Chương 75
Đó là di vật Lâm Lạc Khê để lại cho Lâm Phi, là những thứ ít ỏi bé có thể mang theo bên mình, Lâm Phi vẫn luôn rất quý trọng, mỗi ngày đều mang theo, lại vì vậy mà bị bôi nhọ, còn bị cướp điện thoại, ném trên mặt đất.
Bản thân Lâm Lạc Thanh còn thấy tức giận, huống chi là đương sự Lâm Phi, cũng chẳng trách bé sẽ ra tay sau khi Trương Tiểu Tùng lại lần nữa gây khó dễ.
Lâm Phi nghe vậy, lấy điện thoại ra từ trong túi.
Điện thoại không bị vấn đề gì, chỉ là một viên đá trên vỏ điện thoại bị rơi ra, Lâm Phi cũng nhặt lên, lúc này đưa cả cho Lâm Lạc Thanh xem.
Lâm Lạc Thanh nhìn chiếc điện thoại và viên đá màu hồng nhạt rơi ra trong tay bé, hôn lên mặt bé, an ủi: "Không sao đâu, đợi về nhà cậu lấy keo dán lại cho con, đảm bảo giống y như trước."
Lâm Phi gật đầu.
Thật ra bé sớm đã không có cảm xúc gì.
Ngoại trừ sự phẫn nộ khi Trương Tiểu Tùng cướp điện thoại của bé và làm điện thoại rơi xuống đất, những lúc khác, sau khi xác định điện thoại không sao, Lâm Phi đã sớm khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
Điện thoại không sao là tốt rồi, đá rơi thì có thể dán lại, nên chỉ cần điện thoại không sao, những thứ khác đều không đủ để làm tâm tư bé xao động.
Những điều đó đối với những đứa trẻ khác có lẽ rất khó chịu đựng, ví dụ như việc Trương Tiểu Tùng gây khó dễ bôi nhọ, Triệu Lôi phạt đứng, Lâm Phi đều không để ý.
Bé căn bản không coi những chuyện đó ra gì, tự nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà hao phí cảm xúc.
—Bé trước nay vẫn luôn là một người rất keo kiệt trong tình cảm.
"Con đã nói với cô giáo chưa?" Lâm Lạc Thanh dịu dàng nói, "Chính là Trương Tiểu Tùng vu oan con trộm điện thoại, cướp điện thoại của con, làm rơi điện thoại của con, còn không chịu trả lại cho con."
"Nói rồi ạ." Lâm Phi bình tĩnh nói.
"Vậy mà cô ta còn bắt con đứng phạt?" Lâm Lạc Thanh khó hiểu.
Lâm Phi nghĩ nghĩ, trả lời cậu: "Con không bị thương."
Bénói: "Cũng không khóc."
Lâm Lạc Thanh: ......
Đây là lý do gì?
Chỉ vì cục cưng nhà họ đánh nhau giỏi lại không thích khóc nên bắt bé đứng phạt cả buổi trưa sao?
Chuyện này cũng quá buồn cười đi!
Thật là đứa trẻ biết khóc có kẹo ăn sao?
Lâm Lạc Thanh tức giận bật cười, cậu ôm Lâm Phi, cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.
Cái bà Hà Ni kia toàn thân hàng hiệu, nói chuyện cũng ra vẻ bà cả giàu có, đây là trường quý tộc, nên cái gì quan trọng không cần nói cũng biết.
Thật đúng là, rất làm người ta tức giận.
Hà Ni đang nói, đột nhiên nhìn thấy Lâm Phi và Lâm Lạc Thanh ngồi xuống, bất mãn đứng lên, nhìn về phía Triệu Lôi vẫn đang khuyên mình: "Cô Triệu, đó là sao vậy hả? Sao Lâm Phi lại ngồi xuống? Cô không phải bắt nó đứng phạt sao? Cô còn chưa cho nó ngồi mà nó đã ngồi, đứa trẻ này vô kỷ luật, người nhà cũng vô kỷ luật!"
Giọng bà ta không những không hạ thấp, ngược lại còn cố ý nâng cao mấy tông, rõ ràng là muốn chế nhạo Lâm Phi và Lâm Lạc Thanh.
Lâm Lạc Thanh khẽ cười một tiếng, hỏi Lâm Phi: "Phi Phi, con còn nhớ ở nơi công cộng không được làm gì không?"
"Không được hút thuốc, không được đùa giỡn, không được nói to ồn ào." Lâm Phi trả lời cậu.
"Giỏi lắm."
Lâm Lạc Thanh khen ngợi: "Trẻ con còn biết không được nói to ồn ào, có người lớn lại cứ thích đứng lên cãi nhau, như vậy là vô kỷ luật, cũng khó trách nhìn cái gì cũng thấy vô kỷ luật, trước soi gương nhìn lại mình đi."
Hà Ni tức giận đến giậm chân, đi giày cao gót hùng hổ đi tới trước mặt Lâm Lạc Thanh: "Nói ai vô kỷ luật hả? Con trai cậu có kỷ luật, con trai cậu ở trong lớp đánh người!"
Lâm Lạc Thanh bình tĩnh nói: "Vậy bà cũng không hỏi xem con trai bà vì sao bị đánh? Vì sao sớm không đánh muộn không đánh cố tình hôm nay bị đánh? Nó là Thái Cực sao? Ai cũng muốn đánh nó chắc?! Tôi thấy nó chính là thiếu đòn!"
"Cậu mới thiếu đòn đấy!" Hà Ni quay đầu nhìn Triệu Lôi: "Cô Triệu, cô xem, hắn thái độ này đấy, cô còn bảo đợi hắn đến nói lý lẽ, tôi thấy căn bản không cần đợi, trực tiếp bắt Lâm Phi xin lỗi con trai tôi đi."
Lâm Lạc Thanh cười nhạo một tiếng: "Giữa ban ngày ban mặt đã bắt đầu nằm mơ, bà là người chẳng ra gì, mộng tưởng cũng khá đấy, mau tỉnh lại đi, trời còn chưa tối đâu."
Hà Ni: ......
Hà Ni tức giận đến muốn phun ra lời cay độc, Triệu Lôi vội vàng khuyên giải: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, mọi người đến đông đủ rồi, ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng đi, không cần cãi nhau, cãi nhau không giải quyết được vấn đề."
Lâm Lạc Thanh quay đầu nhìn cô ta: "Tôi đương nhiên là muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng mà cô Triệu, tôi thấy có người sợ là không muốn nói chuyện đàng hoàng đâu."
"Ai không muốn nói chuyện đàng hoàng hả, con trai cậu đánh người, cậu còn lề mề không đến, cậu cũng thật là mặt dày đấy! Thế này mà còn không biết xấu hổ nói cậu muốn nói chuyện đàng hoàng!"
Lâm Lạc Thanh cười một chút: "Vậy tôi quả thật khá có mặt dày, con trai tôi thi cử môn nào cũng nhất, nhiều lần đứng nhất, tôi chẳng phải là có thể mặt dày sao? Con trai bà thi thứ mấy hả? Nói ra tôi nghe một chút."
Hà Ni: ......
"37." Lâm Phi hồi tưởng bảng xếp hạng một chút, trí nhớ rất tốt trả lời cậu.
Lâm Lạc Thanh nói những lời này cũng không thực sự muốn câu trả lời, nhưng Lâm Phi đã trả lời, cậu đương nhiên không thể coi như không nghe thấy, liền nói: "Ồ, 37 à, thật là lợi hại đấy, tôi nhớ trong lớp cũng chỉ có 40 học sinh thôi thì phải, thứ 4 đếm ngược đấy, con trai bà thật lợi hại, không hổ là con trai ngoan của bà!"
Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu: "Lần đó Tôn Tinh Tinh không đến."
"Ồ, vậy là thứ 3 đếm ngược đấy, con trai bà lợi hại hơn rồi!" Lâm Lạc Thanh giọng điệu quái gở.
Hà Ni tức giận đến muốn đánh cậu, cô Triệu vội vàng ngăn bà ta lại, khuyên Lâm Lạc Thanh: "Cậu Lâm cũng bớt nói hai câu đi."
Lúc này cô ta mới có thời gian giải thích với Hà Ni: "Đây không phải ba của Lâm Phi, là cậu của Lâm Phi."
"Cậu nó đến làm gì, bảo bố mẹ nó đến, thế nào, nó không có bố hay không có mẹ, phải để cái cậu này đến đây nói chuyện."
Triệu Lôi đang chuẩn bị nói với Hà Ni rằng Lâm Phi quả thật không có bố mẹ, liền nghe thấy Lâm Lạc Thanh lạnh lùng nói: "Bà quản nhiều thật đấy, cậu không phải người nhà sao? Bà không có cậu à? Bà không có cậu thì người khác không được có cậu sao? Thế nào, con trai bà ăn Tết không đốt đèn lồng ngoài sân à —vẫn thế à?"
Hà Ni chưa từng thấy ai ăn nói lợi hại như vậy, bà ta cho rằng chỉ có phụ nữ cãi nhau mới ghê gớm, đàn ông đều ăn nói vụng về, không ngờ người trước mặt lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Bà ta trừng mắt nhìn Lâm Lạc Thanh, lại nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên.
Đây là tiết cuối cùng, báo hiệu học sinh có thể tan học.
Triệu Lôi vội vàng nắm chặt thời gian nói với bà ta: "Mẹ Tiểu Tùng, tan học rồi, Tiểu Tùng cũng tan học rồi, bà đi đón Tiểu Tùng đến đây, mọi người cùng nhau giải quyết chuyện này cho ổn thỏa đi."
Hà Ni nhìn Lâm Lạc Thanh, cười lạnh một tiếng: "Được thôi."
Bà ta nói: "Cậu đợi đấy."
Nói xong, liền giậm chân đi giày cao gót hầm hầm đi ra ngoài.
Triệu Lôi thấy bà ta đi rồi, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Lạc Thanh: "Cậu nói cậu làm cái gì vậy? Gọi người nhà đến là muốn mọi người giải quyết vấn đề, không phải để mọi người làm vấn đề thêm nghiêm trọng, cậu như bây giờ, dù lát nữa Lâm Phi có xin lỗi viết kiểm điểm, bà ta chưa chắc đã đồng ý."
Lâm Lạc Thanh: ???
"Lâm Phi xin lỗi? Còn viết kiểm điểm?"
Lâm Lạc Thanh quá chấn kinh: "Nó làm sai cái gì chứ? Sao lại yêu cầu xin lỗi viết kiểm điểm?"
Triệu Lôi vẻ mặt mệt mỏi: "Em ấy đánh người, làm Trương Tiểu Tùng bị thương, còn đánh đến khóc."
"Nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này là gì? Không phải Trương Tiểu Tùng bôi nhọ Lâm Phi trước sao? Không phải nó cướp đồ của Lâm Phi còn không trả sao? Lâm Phi chỉ là muốn lấy lại đồ của mình, có gì sai?"
"Nếu em ấy chỉ lấy lại đồ của mình thì không sai, nhưng em ấy đánh người mà!"
"Vậy Trương Tiểu Tùng không động tay sao?" Lâm Lạc Thanh hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải nó kỹ năng kém hơn nên không đánh lại, nên mới bị đánh sao? Chuyện này cũng trách Lâm Phi? Đánh nhau giỏi không bị người khác bắt nạt là lỗi của thằng bé sao?"
Triệu Lôi: ......
Triệu Lôi cảm thấy nói chuyện với cậu thật không thông.
"Cậu Lâm, nếu cậu cứ như vậy, thì chuyện này không thể bỏ qua đâu."
"Sao lại không thể bỏ qua?" Lâm Lạc Thanh nói: "Bảo Trương Tiểu Tùng xin lỗi Lâm Phi nhà tôi, còn cả cô Triệu nữa, cô biết rõ nguyên nhân sự việc, kết quả cô cho Trương Tiểu Tùng về đi học, bắt Lâm Phi đứng phạt cả buổi trưa, cô cảm thấy cách xử lý của cô đúng sao? Lâm Phi bị người ta vu oan, bị người ta cướp đồ, còn phải bị cô phạt đứng, chuyện này có lý không?"
Triệu Lôi: ......
Triệu Lôi cảm thấy thái dương mình bắt đầu đau.
"Chuyện trên thực tế như thế nào cậu Lâm cũng thấy rồi đấy, bà Hà cũng chính là mẹ Tiểu Tùng cậu cũng thấy rồi, bà ấy vừa đến trường đã đòi tôi phải cho bà ấy một lời giải thích, chỉ vào Lâm Phi bảo em ấy xin lỗi viết kiểm điểm, nhưng Lâm Phi không đồng ý, cậu cũng chậm chạp không đến, tôi thật ra muốn cho Lâm Phi về, nhưng bà Hà không cho, tôi có thể làm gì bây giờ?"
"Trường chúng ta là trường gì cậu cũng biết, Lâm Phi thân phận gì, Trương Tiểu Tùng thân phận gì, tôi không dám đắc tội mẹ Trương Tiểu Tùng cậu hiểu không?"
"Cho nên cô thiên vị Trương Tiểu Tùng, bắt Lâm Phi chịu uất ức?"
"Tôi đã rất cố gắng tranh thủ cho Lâm Phi rồi." Triệu Lôi giải thích, "Ban đầu bà Hà kiên quyết muốn Lâm Phi thôi học, cậu cũng không muốn Lâm Phi thôi học đúng không?"
Lâm Lạc Thanh không nói gì, chỉ nhìn cô ta.
Triệu Lôi không hề sợ hãi: "Tôi đương nhiên không hy vọng Lâm Phi thôi học, nên chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn cho xong chuyện, trấn an bà Hà và Trương Tiểu Tùng. Cậu cũng đi làm bên ngoài, mọi người đều giống nhau, đều không dễ dàng, bây giờ thế yếu hơn người, Lâm Phi đang ở thế yếu, em ấy chỉ có thể thỏa hiệp. Chúng ta đi làm là như vậy, bọn trẻ đi học cũng là như vậy, đạo lý này, trẻ con có thể không hiểu, cậu chẳng lẽ cũng không hiểu sao?"
Lâm Lạc Thanh đương nhiên hiểu, Triệu Lôi nói kỳ thật không có gì sai.
Đôi khi, ai làm gì, ai sai rồi cũng không quan trọng.
Quan trọng là ai đứng ở địa vị cao hơn.
Đối với Triệu Lôi mà nói, Trương Tiểu Tùng xuất thân giàu có, còn Lâm Phi chỉ là một đứa trẻ trong gia đình bình thường, một khi nhà Trương Tiểu Tùng dùng quyền thế ép xuống, trường học sẽ không dám đắc tội Trương Tiểu Tùng, chỉ biết chĩa mũi dùi vào Lâm Phi, nên Lâm Phi đúng cũng là sai, sai lại càng sai.
Cũng vì vậy, Triệu Lôi muốn nhẫn nhịn cho xong chuyện, cô ta muốn giữ được Lâm Phi, thì chỉ có thể bắt bé thuận theo yêu cầu của Hà Ni và Trương Tiểu Tùng, để cầu xin họ bỏ qua.
Đây có lẽ là phương pháp tốt nhất cô ta nghĩ ra, dù sao trong mắt cô ta, Lâm Phi ngoài thành tích ra thì không có gì cả.
Nhưng nơi này trước nay để ý không phải thành tích, nơi này có rất nhiều học sinh, chỉ có Lâm Phi là đi xe buýt đến trường.
Không có học sinh học giỏi thông minh, gia cảnh bình thường đến đây đăng ký sao?
Không, đương nhiên không phải, chỉ là trường học không nhận thôi.
Trường quý tộc, trọng điểm không phải trường học, mà là quý tộc.
Lâm Phi là một ngoại lệ, bé là do Lâm Lạc Khê bất chấp tự tôn hỏi cha vay tiền mới có thể đưa vào đây.
Cô ấy trước kia học chính là trường quý tộc, cô ấy cảm thấy trường quý tộc tốt, nên muốn cho đứa con yêu quý của mình những điều tốt đẹp.
Nhưng, con cô ấy, kỳ thật có lẽ căn bản không phù hợp với nơi này.
Hà Ni đã đón Trương Tiểu Tùng trở lại, cùng bà ta còn có hai người bạn của Trương Tiểu Tùng, và mẹ của họ.
Ba người mẹ này đều quen biết nhau, con cái thường xuyên chơi cùng nhau, người lớn cũng tự nhiên qua lại.
Đây cũng là lý do vì sao vô số gia đình giàu có đều đưa con cái vào đây, vì giao tiếp tương lai của con cái, vì giao tiếp của chính mình. Ai cũng biết, đây là một xã hội trọng tình, nhân mạch đôi khi còn quan trọng hơn cả vật chất.
Hà Ni vênh váo lôi kéo con trai mình đi tới trước mặt Lâm Lạc Thanh, nói với Triệu Lôi: "Cô Triệu, tôi mang cả mẹ Hạo Hạo và mẹ Đinh Đinh đến rồi, ba chúng tôi đã thảo luận, nhất trí cảm thấy, loại trẻ không có giáo dục như Lâm Phi, tốt nhất là không nên học cùng lớp với con chúng tôi, hoặc là, cô cho nó thôi học đi."
"Đúng vậy." mẹ Hạo Hạo lập tức phụ họa, "Hạo Hạo nhà tôi kể, cậu ta dám đánh cả Hạo Hạo, quá bạo lực đi, loại trẻ này sao có thể học cùng lớp với Hạo Hạo nhà tôi được."
"Đúng thế, vô học. Người nghèo nên học trường của người nghèo, chạy đến chỗ chúng ta làm gì, xui xẻo." mẹ Đinh Đinh oán hận trừng mắt liếc nhìn Lâm Phi.
Chỉ tiếc Lâm Phi không có biểu cảm gì, không hề có vẻ khổ sở hay sợ hãi như bà ta mong muốn.
Bé chỉ đang cân nhắc hai từ —thôi học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro