Chương 16
"Chắc là vậy, trước đó chú ấy nói nếu hôm nay không mưa thì chiều nay chờ Lâm Phi tan học rồi cùng nhau qua." Anh nói xong còn ân cần giải thích với Quý Nhạc Ngư, "Con còn nhớ Lâm Phi không, là cháu của chú Lâm, cũng là một bé trai, lớn hơn con một tuổi."
Quý Nhạc Ngư gật đầu, nở nụ cười, "Con biết."
Quý Dữ Tiêu cũng cười, anh giơ tay xoa đầu Quý Nhạc Ngư, dịu dàng nói, "Đến lúc gặp chú Lâm phải ngoan ngoãn nhé."
"Vâng ạ ~" Quý Nhạc Ngư kéo dài giọng, chớp mắt với anh, "Con vẫn luôn rất ngoan mà."
"Cũng đúng."
Quý Dữ Tiêu nói rồi lại nghĩ đến điều gì đó, nói với nhóc, "Nếu có chuyện gì không vui thì phải nói với ba ba, nếu sau này ở chung với chú Lâm không vui cũng phải nói với ba ba, hiểu không?"
Giọng anh rất dịu dàng, trong mắt là sự che chở và quan tâm của người lớn, Quý Nhạc Ngư nhìn lại không hiểu sao có chút khó chịu.
Chú trước kia không phải như vậy, nhóc nghĩ, chú của nhóc trước kia không phải bộ dạng này.
Đây là bộ dạng của ba ba, lại không phải bộ dạng của chú.
Chú của nhóc trước kia giống cái gì nhỉ?
Quý Nhạc Ngư vắt óc suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nghĩ ra một hình dung tương đối chính xác - giống một người anh trai lớn hơn nhóc rất nhiều tuổi.
Sẽ dẫn nhóc ra ngoài chơi, giúp nhóc trốn tránh sự trách mắng của ba ba, cùng nhóc đá bóng, cùng nhau bắn tên, cùng đến trường đua ngựa cưỡi ngựa.
Mỗi khi ba nhóc bất đắc dĩ nói, "Em đừng có chiều nó quá, bài tập nó còn chưa làm xong đâu."
Chú đều sẽ cười rất đẹp trai nói, "Tiểu Ngư thông minh lắm mà, lát nữa làm xong không phải được rồi sao, có phải chuyện gì lớn đâu."
Họ vỗ tay nhau ở nơi ba ba không nhìn thấy, sau đó chú lén mua kem mà ba không cho nhóc ăn.
Chú giống một người anh trai, giống một người anh trai chơi cùng nhóc, nghịch cùng nhóc, họ thậm chí còn rất vui khi nhìn thấy vẻ bất lực nhưng lại dung túng của ba ba.
Chỉ là, từ sau vụ tai nạn xe cộ đó, chú đã thay đổi.
Chú trở nên giống ba ba, quan tâm nhóc, chăm sóc nhóc, dịu dàng và dung túng.
Nhưng Quý Nhạc Ngư biết, đó không phải là chú, chú vốn dĩ không phải như thế.
Chú chỉ là gánh vác trách nhiệm của ba ba, bắt đầu trở thành ba của nhóc.
Quý Nhạc Ngư không biết chú có vui không, nhưng nhóc hy vọng chú vui vẻ một chút, cho nên nhóc cũng không phản đối chú kết hôn.
Kết hôn là một chuyện tốt, ba ba đã từng nói, chuyện vui nhất đời ba chính là kết hôn với mẹ, cho nên chú bây giờ muốn kết hôn chắc chắn cũng rất vui vẻ.
"Ba ba vui không ạ?" Nhóc ngước khuôn mặt ngây thơ xinh xắn hỏi Quý Dữ Tiêu, "Chú Lâm chuyển đến, hai người kết hôn, ba thích chú ấy không? Ba ba vui không?"
Quý Dữ Tiêu cười cười, "Con còn nhỏ, quan tâm chuyện này làm gì?"
"Con tò mò mà." Quý Nhạc Ngư cười nhìn anh, "Ba có vui không ạ?"
"Vui." Quý Dữ Tiêu véo má nhóc, "Nhanh ăn đi, ăn xong bảo tài xế đưa con đến trường."
"Vâng ạ." Quý Nhạc Ngư gật đầu.
Chú nói vui thì nhóc cũng vui.
Chú vui thì nhóc sẽ hoan nghênh chú Lâm đến, ngoan ngoãn, nghe lời, làm chú ấy thích.
Nhóc chỉ có một người thân này, cho nên chú vui là tốt rồi.
Quý Nhạc Ngư vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, nhóc mở mắt ra, phòng bệnh ồn ào náo nhiệt, nhóc nghe thấy ông nội nói, ba mẹ nhóc không còn nữa.
"Cái gì là không còn nữa?" Nhóc mê man hỏi.
Ông nội thở dài, giọng khàn khàn nói với nhóc, "Nhạc Nhạc, ba mẹ con đi rồi, bác sĩ không cứu được hai người họ, cho nên họ không còn nữa."
Quý Nhạc Ngư lúc này mới hiểu, họ đã chết.
Nhóc im lặng nằm trên giường, nước mắt bất giác trào ra, nhóc lau mãi, ông nội ghé sát vào nhóc, giúp nhóc lau nước mắt, "Không sao đâu Nhạc Nhạc, con còn có ông, ông còn đây, đừng sợ."
"Chú đâu ạ?" Nhóc đột nhiên nhớ đến giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, nhóc nhớ rõ trước khi mất ý thức, Quý Dữ Tiêu đã ôm lấy nhóc, che chở nhóc dưới thân.
"Chú bị thương, còn chưa tỉnh, đợi chú tỉnh rồi ông sẽ đưa con đến gặp chú."
Quý Nhạc Ngư lập tức ngồi dậy, vén chăn định xuống giường.
Cha Quý và những người thân khác của nhà họ Quý khuyên nửa ngày cũng không lay chuyển được nhóc, cuối cùng chỉ có thể bế nhóc đến phòng bệnh của Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Quý Nhạc Ngư nhìn anh, hồi lâu mới chậm rãi kéo chăn trên giường bệnh của anh ra, chui vào nằm bên cạnh anh.
Nhóc không nói gì, chỉ im lặng ôm anh.
Cha Quý thở dài, cũng không ép nhóc về nữa.
Quý Nhạc Ngư đợi một ngày cuối cùng cũng đợi được Quý Dữ Tiêu tỉnh lại.
Sau vài giây hỗn loạn ban đầu, Quý Dữ Tiêu sốt ruột hỏi nhóc, "Con không sao chứ?"
Quý Nhạc Ngư lắc đầu, "Không sao ạ."
"Vậy thì tốt rồi." Quý Dữ Tiêu nhẹ nhàng thở ra, rồi lập tức hỏi dồn, "Ba mẹ con đâu? Họ thế nào rồi?"
Hốc mắt Quý Nhạc Ngư lập tức đỏ hoe, nhóc nhìn Quý Dữ Tiêu, không kìm được khóc nấc lên, càng khóc càng bi thương, cuối cùng không chịu nổi ôm chặt lấy anh.
Nhóc không nói gì, mấy chữ kia đối với nhóc quá khó khăn, nhóc không nói nên lời, chỉ có thể đau khổ khóc lóc.
Quý Dữ Tiêu còn có gì không hiểu, nhưng anh không muốn chấp nhận, anh rút kim truyền nước trên tay định xuống giường thì phát hiện chân mình không thể cử động.
Anh kinh ngạc nhìn hai chân mình, nghe thấy giọng nói non nớt của Quý Nhạc Ngư.
"Chú bị thương." Nhóc nói, "Đợi con lớn lên, con sẽ hiếu thảo với chú thật tốt được không?"
Quý Dữ Tiêu quay đầu nhìn nhóc, nước mắt Quý Nhạc Ngư long lanh trong mắt, anh xoa đầu nhóc, nói với nhóc, "Không sao đâu, không phải vấn đề lớn."
Anh không có thời gian để kinh ngạc, để phẫn nộ, để tiêu hóa sự bất ngờ đột ngột này, Quý Nhạc Ngư ở bên cạnh anh, nhóc còn nhỏ, Quý Dữ Tiêu bản năng lo lắng cho cảm xúc của nhóc, cho nên ngay khi chạm vào đôi mắt kia, anh đã kìm nén tất cả cảm xúc xuống.
Khi họ đang nói chuyện, bác sĩ và Quý Vân đi vào.
Quý Vân mừng rỡ nói, "Anh, anh tỉnh rồi?"
Bác sĩ cũng đã đi tới, kiểm tra cho anh.
Quý Dữ Tiêu nghe thấy em gái hỏi mình, "Anh cả chị dâu thế nào rồi?"
Sắc mặt Quý Vân lập tức thay đổi, vẻ mừng rỡ trên mặt cô không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại bi thương, cô lắc đầu, lại lắc đầu, giọng khô khốc và khó khăn, "Xin lỗi anh."
Quý Dữ Tiêu im lặng.
Bác sĩ kiên nhẫn kiểm tra xong, tuyên bố ngoài hai chân ra thì những chỗ khác của anh đều chỉ là vết thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.
Quý Dữ Tiêu muốn hỏi về chân mình nhưng ngại Quý Nhạc Ngư còn ở đó nên chỉ có thể kìm nén xuống, tính sau này hỏi lại.
Rất nhanh, cha Quý cũng đến, ông nhìn đứa con trai vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần của mình, như trút được gánh nặng, khuyên giải an ủi Quý Dữ Tiêu và cũng tự an ủi mình, "May mà Tiểu Tiêu con không sao, không sao rồi, không sao rồi."
"Tài xế gây tai nạn đã bị bắt rồi." Quý Vân nói thêm, "Anh yên tâm."
"Tôi muốn gặp hắn." Quý Dữ Tiêu bình tĩnh nói.
"Hắn đã thú nhận hết rồi, đã bị kết án, không hẹn gặp, cả đời này hắn sẽ ở trong tù, sống không bằng chết." Cha Quý nói.
"Tôi muốn gặp hắn." Quý Dữ Tiêu vẫn là câu nói đó.
"Nhưng thân thể con......"
"Không chết được." Quý Dữ Tiêu thờ ơ nói.
Cha Quý bất đắc dĩ chỉ đành đồng ý, "Vậy được rồi."
Quý Dữ Tiêu nhìn ông một cái, không nói gì.
Anh ở bệnh viện thêm một ngày, ngày hôm sau liền chuẩn bị về nhà.
Cha Quý thấy hai chân anh không tiện nên chủ động thương lượng với anh về chuyện Quý Nhạc Ngư, "Sức khỏe con bây giờ vẫn còn chưa tốt, Nhạc Nhạc cứ để ba tạm thời nuôi nấng đi, cha......"
"Con nuôi nó." Quý Dữ Tiêu ngắt lời ông, "Nó ở với con, sau này con chính là cha nó."
"Cha đương nhiên tán thành con nuôi nấng Nhạc Nhạc, chỉ là sức khỏe con bây giờ không tốt lắm, bản thân con còn......"
"Con chăm sóc nó." Giọng Quý Dữ Tiêu không cho xen vào, "Anh con đi rồi, nó chính là con trai con."
Cha Quý khuyên anh nửa ngày cũng không lay chuyển được, chỉ có thể đi khuyên Quý Nhạc Ngư.
Ông nhìn cháu trai, giảng đạo lý cho nhóc, "Chú con bây giờ sức khỏe không tốt, con cứ ở với ông trước, để ông chăm sóc con, sau đó đợi chú con khỏe rồi lại đến ở với chú, được không?"
Quý Nhạc Ngư lắc đầu, "Con muốn chú chăm sóc con."
"Nhưng con như vậy có thể sẽ làm chú con phân tâm, như vậy sức khỏe của chú sẽ rất lâu mới tốt lên được, Nhạc Nhạc con không muốn chú nhanh khỏe sao?"
Quý Nhạc Ngư muốn, nhưng nhóc cũng rất rõ ràng, nhóc chỉ tin tưởng Quý Dữ Tiêu.
"Con muốn chú ấy chăm sóc con."
Nhóc nhớ đến ba đã từng nói với nhóc, "Con thích chú Dữ Tiêu không?"
Cậu bé cười cầm lấy bộ xếp hình trước mặt, nói: "Thích ạ."
Ba nhóc vừa chơi ghép hình với nhóc vừa nói, "Chú Dữ Tiêu của con cũng thích con nhất, cho nên sau này con lớn lên, ngoài hiếu thảo với ba mẹ còn phải hiếu thảo với chú ấy nữa, biết không?"
"Vâng ạ." Nhóc đắc ý nhìn ba.
"Thật ngoan." Ba xoa đầu nhóc, yêu thương nhìn nhóc.
"Con có thể tự chăm sóc mình, sẽ không làm chú lo lắng đâu, ông cứ yên tâm đi." Quý Nhạc Ngư đứng lên.
Cha Quý muốn giữ nhóc lại nhưng cuối cùng không giữ được, nhóc lại trở về phòng bệnh của Quý Dữ Tiêu.
Nhóc nhìn thấy Quý Dữ Tiêu vẫy tay với mình, sốt ruột chạy qua.
Quý Dữ Tiêu nhìn nhóc, trong mắt tràn đầy dịu dàng, giống như ba nhóc đã từng như vậy, anh nói, "Tiểu Ngư, sau này, chú chính là ba của con, được không?"
Quý Nhạc Ngư gật đầu.
Khi đó, nhóc tuy rằng thấy được ánh mắt Quý Dữ Tiêu thay đổi, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy giây phút đó anh cực kỳ giống ba mình.
Mãi đến sau này, Quý Nhạc Ngư mới mơ hồ phát hiện, chú đã trở thành ba nhóc, lại giấu đi con người mà nhóc quen thuộc nhất.
Có lẽ cũng không phải giấu đi, chỉ là chú và nhóc đều không còn vui vẻ như trước nữa.
Cho nên Quý Nhạc Ngư hy vọng chú có thể vui vẻ.
Chỉ cần chú vui vẻ thì nhóc cũng sẽ vui vẻ.
Lâm Lạc Thanh ngồi trên chiếc xe Quý Dữ Tiêu phái đến đón, thấy Lâm Phi từ cổng trường đi ra liền xuống xe vẫy tay với bé, gọi, "Phi Phi."
Lâm Phi bây giờ đã quen với việc cậu đến đón mình tan học, huống chi hôm nay họ còn phải chuyển nhà.
Bé bước nhanh về phía Lâm Lạc Thanh, đến gần mới phát hiện chiếc xe phía sau cậu không phải taxi mà là một chiếc xe trông không khác gì xe riêng mà bạn học bé thường ngồi.
"Đây là xe của chú Quý." Lâm Lạc Thanh giải thích với bé, "Chú ấy bảo tài xế đến đón chúng ta, như vậy chúng ta không cần tự bắt xe nữa."
Quý Dữ Tiêu thậm chí sợ hành lý nhiều nên đã bảo Tiểu Lý lái chiếc SUV đến, Lâm Lạc Thanh kéo Lâm Phi lên xe, giúp bé cất cặp sách, "Cái rương nhỏ đồ đạc của con cậu đã để ở cốp xe rồi, nên con không cần lo lắng."
Lâm Phi gật đầu nói với cậu, "Cảm ơn cậu."
Lâm Lạc Thanh véo má bé một cái, "Với cậu còn khách sáo như vậy."
Tiểu Lý thấy người đã đón được liền khởi động xe, lái về nhà Quý Dữ Tiêu.
Lâm Phi ngồi trên xe cảm nhận con đường không giống với con đường bé thường về nhà, trong lòng lặng lẽ tính toán, bé phải đổi tuyến xe buýt, không biết nhà chú Quý có tuyến xe nào đến trường bé không.
Nhà Quý Dữ Tiêu đương nhiên là không có, nơi anh ở tuy không tính là vùng sâu vùng xa nhưng lại ở khu biệt thự, xung quanh đừng nói xe buýt, điểm dừng taxi cũng hiếm.
Lâm Phi có chút lo lắng, không có phương tiện công cộng, sau này bé đi học thế nào đây?
Bé quay đầu liếc nhìn Lâm Lạc Thanh, tính buổi tối sẽ nói chuyện này với cậu.
Tiểu Lý đưa người đến cửa rồi lái xe vào gara đỗ.
Lâm Lạc Thanh đứng trước biệt thự nhà Quý Dữ Tiêu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn Lâm Phi, "Chuẩn bị xong chưa?"
Lâm Phi vẫn giữ vẻ thờ ơ, "Vâng."
Lâm Lạc Thanh thấy bé như vậy không khỏi lại lo lắng.
"Những điều trước đây cậu nói với con, con còn nhớ không?" Cậu khom lưng nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi, "Nếu con của chú Quý bắt nạt con thì con phải nói với cậu, không cần tự chịu đựng, cái gì cũng không nói."
Lâm Phi chớp mắt, trong giọng nói có chút nghi hoặc, "Em ấy chẳng phải nhỏ hơn con sao?"
"Nhỏ cũng sẽ bắt nạt người ta đó!" Lâm Lạc Thanh nhấn mạnh, làm ơn đi, đó là Quý Nhạc Ngư đó, là nhân vật phản diện tàn nhẫn độc ác nhất truyện!
Tục ngữ có câu nhìn đứa trẻ ba tuổi biết sau này lớn nên như nào. Sau này lớn lên biến thái như vậy, lúc nhỏ có thể là một đứa bé ngoan sao?
"Con đừng cảm thấy nhỏ hơn con là em trai, nó rất hung dữ, một chút cũng không ngoan, cho nên nếu con xảy ra xung đột với nó thì nhất định phải kịp thời nói với cậu."
"Cái gì gọi là xảy ra xung đột ạ?" Lâm Phi hỏi để hiểu rõ.
Trẻ con tuổi này rất nhiều từ ngữ chưa học được, chỉ là đa số trẻ con sẽ không để ý, qua loa đáp ứng cho xong, Lâm Phi thì sẽ rất nghiêm túc hỏi cậu, làm rõ ý nghĩa của từng từ.
"Chính là cãi nhau hoặc đánh nhau." Lâm Lạc Thanh giải thích.
Lâm Phi gật đầu, bé nghĩ chuyện đó không có gì, bé không thích cãi nhau với người khác, nếu Quý Nhạc Ngư muốn cãi nhau với bé thì bé không để ý là được, một mình nó cũng cãi không nổi.
Đến nỗi đánh nhau, Lâm Phi càng không quan tâm.
Người lớn có thế giới của người lớn, trẻ con cũng có thế giới của trẻ con.
Trong thế giới trẻ con, đánh nhau là chuyện thường, Lâm Phi từ nhỏ đã không có cha, cũng không có anh trai, cho nên những đứa trẻ khác bị ức hiếp sẽ nói "Mày đợi tao gọi ba/anh tao đến đánh mày", Lâm Phi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bé không thích đánh nhau nhưng cũng chưa bao giờ sợ hãi đánh nhau, đánh thắng thì tốt rồi, đánh thắng đối phương cũng không dám nói gì nữa.
Cho nên nếu Quý Nhạc Ngư muốn đánh nhau với bé thì bé cũng không để ý.
Bé sẽ không chủ động đi tìm Quý Nhạc Ngư gây chuyện nhưng cũng sẽ không để Quý Nhạc Ngư bắt nạt mình.
Bởi vậy Lâm Phi cũng không thực sự coi Quý Nhạc Ngư ra gì, một đứa trẻ nhỏ hơn mình, có thể hung dữ đến đâu? Còn bắt nạt bé? Sao có thể?
Lâm Lạc Thanh nhìn vẻ không để bụng sắp tràn ra khỏi mắt Lâm Phi thì cảm thấy buồn cười.
Cậu đã quen với vẻ điềm tĩnh, trầm ổn của Lâm Phi, thật sự rất ít khi thấy bé có vẻ ngoài lạnh lùng, ngạo nghễ như vậy, vì thế đứng dậy khẽ nói, "Được thôi, hy vọng con có thể luôn ngầu như vậy."
Nhưng ngàn vạn lần đừng để vai ác dạy hư con nhé ~
Nói xong, cậu bấm chuông cửa.
Trương tẩu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lau tay định đi mở cửa thì vừa ra khỏi bếp đã bị Quý Nhạc Ngư ngăn lại.
"Để con mở, để con mở, chắc chắn là chú Lâm đến rồi." Quý Nhạc Ngư hào hứng nói.
Trương tẩu không hiểu sao nhóc lại vui vẻ như vậy nhưng cũng không cản nhóc, cười nói, "Được, vậy Tiểu Ngư con đi đi."
Quý Nhạc Ngư nhanh chóng chạy ra ngoài, mở cửa, chạy qua sân đến trước cổng lớn.
Nhóc mở cửa, ngước khuôn mặt non nớt xinh xắn nhìn Lâm Lạc Thanh, ngọt ngào hỏi cậu, "Chú là chú Lâm ạ?"
Lâm Lạc Thanh:......
Lâm Lạc Thanh nhìn đứa bé trai mang vẻ mặt vui mừng, mềm mại lại xinh đẹp, chần chừ nói, "Con là......"
Cái quái gì thế này, chắc chắn không phải Quý Nhạc Ngư rồi!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Ngư: Là con, là con, chính là con đây, Quý Nhạc Ngư đại vai ác mà chú luôn nhắc đến đó ~
Lạc Thanh: [con ngươi chấn động.jpg]
Phi Phi: Chỉ có thế này thôi á? Chỉ có thế này thôi! Hung dữ?!
Phi Phi: Rõ ràng rất đáng yêu mà.
Tiểu Ngư là loại bánh trôi nhân mè đen điển hình, thật sự là ngoài trắng trong đen, mang khuôn mặt xinh đẹp nhất, dùng ánh mắt vô tội nhất để làm những chuyện tàn nhẫn nhất. Nhưng mà đời này nhóc sẽ thu liễm hơn nhiều, dù sao lần này Quý tổng sẽ không chết trẻ, nhóc còn có Phi Phi và Lạc Thanh quản lý, không mất đi những gì không muốn mất nhất, cũng có được những gì muốn có nhất, nên sẽ không hắc hóa, càng sẽ không điên cuồng thử nghiệm bên lề pháp luật nữa [che mặt].
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro