Ngoài ra, ta còn chế tạo được dây chuyền sản xuất pháp khí, đây là mẫu thử Linh Bảo, xin sư tỷ đánh giá.

Nói rồi, hắn trình diễn ngay: cho tài liệu vào lò, luyện ra một ít Uẩn Khí Đan, lại tạo thành phi kiếm hạ phẩm.

Oa, thật tuyệt! Có thể công nghiệp hóa luyện đan, luyện khí, vẽ phù, thì tiên đạo kỹ thuật lại tiến thêm một bước. Giá cả cũng sẽ giảm, sản xuất nhiều thì bán rẻ, tu sĩ bình thường cũng có thể mua nổi đan dược, phù lục, pháp khí...

Lâm Uyên hưng phấn vô cùng, bởi hắn từng làm tán tu, biết rõ sự vất vả để kiếm chút đan dược, pháp khí.

Mạc Huyền Cơ thấy sư tỷ vui vẻ, trong lòng cũng mãn nguyện, liền cười thật lòng:

Ngoài ra, ta còn có một món quà nữa muốn tặng sư tỷ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro