Chương 158
Tần Như Vân đi theo Lâm Lạc Thanh lên xe, tài xế bật máy sưởi, Ngô Tâm Viễn rót cho cô một ly nước ấm. Tần Như Vân ôm ly nước trong tay, lúc này mới từ từ bớt lạnh.
Cô nhìn cái ly trong tay, nỗi xấu hổ trong lòng từ từ dâng lên.
Cô chậm chạp nhận ra rằng đối phương có thể đã thấy mình bị đạo diễn Vương mắng, rồi lại thấy mình bị người đại diện mắng. Quá xấu hổ, cũng quá chật vật.
Chút tự tôn còn sót lại không nhiều của cô lại một lần nữa nhảy ra, nhắc nhở cô rằng bộ dạng hiện tại của cô chắc chắn rất khó coi.
Lâm Lạc Thanh rất tri kỷ không nói thêm gì.
Ngô Tâm Viễn nhìn cô chỉ mặc trang phục diễn, hỏi cô: "Cô có mang thẻ phòng không?"
Tần Như Vân gật đầu, nhỏ giọng nói: "Có mang theo."
Cô nói xong, theo quán tính sờ thẻ phòng, rồi lại nghĩ tới, thẻ phòng ở trong túi áo khoác của cô, áo khoác thì ở chỗ người đại diện của cô.
Cô không quá tự nhiên chớp chớp mắt, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Người đại diện của tôi cầm đi rồi."
Ngô Tâm Viễn gật đầu, thầm nghĩ người đại diện kia của cô cũng không biết là về khách sạn hay đi nơi khác. Nếu về khách sạn thì còn tốt, nếu không về khách sạn, cô bé này lát nữa về cũng không biết đi đâu.
Người đại diện này của cô, thật sự quá không đáng tin cậy.
Dù thế nào cũng không thể để nghệ sĩ của mình một mình chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Đặc biệt là cô mặc mỏng manh như vậy.
Anh ấy đang nghĩ ngợi, liền nghe Lâm Lạc Thanh hỏi cô: "Cô vội về nghỉ ngơi sao?"
Tần Như Vân có chút ngốc, ngẩng đầu nhìn cậu, không quá hiểu lời này của cậu có ý gì.
"Nếu cô không vội vàng thì tôi có thể cùng cô luyện tập cảnh diễn hôm nay. Diễn xuất của cô tôi đã thấy, quả thực không tốt lắm, cô có muốn luyện lại không?"
Tần Như Vân vội vàng gật đầu, lại lo lắng nói: "Có làm chậm trễ việc của anh không?"
"Không đâu." Lâm Lạc Thanh cười cười: "Tôi không ngủ sớm như vậy."
"Cảm ơn." Tần Như Vân gật đầu cảm ơn cậu, nếu không phải cô hiện tại đang ngồi trên xe, Lâm Lạc Thanh cảm thấy cô có khi sẽ đứng lên cúi người cảm ơn cậu rồi.
"Không cần khách khí." Lâm Lạc Thanh ôn nhu nói.
Tần Như Vân nghe ngữ khí này của cậu, trong lòng càng thêm cảm kích. Cô thuộc kiểu người dễ khóc, chỉ chốc lát sau nước mắt đã ngưng đọng nơi khóe mắt. Cô vội vàng quay đầu, cúi đầu một lần nữa nhìn cái ly trong tay, không nói gì.
Lâm Lạc Thanh nhìn, cảm thấy cô càng thêm đáng thương.
Về đến khách sạn, Tần Như Vân nói cô về phòng mình thay quần áo trước, Lâm Lạc Thanh cũng liền đồng ý, nói cho cô số phòng của mình rồi lên tầng
Tuy nhiên, khi cậu gặp lại Tần Như Vân, Tần Như Vân vẫn mặc trang phục diễn trên người. Cô có chút xấu hổ túm váy váy, giọng nói ngập ngừng: "Dương ca...... Hắn hình như chưa về."
Lâm Lạc Thanh minh bạch, xem ra vị Dương ca này hôm nay cố ý muốn cô chịu chút khổ sở, cho nên chắc là cô gọi điện thoại, hắn cũng không thèm nghe, nói không chừng còn phê bình giáo dục cô một trận nữa.
"Vào đi." Lâm Lạc Thanh nghiêng người để cô vào phòng.
Cậu đi ra ngoài gõ cửa đối diện, bảo Ngô Tâm Viễn cũng cùng vào phòng cậu.
Ngô Tâm Viễn vừa vào cửa thấy cô vẫn mặc trang phục diễn, liền cái gì cũng minh bạch. Cũng may trong phòng bật máy sưởi nên cũng không lạnh, cho nên không cần anh ấy lại một lần nữa đi lấy áo khoác của mình sang.
Lâm Lạc Thanh đã xem xong cảnh diễn hôm nay của cô trong thời gian hai người tách ra lúc nãy.
Cảnh này rất đơn giản, chính là Lão Tôn mang theo đàn em đến tiêu xài, Thược Dược làm hắn vừa lòng, một lần nữa lên sân khấu bồi hắn uống rượu. Khi rời đi, nữ cảnh sát nằm vùng hỏi cô ấy: "Thược Dược tỷ, đây là ai vậy, sao còn cần chị tiếp thế?"
Thược Dược dáng người quyến rũ bước tới, nói với cô ta: "Tôn ca, phó tổng tập đoàn Long Hâm."
Nữ cảnh sát lộ ra khuôn mặt kinh ngạc, vừa nịnh nọt cô ấy, vừa thăm dò lấy tình báo.
Cảnh này về bản chất không khó, chỉ cần Tần Như Vân biểu hiện quyến rũ lay động lòng người, phù hợp với hình tượng nhân vật đầu bảng là được. Nhưng cố tình Tần Như Vân lại thế nào cũng diễn không tốt.
Lâm Lạc Thanh nhìn cô nói: "Cô cười một cái, cười quyến rũ một chút."
Tần Như Vân nâng khóe môi, vô cùng xấu hổ.
"Không phải kiểu này, cô tự nhiên một chút, chúng ta bây giờ cũng không phải quay phim, tôi cũng không phải đạo diễn Vương."
Tần Như Vân vẫn cười cứng đờ.
Lâm Lạc Thanh có chút sầu: "Điện thoại của cô có ảnh chụp không? Ảnh tự chụp hoặc người khác chụp cho cô."
Tần Như Vân gật đầu, đưa điện thoại cho cậu, còn giúp cậu mở khóa.
Lâm Lạc Thanh: ...... Cô ấy đơn thuần như vậy, khó trách sẽ bị PUA.
"Điện thoại là vật phẩm riêng tư, lần sau không cần trực tiếp đưa cho người khác như vậy. Cô hoàn toàn có thể tự cầm, sau đó gạt ảnh cho người ta xem."
Tần Như Vân gật đầu: "Tôi xin lỗi."
"Không cần nói xin lỗi với tôi, cô có làm sai gì đâu. Tôi chỉ đơn thuần nhắc nhở cô thôi, không phải đang trách cô."
Tần Như Vân lại một lần nữa gật đầu, trông rất ngoan.
Lâm Lạc Thanh không nhận điện thoại của cô, mà ghé qua bảo cô gạt ảnh của mình cho cậu xem.
Tần Như Vân không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo.
Ngô Tâm Viễn nhìn, thầm nghĩ tính cách này của cô, không thích hợp ở trong giới giải trí. Khó trách người đại diện của cô có thể kiểm soát mạnh mẽ đến vậy, với bộ dạng này của cô, thì thật sự có thể bị người đại diện của cô ăn đến không còn xương.
Lâm Lạc Thanh nhìn ảnh chụp của cô, đột nhiên ánh mắt sáng bừng, chỉ vào một bức ảnh trên điện thoại của cô hỏi: "Bức ảnh này được chụp trong hoàn cảnh nào vậy?"
Tần Như Vân càng ngốc hơn: "Khi đi chơi với em gái tôi."
"Vậy cô cứ nghĩ đến tình cảnh đó," Lâm Lạc Thanh nói: "Giả sử người đứng trước mặt là em gái cô, cô đối mặt với em gái mình thường là bộ dạng như thế nào?"
Tần Như Vân vừa nghe đến em gái nàng, nháy mắt vẻ mặt ôn nhu liền như gợn sóng lan ra, cười rất dịu dàng và xinh đẹp.
"Đúng đúng đúng, rất tốt, giữ vững trạng thái này của cô. Mí mắt hơi đi xuống thấp một chút, không đúng không đúng, cô cúi thấp quá, nâng lên một chút, nâng lên một chút. Cô nghĩ đến em gái cô muốn chơi trốn tìm với cô, cô trộm liếc cô ấy một cái, nhưng không dám để cô ấy phát hiện."
Tần Như Vân từ từ nâng nâng đuôi mắt, trong mắt nhu tình như nước.
"Rất tốt rất tốt." Lâm Lạc Thanh lấy điện thoại của cậu chụp cho cô một bức ảnh, "Nhớ kỹ cảm giác này."
Tần Như Vân gật đầu, đôi mắt cũng không dám nhìn lại, dường như hận không thể dừng ở tư thế này.
Lâm Lạc Thanh bị bộ dạng này của cô chọc cười: "Được, bây giờ, cô coi Ngô ca là Lão Tôn, ngồi lên đùi anh ấy, sau đó chúng ta thử diễn một lần cảnh này."
Ngô - Cho rằng mình vào đây chỉ để phòng ngừa tai tiếng - Tâm Viễn: ...... Mình sao lại có chức năng này chứ! Chính mình cũng không biết!
Ngô Tâm Viễn nhìn Tần Như Vân, có chút cứng đờ.
Tần Như Vân cung cung kính kính cúi người chào anh ấy: "Làm phiền ngài."
"Không sao đâu." Ngô Tâm Viễn an ủi cô nói.
Tần Như Vân lúc này mới đánh bạo ngồi xuống đùi anh ấy.
Cô rõ ràng là một cô gái rất rụt rè, hướng nội, ngồi trên đùi Ngô Tâm Viễn cũng không ngồi vững, chỉ ngồi một phần ba, không dám ngồi nhiều.
"Ra sau nữa." Lâm Lạc Thanh nói với cô: "Cô ngồi hẳn hoi, ngồi nhiều một chút, rồi dựa vào người anh ấy."
Tần Như Vân đành phải dịch ra sau một chút, nhưng luôn không đạt được hiệu quả mà Lâm Lạc Thanh muốn.
Lâm Lạc Thanh bất đắc dĩ, thầm nói thảo nào đạo diễn Vương lại nóng nảy đến thế, mình hiện tại cũng hận không thể tự mình thay cô diễn, sao có thể cứng đờ như vậy chứ?
"Cô đứng lên trước, nhìn tôi." Lâm Lạc Thanh nói với cô.
Tần Như Vân đứng lên.
Lâm Lạc Thanh trực tiếp đi qua, ngồi lên đùi Ngô Tâm Viễn, giây tiếp theo người liền dựa vào lòng Ngô Tâm Viễn, tay chống ở ngực anh ấy, ngón tay đặt dưới cằm mình. Cậu nhìn Ngô Tâm Viễn, cũng không nói lời nào, chỉ cười nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ hút hồn, sợ đến mức Ngô Tâm Viễn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cái mẹ nó này nếu để Quý tổng của bọn họ biết được......
Cái chân chó của mình còn giữ được không?!
Ngô Tâm Viễn cảm thấy hai chân mình dường như đã không còn tri giác, như là chân giả!
Quý tổng, tôi là vô tội! Thật sự là vợ anh động tay trước!
Ngô Tâm Viễn yên lặng dời ánh mắt, không dám nhìn cậu.
Lâm Lạc Thanh: ......
"Nhìn em." Lâm Lạc Thanh chỉ đạo anh ấy.
Ngô Tâm Viễn: ...... Tôi không dám a QAQ, đôi mắt chó hợp kim Titan 24K của tôi còn muốn mà!
"Cũng....... tạm ổn đi." Ngô Tâm Viễn như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn Tần Như Vân: "Nhớ kỹ chưa?"
Tần Như Vân còn đang đắm chìm trong kỹ thuật diễn xuất sắc của cậu, lúc này mới hồi phục tinh thần lại : "Vâng."
Lâm Lạc Thanh đứng lên: "Vậy cô thử xem."
Tần Như Vân một lần nữa quay lại bên cạnh Ngô Tâm Viễn.
Cô hít một hơi thật sâu, một lần nữa ngồi xuống. Lần này ngồi lại quá sát, Lâm Lạc Thanh vỗ vỗ lưng cô: "Ra phía trước."
Tần Như Vân lùi về phía trước một chút, Lâm Lạc Thanh sửa đúng nói: "Lại lùi phía trước."
Tần Như Vân lại lùi về phía trước một chút.
"Được, bây giờ dựa vào người anh ấy."
Tần Như Vân từ từ lại gần.
Lâm Lạc Thanh liền từ đầu đến cuối chỉnh sửa tận tình tư thế động tác cho cô. Chờ đến khi tư thế động tác đã không sai biệt lắm, cậu mới nói: "Cười."
Tần Như Vân cười rất nhiều lần, tìm rất nhiều lần cảm giác, cuối cùng cười cũng có chút nhu tình, lại kết hợp với lớp trang điểm của cô quả thực có vài phần quyến rũ, nhưng vẫn chưa đủ.
Lâm Lạc Thanh cẩn thận quan sát nửa ngày, cuối cùng vuốt chút tóc cô ra bên mặt, lợi dụng bóng của tóc, tăng thêm vẻ quyến rũ mê người của cô.
Cậu để những sợi tóc đó ở vị trí cố định, còn thêm cho cô một động tác nhỏ là dùng tay cầm đuôi tóc chạm nhẹ vào cằm Lão Tôn, rồi nhẹ nhàng buông ra, không cho đối phương chạm vào.
"Như vậy cô có thể tự mình kiểm soát, nhớ kỹ nhất định phải dừng ở vị trí này."
" Vâng." Tần Như Vân gật đầu.
"Được rồi." Lâm Lạc Thanh quay video cho cô, "Bây giờ nói lời thoại đi."
Nằm ngoài dự đoán của cậu, lời thoại của Tần Như Vân thế mà cũng không tệ lắm. Cậu vốn tưởng rằng kỹ thuật diễn của cô tệ như vậy, lời thoại hẳn là cũng sẽ không tốt, không ngờ thế mà còn rất có cảm xúc, hơn nữa bản thân cô có giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, quả thực rất phù hợp với nhân vật Thược Dược này.
Một cảnh diễn này, Lâm Lạc Thanh ước chừng mài giũa cho Tần Như Vân hơn ba giờ đồng hồ về động tác và thần thái. Sau khi mài giũa xong, cậu bảo Tần Như Vân luyện tập nhiều hơn, cố gắng quen tay hay việc.
Tần Như Vân cũng nghe lời, liền lặp đi lặp lại động tác ngồi lên đùi Ngô Tâm Viễn, luyện tập đoạn này.
Cho đến khi điện thoại của cô vang lên, người đại diện của cô đã trở về, Tần Như Vân mới phát hiện thế mà đã rạng sáng hơn 1 giờ. Cô vội vàng xin lỗi Lâm Lạc Thanh: "Muộn quá, tôi đã làm phiền anh quá lâu."
"Không sao đâu." Lâm Lạc Thanh hồn nhiên không thèm để ý: "Ngày mai cô có thời gian thì lại luyện tập, sau đó có vấn đề lại đến tìm tôi."
"Được, cảm ơn anh."
"Không cần khách khí." Lâm Lạc Thanh nói: "Vậy cô về đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Như Vân "Vâng" một tiếng, lại rất câu nệ hỏi cậu: "Anh giúp tôi việc lớn như vậy, tôi làm sao báo đáp anh đây?"
"Không cần, đều là đồng nghiệp, cô không cần khách khí như vậy, nói không chừng về sau, tôi còn có việc cần cô giúp đỡ đó."
"Vậy tôi cho anh WeChat của tôi, như vậy anh lúc nào cần tôi giúp đỡ cũng dễ tìm được tôi."
"Được."
Lâm Lạc Thanh thêm WeChat với cô, lại trao đổi số điện thoại, lúc này mới tiễn cô rời đi.
Không thể không nói, học tra hiện tại cũng nỗ lực phấn đấu nha. Kiểu như Tần Như Vân này, thật sự là Diêu Mạc Mạc thấy đều phải cảm thấy mình còn chưa đủ kém.
Lâm Lạc Thanh thở dài, vừa quay đầu lại, liền thấy Ngô Tâm Viễn với ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cậu.
"Ánh mắt này của anh là sao vậy?"
"Chuyện xảy ra tối nay tuyệt đối không thể để Quý tổng biết, em hiểu không?"
Lâm Lạc Thanh bật cười: "Không đến mức, không đến mức, anh ấy không phải là người tính toán chi li như vậy."
Ngô Tâm Viễn: ...... Nhưng mà hắn tính toán chi li lên thì không phải người nha!
"Em sao lại nghĩ ra được việc để anh và cô ấy diễn chung vậy?" Ngô Tâm Viễn cảm thán: "Còn may vợ anh thông minh hào phóng, hiểu chuyện, nếu không lần sau anh về phải quỳ gối rồi."
"Wow," Lâm Lạc Thanh kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao?"
"Chủ yếu là anh tuân thủ nghiêm ngặt nam đức!" Ngô Tâm Viễn vỗ vỗ ngực mình, vô cùng kiêu ngạo nói.
Lâm Lạc Thanh nhịn không được cười, cố ý trêu chọc anh ấy: "Cho nên anh là hy vọng Tần Như Vân ngồi trên đùi em và tán tỉnh em sao?"
"Vậy lần sau cứ để cô ấy ngồi trên đùi em đi, Quý tổng của anh mà hỏi thì cứ nói là anh kiến nghị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro