Chương 25: Đừng để bị em trai bắt nạt


Chương 25: Đừng để bị em trai bắt nạt


Quý Dữ Tiêu cảm thấy ngứa ngáy không thể giải thích được khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cậu.

Anh ngoắc tay gọi Lâm Lạc Thanh, Lâm Lạc Thanh như phản xạ có điều kiện mà che kín mông mình.

Quý Dữ Tiêu cười khẽ, duỗi tay nắm tay Lâm Lạc Thanh, bóp bóp tay cậu.

Lâm Lạc Thanh:???

"Chỉ định véo mặt em thôi." Quý Dữ Tiêu giải thích, "Nhưng em đề phòng như thế, thì bóp tay thôi cũng được."

Lúc này, Lâm Lạc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, còn rất hào phóng mà cúi lưng đưa mặt đến trước mắt anh, "Véo đi."

Quý Dữ Tiêu không ngờ cậu sẽ làm như vậy, anh nhìn người trước mặt mình, trái tim hơi rung động. Anh chợt không muốn véo cậu nữa mà muốn hôn một cái.

Anh vươn tay mân mê gò má Lâm Lạc Thanh, sau đó kéo cổ cậu xuống, hôn trên mặt cậu một cái.

Lâm Lạc Thanh hơi kinh ngạc một chút, ngước mắt lên nhìn anh.

Quý Dữ Tiêu đã thả tay ra.

Anh mỉm cười với Lâm Lạc Thanh, không nói gì, bình tĩnh đẩy xe lăn đi qua bên cạnh cậu, đi về phía trước.

Lâm Lạc Thanh nhìn bóng dáng của anh, lại trộm hôn cậu, đây là lần thứ hai hôn cậu rồi.

Cậu sờ chỗ vừa được Quý Dữ Tiêu hôn, da mặt nóng lên, niềm vui nho nhỏ chui ra trong lòng, rồi lại nhanh chóng thụt vào.

Lâm Lạc Thanh bóp mặt mình, xoay người ra cửa, quyết định đi tìm Lâm Phi để hạ nhiệt cho mình.

Lúc này, Lâm Phi vẫn còn đang ngủ, Lâm Lạc Thanh đẩy cửa ra, thấy cậu nhóc vẫn nằm trên giường, còn chưa kịp mở miệng thì đã phải kinh ngạc khi thấy Quý Nhạc Ngư nằm bên cạnh cậu nhóc.

Có chuyện gì đây? Lâm Lạc Thanh khó hiểu, tối hôm qua, Quý Nhạc Ngư vẫn còn ở phòng của nhóc mà, sao giờ lại ở phòng Lâm Phi?

Sau khi cậu đưa cho Quý Nhạc Ngư ngọc đổi vận thì Quý Nhạc Ngư lại dậy à?

Cậu đến gần vài bước, thì thấy Quý Nhạc Ngư đang ôm Lâm Phi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dán sát bên má Lâm Phi, như là cực kỳ ỷ lại.

Lâm Lạc Thanh:...

Lâm Lạc Thanh thật sự không kìm lòng được, cầm lấy di động, chụp một tấm ảnh cho hai đứa.

Cũng đâu thể trách cậu, là do cảnh tượng như vậy quá hiếm thấy. Hình tượng ở trong sách của Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư là vua không gặp vua.

Suất diễn của Lâm Phi đa số là ở giai đoạn trước. Cậu nhóc là botboy trường học mà nữ chính đã yêu thầm từ lâu. Lạnh lùng, ít nói, không có cảm xúc với bất kỳ thứ gì.

Cho dù nữ chính đứng trước mặt, chân thành tha thiết tỏ tình với cậu thì đôi mắt cậu cũng không thèm chớp một cái, chỉ bình tĩnh nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Tác dụng của cậu chủ yếu là để làm nổi bật lên sự dịu dàng si tình của nam chính. Mỗi lần nữ chính bị tổn thương ở chỗ Lâm Phi thì sẽ cảm nhận được sự ấm áp từ chỗ nam chính.

Ngày tháng lâu dần, ngày nào đó nữ chính chợt nhận ra, mình đã lâu không nhớ đến Lâm Phi nữa, thay vào đó là lòng thương nhớ dành cho nam chính.

Quý Nhạc Ngư thì khác với Lâm Phi, suất diễn của cậu nhóc chủ yếu ở phần giữa.

Khi đó nữ chính đã buông xuôi tình cảm với Lâm Phi, tỏ tình với nam chính, bắt đầu những ngày yêu đương ngọt ngào. Cho nên tất nhiên là cần có sóng gió mới, sóng gió này chính là Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư mang theo tình cảm của mình dành cho đối nữ, vừa cố chấp lại vừa bá đạo lên sân khấu. Cậu ta thận trọng từng bước, tâm tư kín đáo, qua lại giữa nam nữ chính.

Nam chính coi cậu ta là người bạn tốt nhất. Nữ chính coi cậu ta là người luôn chăm sóc bảo vệ mình. Mãi sau này cậu ta mới xé bỏ sự dịu dàng dối trá của mình, bắt đầu ép sát từng bước. Cuối cùng thậm chí còn giam giữ nữ chính bên người mình, điên khùng bắt cô ấy ở cạnh cậu ta.

Cậu ta chưa chắc đã thích nữ chính được bao nhiêu nhưng chỉ riêng từ "thích" này đối với Quý Nhạc Ngư mà nói thì đã rất quý giá rồi. Cho nên dù chỉ thích một chút thì nữ chính cũng phải thuộc về cậu ta.

Nhưng đấy đều là chuyện sau này. Khi ấy thì Lâm Phi cũng chỉ xuất hiện làm phông nền linh tinh. Những chuyện yêu cầu nhiều suất diễn như nghĩ cách cứu nữ chính từ phòng giam của Quý Nhạc Ngư ra, thì tác giả đã sắp xếp cho nam chính đến làm anh hùng cứu mỹ nhân hết rồi, chẳng liên quan gì đến Lâm Phi.

Cho nên Lâm Phi gần như không có gì giao nhau với Quý Nhạc Ngư.

Điểm giao nhau lớn nhất giữa hai người chính là Lâm Lạc Thanh.

Quý Nhạc Ngư tìm được Lâm Lạc Thanh, trước khi để hắn kết hôn với chó, thì có người bên cạnh nói với cậu ta rằng: "Đây là cậu của Lâm Phi."

Quý Nhạc Ngư nghe xong, mí mắt cũng không thèm nâng lên, không quan tâm mà nói, "Thì sao?"

"Việc này nếu để cho Lâm Phi biết..."

"Vậy thì để anh ta đến tìm tôi." Quý Nhạc Ngư cười nói, "Tôi muốn xem anh ta có thủ đoạn gì."

Nụ cười của cậu ta xinh đẹp quyến rũ, tựa như một đóa hoa anh túc, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn vô cùng.

Chỉ tiếc rằng sức hấp dẫn này không có ảnh hưởng gì đến Lâm Phi.

Mà hiện giờ, hai người vốn chẳng có điểm giao nhau nào ở trong sách lại nằm ngủ trên một chiếc giường.

Lâm Lạc Thanh cảm thấy đúng là hiếm có, nên nhanh tay chụp cho Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư mấy kiểu, vừa đủ 18 tấm ảnh, đủ 2 khung 9 ảnh luôn!

Cậu đang chụp thì thấy khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Lâm Phi. Cậu nhóc ngồi dậy từ trên giường, nhìn cậu bằng ánh mắt ba phần bất lực, ba phần câm nín, bốn phần không có cách nào với cậu mình.

Lâm Lạc Thanh cất di động đi, nở nụ cười với cậu nhóc, vừa định mở miệng thì lại thấy Lâm Phi giơ một ngón tay lên đặt trên môi, rồi chỉ vào Quý Nhạc Ngư nằm bên cạnh.

Lâm Lạc Thanh kinh ngạc, đúng là không nhìn ra, cậu nhóc lại cẩn thận với Quý Nhạc Ngư như thế.

Cậu giơ tay ra hiệu OK, chỉ ngoài cửa, ý bảo mình ra ngoài cửa chờ cậu nhóc.

Lâm Phi gật đầu, cẩn thận dịch tay Quý Nhạc Ngư đang ôm cậu nhóc xuống, rồi xuống giường.

Lâm Lạc Thanh cũng đã lui ra ngoài cửa.

Cậu chờ ngoài cửa, Lâm Phi rửa mặt xong mới đi ra.

"Sao lại thế này? Sao hai đứa lại ngủ chung?" Cậu hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi còn nhớ rõ tối qua mình đã đồng ý là không nói ra chuyện Quý Nhạc Ngư nhớ ba mình, đi tìm Quý Dữ Tiêu, rồi lại ngại không dám vào, nên nói thẳng, "Chờ em ấy tỉnh, thì cậu hỏi đi."

Đến lúc đó thì Quý Nhạc Ngư muốn nói như thế cũng được.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, cười hỏi cậu nhóc, "Xem ra hai đứa ở chung khá ổn nhỉ?"

"Vẫn ổn."

"Vậy thì tốt rồi." Cậu sờ đầu Lâm Phi, "Tuy con lớn hơn thằng bé, con là anh trai, nhưng đừng để mình ấm ức, đừng để bị thằng bé bắt nạt."

Lâm Phi:...

Lâm Phi cảm thấy cậu mình đúng là khác hẳn người khác. Cậu nhóc thấy người lớn nhà nào cũng nói "Là anh trai, lớn hơn em trai, thì phải nhường cho em trai, không thể bắt nạt em trai." Đến phiên Lâm Lạc Thanh thì lại ngược lại, "Con đừng để mình bị ấm ức, đừng để bị bắt nạt".

Trông cậu nhóc dễ bị bắt nạt vậy à?

"Con sẽ không bị em ấy bắt nạt." Lâm Phi bình tĩnh nói.

"Thế thì tốt." Lâm Lạc Thanh thật lòng nói.

Hai người đang nói, thì nghe thấy tiếng xe lăn, Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu, Quý Dữ Tiêu đang đẩy xe lăn từ phòng họ ra hành lang.

"Đi thôi, đi ăn sáng." Cậu duỗi tay bế Lâm Phi, đi về phía Quý Dữ Tiêu.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu ở lại phòng khách bàn bạc chuyện đi lấy giấy đăng ký kết hôn vào ngày mai. Lâm Phi đi lên tầng, trở về phòng mình. Quý Nhạc Ngư vẫn còn đang ngủ, hình như nhóc đang mơ thấy một giấc mộng đẹp nên không muốn tỉnh lại.

Lâm Phi không gọi nhóc dậy. Cậu nhóc an tĩnh ngồi ở bàn học, bắt đầu đọc sách.

Cậu nhóc đang đọc thì chợt nghe thấy tiếng động, Lâm Phi quay đầu nhìn lại, thì thấy Quý Nhạc Ngư cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi.

Nhóc mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên giường, đôi tay trắng nõn dụi đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn của mình. Nhóc nhận thấy ánh mắt của Lâm Phi nên nhỏ nhẹ mở miệng nói, "Anh, buổi sáng tốt lành."

Giọng nhão nhão dính dính, đẫm mùi sữa.

"Ừ." Lâm Phi nhẹ giọng đáp.

Nói xong, cậu nhóc lại quay đầu tiếp tục đọc sách.

Đôi mắt Quý Nhạc Ngư lúc này đã mở ra rồi. Tối qua, nhóc đã khóc một lúc, tuy chính nhóc cũng không nhận ra, nhưng mí mắt lại hơi sưng.

Quý Nhạc Ngư ngồi trên giường một lúc, mới tỉnh lại từ sự mơ màng khi dậy sớm.

Nhóc nhìn anh trai ngồi cách đó không xa đang yên tĩnh đọc sách, cũng không thèm nhìn nhóc cái nào, như thể nhóc không tồn tại, nên không khỏi thắc mắc.

Anh lại làm sao vậy?

Người tối qua còn bởi vì nhóc nói không muốn ngủ một mình liền chủ động ngủ với nhóc, giờ lại lạnh nhạt với nhóc, nhìn cũng không thèm nhìn nhóc. Thế thì rốt cuộc là thích hay không thích nhóc đây?

Quý Nhạc Ngư xốc chăn lên để xuống giường, đi dép lê tối qua Lâm Phi lấy cho nhóc, đi tới cửa.

"Em về phòng đây."

"Ừ." Lâm Phi rốt cuộc chịu quay đầu lại để nhìn nhóc một cái.

Quý Nhạc Ngư:...

"Anh không nói hẹn gặp lại với em à?" Quý Nhạc Ngư hỏi cậu nhóc.

Lâm Phi rất biết nghe lời đúng, "Hẹn gặp lại."

... Thế là anh thật sự chỉ nói hẹn gặp lại thôi à!

Quý Nhạc Ngư phồng má, không hài lòng mà nhìn chằm chằm cậu nhóc.

Lâm Phi không hiểu ánh mắt này của nhóc là vì sao, "Làm sao vậy?"

"Anh cũng chỉ nói hẹn gặp lại thôi sao?"

Thế này thì Lâm Phi càng khó hiểu , "Không phải em bảo anh là nói hẹn gặp lại với em à?"

Quý Nhạc Ngư lại phồng má, tức giận trừng mắt nhìn cậu nhóc một cái, hung hăng "Hừ" một tiếng.

Lâm Phi:...

Lâm Phi cảm thấy nhóc đúng là trẻ con, làm người ta không hiểu nổi.

Cậu nhóc nhìn Quý Nhạc Ngư, trong mắt là ba phần nghi hoặc, ba phần bất lực, bốn phần vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ tiếc là Quý Nhạc Ngư không phải Lâm Lạc Thanh, cho nên không giải nghĩa được hết toàn bộ cảm xúc trong mắt Lâm Phi. Nhóc chỉ trong mắt Lâm Phi là cảm xúc vừa bực mình vừa buồn cười, nhóc bĩu môi, đóng cửa rời đi.

Lâm Phi lắc đầu, tiếp tục xem sách của mình.

Quý Nhạc Ngư rửa mặt xong, rồi đi xuống tầng để ăn sáng.

Nhóc còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua Lâm Lạc Thanh đưa ngọc đổi vận cho nhóc, nên vừa thấy Lâm Lạc Thanh, đã lập tức nở nụ cười, giả vờ mình đang rất vui vẻ, đi đến trước mặt Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu. Nhóc đã biết rõ rồi còn cố hỏi, "Hai người, ai đưa 'Cá nhỏ' cho con vậy?"

Quý Dữ Tiêu nghe vậy, thì quay đầu nhìn Lâm Lạc Thanh, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

Lâm Lạc Thanh cười nói, "Thích không?"

"Có." Quý Nhạc Ngư vui sướиɠ gật đầu, "Là chú Lâm cho con sao? Cảm ơn ạ!"

"Không cần khách khí." Lâm Lạc Thanh cười, xoa đầu cậu nhóc, "Đó là ngọc đổi vận, tặng cho con, chúc con mỗi ngày kể từ nay về sau đều may mắn."

Quý Nhạc Ngư càng cười ngọt hơn.

Lúc này Quý Dữ Tiêu mới hiểu được, tò mò hỏi, "Em đưa cho con lúc nào?"

"Tối hôm qua khi anh đi tắm." Lâm Lạc Thanh nói.

Quý Dữ Tiêu đã hiểu, "Thảo nào anh lại không biết."

"Cũng đâu thể để chuyện gì cũng cho anh biết."

"À?" Quý Dữ Tiêu nhướng mày, "Xem ra, em giấu nam thần của em không ít chuyện."

"Cũng không đến mức đấy." Lâm Lạc Thanh cười nói.

Quý Nhạc Ngư thấy Quý Dữ Tiêu tươi cười khi nói chuyện nên nhóc cũng vô thức mà cười theo.

Nhóc cũng không nói lời nào, chỉ đứng cạnh Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu, nhìn bọn họ trò chuyện qua lại, mà trong lòng tràn đầy vui vẻ.

"Sao con còn ở đây?"

Quý Dữ Tiêu nói được một nửa, mới phát hiện Quý Nhạc Ngư không biết từ khi nào đã ngồi xuống cạnh anh, nhắc nhở nhóc nói, "Mau ăn sáng đi, chốc nữa là đến bữa trưa luôn rồi."

"Con muốn nghe ba nói chuyện với chú Lâm." Quý Nhạc Ngư bướng bỉnh nói.

"Nghe lời. Chờ ăn sáng xong, con lại qua đây nghe ba và chú Lâm của con nói chuyện thì cũng như nhau mà? Bọn ba cũng đâu có đi đâu đâu."

Lúc này, Quý Nhạc Ngư mới không tình nguyện mà rời đi, nhưng nhóc đã nhanh chóng bê bát nhỏ của mình quay lại.

"Con ăn sáng ở đây." Nhóc tìm cái ghế nhỏ, ngồi trước bàn trà trong phòng khách.

Quý Dữ Tiêu bật cười, "Được rồi."

Quý Nhạc Ngư cười tủm tỉm, ăn một miếng rồi nhìn hai người họ, sau đó lại ăn một miếng.

Lâm Lạc Thanh không muốn chụp ảnh khi lấy giấy kết hôn, do dự không biết có nên đến phòng chụp ảnh tư nhân dể chụp không.

"Ảnh chụp để đăng ký kết hôn thì sao, nhỡ lúc ấy chụp không đẹp thì sẽ rất thảm đó."

"Lúc nãy em còn nói là mình trông đẹp như vậy, thì chụp kiểu gì cũng đẹp mà." Quý Dữ Tiêu trêu cậu.

Lâm Lạc Thanh đúng lý hợp tình nói, "Đẹp thì cũng chia ra làm rất đẹp và cực kỳ đẹp mà. Em muốn cực kỳ đẹp cơ."

"Cho nên em muốn chụp trước rồi mang đến?"

Lâm Lạc Thanh vội vàng gật đầu, "Được không?"

Quý Dữ Tiêu vốn không có ý định đấy, nhưng giờ phút này thấy trên khuôn mặt cậu trần đầy khát khao, thì cũng không muốn làm cậu thất vọng.

"Được rồi. Nam thần của em thương em như thế, tất nhiên sẽ không làm phật ý em."

"Thật ạ?" Lâm Lạc Thanh kích động nói, "Thế thì chúng ta phải chuẩn bị ngay bây giờ, nếu ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."

"Ừ."

"Chúng ta lát nữa ăn cơm trưa xong rồi đi." Lâm Lạc Thanh đề nghị.

Cậu lại mau chóng nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Quý Nhạc Ngư đang ăn sáng.

Quý Nhạc Ngư bỗng bị cậu nhìn mà không kịp đề phòng, trong tay còn đang cầm bánh bao hấp trắng mập, chớp chớp mắt, nhỏ nhẹ hỏi cậu, "Chú muốn ăn ạ?"

Nói xong, nhóc liền đưa bánh bao cho cậu.

Lâm Lạc Thanh chỉ cảm thấy như tim mình vừa trúng một mũi tên, đệt, mẹ nó, đây thật sự là Quý Nhạc Ngư à?

Quý Nhạc Ngư độc ác tàn nhẫn?

Quá đáng yêu!

Lâm Lạc Thanh lại lần nữa không nhịn được mà chê trách thời gian đúng là dao giết heo đáng sợ, sao có thể biến đứa bé đáng yêu như vậy thành một tên biến thái đáng sợ như thế.

"Chú không ăn." Cậu dịu dàng nói với Quý Nhạc Ngư, "Tiểu Ngư tự ăn đi con. Chú ăn rồi. Chờ lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta cùng đi chụp ảnh được không?"

"Chụp ảnh?" Quý Nhạc Ngư có hơi thắc mắc.

Quý Dữ Tiêu cũng khó hiểu nhìn cậu.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, "Đúng vậy, dù sao thì chú và ba con cũng phải đi chụp ảnh kết hôn. Con và Phi Phi cũng nên đi cùng để chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình."

Cậu nói xong, quay đầu nhìn về phía Quý Dữ Tiêu, "Được không?"

Quý Dữ Tiêu:...

Quý Dữ Tiêu thực sự không ngờ cậu còn có suy nghĩ này.

Nhưng Quý Nhạc Ngư rõ ràng rất bằng lòng, vui vẻ nói, "Được ạ."

Nói xong, nhóc còn mang vẻ mặt chờ mong nhìn Quý Dữ Tiêu.

Quý Dữ Tiêu nhìn Quý Nhạc Ngư đang hưng phấn, rồi lại nhìn Lâm Lạc Thanh đang hân hoan.

Được rồi, anh nghĩ, muốn chụp ảnh gia đình thì chụp ảnh gia đình, họ vui vẻ là được.

Quý Nhạc Ngư hoan hô một tiếng, cúi đầu tiếp tục đi ăn bánh bao nhỏ của nhóc.

Lâm Lạc Thanh cũng bắt đầu bàn bạc với Quý Dữ Tiêu những chuyện khác ngoài chuyện chụp ảnh.

Lâm Phi nghe cậu nói buổi trưa ăn cơm xong thì đi chụp ảnh, cậu nhóc bình tĩnh không hề dao động mà đáp, "Vâng."

"Đến lúc đó thì rửa ra ba tấm ảnh, để một tấm trong phòng con."

Lâm Phi vẫn bình tĩnh như cũ, "Vâng."

Lâm Lạc Thanh cảm thấy cậu nhóc thật là quá bình tĩnh. Vai siêu ác như Quý Nhạc Ngư khi nghe thấy được chụp ảnh còn hưng phấn hoan hô một tiếng, còn đến chỗ cậu nhóc thì chỉ có "Vâng", không hổ là nam thần lạnh lùng mà cả quyển sách cũng chưa ai có thể cưa đổ được, giờ đã rất có hương vị đó rồi.

Ăn xong cơm trưa, Lâm Lạc Thanh đi thay quần áo, rồi dẫn theo Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư cùng nhau ra cửa.

Quý Dữ Tiêu ngại nhờ người khác chuyển mình vào trong xe trước mặt hai đứa trẻ, cũng càng ngại hơn nếu để Lâm Lạc Thanh bế anh lên xe, cho nên anh đã lên xe trước họ, lúc này đã chờ trong xe từ lâu.

Lâm Lạc Thanh để hai đứa trẻ lên xe, rồi mới ngồi lên.

Quý Nhạc Ngư ngồi gần Quý Dữ Tiêu, khi tầm mắt chạm vào chân anh thì dừng lại một lát, nhưng rất nhanh thôi là nhóc đã dời mắt. Nhóc quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, nghĩ mọi chuyện đều sẽ tốt hơn.

Chú của nhóc muốn kết hôn, nhóc thật sự rất vui, chú của nhóc rồi sẽ mau chóng trở lại như trước đây, lúc nào cũng vui vẻ.

Nhóc mỉm cười với Lâm Lạc Thanh ngoan ngoãn lại xinh đẹp. Lâm Lạc Thanh xoa đầu nhóc, rồi lại xoa đầu Lâm Phi, tâm trạng hân hoan.

Quý Dữ Tiêu đã gọi điện thoại từ trước, cho nên khi họ đến thì phòng chụp ảnh đã chuẩn bị xong rồi, những khách hàng đặt lịch trước đó cũng đều chịu thay đổi thời gian, để trống cả buổi chiều cho bọn họ.

Lâm Lạc Thanh trao đổi với nhϊếp ảnh gia một lát, nhiếp ảnh gia đề nghị hai người họ chụp ảnh kết hôn của cả hai trước.

"Ảnh gia đình thì hai người có thêm hai đứa nhỏ, nhưng trẻ con trước giờ vẫn không phối hợp tốt bằng người lớn, cho nên tôi cảm thấy hai người nên chụp ảnh kết hôn để làm mẫu trước thì tốt hơn."

Lâm Lạc Thanh nhìn Quý Dữ Tiêu, Quý Dữ Tiêu không có ý kiến gì, "Vậy thì chụp ảnh kết hôn trước."

Nhân viên công tác thấy vậy, thì lịch sự đưa họ sang phòng trang điểm để trang điểm.

Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư cùng ngồi trên ghế, chơi máy tính bảng do nhân viên công tác cung cấp.

Quý Nhạc Ngư chơi hơn mười phút, cảm thấy không thú vị nên tò mò ngó qua xem máy tính của Lâm Phi.

Lâm Phi đang xem 《Thế giới động vật》. Tập 《Thế giới động vật》này đang kể về con hổ. Cậu nhóc hình như có hơi hứng thú, đeo tai nghe nhìn màn hình không chớp mắt, thấy Quý Nhạc Ngư thò đầu lại đây, Lâm Phi chớp mắt, rồi bỏ một tai nghe, hỏi cậu nhóc, "Em muốn xem à?"

Quý Nhạc Ngư gật đầu.

Lâm Phi đưa tai nghe trên tay cho nhóc.

Quý Nhạc Ngư liền dựa vào cậu nhóc cùng nhau xem.

Nhóc đang xem thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Anh ơi, là anh thật à."

Quý Nhạc Ngư ngẩng đầu, là Quý Hòe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro