Chương 151
So với sự vui vẻ, sung sướng ở bên họ, giữa cha Lâm và Trần Phượng, có thể nói là không khí ngưng trọng.
Cha Lâm nhìn người phụ nữ trước mặt, tức giận nói: "Chuyện ba ruột của Lâm Phi là thế nào? Bà nói đi, bà biết từ khi nào! Bà vì sao muốn hắn đi tìm Lạc Thanh và Phi Phi?!"
Trần Phượng bày ra vẻ mặt vô tội đáng thương: "Tôi không có, tôi cái gì cũng không biết."
"Bà còn giả bộ!" cha Lâm chỉ vào bà ta mắng: "Quý Dữ Tiêu đều nói với tôi rồi, nói chính là bà tìm ba ruột của Lâm Phi, bà muốn uy hiếp Lạc Thanh."
"Bà từ khi nào biến thành như vậy? Bà sao còn biết uy hiếp người khác? Trần Phượng, chúng ta mỗi ngày ngủ chung giường, tôi cũng không biết ba ruột của Lâm Phi là ai, bà thế nhưng lại biết. Bà rốt cuộc giấu diếm tôi bao nhiêu chuyện! Bà rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Trần Phượng ủy khuất nói: "Tôi không có. Quý Dữ Tiêu nói ông liền tin sao? Vì sao ông thà tin Quý Dữ Tiêu, cũng không tin tôi đâu?"
"Vì sao? Bà còn không biết xấu hổ hỏi tôi vì sao? Quý Dữ Tiêu chẳng lẽ còn có thể vu oan cho bà sao? Cậu ta không có việc gì đi tìm ba ruột của Lâm Phi lừa gạt tôi sao?"
"Lạc Thanh đều gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc nói mình sau này không trở về nhà, không qua lại với tôi, cầu bà buông tha cho nó và Lâm Phi. Thế nào, nó cũng là lừa gạt tôi sao? Bọn họ phu phu liên thủ chỉ vì tạo ra một người ba ruột của Lâm Phi để lừa gạt tôi sao?!"
"Cái đó cũng không phải là tôi."
"Bà còn không thừa nhận." cha Lâm gật đầu: "Được được được, bà bây giờ cũng thay đổi rồi, cũng không còn là bà đơn thuần lương thiện lúc mới đi theo tôi nữa. Bà cũng có chủ ý riêng, bà chính là không muốn tôi đem cổ phần của Lạc Kính cho Lạc Thanh phải không?"
"Vậy được." cha Lâm nhìn bà, mắt đầy lửa giận: "Nếu bà và Lạc Kính đều có chủ ý riêng như vậy, từng người từng người đều không nghe tôi, vậy công ty này của tôi các người cũng nhất định chướng mắt. Vậy quên thì đi, cổ phần trong tay Lạc Kính, tôi thu hồi lại hết, toàn bộ đều cho Lạc Thanh! Dù sao hai mẹ con các người bây giờ lợi hại rồi, không nghe lời tôi, vậy còn muốn đồ của tôi làm cái gì?!"
Trần Phượng khiếp sợ, nhảy bổ vào trước mặt cha Lâm, nắm chặt cánh tay ông ta nói: "Ông nói bậy bạ gì đó? Sao có thể như thế! Ông như vậy Lạc Kính sẽ nghĩ thế nào?!"
"Tôi mặc kệ, nó muốn nghĩ gì thì nghĩ!"
Lâm Bác tưởng tượng đến việc mình bị Quý Dữ Tiêu cười nhạo nói ngay cả vợ con cũng không quản được, cũng chỉ cảm thấy mất mặt: "Hai mẹ con các người không phải đều có chủ ý của riêng mình sao? Không phải tôi quản không được sao? Vậy tôi liền mặc kệ!"
Ông ta tức giận: "Tôi suốt ngày vất vả cực nhọc kiếm tiền nuôi cái nhà này, kết quả là, lời nói của tôi các người một câu đều không nghe. Còn nó nghĩ như thế nào, bà sao không nghĩ tôi nghĩ thế nào!"
"Chồng ơi." Trần Phượng ôn nhu kêu ông ta.
Cha Lâm một tay hất tay bà ra: "Dù sao tôi trước đây không chính thức đem cổ phần chuyển cho Lạc Kính. Vừa lúc, đến lúc đó trực tiếp chuyển cho Lạc Thanh, hoàn thành một bước, còn thiếu một thủ tục."
"Không." Trần Phượng không thể tiếp thu: "Lâm Bác ông đã hứa với tôi rồi, ông sẽ không cho Lâm Lạc Thanh cổ phần! Ông không thể lừa tôi!"
"Đó là trước kia!" cha Lâm nhìn người trước mặt, đau lòng nói: "Trước kia tôi cảm thấy bà yêu tôi nhất, cho nên tôi yêu quý bà, quan tâm bà, đối với Tiểu Kính cũng là cưng chiều nhất. Nhưng bây giờ tôi đã nhìn ra, Lạc Thanh mới là người nghe lời tôi nhất, muốn được người cha này công nhận nhất!"
"Tôi đem nó đuổi đi, nó cũng không ghi thù, mỗi ngày cầu xin tôi nhận nó về. Sau này nó gả cho Quý Dữ Tiêu, cũng không để ý đến sự oán hận trước đây, còn nguyện ý về nhà gặp tôi. Chính là bà uy hiếp nó, nó cũng không muốn nói lung tung về bà. Nó là vì bà sao? Không, nó là vì tôi! Nó sợ tôi kẹp ở giữa bà và nó, cho nên mới chủ động tỏ vẻ nó sau này không trở lại, chủ động nhường nhịn, làm cho tôi không cần khó xử. Nó mới là người chân chính nghe tôi nói, kính trọng tôi, coi tôi là ba ba!"
Lời này nếu để Lâm Lạc Thanh nghe được, chắc sẽ vỗ tay ngay tại chỗ!
Cậu chỉ là muốn nói nửa vời để mượn cái này dẫn Quý Dữ Tiêu lên sân khấu, làm cho Quý Dữ Tiêu đả kích chuẩn xác. Không ngờ cha Lâm thế nhưng còn từ những lời này ngẫm ra những ý nghĩa này. Đại khái là nhiều năm như vậy, ăn dưa nhiều quá, cho nên không tự giác suy nghĩ nhiều đi.
Không hổ là ông, Lâm Bác!
Trần Phượng quả thực không nghĩ tới nhiều năm như vậy, tình huống sẽ đảo ngược lớn như vậy.
Bà lắc đầu hô: "Tiểu Kính cũng coi ông là ba ba mà."
"Nó coi tôi là ba ba thì sao lại không nghe lời tôi, một lần lại một lần khi dễ anh trai nó, khiêu khích Quý Dữ Tiêu."
"Quý Dữ Tiêu Quý Dữ Tiêu Quý Dữ Tiêu, đều là hắn! Nếu không có hắn, gia đình chúng ta căn bản sẽ không thay đổi thành như vậy, khẳng định là hắn và Lâm Lạc Thanh thông đồng diễn kịch cho chúng ta xem."
"Bà bậy bạ, với cái đầu óc của Lạc Thanh đó, còn biết diễn trò? Tôi thấy bà giống đang diễn kịch)."
Trần Phượng quả thực tức chết: "Nó sẽ không, Quý Dữ Tiêu sẽ không sao?"
Lâm Bác cười một tiếng: "Hắn diễn trò, hắn làm vậy để làm gì? Nhà chúng ta cho hắn còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu."
"Hắn chính là vì giúp Lạc Thanh hết giận!"
"Lạc Thanh một lòng hướng về tôi, muốn nhận người ba ba này, nó mới sẽ không làm Quý Dữ Tiêu giúp nó hết giận. Nhưng thật ra là bà, lúc này đều không quên bôi nhọ Lạc Thanh. Trần Phượng, bà thật đúng là quá làm tôi thất vọng rồi."
Lâm Bác lắc đầu, đi về phía thư phòng.
Trần Phượng nhìn bóng dáng ông ta, nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
Bà ta lúc này cũng không dám đi tìm Quý Dữ Tiêu nói chuyện Lâm Lạc Thanh trước khi kết hôn đòi 300 vạn, sợ đến lúc đó cha Lâm lại trách bà, Lâm Lạc Kính liền thật sự cái gì cũng không còn.
Bà đau khổ ngồi ở trên sô pha khóc lên, chẳng bao lâu lại oán trách Trần Minh, thật là vô dụng. Sớm biết trước hắn vô dụng thế liền không tìm hắn, hiện tại hay rồi, Lâm Phi vẫn là của Lâm Lạc Thanh, cổ phần của con trai bà cũng sắp là của Lâm Lạc Thanh.
Đây là chuyện gì chứ, quả thực quá không có đạo lý, bất công.
Trần Phượng cúi đầu, khóc đáng thương.
Lâm Phi đang xem sách.
Nói chính xác hơn là đang xem truyện 'Nàng tiên cá' trong 'Andersen đồng thoại'.
Bé còn nhớ rõ Lâm Lạc Thanh nói cậu trước kia là ở dưới đáy biển, tuy rằng cậu nói đây là so sánh, nhưng mà Lâm Phi vẫn là nhịn không được nghĩ, nếu ở trong biển, thì chẳng phải là mỹ nhân ngư sao?
Bé nhìn tranh minh hoạ trên đó là mỹ nhân ngư. Công chúa có mái tóc vàng óng dài xoăn, cái này liền không giống Lâm Lạc Thanh, cậu là nam, nếu là mỹ nhân ngư thì cũng không thể là công chúa, mà là hoàng tử.
Lâm Phi lật sách nhanh chóng đọc xong câu chuyện này, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng công chúa không có kết hôn với hoàng tử, nhưng mà Lâm Lạc Thanh đã kết hôn với Quý Dữ Tiêu, cho nên cậu có thể ở chỗ họ, bình an sống sót đi?
Lâm Phi tò mò không biết thế giới kia của Lâm Lạc Thanh rốt cuộc là loại thế giới nào. Thế giới đó không có bé, vậy có Quý Dữ Tiêu hay Quý Nhạc Ngư không? Có mẹ của bé không?
Lâm Phi lòng đầy tò mò.
Chuông tan học vang lên, Lâm Phi sắp xếp cặp sách, cùng Quý Nhạc Ngư bước ra ngoài.
Quý Nhạc Ngư kéo tay bé, vui vẻ đung đưa, đung đưa. Mấy ngày trước nhóc vừa trải qua nỗi sợ hãi khi cha ruột của Lâm Phi xuất hiện và muốn giành lấy Lâm Phi. Lúc này, nhóc đang ở trong trạng thái cực độ dính người và cực độ yêu thích Lâm Phi, nên vừa nghĩ đến Lâm Phi sẽ không rời xa mình, nhóc liền muốn nhảy cẫng lên hai cái tại chỗ.
Hai người vừa ra khỏi cổng trường, chưa kịp đến gần xe của Lạc Gia đã bị người chặn lại.
"Tiểu Ngư." Người đến đeo kính, trông nhã nhặn và lịch sự: "Ông nội cháu bị bệnh, nhờ chú đến đón cháu đến thăm ông. Cháu còn nhớ chú không? Chúng ta từng gặp nhau rồi."
Quý Nhạc Ngư nhìn hắn, lờ mờ có ấn tượng, nhưng nhóc không muốn để ý đến cha Quý, vì vậy không nói gì, kéo Lâm Phi đi về phía bên kia.
Người đó thấy vậy, lập tức đuổi theo, đưa tay ra định đặt lên vai Quý Nhạc Ngư.
Lâm Phi nhanh mắt kéo Quý Nhạc Ngư ra sau lưng mình, ngước mắt nhìn hắn.
Bé cũng không quen người trước mặt và hoàn toàn không thích cha Quý, vì vậy ánh mắt nhìn hắn không hề có sự nể nang, đầy vẻ đả kích và lạnh lẽo.
Đối phương không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt như vậy trong mắt một đứa trẻ, nhất thời có chút kinh ngạc, tay không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Lâm Phi đã đứng chắn trước Quý Nhạc Ngư.
"Tránh ra." Bé lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau người đó: "Bé bảo anh tránh ra, anh không nghe thấy à?"
Lâm Phi lập tức thu lại vẻ đả kích và lạnh băng trong mắt, hơi dịch chuyển ánh mắt, quả nhiên, là Lâm Lạc Thanh, và đi cùng cậu còn có Lạc Gia.
Lâm Lạc Thanh thấy bé nhìn lại, một tay đẩy người trước mặt ra, đi đến trước mặt Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư: "Ba ba đến đón các con tan học rồi."
Cậu nói, xoa xoa mặt Lâm Phi, kéo một tay khác của bé. Kết quả vừa quay người lại, liền phát hiện người do cha Quý phái tới vẫn còn ở đó.
"Anh còn chưa đi à?"
"Lâm tiên sinh, Quý lão tiên sinh bị bệnh, muốn gặp cháu trai mình, ngài chắc sẽ không từ chối tâm nguyện của một người già như vậy chứ?"
Vậy anh thật sự đánh giá thấp tôi rồi, Lâm Lạc Thanh thầm nghĩ.
"Ông ấy bị bệnh thì gặp cháu trai có ích lợi gì đâu, nên đi gặp bác sĩ chứ. Trẻ con sức khỏe yếu, không chịu nổi lây bệnh, nhỡ đâu ông ấy truyền bệnh cho Tiểu Ngư, làm lỡ việc học của thằng bé, thì Quý lão tiên sinh chắc chắn cũng sẽ day dứt chứ?"
Thư ký của Quý Chấn Hồng: ???
Đây là lời mà một người con dâu có thể nói ra sao?
Hắn vừa định mở miệng, lời còn chưa kịp nói ra, Lạc Gia đã nắm cổ áo hắn xách hắn sang một bên.
Lâm Lạc Thanh kéo Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đi về phía xe của Lạc Gia.
Thư ký bất mãn giãy giụa trong tay Lạc Gia nói: "Anh buông tôi ra."
Lạc Gia theo ý hắn buông tay, xoay người đi về phía xe của mình.
Thư ký đi theo, muốn đến cùng Quý Nhạc Ngư đánh bài tình cảm, kết quả lại làm thế nào cũng không thể vượt qua Lạc Gia. Mắt thấy Quý Nhạc Ngư và Lâm Lạc Thanh cùng lên xe, thư ký tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Anh chờ đó." Hắn hung tợn đối với Lạc Gia nói.
Lạc Gia gật đầu: "Ừ, tôi chờ. Nhân tiện nhắc nhở anh, lần sau muốn đón con nhà người ta, trước tiên phải chào hỏi cha người ta một tiếng, hiểu không?"
Anh ấy nói xong, đi đến trước cửa xe, kéo cửa xe ra và ngồi vào.
Thư ký bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại báo cáo với cha Quý: "Lâm Lạc Thanh đến rồi, hắn không cho Tiểu Ngư đi với tôi, nên không đón được."
Cha Quý: ???!!!
Cha Quý tức đến bật cười: "Nó dựa vào cái gì? Nó là gì của Tiểu Ngư? Nó là người ngoài, cũng không biết xấu hổ mà nhúng tay vào chuyện nhà họ Quý, nó thật đúng là mặt dày!"
Cha Quý cúp điện thoại, định gọi điện mắng Lâm Lạc Thanh một trận, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của Lâm Lạc Thanh.
Ông ta chỉ có thể gọi cho Quý Nhạc Ngư, nhưng điện thoại đổ chuông rất nhiều lần mà không ai nghe máy.
Chắc chắn là Lâm Lạc Thanh ở bên cạnh, không cho cháu trai nhỏ của mình nghe máy!
Cha Quý trong cơn giận dữ, được thôi, nó sợ mình gặp cháu trai nhỏ của mình đến vậy, vậy thì mình càng phải gặp một lần không thể!
Cha Quý gọi điện thoại cho tài xế: "Chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."
Ông ta muốn xem, ông ta trực tiếp đến nhà Quý Dữ Tiêu, Lâm Lạc Thanh còn dám ngăn cản ông ta, không cho ông ta gặp Quý Nhạc Ngư!
Cái thằng tiểu minh tinh tép riu!
Tiểu minh tinh tép riu Lâm Lạc Thanh lúc này đang ngồi trên xe, cân nhắc xem cha Quý là bệnh thật hay bệnh giả, chắc chắn là giả bệnh rồi, mục đích hẳn là Quý Nhạc Ngư.
Cậu nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về phía Quý Nhạc Ngư, giáo dục nhóc: "Tiểu Ngư, sau này nếu gặp lại chuyện này, con không nên vội vàng đi theo người khác, trước tiên gọi điện cho cha con. Nếu cha con đồng ý, con hãy đi."
Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Lâm Lạc Thanh xoa đầu nhóc: "Bây giờ bên ngoài người xấu nhiều lắm, đặc biệt là con lớn lên đáng yêu như vậy mà nhà lại có tiền, càng phải cẩn thận một chút, hiểu không?"
"Hiểu ạ." Quý Nhạc Ngư gật đầu. Mình có gì mà không hiểu chứ, mình sẽ không đi với bất kỳ ai đâu. Ông nội bệnh hay không thì có liên quan gì đến mình, nếu ông ấy thật sự bị bệnh, thì mình càng vui ấy chứ.
Nhưng những điều này Quý Nhạc Ngư đương nhiên sẽ không nói với Lâm Lạc Thanh. Nhóc chỉ dựa vào lòng Lâm Lạc Thanh, giả vờ ngoan ngoãn nói: "Bị người xấu bắt đi thì sẽ không được gặp ba ba và cha, thầy giáo đã nói rồi, con biết, cho nên con sẽ không đi với họ đâu."
Lâm Lạc Thanh an tâm, cậu ôm Quý Nhạc Ngư, hôn một cái lên trán nhóc: "Đúng vậy, Tiểu Ngư thật thông minh."
Lâm Phi: ...... Ba ba của mình thật ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro