Chương 149
Lâm Lạc Thanh nháy mắt ngượng ngùng: "Ai cùng anh làm hôn lễ chứ, anh mơ à."
Quý Dữ Tiêu nhướng mày: "Ồ? Vợ trên giấy hôn thú của anh không làm hôn lễ với anh, vậy em nói anh làm hôn lễ với ai?"
Lâm Lạc Thanh cúi đầu không nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Quý Dữ Tiêu nhìn cậu, cảm thấy cậu lúc này rất đáng yêu, như là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, chân thành trong sáng, phất tay là cả một mảnh mặt trời rực rỡ.
Anh cúi đầu, đang chuẩn bị hôn môi Lâm Lạc Thanh, lại nghe thấy giọng mềm mại của Quý Nhạc Ngư: "Ba ba, con mang trái cây lên cho ba......"
Chưa kịp nói ra, Quý Nhạc Ngư nhìn cảnh tượng trước mặt, định vươn tay che mắt mình lại nhưng phát hiện trong tay vẫn đang bưng đĩa đựng trái cây, vì thế trực tiếp xoay người lại, quay lưng về phía hai người họ.
Quý Dữ Tiêu: ......
Quý Dữ Tiêu đành phải tạm dừng, ngồi thẳng người.
Lâm Lạc Thanh xấu hổ đến không chịu được, vội vàng đứng lên, đi tới bên kia cầm lấy gối đầu của mình: "Em tối nay ngủ với Phi Phi."
Quý Dữ Tiêu nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cậu, gật gật đầu. Lâm Phi hiếm khi gọi Lâm Lạc Thanh là ba ba, Lâm Lạc Thanh muốn ngủ cùng bé là chuyện rất bình thường. "Đi đi."
"Con tối nay cũng muốn ngủ cùng Phi Phi ca ca." Quý Nhạc Ngư vừa nói vừa định nhấc tay, chỉ tiếc tay nhóc đang bận, cho nên nhóc chỉ có thể giơ đĩa đựng trái cây trong tay lên.
Quý Dữ Tiêu: ......
Quý Dữ Tiêu nhìn về phía vợ mình: "Vậy anh hôm nay có thể hay không cũng ngủ cùng Phi Phi đi?"
Lâm Lạc Thanh: ...... Thôi được rồi, con của cậu được hoan nghênh cũng không phải một ngày hai ngày. Vậy cả nhà cùng nhau ngủ đi, dù sao họ đều là người một nhà, người một nhà nên ngủ chung!
"Vậy em đi ôm Phi Phi lại đây."
Cậu nói xong, lại nghĩ tới Quý Nhạc Ngư còn cái gì cũng không biết, cười nói: "Tiểu Ngư, sau này Phi Phi sẽ giống con, gọi ba là ba ba."
Quý Nhạc Ngư kinh hỉ: "Thật sao?"
Nhóc thật là vui, Lâm Phi gọi Lâm Lạc Thanh là ba ba, vậy bé liền có ba ba, bé cũng ở bên ba ba, tự nhiên không cần quan tâm đến ba ba khác nữa.
"Tốt quá rồi." Quý Nhạc Ngư cao hứng nói.
Lâm Lạc Thanh liền lại nở nụ cười: "Con cũng cảm thấy tốt sao?"
Quý Nhạc Ngư không ngừng gật đầu: "Như vậy ca ca liền sẽ vẫn luôn ở nhà của chúng ta."
"Anh ấy vốn dĩ liền sẽ vẫn luôn ở nhà của chúng ta." Lâm Lạc Thanh trấn an nhóc nói: "Mặc kệ anh ấy gọi ba là gì, anh ấy đều sẽ ở lại nhà chúng ta."
Quý Nhạc Ngư mắt cong thành vầng trăng khuyết gật đầu: "Vâng."
"Vậy ba đi gọi Phi Phi lại đây." Lâm Lạc Thanh nhìn nhóc nói.
Quý Nhạc Ngư không ngừng đáp lời, cho đến khi Lâm Lạc Thanh đi rồi, nhóc mới đi tới tủ đầu giường của Quý Dữ Tiêu, đặt đĩa đựng trái cây trong tay xuống, sau đó cởi giày, ngồi xuống bên cạnh Quý Dữ Tiêu.
"Ba ba, con biết vì sao ca ca đột nhiên gọi ba là ba ba."
"Vì sao?" Quý Dữ Tiêu hỏi nhóc.
"Bởi vì con đã nói với anh ấy là anh ấy cũng có thể gọi cậu của anh ấy là ba ba mà. Ba ba không phải chỉ có cha mẹ sinh ra mình mới có thể gọi là ba ba, những người lớn rất rất tốt với mình, cũng có thể gọi là ba ba."
Quý Dữ Tiêu nhéo nhéo mặt nhóc: "Con còn hiểu nhiều thứ thật nha."
Quý Nhạc Ngư sà vào lòng anh, nói ngọt nói: "Bởi vì ba ba đối với con rất rất tốt a, ba ba là người tốt nhất trên đời đối với con."
Quý Dữ Tiêu nghe lời này của nhóc, hôn nhẹ trán nhóc: "Ba ba sẽ vẫn luôn đối xử tốt với con."
Anh nói: "Ba ba vĩnh viễn đều thích con nhất. Kể cả sau này ca ca con cũng gọi ba là ba ba, nhưng ba cũng vẫn là yêu con nhất. Đương nhiên, ba cũng thích ca ca con, hai đứa đều là tiểu bảo bối của ba."
Quý Nhạc Ngư từ trước đến nay không ghen với Lâm Phi, đại khái là bởi vì Lâm Phi... biết bí mật của nhóc, lại đối xử rất tốt với nhóc, cũng có lẽ là bởi vì bản thân nhóc rất thích Lâm Phi, cho nên nhóc cũng không để bụng Quý Dữ Tiêu thích Lâm Phi.
Nhưng nhóc dù sao quan tâm nhất vẫn là Quý Dữ Tiêu, bởi vậy nghe được anh nói vậy, vẫn là thật cao hứng nở nụ cười.
Quý Dữ Tiêu nhéo nhéo mặt nhóc, ôn nhu lại cưng chiều nhìn nhóc.
Trong nhà đột nhiên có thêm một đứa trẻ gọi là mình ba ba, tuy là Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn lại rộng lượng, đối với chuyện này cũng vô cùng đồng tình, nhưng mà anh cũng sợ trong lòng nhóc có một chút khó chịu. Cho nên anh mới nhấn mạnh với nhóc rằng thích nhóc nhất.
Nhóc vốn dĩ là con một, lúc này lại không có cha mẹ ruột, khó tránh khỏi mẫn cảm hơn. Vậy anh với tư cách cha nuôi, ít nhất phải làm cho nhóc cảm thấy ở chỗ anh nhóc vĩnh viễn là người được sủng ái nhất.
Quý Nhạc Ngư nhìn anh, cọ cằm vào anh, mỉm cười ngọt ngào: "Vậy ba ba phải vẫn luôn khỏe mạnh nhé, vẫn luôn khỏe mạnh, mới có thể vĩnh viễn yêu con."
"Được." Quý Dữ Tiêu cọ nhẹ trán nhóc.
Lâm Lạc Thanh trở về phòng Lâm Phi, liền nhìn thấy Lâm Phi đang ngồi trên giường một bên nhìn máy tính bảng một bên chờ cậu. Bé đang xem giải thích về danh từ 'thế giới', dường như là muốn ở tuổi này liền hiểu được Lâm Lạc Thanh nói từ một thế giới khác đến thế giới này rốt cuộc là có ý gì.
Lâm Lạc Thanh đi qua, nghiêng đầu nhìn bé một cái. Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi cậu: "Buồn ngủ sao?"
Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Nhưng mà Tiểu Ngư và cha con cũng muốn ngủ cùng con, hai người họ cũng rất thích con, ba cũng không thể từ chối, cho nên chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Lâm Phi đối với chuyện bốn người họ cùng nhau ngủ đã rất quen rồi, bởi vậy "Vâng" một tiếng, đã xuống giường.
Lâm Lạc Thanh nắm lấy tay bé, kéo bé ra cửa.
Trong lòng cậu vẫn còn rất vui vẻ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng gần như có thể bay lên.
"Chờ thêm mấy ngày, ba dẫn con đi chơi nhé." Cậu nói: "Con không phải thích viện bảo tàng sao? Lần này chúng ta đổi sang một viện bảo tàng khác."
"Được." Lâm Phi đáp ứng nói.
Lâm Lạc Thanh nhìn bé, khom lưng ôm bé lên.
Lâm Phi: ......
Lâm Lạc Thanh cười cười: "Ba vẫn là muốn ôm con, cố nhịn nhưng mà không nhịn được."
Cậu cười đến có chút thẹn thùng, khuôn mặt rạng rỡ.
Lâm Phi nhìn nụ cười có chút ngốc của cậu, yên lặng trong lòng thở dài: Ba thật sự quá dính người, quá quá dính người . Nếu có một ngày mình thật sự rời khỏi ba ba, ba ba khẳng định lại sẽ khóc đi.
Lâm Phi nhớ lại ý định lúc ban đầu của mình, kỳ thật là rất muốn rời khỏi cậu, muốn chờ đến khi mình lớn hơn một chút, mình liền rời đi.
Chính là cũng không biết từ khi nào, bé dần dần liền không muốn rời khỏi cậu.
Đại khái là khi cậu tặng bé một chậu hoa, bé có chậu hoa của riêng mình, cho nên cũng liền có thể cắm rễ, không cần lại bị gió thổi đi nữa.
Bé rốt cuộc không giống như bồ công anh.
Lâm Phi nghĩ đến đây, vô thức nhếch lên một bên khóe môi.
Bé ôm lấy vai Lâm Lạc Thanh, nhẹ nhàng, thận trọng.
Bé cảm thấy rất thần kỳ, bé nhận được chậu hoa mà Lâm Lạc Thanh cho bé, không phải Lâm Lạc Thanh của thế giới này mà là Lâm Lạc Thanh từ một thế giới khác cho bé chậu hoa.
Tuy rằng bé vẫn không hiểu thế giới rốt cuộc là cái gì, sao lại có hai thế giới, sao Lâm Lạc Thanh còn có thể từ thế giới kia đến đây, nhưng chính vì cậu vốn dĩ không ở đây, chậu hoa cậu tặng mới càng thêm trân quý.
Nếu Lâm Lạc Thanh không đến thì sao, thì mình đại khái sẽ không có chậu hoa đi? Lâm Phi nghĩ. Vậy mình liền vẫn sẽ làm một cây bồ công anh, cũng không phải không tốt, chỉ là sẽ... có chút tiếc nuối.
Dù sao, bé vẫn muốn cắm rễ.
Tuổi nhỏ, Lâm Phi rốt cuộc vẫn là còn nhỏ, vẫn sẽ vì đối với thế giới này không đủ hiểu biết mà ngây thơ mong đợi, khao khát chính mình có thể có một nơi cắm rễ. Mà Lâm Phi thành niên trong sách lại sớm đã từ bỏ mong đợi đã từng chôn sâu với tâm này.
Anh ấy tựa như lục bình trôi nổi ở thế giới này, lạnh nhạt nhìn mọi thứ, không có tình cảm, không có mong đợi. Anh ấy rất nghiêm túc tồn tại, nhưng lại dường như một khách qua đường, đối với mọi thứ trên thế gian này đều không hề quyến luyến.
Anh ấy đối với sinh mệnh của mình rất có trách nhiệm, cũng không sống vô ích, cũng không lãng phí. Anh ấy làm mỗi một chuyện mình muốn làm, nhưng cũng chỉ đơn giản là vì anh ấy còn sống.
Lâm Lạc Thanh ôm Lâm Phi vào phòng ngủ của cậu và Quý Dữ Tiêu, đặt Lâm Phi ở trên giường.
Quý Nhạc Ngư lập tức nhào tới, hỏi bé: "Ca ca, anh có nguyện ý gọi cậu của em là ba ba không?"
Nhóc hỏi: "Có phải là lời em nói trước đấy, anh cảm thấy em nói rất đúng không?"
Đương nhiên không phải, Lâm Phi thầm nghĩ. Nhưng bé đã hứa với Lâm Lạc Thanh không thể nói với những người khác là cậu không phải người của thế giới này, cho nên bé không có trả lời. Quý Nhạc Ngư cũng coi như là bé ngầm đồng ý.
Nhóc lập tức đắc ý: "Vậy anh sau này cùng em giống nhau, chúng ta đều gọi cậu của anh, ba ba."
Lâm Phi cự tuyệt: "Không cần."
"Vì sao?" Quý Nhạc Ngư nghi hoặc.
Quý Dữ Tiêu cũng nghi vấn nói: "Đúng vậy Phi Phi, vì sao không cần?"
Bé đều đã đồng ý gọi Lâm Lạc Thanh là ba ba, vậy cái này không cần, chẳng lẽ là không muốn gọi mình là ba ba?
Vì sao?
Là mình làm không tốt sao? Bằng không Lâm Phi vì sao không muốn?
Hay là Lâm Phi cảm thấy không có quan hệ huyết thống với mình, cho nên không cần thiết gọi mình là ba ba?
Quý Dữ Tiêu có chút nôn nóng. Anh vừa mới nghe Lâm Lạc Thanh nói xong, liền mặc nhiên đồng ý Lâm Phi cũng sẽ gọi mình là ba ba. Dù sao bé gọi Lâm Lạc Thanh là cậu cũng sẽ gọi anh là cậu mà. Vậy bây giờ Lâm Lạc Thanh thành ba ba, anh không nên cũng là ba ba sao?
Sao lại không muốn chứ?
Quý Dữ Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực. Đang chuẩn bị lại một lần nữa hỏi bé, liền nghe thấy giọng nói trước sau như một của Lâm Phi: "Con gọi cậu của con là ba ba, gọi cậu là cha, có thể chứ?"
Lâm Lạc Thanh giúp bé giải thích: "Phi Phi sợ chúng ta đều gọi là ba ba sẽ không phân biệt được, cho nên nói một người gọi là ba ba, một người gọi là cha."
Quý Dữ Tiêu nghe được lời này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tốt quá rồi, nguyện ý gọi mình là ba ba là được, làm mình sợ chết khiếp.
Anh ôm Lâm Phi qua, đặt bé lên đùi mình: "Được, con muốn gọi cái gì cũng được."
Dù sao cũng đều mang ý nghĩa là ba ba.
"Phi Phi của chúng ta còn rất chu đáo, còn sợ cha và ba ba con không phân biệt được, ha ha ha, thật thông minh." Anh hôn Lâm Phi một chút.
Quý Nhạc Ngư lúc này mới nhớ tới, trước đó Quý Dữ Tiêu cũng đã nói với nhóc những lời tương tự, chỉ là nhóc gọi ba ba thành thói quen, lúc này mới không sửa. Mặc kệ là Quý Dữ Tiêu hay Lâm Lạc Thanh, đều gọi ba ba.
"Vậy con sau này cũng giống ca ca, gọi ba ba là cha." Quý Nhạc Ngư sửa lời nói.
"Được." Quý Dữ Tiêu cười xoa xoa đầu nhóc.
Quý Nhạc Ngư vui vẻ. Hiện tại nhóc và Lâm Phi có cùng ba ba và cha. Thế này, ai cũng không cướp đi được nữa rồi.
Bé cao hứng nhào vào lòng Quý Dữ Tiêu, ôm chặt lấy anh.
Quý Dữ Tiêu trái nhìn Lâm Phi, phải nhìn Quý Nhạc Ngư, cuối cùng nhìn Lâm Lạc Thanh đang mỉm cười nhìn ba người họ, đột nhiên cảm thấy, cái gọi là gia đình, đại khái chính là như vậy.
Anh hướng về phía Lâm Lạc Thanh cười một chút, Lâm Lạc Thanh liền cũng nở nụ cười, nụ cười tươi tắn.
Cả đêm, một nhà bốn người đều thực vui vẻ . Lâm Lạc Thanh thậm chí có chút quá mức vui vẻ, cho đến sau nửa đêm, mới cuối cùng ôm Lâm Phi chậm rãi nhắm lại mắt.
Sáng sớm hôm sau, cậu rửa mặt xong ăn bữa sáng, như thường lệ đưa hai đứa nhỏ đi trường học.
Lúc Lạc Gia lái xe tới đón họ, liền nhìn thấy Lâm Lạc Thanh vẻ mặt tươi cười, dường như gió xuân thổi qua vậy.
"Làm sao vậy, hôm nay vui vẻ như vậy?"
"Không có việc gì không có việc gì." Lâm Lạc Thanh khiêm tốn nói.
Khiêm tốn xong, lại nhịn không được khoe khoang nói: "Này này, từ hôm nay trở đi, tôi chính là ba ba của Phi Phi."
"Thật sao?" Lạc Gia kinh ngạc. Nhưng anh ấy nghĩ ngẫm nghĩ, Quý Nhạc Ngư có thể gọi Quý Dữ Tiêu là ba ba, vậy Lâm Lạc Thanh chỉ cần nhận nuôi Lâm Phi, Lâm Phi gọi cậu là ba ba cũng rất bình thường.
"Vậy chúc mừng cậu."
Lâm Lạc Thanh lại một lần nữa nở nụ cười, cả người rạng rỡ không nói nên lời.
Đưa xong Lâm Phi trở về, Lâm Lạc Thanh thấy Tiểu Lý, cũng không quên cùng anh ấy chia sẻ niềm vui sướng này.
Tiểu Lý rất ủng hộ: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng Lâm tiên sinh."
"Không cần không cần." Lâm Lạc Thanh một bên giả vờ xua tay, một bên khắc chế không được khóe miệng giương lên.
Cậu lại đi tìm Trương tẩu, bảo bà cơm chiều làm nhiều món Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư thích ăn: "Tôi bây giờ đều là ba ba của nó rồi, vậy phải quan tâm nó nhiều hơn một chút."
Trương tẩu bật cười: "Tiên sinh trước khi ăn sáng liền cùng tôi nói việc này rồi, cậu quên rồi sao? Hơn nữa cậu trước đây cũng rất quan tâm hai đứa mà."
"Không giống nhau mà." Lâm Lạc Thanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cậu quan tâm với ba ba quan tâm có thể giống nhau sao?"
Trương tẩu muốn cười nhưng không dám cười quá to, bàcảm thấy Lâm Lạc Thanh bây giờ giống như người vừa mới làm cha, hận không thể cho tất cả mọi người biết cậu có con, tốt nhất là nên chúc mừng cậu vài câu.
"Vậy được, vậy hôm nay tôi lại làm thêm mấy món ngọt Phi Phi thích cho nó."
"Tốt tốt tốt." Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Vậy vất vả cho dì rồi."
"Không vất vả, không vất vả." Trương tẩu cười nói: "Cậu và Phi Phi thích là được rồi."
Lâm Lạc Thanh nói một vòng, vẫn không thỏa mãn. Lâm Phi gọi cậu là ba ba, một chuyện lớn như vậy sao có thể chỉ giới hạn trong phạm vi những người liên quan trong nhà họ biết đúng không?
Cậu không phải người ích kỷ như vậy, bạn bè và thân thích của cậu cũng nên biết!
Vì thế Lâm Lạc Thanh bắt đầu gửi tin nhắn WeChat.
Cậu gửi cho Ngô Tâm Viễn nói:【Ngô ca, Phi Phi gọi em là ba ba!】
Ngô Tâm Viễn, người cũng có con, gửi lời chúc mừng chân thành:【Thật sao? Xem ra em ở vai trò người cậu này rất tốt, cho nên đứa trẻ rất thích em và cũng nguyện ý thân cận em, cho nên mới nguyện ý gọi em là ba ba.】
Lâm Lạc Thanh cảm thấy anh ấy nói quá đúng, nhìn thấu mọi chuyện như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn cái là thấy rõ bản chất sự thật, không đáng khen thưởng sao?
Tháng sau liền tăng lương cho anh ấy!
Cậu lại gửi WeChat cho Thi Chính nói:【Chính ca, cháu ngoại của em gọi em là ba ba, ha ha ha ha ha.】
Thi Chính tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời cậu:【Vậy tốt quá rồi, trẻ con là đơn thuần nhất, ai đối xử tốt với nó, ai không tốt, trong lòng nó kỳ thật đều rõ ràng. Em khẳng định đối xử rất tốt với nó, nó cũng cảm nhận được, mới nguyện ý gọi em như vậy.】
Lâm Lạc Thanh: Nhìn xem, nhìn xem, người ta là ảnh đế tương lai đó. Chỉ riêng cái ánh mắt giải thích này, khi chọn kịch bản chắc chắn chọn cái nào chuẩn cái đó, anh ấy không giành giải ai giành giải!
Cậu lại gửi cho Tô Đồng:【Có tin tốt, cháu ngoại của em gọi em là ba ba, hắc hắc.】
Tô Đồng còn tưởng rằng tin tốt của cậu là thử vai thành công, không ngờ lại là cái này. Nhưng anh ta nghĩ lại, cậu và Quý Dữ Tiêu, một người coi cháu ngoại như con ruột mà nuôi, một người coi cháu nội như con ruột mà nuôi, ở một ý nghĩa nào đó cũng rất tuyệt phối).
Tô Đồng:【Khá tốt, Quý Nhạc Ngư không phải cũng gọi Quý Dữ Tiêu là ba ba sao, cái này hai người các cậu đều có một đứa con trai, một nhà bốn người, viên mãn.】
Lâm Lạc Thanh gật đầu: Người ta là lưu lượng đang hồng đó. Nhìn xem cái trình độ nói chuyện này, xứng đáng anh ấy nổi tiếng!
Lâm Lạc Thanh cao hứng ôm điện thoại một người rồi lại một người.
Sáng sớm, Lý Hàn Hải, Diêu Mạc Mạc, Tô Dĩnh, Trương Quyền, Ngô Giai, thậm chí cả Trương đạo đều biết Lâm Lạc Thanh có một cháu ngoại nhỏ, cháu ngoại nhỏ đặc biệt ưu tú, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, bây giờ gọi cậu là ba ba.
Mọi người: ...... Cái này chẳng lẽ chính là hội chứng ba ba ngốc trong truyền thuyết sao? Tiểu Lâm lão sư của chúng ta bình thường trông cũng rất thông minh mà, sao đột nhiên lại mắc phải căn bệnh nan y này chứ?! Quả nhiên, sức sát thương của trẻ con là vô cùng kinh khuủng.
Trong lúc nhất thời, mọi người sôi nổi ồn ào muốn xem ảnh cháu ngoại, đặc biệt là các cô gái như Diêu Mạc Mạc, Ngô Giai.
【Mau mau mau, cho em xem, em thích nhất là bé con đáng yêu.】
【Cháu ngoại của Tiểu Lâm lão sư chắc cũng rất giống Tiểu Lâm lão sư nhỉ? Nghĩ thôi đã thấy đáng yêu rồi.】
【Tiểu Lâm lão sư mau gửi ảnh, em rất tò mò nha, *mắt lấp lánh*.】
Lâm Lạc Thanh tuy rằng cảm thấy Phi Phi nhà họ lớn lên cực soái cực đẹp, đặc biệt có thể khoe với mọi người, nhưng cậu vẫn không gửi ảnh Lâm Phi đi.
Cậu chỉ nói:【Bí mật.】
Diêu Mạc Mạc cảm thán một câu:【 Ô ô ô, cái này cũng quá khiến người ta tò mò đến phát điên rồi.】
【Đúng vậy đúng vậy, càng thêm tò mò.】
【Nhưng mà vẫn là chúc mừng Tiểu Lâm lão sư, cháu ngoại nhỏ đáng yêu như vậy, gọi cậu là ba ba, cậu hẳn là cũng rất vui vẻ đi, chúc mừng nha. 】
【Gửi lì xì cho cháu ngoại nhỏ, chờ cậu không bận đi tìm anh chơi nhé Tiểu Lâm lão sư, đến lúc đó tiện thể nhìn xem cháu ngoại nhỏ.】
【Chúc mừng chúc mừng, chúc phúc chúc phúc, lì xì lì xì.】
Nháy mắt, trong nhóm ngập tràn lì xì.
Lâm Lạc Thanh nào dám không biết xấu hổ nhận lì xì của họ, cười gửi lại cho họ vài cái lì xì, nói rất nhiều lần cảm ơn, lúc này mới nhớ tới một người.
Mình sao lại quên Trần Minh chứ!
Chuyện tốt đẹp như vậy, sao có thể không thông báo cho ba ruột của Lâm Phi chứ!
Nếu không phải hắn xuất hiện, cậu làm sao mà thẳng thắn với Lâm Phi, Lâm Phi lại làm sao mà gọi cậu là ba ba chứ!
Lâm Lạc Thanh cầm điện thoại gọi cho Trần Minh, quyết định làm hắn cũng tới chứng kiến tình cha con tốt đẹp này.
"Alo, là tôi." Lâm Lạc Thanh cười nói: "Tôi nói cho anh một tin tốt."
"Tin tốt gì?" Trần Minh kích động nói: Cậu ta nguyện ý cùng mình cùng nhau nuôi dưỡng Lâm Phi sao?
Lâm Lạc Thanh cười đến rất thoải mái: "Ha ha ha, Phi Phi gọi tôi là ba ba, nó nói sau này tôi chính là ba ba của nó, ha ha ha ha ha."
Trần Minh: ...... Ngươi có phép tắc không vậy? Cái này mẹ nó mà tính là tin tốt !*
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro