Chương 70
Ngô Tâm Viễn nhận được điện thoại của Quý Dữ Tiêu nói anh đã đến, còn có chút kinh ngạc: "Ngài sao lại tới?"
Quý Dữ Tiêu: Lời này nói sao.
"Tôi không thể tới sao?" Quý Dữ Tiêu hỏi lại anh ta, "Sao vậy, anh ở sau lưng tôi làm chuyện gì mờ ám không dám cho ai biết à?"
Ngô Tâm Viễn: ...... Cái này thì không có, chỉ là ngài tới hơi đột ngột, có lẽ thời gian không được thích hợp lắm.
"Vậy tôi đi đón ngài." Ngô Tâm Viễn nói.
"Ừ." Quý Dữ Tiêu đáp lời.
Ngô Tâm Viễn dặn dò trợ lý Tiểu Vương vài câu, bảo cậu có việc gì thì liên hệ mình, lúc này mới rời đi.
Quý Dữ Tiêu đợi trên xe một lát, mãi đến khi Ngô Tâm Viễn tới mới xuống xe.
Lâm Lạc Thanh không có ở đó, Tiểu Lý liền phụ trách giúp anh đẩy xe lăn.
Quý Dữ Tiêu nhìn Ngô Tâm Viễn đến gần, hỏi anh ta: "Gần đây có khỏe không?"
"Khá tốt."
"Có ai bắt nạt em ấy không?"
Câu này anh chỉ ai không cần nói cũng biết, Ngô Tâm Viễn lắc đầu, thầm nghĩ còn bắt nạt cậu ấy? Bọn họ suýt chút nữa đuổi theo hỏi cậu ấy "Lâm lão sư, bài này làm thế nào, cảm ơn lão sư".
Quý Dữ Tiêu gật đầu, không có là tốt rồi.
Dù sao thì đây cũng bộ phim đầu tiên của Lâm Lạc Thanh, cậu lại không có danh tiếng gì, Quý Dữ Tiêu luôn không quá yên tâm, bằng không, anh cũng không đến mức vừa mới một tuần đã gấp không chờ nổi đến thăm đoàn phim.
Giấc ngủ là một chuyện, lo lắng là chuyện khác.
Nhưng lần này anh đến, là nhân lúc Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đi học, vừa lúc không có ở nhà, lúc này mới có thời gian thăm đoàn phim, đợi trước khi hai đứa nhỏ ngủ, anh còn phải quay về.
Bởi vậy Quý Dữ Tiêu đi thẳng vào chủ đề: "Đưa tôi đến phim trường xem một chút đi."
Anh nói xong, lại nghĩ đến cái gì, bổ sung: "Nếu em ấy đang bận hoặc không tiện, vậy trước tiên đưa tôi đến phòng nghỉ ngồi một lát, đợi em ấy tiện, tôi lại qua."
Ngô Tâm Viễn: Đây không phải là vấn đề bận hay không bận, tiện hay không tiện... Đây là...
"Anh đây là biểu hiện gì?" Quý Dữ Tiêu nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta, "Đau răng à?"
"Cái kia, Quý tổng, hay là ngài về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng đi phòng nghỉ đợi, ở đó đâu có thoải mái bằng khách sạn." Ngô Tâm Viễn chân thành kiến nghị.
Quý Dữ Tiêu: ...
"Lời này của anh có ý gì? Em ấy không tiện? Em ấy bận đến vậy sao?"
Chẳng phải là vậy sao!
Hôm nay lớp học bồi dưỡng vừa mới bắt đầu đó!
Quý Dữ Tiêu nhìn vẻ mặt phiền muộn của anh ta, càng thêm nghi hoặc: "Em ấy bận cái gì chứ? Em ấy chỉ là một nam phụ chứ có phải nam chính đâu, có thể bận đến mức nào?"
Kia khẳng định là bận rộn ngoài sức tưởng tượng của ngài!
"Cậu ấy không chỉ lúc quay phim mới bận, không quay phim cậu ấy càng bận."
Quý Dữ Tiêu: ???
"Bận cái gì?"
Ngô Tâm Viễn thở dài: "Dạy học và giáo dục."
Quý Dữ Tiêu: ???
Anh ta nói cái gì?
Cái gì "dạy học"?
Vợ anh có quan hệ gì với dạy học và giáo dục?
Chẳng lẽ cậu không chỉ có quan hệ "dạy người" với một mình anh thôi sao?!
"Có lẽ anh nên giải thích ý nghĩa của bốn chữ này một chút." Quý Dữ Tiêu hơi gật đầu.
Ngô Tâm Viễn bất đắc dĩ: "Chuyện này thì... nói ra ngài có lẽ không tin, nhưng bây giờ tôi đã rất tin tưởng Quý tổng rồi, ngài nói quá đúng, Lạc Thanh cậu ấy thật là mặt đẹp, diễn hay, nhân phẩm tốt, cái gì cũng tốt, không hổ là người ngài chọn trúng, đúng là lợi hại!"
Quý Dữ Tiêu: ......
"Cho nên?"
Ba phút sau, Quý Dữ Tiêu cuối cùng cũng biết trong vòng một tuần ngắn ngủi, đoàn phim này rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì.
Không ai biết sự "cuốn" bắt đầu từ đâu, nhưng khi nhận ra thì mọi người đã "cuốn" theo rồi, ngoại trừ Lâm Lạc Thanh đang ở trung tâm cơn lốc, và nữ thứ Tô Dĩnh tạm thời không có cảnh quay chung với Lâm Lạc Thanh.
"Bây giờ ngài biết rồi đấy, bây giờ ngài đến đây, lại không báo trước, thời gian của Lạc Thanh đã xếp kín rồi, chuyện này không xấu hổ sao?"
Quý Dữ Tiêu: ...... Cho nên, ý của anh ta là trách anh không hẹn trước sao?
Anh đến gặp vợ anh còn phải hẹn trước?!
Quý Dữ Tiêu anh khi nào phải hẹn trước ai bao giờ!
Đặc biệt là đối phương còn là vợ anh!
Thật quá đáng!
"Tôi biết rồi." Quý Dữ Tiêu gật đầu, "Không sao, tôi đi xem em ấy dạy học, học sinh của em ấy chính là học sinh của tôi, tôi cũng nên đi xem những học sinh bất ngờ này của mình."
Tiện thể uống thuốc.
Ngô Tâm Viễn thấy anh không ngại, lúc này mới "Ừ" một tiếng, dẫn anh về phía phim trường.
Lâm Lạc Thanh đang đối diễn với Diêu Mạc Mạc, hai người họ trong phim là chị em, nên một nửa cảnh quay chung của Lâm Lạc Thanh là với cô.
Điều này làm khổ Diêu Mạc Mạc, bản thân kỹ thuật diễn đã rất bình thường, dưới sự đối lập của Lâm Lạc Thanh, luôn có vẻ vụng về, nhưng cũng may cô cũng coi như là chăm chỉ, biết mình diễn không tốt, nên mỗi ngày đều chạy đến chỗ Lâm Lạc Thanh, chạy đến mức người đại diện của cô cũng bắt đầu nghi ngờ.
"Có phải cô thích Lâm Lạc Thanh không? Tuy rằng mặt cậu ta đúng là không tệ, nhưng cậu ta không có chút nhân khí nào, nếu cô thật sự ở bên cậu ta, fan của cô chắc chắn sẽ làm loạn."
Diêu Mạc Mạc: ......
Không cần dùng loại tình yêu tục tằng này làm bẩn tình thầy trò thuần khiết của chúng tôi được không?!
"Tuy rằng tôi không kiến nghị cô yêu đương vào thời điểm này, nhưng nếu cô nhất định phải yêu đương thì Lý Hàn Hải là lựa chọn tốt hơn Lâm Lạc Thanh nhiều."
Diêu Mạc Mạc: ??? Chị điên rồi sao? Fan bạn gái của Lý Hàn Hải sẽ ăn thịt tôi!
"Tôi chỉ tìm anh ấy đối diễn."
"Vậy sao cô không tìm Lý Hàn Hải đối diễn? Anh ta là nam chính mà."
"50 điểm với 55 điểm kém cái gì? Đều là không đạt tiêu chuẩn, tại trường quay đều là tôi hỏng anh ta cũng hỏng, nhưng 50 điểm với 85 điểm thì khác nhiều! Một cái là không đạt tiêu chuẩn một cái là ưu tú, tôi hỏng hỏng hỏng, Lâm Lạc Thanh một lần cũng không hỏng, đổi là chị, chị chịu được à?"
Người đại diện: ...... Vậy xác thật có lẽ không chịu nổi.
"Cho nên," Diêu Mạc Mạc nhìn cô ta, "Chúng tôi là đồng nghiệp giúp đỡ nhau thuần khiết. Nếu muốn nói, thì là học ủy kèm học sinh kém, anh ấy cũng vất vả, chị đi chuẩn bị một món quà sẽ không gây hiểu lầm đi, hôm nào tôi đi cảm ơn anh ấy."
"Được." người đại diện đáp.
Diêu Mạc Mạc lúc này mới lại lần nữa cầm kịch bản đi đến chỗ Lâm Lạc Thanh.
Cảnh quay hôm nay của họ là cảnh ở nhà thường ngày của Mạnh Đào và Mạnh Hoa. Cũng chính trong cảnh này, Mạnh Hoa nhạy bén nhận ra Mạnh Đào dường như thích Tôn Tranh, nhưng Mạnh Đào lại kiên quyết không thừa nhận, chỉ nói mình cảm thấy anh ta không còn đáng ghét như trước nữa.
Cảnh này có nhiều cảnh Diêu Mạc Mạc phải diễn ánh mắt, yêu cầu thể hiện ra vẻ thẹn thùng của mối tình đầu thiếu nữ của Mạnh Đào, đồng thời cũng phải thể hiện ra sự chối bỏ và ngại ngùng theo bản năng khi bị em trai dò hỏi.
Diêu Mạc Mạc sớm đã tự mình luyện tập qua một lần, lần này đến tìm Lâm Lạc Thanh là để acậu sửa lỗi.
Lâm Lạc Thanh cũng quen rồi, mỗi lần thấy biểu hiện của cô không tự nhiên thì lại dừng lại nhắc nhở.
"Chờ một chút." Lâm Lạc Thanh cắt ngang Diêu Mạc Mạc, "Chỗ này cô không cần cố ý như vậy, lúc này thật ra chính cô còn chưa ý thức được mình thích anh ta, khi nói câu này, sự hướng tới anh ta cũng là vô thức bộc lộ, cô phải tự nhiên hơn một chút."
Diêu Mạc Mạc không rành lắm: "Thế nào mới tính là tự nhiên hơn một chút? Tôi cảm thấy tôi đã rất tự nhiên rồi. Hay là anh làm mẫu cho tôi một chút, tôi học?"
Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Được."
Cậu nói rồi thay đổi thần thái, lộ ra vài phần thẹn thùng hiếm thấy, hơi nghiêng đầu, như thể nghĩ đến điều gì, cậu không nhanh không chậm nói lời thoại, đôi mắt chậm rãi cong lên, tinh quang trong mắt hội tụ, tâm tư thiếu niên theo khóe mắt trào ra.
Diêu Mạc Mạc nhìn, cảm thấy mình dường như đã hiểu ra một chút.
Cô học theo dáng vẻ của Lâm Lạc Thanh, học học, rồi cùng Lâm Lạc Thanh vì cái "thẹn thùng" này mà trêu đùa nhau.
Quý Dữ Tiêu vừa mới từ xa nhìn thấy người vợ một tuần không gặp của mình, còn chưa kịp vui vẻ, đã thấy cậu ấy đang cười rất tươi bên cạnh một thiếu nữ kiều diễm.
Quý Dữ Tiêu: ......
"Anh chắc chắn không giấu tôi chuyện gì chứ?" anh hỏi Ngô Tâm Viễn.
Ngô Tâm Viễn nghi hoặc: "Cái gì ạ?"
"Kia là ai?" Quý Dữ Tiêu hất cằm, nhìn Diêu Mạc Mạc.
"À, nữ chính đoàn phim chúng tôi - Diêu Mạc Mạc, trong phim đóng vai chị gái của Lạc Thanh."
"Chỉ vậy thôi?"
"Bằng không thì sao?" Ngô Tâm Viễn nghi hoặc, "Ngài còn muốn nghe gì?"
Quý Dữ Tiêu: ......
"Lạc Thanh vào đoàn phim một tuần này, em ấy có nhớ tôi không?"
Ngô Tâm Viễn: ...... Có nhớ ngài hay không chẳng lẽ ngài không biết sao? Còn muốn hỏi tôi?
"Vậy đương nhiên là nhớ rồi!" Ngô Tâm Viễn cười nói, "Đặc biệt nhớ!"
"Vậy cũng không cản trở bên cạnh cậu ấy nam nữ thành đàn, oanh oanh yến yến."
Ngô Tâm Viễn: ...... Chua quá đi, ông chủ của họ ghen đến vậy sao?
Nhìn không ra à!
"Kia không phải dạy học sao, cậu ấy cũng không thể tự dạy tự học, đều là tình thầy trò, tình thầy trò, tình thầy trò thuần khiết!"
"Anh biết Dương Quá và Tiểu Long Nữ ở bên nhau thế nào không?" Quý Dữ Tiêu liếc mắt nhìn anh ta.
Ngô Tâm Viễn: ......
"Tình thầy trò, chậc." Quý Dữ Tiêu lắc đầu, "Thật là thứ tình cảm nguy hiểm mê người lại tràn đầy biến số!"
Ngô Tâm Viễn: ...... Không đến mức, không đến mức, thật sự không đến mức!
Anh ta đã nhìn mấy ngày rồi, thật sự là tình thầy trò thuần khiết, đặc biệt thuần, còn thuần hơn cả nước tinh khiết ấy!
"Hay là lát nữa ngài cứ ngồi ở bên kia trước, tôi đi giúp ngài gọi Lạc Thanh." Ngô Tâm Viễn vội vàng nói.
"Không cần." Quý Dữ Tiêu từ chối, "Cứ để em ấy bận trước đi."
Công việc quan trọng, anh bên này vẫn còn chút thời gian, nên không vội.
Ngô Tâm Viễn nghe anh nói vậy, liền tiếp tục dẫn anh đến khu vực Lâm Lạc Thanh thường nghỉ ngơi.
Quý Dữ Tiêu ngồi trên xe lăn, nhìn sườn mặt thanh tú của Lâm Lạc Thanh ở đằng xa, nghiêm túc mà an tĩnh.
Lâm Lạc Thanh làm mẫu xong, lại cùng Diêu Mạc Mạc bắt đầu một lần luyện tập mới.
Cậu diễn rất nghiêm túc, Diêu Mạc Mạc cũng rất nghiêm túc, Quý Dữ Tiêu nhìn, trong mắt chậm rãi chỉ còn bóng dáng Lâm Lạc Thanh, thế giới của anh dường như lại tĩnh lặng xuống, không ồn ào không náo nhiệt, ôn hòa phảng phất khu rừng dưới ánh trăng.
Cái loại buồn ngủ quen thuộc đã lâu lại lần nữa xuất hiện.
Quý Dữ Tiêu khẽ nói: "Tôi nghỉ ngơi một lát."
Anh nói xong, nhìn động tác của Lâm Lạc Thanh, trong nụ cười liên tục và cả người tràn ngập ánh mặt trời của cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đến khi Ngô Tâm Viễn nhìn thấy Lâm Lạc Thanh dường như chú ý đến bên này, sững sờ tại chỗ, vội vàng cúi đầu đi nhắc nhở Quý Dữ Tiêu, mới kinh ngạc phát hiện, Quý Dữ Tiêu vậy mà đã ngủ rồi.
Ngô Tâm Viễn: ......
Ngô Tâm Viễn lặng lẽ nhìn Tiểu Lý: "Anh ấy mệt đến vậy sao?"
Tiểu Lý đã sớm phát hiện Quý Dữ Tiêu ngủ rồi, bởi vậy rất hiểu chuyện gật đầu: "Vâng."
"Mệt như vậy, còn đến thăm đoàn phim à?"
"Cho nên là chân ái đó." Tiểu Lý không chút do dự, "Chân ái chính là như vậy, một ngày không gặp như cách ba thu."
Ngô Tâm Viễn: "Đã hiểu."
Thảo nào lúc ban đầu nghe được Quý Dữ Tiêu kết hôn anh ta còn tưởng rằng anh nhất thời hồ đồ tự sa ngã, đối với đối phương cũng không có tình cảm gì, giờ xem ra, thật là tình cảm sâu đậm!
Chậc, còn rất ngọt.
Diêu Mạc Mạc nhìn Lâm Lạc Thanh đột nhiên đứng im tại chỗ, không nói lời thoại cũng không có động tác, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía xa, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Cô nói xong, nhìn theo hướng cậu nhìn, lúc này mới phát hiện khu vực Lâm Lạc Thanh thường nghỉ ngơi có thêm hai người cô chưa từng thấy, trong đó một người trông khí độ bất phàm, tự phụ lỗi lạc, dù ngồi trên xe lăn, cũng khiến người ta không rời mắt được.
"Đó là ai vậy?" cô tò mò nói, "Đến thăm đoàn phim sao?"
Trên mặt Lâm Lạc Thanh không tự giác nở nụ cười, sao anh ấy đột nhiên đến vậy, một tiếng chào hỏi cũng không có, cậu cũng không biết.
"Bạn tôi." Cậu nói.
Diêu Mạc Mạc nhìn vẻ mặt đột nhiên xuân về hoa nở, rạng rỡ chói mắt của cậu, kinh ngạc chớp chớp mắt, lại nhìn người trên xe lăn ở đằng xa, nhỏ giọng nói: "Anh thích anh ấy à?"
Lâm Lạc Thanh: !!!
Lâm Lạc Thanh lập tức thu lại nụ cười không kìm nén được trên mặt: "Nói linh tinh gì đó vậy."
"Vậy sao vừa nãy anh vui vẻ đến vậy, tôi chưa từng thấy anh cười rạng rỡ như thế, cái câu nói thế nào ấy nhỉ, thật giống như trong mắt anh thấy được mùa xuân."
Lâm Lạc Thanh: ...... Cô diễn dở tệ nhưng mắt tinh đấy chứ!
"Cô nghĩ nhiều quá." Lâm Lạc Thanh che giấu nói, "Tôi chỉ là không ngờ anh ấy sẽ đến, nên có chút kinh hỉ."
"Wow, cho nên anh ấy không báo trước cho anh sao? Chuyên môn tạo bất ngờ cho anh, anh ấy chắc chắn cũng thích anh."
Lâm Lạc Thanh: ...... Hay ho thật, sao cái gì cũng để cô nói hết vậy.
"Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè thật sự, anh em tốt."
Diêu Mạc Mạc gật đầu: "Ừ ừ, bạn bè thật sự, anh em tốt!"
"Sao giọng điệu của cô kỳ lạ vậy?"
"Có sao?" Diêu Mạc Mạc vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, "Vậy bạn tốt của anh đến rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, anh cũng đi trò chuyện với anh ấy, dù sao người ta lặn lội đường xa đến, cũng không thể để anh ấy cứ chờ mãi, đúng không."
Lâm Lạc Thanh: ...... Cô hiểu lòng người quá vậy, tôi cứ cảm thấy không ổn chút nào!
Nhưng cậu cũng thật sự muốn đi trò chuyện với Quý Dữ Tiêu, nhìn anh ấy, rdù sao, họ cũng một tuần không gặp mặt.
Không gặp mặt thì cậu đã rất nhớ anh ấy, vừa thấy mặt, không biết thế nào, dường như càng nhớ hơn.
"Vậy cô cũng nghỉ ngơi một chút đi." Cậu nói với Diêu Mạc Mạc.
Diêu Mạc Mạc nhìn khóe miệng cậu không tự giác mà lặng lẽ nhếch lên, thầm nghĩ cái này cô biết Mạnh Đào ngại ngùng diễn thế nào rồi, đây chẳng phải là có sẵn lớp học thực tế sao?
Cô gật đầu, cùng Lâm Lạc Thanh đi về phía trước.
"Cô đi theo tôi làm gì?" Lâm Lạc Thanh nghi hoặc.
"Bạn anh vừa nãy đều thấy chúng ta cùng nhau diễn kịch, tôi nghĩ đến chào hỏi anh ấy một tiếng, lịch sự một chút."
Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Được."
"Anh ấy có phải rất đẹp trai không?" Diêu Mạc Mạc vừa nhìn dáng người Quý Dữ Tiêu vừa hỏi.
"Rất đẹp trai." Lâm Lạc Thanh cười nói.
Nhưng mà...
Cậu nhìn Quý Dữ Tiêu hơi cúi đầu không thấy rõ mặt, tư thế này của anh, sao quen thuộc vậy.
Không phải chứ!
Lâm Lạc Thanh đột nhiên nhớ tới nỗi sợ hãi bị Quý Dữ Tiêu "vừa thấy cậu diễn kịch liền ngủ" lần nào cũng đúng.
Không thể nào, không thể nào, không thể nào?
Kỹ thuật diễn của cậu đã được đạo diễn Trương khẳng định, các đồng nghiệp đều sôi nổi vỗ tay cho cậu, sao anh còn có thể ngủ?!
Chuyện này nhất định không thể nào!
Chắc chắn sẽ không!
Lâm Lạc Thanh tâm tình phức tạp, cảm xúc thấp thỏm.
Diêu Mạc Mạc thấy mình và Lâm Lạc Thanh càng đi càng gần, đối phương lại vẫn cúi đầu không nhìn họ, nghi hoặc nói: "Sao anh ấy cứ cúi đầu vậy? Có phải đang suy nghĩ vấn đề gì nghiêm túc không?"
Cô đột nhiên phản ứng lại, có phải vừa nãy cô trêu đùa Lâm Lạc Thanh bị đối phương thấy được, nên anh ấy giận, hiểu lầm, không vui.
Nói như vậy, vậy lát nữa cô nhất định phải uyển chuyển khéo léo hóa giải hiểu lầm này.
Ví dụ như nói: "Tình cảm của hai người thật tốt, xa như vậy anh còn đặc biệt đến thăm cậu ấy, cậu ấy cũng vậy, liếc mắt một cái đã thấy anh, cười như hoa nở, chẳng thèm để ý đến tôi."
Diêu Mạc Mạc sắp xếp xong ngôn ngữ, liền không hoảng hốt nữa.
Ngược lại là Lâm Lạc Thanh, càng đến gần cậu càng chột dạ, càng ngày càng cảm thấy cái cảm giác quen thuộc kia đã trở lại.
Cậu đã đến đây rồi, sao anh vẫn chưa phản ứng gì!
Chẳng lẽ thật sự lại ngủ rồi sao?
Lâm Lạc Thanh từng bước một, thấp thỏm lại hoài nghi đi đến trước mặt Quý Dữ Tiêu.
Diêu Mạc Mạc đã tự giới thiệu: "Chào anh, tôi là chị gái trong phim của Lâm lão sư, tôi tên là Diêu Mạc Mạc."
Quý Dữ Tiêu: ......
Diêu Mạc Mạc thấy anh vẫn cúi đầu không để ý đến cô, lặng lẽ nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, đây là... giận quá sao? Nên không muốn nói chuyện với cô?
Anh ấy ghen đến vậy sao?
Lâm lão sư vậy mà thích kiểu người này?
Mà Lâm Lạc Thanh đứng bên cạnh anh: ......
Rất tốt, anh ấy quả nhiên lại lại lại lại ngủ rồi!
Vậy nên... anh lặn lội đường xa đến thăm đoàn phim chỉ để đến uống thuốc ngủ sao?!
Xa xôi vạn dặm?
Anh cũng liều mạng quá đi!
*****************************
Tác giả có lời muốn nói: Lạc Thanh: Hừ hừ hừ!
Quý tổng: Ngủ thật thoải mái ~
Lạc Thanh: Anh tốt nhất là nhớ em đến mất ngủ không ngủ được, nên bây giờ đến uống thuốc!
Quý tổng: Nhớ em là thật, mất ngủ cũng là thật, nên em cũng có thể coi như là nhớ em đến ngủ không được ~
Lạc Thanh: ......
【Tiểu kịch trường】
Trong sách Mạnh Hoa đối với Mạnh Đào: Chị, chị bây giờ, là khẩu thị tâm phi sao?
Ngoài đời Diêu Mạc Mạc đối với Lâm Lạc Thanh: Lâm lão sư, anh bây giờ, là khẩu thị tâm phi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro