Chương 65
Lâm Lạc Thanh không có trì hoãn, trang điểm xong liền cùng Imie nói xong lời tạm biệt, đi đến studio.
Lúc này nam nữ chính đều còn chưa có hóa trang xong, chỉ có nam hai Trương Quyền đang chụp poster đơn, Lâm Lạc Thanh đợi trong chốc lát, Trương Quyền mới rốt cuộc chụp xong, đến lượt cậu qua chụp.
Nhiếp ảnh gia đang xem ảnh mới chụp xong của Trương Quyền, bình tĩnh mà xem xét, anh ta cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của anh ta thực tốt, chỉ là Trương Quyền về biểu hiện cùng nhan sắc đều bình thường. Bởi vậy nên anh ta chụp rất nhiều, nhưng vừa lòng lại không được bao nhiêu.
Nhưng vẫn còn hảo, poster tuyên truyền chỉ cần lấy ra được mấy tấm là đủ rồi.
Mấy tấm, nhiếp ảnh gia cảm thấy anh ta vẫn là có thể.
Anh ta nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên, liền thấy Lâm Lạc Thanh đứng dưới ánh đèn.
Cậu ăn mặc màu trắng áo hoodie cùng quần jean bình thường nhất, lộ ra làn da thực trắng, không phải cái kiểu trắng do phấn, mà là trời sinh trắng sứ tinh tế và lạnh lùng
Cậu đứng ở dưới ánh đèn, tóc bị ánh sáng chiếu vào hơi dựng lên, đôi mắt trong sáng như lưu ly, như một thiếu niên chưa vướng bụi trần.
Sau đó cậu giống như là chú ý tới ánh mắt anh ta, nhìn về phía anh ta, lễ phép cười một chút.
Thoáng chốc, khuôn mặt cậu đều trở lên sinh động, mang theo vẻ tươi sáng và sức sống của tuổi dậy thì từ trong ra ngoài, trong nháy mắt như mùa xuân.
Nhiếp ảnh gia kinh diễm nhìn cậu, thầm nghĩ Trương đạo còn rất lợi hại, kịch bản nói là nam ba mới 18 tuổi, ông thế nhưng thật sự tìm một sinh viên 18 tuổi tới diễn.
Sinh viên này trông rất non nớt, chắc mới vào đại học năm nhất, hẳn là sinh viên Học viện Điện ảnh, nên mới trông tự nhiên phóng khoáng như vậy.
"Lâm lão sư hướng sang bên này một chút, đúng đúng, lại qua đây một chút." Trợ lý nhiếp ảnh Tiểu Triệu nhắc nhở cậu.
Lâm Lạc Thanh phối hợp di chuyển theo yêu cầu.
"Có thể." Nhiếp ảnh gia nói.
Anh ta một lần nữa giơ camera lên, hướng về phía Lâm Lạc Thanh, điều chỉnh các thông số của camera.
Lâm Lạc Thanh không phải kiểu người có vẻ đẹp sắc sảo, ngũ quan cậu tinh tế lại rất tao nhã, trông không có vẻ công kích, nên mới tạo cho người ta cảm giác ôn hòa dịu dàng.
Nhưng cố tình cậu lại rất ăn ảnh.
Máy ảnh phóng đại ngũ quan tinh tế và khí chất ôn hòa của cậu càng thêm rõ ràng, khiến cậu không những không giảm bớt mị lực mà ngược lại còn thêm vài phần ôn nhuận như ngọc. Nhiếp ảnh gia nhìn, càng thêm kinh diễm, liền chụp cho cậu một hồi.
Lâm Lạc Thanh bị anh ta "tách tách" chụp liên tục, một hồi lâu cũng không dám nhúc nhích.
Trước khi xuyên thư cậu đóng toàn vai phụ không nói, còn đều là vai phụ ít đất diễn, căn bản không có cái kiểu chụp poster tuyên truyền này, bởi vậy lần này chụp poster tuyên truyền đối với Lâm Lạc Thanh thật sự rất mới lạ.
Nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm, sau đó đi tới, bắt đầu chỉ đạo cậu đổi tư thế.
Lâm Lạc Thanh tuy trước đây không có kinh nghiệm về mặt này, nhưng cũng may cậu không hề gượng gạo trước ống kính, nhiếp ảnh gia bảo gì cậu làm nấy, bảo cậu cười thì cậu cười, bảo cậu kiêu ngạo thì kiêu ngạo, cậu chỉ coi việc chụp ảnh như quay phim, thật ra không có gì khó khăn.
Nhiếp ảnh gia nhìn người trong ảnh, chỉ cảm thấy cậu chụp thế nào cũng đẹp, hơn nữa biểu cảm xuất sắc, hoàn toàn không giống một sinh viên vừa mới tiếp xúc với ngành này.
"Không tồi." Anh ta nhận xét.
Trong lòng anh ta rất hài lòng, nên bất giác chụp thêm mấy tấm, mãi đến khi Lý Hàn Hải đến, anh ta vẫn còn tự chụp ảnh cho Lâm Lạc Thanh.
Lý Hàn Hải vừa vào studio đã thấy Lâm Lạc Thanh ngồi dưới đất, nghiêng đầu, ngậm sợi dây chuyền trên cổ, khuôn mặt cậu hơi nghiêng, vẻ tùy ý không kiềm chế được lan tỏa giữa lông mày, trông vừa phóng khoáng vừa trẻ trung.
Lý Hàn Hải trong lòng đột nhiên không kịp phòng bị khẽ giật mình, anh ta nhớ rõ trong lễ khai máy Lâm Lạc Thanh không phải như vậy, khi đó tóc anh rủ xuống, khuôn mặt ôn hòa, trông nhu thuận và bình tĩnh, không có một chút công kích nào.
Mà bây giờ, cậu phóng khoáng hệt như Mạnh Hoa trong sách.
Lý Hàn Hải chăm chú nhìn một hồi lâu, mới phát hiện trên mặt cậu không trang điểm đậm, cậu dường như chỉ kẻ lông mày, nhưng kiểu tóc lại rất tinh tế, là kiểu mà người ngoài nghề nhìn không ra, nhưng người trong nghề vừa thấy liền biết đã tốn công tỉ mỉ thiết kế, rất tự nhiên, cũng rất hợp với cậu.
"Ai tạo hình cho cậu ta vậy?" Lý Hàn Hải hỏi người đại diện của mình, "Tôi nhớ chuyên viên makeup của đoàn phim chúng ta không phải người nổi tiếng gì."
Bằng không, anh ta cũng sẽ không vì không yên tâm mà mang theo chuyên viên trang điểm riêng của mình.
"Chắc là Imie đó, sau khi cậu từ chối cô ấy, tôi thấy cô ấy hình như đi tới chỗ Lâm Lạc Thanh."
Lý Hàn Hải kinh ngạc, cô thế nhưng cũng có chút tài năng.
Nhiếp ảnh gia liếc thấy Lý Hàn Hải tới, cũng để cho Lâm Lạc Thanh đi nghỉ ngơi, đổi Lý Hàn Hải lại đây.
Lâm Lạc Thanh vừa tạo dáng xong, mệt mỏi ngồi xuống ghế, hỏi Ngô Tâm Viễn: "Tôi vậy là chụp xong rồi sao?"
Cũng không trách cậu, cậu trước đây thật sự chưa chụp kiểu này, nên không biết đây là kết thúc hay chỉ tạm dừng, nhưng cậu thấy nam hai chưa đi, nên nghi ngờ hỏi: "Có phải lát nữa còn phải chụp nữa không?"
"Ừ." Ngô Tâm Viễn gật đầu, "Chờ một lát còn phải chụp mấy bức hai người, cậu trước nghỉ ngơi một chút."
Nói, anh ta liền đưa nước cho cậu uống.
Lâm Lạc Thanh không có để Imie thoa son cho cậu, chỉ bôi chút son dưỡng môi, bởi vậy nên không có gì kiêng kỵ, trực tiếp tiếp nhận ly nước uống.
Không bao lâu sau, nữ hai và nữ tam bên kia cũng trang điểm xong, đều vào studio.
Imie lúc này cũng đã tạo hình xong cho các nghệ sĩ khác, xách hộp trang điểm đi đến trước mặt Lâm Lạc Thanh.
Cô cẩn thận kiểm tra một phen, thấy mặt và tóc cậu vẫn hoàn hảo như trước, lúc này mới yên tâm đi về phía các nghệ sĩ nữ, luôn sẵn sàng trang điểm lại cho họ.
"Có vấn đề gì cậu cứ tìm tôi," cô nói với Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh gật đầu, "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Nói xong, cô liền chạy đi rồi.
Diêu Mạc Mạc làm nữ chính, là người cuối cùng xuất hiện. Cô chụp poster đơn sau Lý Hàn Hải, sau đó cùng Lý Hàn Hải chụp poster đôi, đợi đến khi Lý Hàn Hải đi rồi, nhiếp ảnh gia liền vẫy tay bảo Lâm Lạc Thanh qua chụp poster đôi với cô.
Lâm Lạc Thanh và cô là quan hệ chị em, nên hai người chủ yếu thể hiện sự dịu dàng và trêu đùa, không có gì mờ ám.
Mãi đến khi nữ ba Ngô Giai xuất hiện trước ống kính, Lâm Lạc Thanh mới cùng cô chụp poster thân mật có phần mờ ám.
Hai người họ là một cặp khác ngoài nam nữ chính, oan gia ngõ hẹp, cãi nhau ầm ĩ, Mạnh Hoa đối với cô không thể nói là không chiều chuộng.
Ngô Tâm Viễn nhìn Lâm Lạc Thanh cõng Ngô Giai, Ngô Giai từ phía sau ôm Lâm Lạc Thanh, nội tâm rất là vi diệu, may ông chủ anh ta hiện tại không ở, nếu không thật xấu hổ.
Nhưng mà là người nhà của diễn viên, ông chủ của họ chắc là đã chấp nhận việc vợ mình sẽ ôm ấp với người khác rồi... nhỉ?
Ngô Tâm Viễn chỉ cảm thấy cả người giật mình, cầm di động đi ra khỏi studio.
Anh ta phải biết rõ giới hạn của ông chủ ở đâu, bằng không đến lúc đó nếu ông chủ thật sự có ý kiến, thì bà chủ sẽ không sao, còn anh ta thì chưa chắc!
Vì thế Ngô Tâm Viễn lo lắng gọi điện thoại, hỏi Quý Dữ Tiêu, "Quý tổng, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh một chút."
"Nói." Quý Dữ Tiêu lời ít ý nhiều.
"Anh chắc là biết Lạc Thanh là diễn viên đi?"
"Bằng không thì sao?"
"Vậy anh cũng nên biết công việc diễn viên tương đối đặc thù, ôm ấp khanh khanh ta ta, thậm chí khi kịch tính còn yêu cầu một số cảnh giường chiếu nghệ thuật, cái này... anh hẳn là có thể hiểu được đúng không?"
Quý Dữ Tiêu:............
Anh thế nhưng không có nghĩ tới vấn đề này!
Quý Dữ Tiêu đỡ trán, anh có quyền không hiểu không?
Vợ anh hiện tại đang ở phim trường!
"Ôm ấp thì còn tạm được, khanh khanh ta ta thì không thể, còn cảnh giường chiếu nghệ thuật, để giảm bớt áp lực quá lớn, tôi đề nghị đoàn phim hữu nghị xóa bỏ, cái này tốt cho tất cả chúng ta."
Ngô Tâm Viễn:........Anh ta biết ngay, anh quả nhiên sẽ không không để ý!
"Được." Ngô Tâm Viễn đáp ứng nói, "Tôi sẽ xem xét giảm bớt."
Quý Dữ Tiêu lúc này mới yên tâm: "Bên các anh thế nào? Quay phim thuận lợi không? Có ai thấy em ấy không nổi tiếng mà bắt nạt em ấy không?"
"Cái này thì không có, trước mắt mọi người trong đoàn phim sống chung rất hòa thuận."
Huống chi Lâm Lạc Thanh so với anh ta nghĩ còn nghe lời và xuất sắc hơn nhiều, cho nên bên này quả thực thuận lợi hơn so với anh ta dự tính!
"Vậy thì tốt rồi, em ấy trong chuyện quay phim vẫn rất nghiêm túc, nên anh để tâm nhiều hơn, bảo em ấy diễn cho tốt, còn lại đừng bận tâm."
"Được."
Quý Dữ Tiêu lại dặn dò anh ta hai câu, liền tắt điện thoại.
Anh nhìn văn kiện trên máy tính, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng cậu có thể mọi việc đều thuận lợi.
Như vậy, cậu mới không uổng phí tấm lòng yêu nghề của mình.
Lâm Lạc Thanh chụp xong poster thì đến giờ ăn cơm chiều, đoàn phim đã đặt cơm, Tiểu Vương mang ba suất cơm hộp đến, mọi người ngồi lại ăn cơm cùng nhau.
Buổi tối còn nhiệm vụ quay phim, bởi vậy Lâm Lạc Thanh không vội về khách sạn mà ngủ một lát trong phòng nghỉ của đoàn phim.
Đạo diễn qua buổi đọc kịch bản lần trước thật sự có chút hứng thú với Lâm Lạc Thanh, nên ông đặc biệt sắp xếp cảnh quay của Lâm Lạc Thanh vào ngày đầu tiên khai máy, muốn xem rốt cuộc cậu chỉ có lời thoại xuất sắc hay kỹ thuật diễn cũng tinh tế như vậy.
Nếu chỉ là vế trước, vậy ông không nghi ngờ gì sẽ thất vọng.
Nhưng nếu là vế sau, vậy ông có thể điều chỉnh linh hoạt hơn đất diễn của Lâm Lạc Thanh, dùng điều này để thúc đẩy sự tích cực của các diễn viên khác, tiện đường cũng có thể coi cậu là một quân bài bảo hiểm.
Lâm Lạc Thanh hoàn toàn không biết đạo diễn đặt kỳ vọng cao như vậy vào mình, bị gọi đến để chỉ đạo cảnh quay tiếp theo cũng chỉ yên lặng lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ.
Cảnh quay này của cậu là cùng với Lý Hàn Hải, nam nữ chính là trụ cột lớn nhất của đoàn phim, thù lao đóng phim cao nhất, thời gian dành cho đoàn phim cũng nhiều nhất, bởi vậy mỗi ngày quay phim, đất diễn của các diễn viên khác có lẽ có thể ít, nhưng đất diễn của nam nữ chính tuyệt đối không thể thiếu.
Rốt cuộc thì ba tháng sau, các diễn viên khác có lẽ vẫn còn thời gian tiếp tục quay hoặc quay bù, nhưng bận rộn như Lý Hàn Hải, chắc chắn ít có thời gian quay lại đoàn phim.
Cho nên từ khoảnh khắc khai máy, đất diễn của nam nữ chính liền được khởi động.
Lâm Lạc Thanh nghe xong chỉ đạo của đạo diễn, cùng Lý Hàn Hải luyện tập vị trí theo yêu cầu của đạo diễn, khớp một chút lời thoại của cảnh này rồi bắt đầu quay.
Lần này bọn họ quay cảnh Lý Hàn Hải và Mạnh Hoa gặp nhau lần thứ hai, Lý Hàn Hải muốn hỏi cậu về chuyện của Mạnh Đào, Mạnh Hoa lại vì anh ta từng gây khó dễ cho Mạnh Đào mà nói chuyện đầy ẩn ý, cuối cùng hai người suýt chút nữa đánh nhau.
Lâm Lạc Thanh đã học thuộc lời thoại của cảnh này, Lý Hàn Hải cũng học thuộc gần hết.
——Anh ta tối hôm qua trong buổi đọc đã phát hiện Lâm Lạc Thanh dường như đã học thuộc lòng lời thoại từ trước, nên tối hôm qua về liền đặc biệt học thuộc lời thoại của ngày hôm nay, đặc biệt là cảnh quay cùng Lâm Lạc Thanh.
Chỉ là rốt cuộc thời gian gấp gáp, anh ta mãi đến chiều nay chụp xong poster mới hoàn toàn học thuộc, bây giờ lập tức phải bắt đầu quay, nên Lý Hàn Hải lại ôn tập một lần.
Trương đạo đợi nhân viên công tác điều chỉnh xong đạo cụ, hỏi tình hình của Lý Hàn Hải và Lâm Lạc Thanh, thấy cả hai đều đã chuẩn bị xong, lúc này mới ra hiệu cho các nhân viên khác bắt đầu quay.
"Action!" Ông hô.
Lâm Lạc Thanh lập tức nhập vai.
Lý Hàn Hải nhìn cậu, trong lòng khẽ nhíu mày.
Trước khi đến đoàn phim, anh ta đã được người đại diện cho biết đại khái về tình hình diễn viên trong đoàn, phim thần tượng thanh xuân, diễn viên có thể dùng đến phần lớn chỉ có những người đó, kỹ thuật diễn của mọi người đều ngang nhau, thậm chí có người còn không bằng Lý Hàn Hải, bởi vậy Lý Hàn Hải cũng không để tâm.
Anh ta chỉ để ý đến tiền bối Mã Bác Chung, đối phương là diễn viên gạo cội, kỹ thuật diễn đương nhiên không cần bàn cãi, Lý Hàn Hải lo lắng mình không theo kịp diễn xuất của đối phương.
Nhưng mà anh ta nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không theo kịp thì những người khác cũng chưa chắc theo kịp, như vậy, anh ta chỉ cần không phải là người kém nhất là được.
Người lăn lộn trong giới giải trí, mỗi người đều có một bộ quy tắc hành vi riêng.
Quy tắc của Lý Hàn Hải là anh ta không thể là người kém nhất.
Quá kém sẽ bị đào thải, chỉ cần duy trì ở mức trung bình trở lên, vậy thì, dựa vào nhân khí của mình, anh ta sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Chỉ là anh ta không ngờ, Lâm Lạc Thanh mà anh ta chưa từng nghe qua và không để ý đến, vậy mà ngay ngày đầu gặp mặt đã khiến anh ta cảm thấy áp lực.
Tối hôm qua đọc kịch bản, anh ta không ngốc, nên đương nhiên có thể nhận ra lời thoại của Lâm Lạc Thanh rất tốt, đạo diễn rất hài lòng với lời thoại của cậu, càng hài lòng với thái độ học thuộc lòng toàn bộ lời thoại của cậu.
Bình tĩnh mà xem xét, Lý Hàn Hải cảm thấy chỉ riêng việc học thuộc lòng toàn bộ lời thoại của cậu đã xứng đáng với lời khen của đạo diễn Trương.
Chỉ là anh ta là nam chính, là diễn viên nổi tiếng nhất đoàn phim, nên anh ta không muốn bị Lâm Lạc Thanh vượt mặt trong diễn xuất, bởi vậy anh ta mới cố gắng học thuộc lòng lời thoại của mình ngày hôm nay, nghĩ rằng phòng cháy hơn chữa cháy, vẫn còn kịp.
Sự thật chứng minh, cách làm của anh ta quả thật có chút hiệu quả.
Đạo diễn Trương nhìn anh ta diễn đúng kịch bản, trôi chảy nói lời thoại, không ngừng gật đầu.
Bản thân Lý Hàn Hải cũng rất hài lòng, chỉ là khi lời thoại đến đoạn Tôn Tranh và Mạnh Hoa đá xoáy nhau, lời thoại trở nên dài, anh ta vừa nói xong nửa câu trên, nhất thời lại có chút không nhớ ra nửa câu dưới.
Lý Hàn Hải khựng lại.
"Xin lỗi." Anh ta nói với đạo diễn, "Câu thoại này tôi nhất thời không nhớ ra."
Quên lời là chuyện thường thấy khi quay phim, rất bình thường, đạo diễn cũng không để ý, bảo anh ta xem lại kịch bản.
Trợ lý của Lý Hàn Hải cũng đưa kịch bản đến.
Lý Hàn Hải liếc qua, lúc này mới trả kịch bản cho trợ lý, một lần nữa cùng Lâm Lạc Thanh bắt đầu quay phim.
Lâm Lạc Thanh một lần nữa nhập vai, vốn dĩ sắc mặt bình tĩnh đi trên đường, kết quả vừa ngẩng đầu thấy Lý Hàn Hải, liền lộ ra nụ cười khinh miệt thuộc về Mạnh Hoa.
Cậu trông như có chút khinh miệt lại có chút kiêu ngạo, rõ ràng thấy đối phương, lại không nói một lời, hai tay đút túi, làm như không thấy đối phương vậy.
Lý Hàn Hải bất đắc dĩ mở miệng: "Đứng lại."
Lâm Lạc Thanh tiếp tục đi về phía trước.
Lý Hàn Hải lúc này mới nắm lấy cánh tay cậu: "Tôi bảo đứng lại."
Lâm Lạc Thanh ra vẻ kinh ngạc: "Hả, anh đang nói chuyện với tôi à?"
Lý Hàn Hải cạn lời: "Ở đây còn có ai khác sao?"
"Nhưng vừa nãy anh lại không gọi tên tôi, tôi còn tưởng anh đang lẩm bẩm một mình đấy, dù sao thì anh trông cũng như đầu óc không tốt lắm vậy."
Lý Hàn Hải lập tức nổi cáu: "Có phải cậu muốn ăn đòn không?"
Lâm Lạc Thanh chân thành: "Vậy chắc chắn không phải tôi muốn ăn đòn."
Hai người đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, hồi lâu, Lý Hàn Hải mới nói: "Tôi chỉ muốn hỏi chị gái cậu thế nào rồi?"
"Anh cũng thật có mặt mũi." Lâm Lạc Thanh không chút nể nang, nói lung tung, "Chị ấy khóc cả đêm không ngủ, suýt chút nữa mở cửa sổ nhảy xuống rồi, anh hài lòng chưa?"
Lý Hàn Hải sững sờ một chút, anh ta nói: "Tôi không muốn cô ấy như vậy, tôi tưởng cô ấy..."
"Xin lỗi." Lý Hàn Hải lại lần nữa xin lỗi, "Tôi vừa nói sai rồi."
Anh ta lại liếc nhìn kịch bản, một lần nữa cùng Lâm Lạc Thanh diễn lại cảnh này.
Thật vất vả, Lý Hàn Hải rốt cuộc cũng nói xong lời thoại của cảnh này không sai sót, nhưng đạo diễn Trương lại hô "Cắt".
"Hàn Hải cậu phải thể hiện ra Tôn Tranh tin là thật rồi lo lắng, áy náy, lại cảm thấy mình không cố ý cái loại tâm trạng này, cảm xúc nhập tâm thêm chút nữa, tưởng tượng nếu cậu nghe được một cô gái vì bị cậu nghi ngờ mà muốn tự hủy hoại bản thân mình cậu sẽ thế nào, tinh tế hơn một chút, tinh tế."
Lý Hàn Hải gật đầu, rất nghiêm túc cố gắng diễn cho tinh tế hơn một chút.
Chỉ là rất nhanh, đạo diễn Trương liền phát hiện, có lẽ anh ta quá chú trọng vào cái sự "tinh tế" này, đến nỗi biểu cảm cả người anh ta đều rất gượng gạo, giống như như tua chậm, trên mặt viết rõ "Anh xem biểu cảm của tôi bây giờ có tinh tế không?".
Đạo diễn Trương:.........
Đạo diễn Trương nhìn Lâm Lạc Thanh, Lâm Lạc Thanh đang nghe anh ta nói, hai tay đút túi, đầu hơi nghiêng, trong mắt có chút ý cười, nhìn kỹ mới phát hiện có chút không tốt bụng, cậu nhìn Tôn Tranh đang cúi đầu ra vẻ hối hận, trong mắt thêm vài phần ý cười nhẹ nhàng, lại che giấu rất kỹ, chỉ vô tình thoáng lộ ra rồi nhanh chóng thu lại, buồn cười như vậy.
Rất tinh tế, cũng rất phù hợp với tâm trạng của Mạnh Hoa lúc này.
Cậu cố ý nói dối chính là để Tôn Tranh áy náy, hiện tại cậu đã đạt được ý nguyện, nên cậu có thêm vài phần ý cười nhẹ nhàng, cũng vì thế mà từ lúc bắt đầu, trong mắt cậu đã có vẻ không rõ ràng, không tốt bụng, chỉ là rốt cuộc cậu vẫn là vì lừa gạt Tôn Tranh, nên cậu giấu những điều đó rất kỹ, thoáng nhìn qua, chỉ có thể thấy cậu cười lạnh chế nhạo, như là cậu thật sự tức giận vì chuyện này vậy.
Lời thoại tốt, kỹ thuật diễn cũng tương đối không tệ, lại thêm một khuôn mặt như vậy, trước đây cậu vậy mà không có tên tuổi, chuyện này quá vô lý?
Đạo diễn Trương cảm thấy số cậu thật không tốt lắm, nhưng cũng may, ông tin rằng sau bộ phim này, Lâm Lạc Thanh rất nhanh sẽ có được tên tuổi của mình, dù sao cả phần cứng lẫn phần mềm của cậu đều thật sự rất tốt.
Đạo diễn Trương nhìn, lại lần nữa hô "Cắt" với Lý Hàn Hải.
Một cảnh quay xuống, Lý Hàn Hải tổng cộng bị cắt năm lần, mãi đến lần thứ sáu mới rốt cuộc thông qua.
Lý Hàn Hải chú ý thấy, mỗi lần đạo diễn Trương hô "Cắt" đều là vì anh ta, anh ta có chút xấu hổ, lại có loại nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Lâm Lạc Thanh lễ phép chào anh ta, rồi trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Lý Hàn Hải nhìn cậu, quay đầu nói với trợ lý của mình: "Đi tìm xem những tác phẩm trước đây cậu ta từng tham gia."
"Ai?" Trợ lý hỏi, "Lâm Lạc Thanh sao?"
"Ừ."
Tìm tác phẩm của cậu ta làm gì? Trợ lý liếc nhìn Lâm Lạc Thanh, cậu ta còn chưa nổi tiếng, có gì đáng để ý.
Nhưng Lý Hàn Hải phân phó, cậu ta cũng không dám từ chối, bởi vậy nói: "Được, lát nữa em đưa cho anh."
Lý Hàn Hải gật đầu, theo bản năng liếc nhìn Lâm Lạc Thanh, anh ta rất chắc chắn kỹ thuật diễn của mình không phải là kém nhất trong số các tiểu sinh cùng thời, mà lời thoại và kỹ thuật diễn của Lâm Lạc Thanh, căn bản không giống một người mới.
Trước đây cậu ta chắc là đã tham gia một vài tác phẩm lớn, hoặc là chính là diễn viên có thiên phú.
Mặc kệ là cái nào, Lý Hàn Hải đều muốn biết.
**************************************
Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại Lý Hàn Hải: Cậu ta chắc chắn đã được đạo diễn lớn chỉ dạy hoặc là diễn viên có thiên phú, nên mới diễn hay và lời thoại tốt như vậy.
Xem xong hai bộ web drama kia của "Lâm Lạc Thanh" Lý Hàn Hải: ...... Cậu có tin vào kỳ tích không?
Lý Hàn Hải thật sự không hiểu, nhưng anh ta thật sự rất chấn động!
Lạc Thanh: Cười ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro