Chương 76

Bé không thể thôi học, Lâm Phi nghĩ, bé mới học lớp, bé còn rất nhiều môn chưa học, bé phải tiếp tục đi học.

Triệu Lôi nghe Hà Ni lại nói đến chuyện thôi học, bực bội nói: "Mẹ Tiểu Tùng, sao bà lại nói đến chuyện thôi học nữa vậy, chúng ta chẳng phải đã nói rồi sao, Lâm Phi xin lỗi với viết kiểm điểm, trẻ con chơi đùa không hiểu chuyện, không đáng phải thôi học nghiêm trọng như vậy."

"Cô Triệu, cô cũng quá bất công đi? Lâm Phi đánh con trai tôi thành ra thế này, cô còn nói nó không hiểu chuyện, tôi thấy cô Triệu cô có phải cũng muốn đổi việc không hả?"

Triệu Lôi: ......

Trương Tiểu Tùng đi theo sau lưng mẹ, hả hê nói: "Đúng vậy, cho nó thôi học đi, thôi học đi."

Đám bạn Hạo Hạo và Đinh Đinh của nó lập tức nói theo: "Cho nó thôi học."

"Trước xin lỗi rồi mới thôi học." mẹ Đinh Đinh nói.

"Đúng vậy." Hà Ni kiêu căng nói, "Trước xin lỗi con trai tôi cho tử tế, tôi vui vẻ thì có lẽ còn bỏ qua, tôi mà không hài lòng, thì con trai cậu cứ việc thôi học."

Bà ta nhìn Lâm Lạc Thanh, trên mặt tươi cười rạng rỡ, không hề che giấu vẻ vênh váo tự đắc của mình.

Triệu Lôi bất lực, chỉ đành khuyên Lâm Lạc Thanh: "Cậu Lâm, hay là cứ bảo Lâm Phi xin lỗi trước đi."

Lâm Lạc Thanh khẽ cười một tiếng, lại cười một tiếng, khinh miệt nhìn người trước mặt.

Cậu nói: "Các người nói xong rồi, vậy đến lượt tôi nói chuyện."

Cậu nhìn Trương Tiểu Tùng, cũng mặc kệ mình lớn hơn cậu ta nhiều như vậy, nói thẳng: "Mày là Trương Tiểu Tùng hả, mày về sau đổi tên thành đồ ngu hư đi, vừa ngu vừa hư, tuổi còn nhỏ mà tâm địa xấu xa, nói mày là đồ quỷ sứ còn vũ nhục quỷ. Học thì không bằng Lâm Phi, đánh nhau cũng không bằng Lâm Phi, mày cái gì cũng không bằng nó, còn muốn nó xin lỗi mày, mày nằm mơ à!"

"Cậu nói cái gì!" Hà Ni giận dữ nói: "Cậu là người lớn sao có thể nói với trẻ con như vậy!"

"Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy, cần bà quản chắc, con nít không hiểu chuyện thì bà làm mẹ cũng không hiểu chuyện à, chuyện này chẳng phải con trai bà miệng tiện, tay tiện nên bị người ta đánh sao? Nó đúng là làm gì cũng không xong, phạm tiện thì số một, không có bản lĩnh gì, còn dám trêu chọc người khác, đáng đời nó bị đánh!"

"Mày đồ tiện nhân! Mày lại ăn nói lung tung!" Hà Ni nói rồi định đánh Lâm Lạc Thanh, Triệu Lôi vội vàng xông lên ngăn cản, các giáo viên khác trong văn phòng cũng nhao nhao đứng lên một bên can ngăn bà ta, một bên khuyên Lâm Lạc Thanh.

"Cậu bớt cãi đi."

"Đúng vậy, cậu thật sự muốn Lâm Phi thôi học à."

Lâm Lạc Thanh cười lạnh một tiếng, đúng vậy, ai lại muốn con mình dễ dàng thôi học?

Có bà mẹ nào dám coi thường việc học của con cái đâu?

Cho nên Hà Ni mới gọi hai người giúp đỡ, hạ quyết tâm nhất định phải bắt Lâm Phi cúi đầu xin lỗi viết kiểm điểm.

Nhưng Lâm Phi có gì sai đâu?

"Vu oan người khác trộm đồ là phỉ báng, cướp đồ của người khác là cướp bóc, mình làm sai còn chết không hối cải là không có nhận thức đúng đắn, người hội tụ ba điểm này, ai biết sau này còn làm ra chuyện gì? Nhỏ thì có thể là bạo lực học đường, lớn thì có thể là tội phạm vị thành niên, tôi thật sự không cảm thấy bảo bối toàn diện phát triển đức trí thể mỹ ưu tú của tôi cần phải chịu uất ức học cùng lớp với loại người này, nên chúng tôi thôi học."

Lâm Lạc Thanh bình tĩnh nói.

Trong lúc nhất thời, Triệu Lôi không rảnh lo Hà Ni, kinh ngạc nhìn về phía cậu.

"Cậu Lâm, cậu có biết mình đang nói gì không?!"

Lâm Phi cũng nhìn cậu, trong mắt là vẻ kinh ngạc hiếm thấy.

Bé không hiểu vì sao Lâm Lạc Thanh lại nói như vậy?

Bé không muốn thôi học.

Vì sao lại muốn bé thôi học?

Nhưng Lâm Lạc Thanh vẻ mặt rất bình tĩnh: "Cô Triệu và các thầy cô khác ý tốt tôi xin nhận, nhưng tôi vẫn câu nói đó, Lâm Phi không làm sai, nên nó không nên xin lỗi, nó cũng sẽ không xin lỗi, ngược lại là Trương Tiểu Tùng, là cô Triệu đây, mới nên xin lỗi nó."

"Nhưng tôi rất rõ ràng, cô có sự cân nhắc của cô, Trương Tiểu Tùng lại là một đứa trẻ hư hỏng, các người đều sẽ không nguyện ý xin lỗi, tôi cũng không thể ép đầu các người, bắt các người xin lỗi. Nên chuyện này chúng ta không đạt được đồng thuận, tôi chọn cho Lâm Phi thôi học, không thể để nó ở cùng lớp với loại mầm mống bao lực học đường như vậy."

"Lâm Lạc Thanh, cậu..."

"Tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, tôi đi trước."

Lâm Lạc Thanh nói xong, kéo Lâm Phi đi ra ngoài.

Lâm Phi nhìn cậu, bị cậu kéo một mạch ra khỏi văn phòng, hướng về phía cầu thang không ngừng đi tới.

Không phải, không phải, bé nghĩ, bé không thể thôi học, bé phải đi học.

Bé cần phải đi học, mẹ bé đã nói, trẻ con chỉ có đi học mới có tương lai.

Bé phải có tương lai của chính mình, bảo vệ chính mình, kiếm thật nhiều tiền, cho Lâm Lạc Thanh tiền tiêu vặt.

Lâm Phi đột nhiên dừng lại.

Bé kéo tay Lâm Lạc Thanh lại, không còn theo lực kéo của cậu đi về phía trước nữa.

Bé đứng rất vững, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Lâm Lạc Thanh, giống như một cây tùng nhỏ còn chưa lớn, cứng cỏi và thẳng tắp.

Lâm Lạc Thanh nghi hoặc quay đầu lại, trong mắt Lâm Phi một mảnh bình tĩnh.

"Con đi xin lỗi." Bé nói.

"Con đi xin lỗi bọn họ, con không thể thôi học, con không muốn thôi học."

Bé nhìn cậu, ánh mắt kiên định.

Bé từ trước đến nay thông minh và giỏi cân nhắc, khi "Lâm Lạc Thanh" đánh bé, bé có thể vì rời khỏi Lâm Lạc Thanh sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm và sẽ không thể đi học, mà chọn tiếp tục ở lại bên cạnh cậu.

Hiện tại, bé cũng nguyện ý vì không phải thôi học, đi xin lỗi vì chuyện bản thân không hề sai.

Bé sớm đã học được sự lựa chọn và nhẫn nại, bé trưởng thành và cứng cỏi, ngây thơ mờ mịt nhưng lại sáng suốt.

Lâm Lạc Thanh nhìn bé, nắm chặt tay bé, nghiêm túc nhìn bé.

Cậu cúi người xuống, mắt ngang tầm mắt Lâm Phi, cậu nhìn chăm chú vào đứa trẻ trước mặt, trịnh trọng và nghiêm túc nói với bé: "Con không cần xin lỗi."

"Con không làm sai, con vì sao phải xin lỗi, chỉ cần con không sai, con không cần đi xin lỗi, không nên đi xin lỗi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, Lâm Phi, con không cần phải ủy khuất chính mình như vậy, có cậu ở đây, cậu là người nhà, là người giám hộ của con, là người bảo vệ con lớn lên khỏe mạnh vui vẻ. Nếu con vì chuyện con không sai mà đi xin lỗi, đó là cậu thất trách, là cậu không làm tốt vai trò người nhà, nên con mới phải ủy khuất chính mình, vậy thì đây không phải lỗi của con, mà là lỗi của cậu."

Lâm Phi lắc đầu, bé nói: "Con phải đi học."

"Cậu biết." Lâm Lạc Thanh nắm chặt tay bé, "Nhưng Phi Phi, trên đời này không chỉ có một trường học này, con rời khỏi đây, vẫn có thể đi trường khác, đi trường tốt hơn."

"Mẹ con đưa con vào đây, là vì mẹ yêu con, mẹ hy vọng dành cho con lựa chọn tốt nhất mà mẹ thấy được, nên mẹ tình nguyện vay tiền cũng muốn đưa con vào đây học. Nhưng Phi Phi, đôi khi tốt nhất không nhất định là phù hợp nhất với con, cậu muốn con đi đến nơi phù hợp với con hơn, bởi vì cậu cũng yêu con, nên cậu hy vọng, con có thể có được đôi cánh của riêng mình."

Lâm Phi nhìn cậu, không hiểu lắm.

"Phi Phi, con rất ưu tú, con ưu tú hơn tất cả những đứa trẻ ở trường này, so với bọn chúng cộng lại còn ưu tú hơn. Con là rồng, con biết rồng là gì không? Ở dưới nước bơi là cá, ẩn mình dưới vực sâu là giao, bay lượn trên trời là rồng. Con là rồng, nên dù bây giờ con còn nhỏ, còn ẩn mình dưới nước, còn chưa lớn lên, nhưng con đã hơn hẳn những bạn cùng lứa tuổi quá nhiều rồi."

"Nơi này sẽ không cho con bất cứ sự trợ giúp nào, chỉ biết trói buộc đôi cánh của con, con cần phải đi trường khác, đi trường có thể phát huy thực lực của con, thể hiện ưu thế của con, con hiểu không? Con thông minh, tự chủ, năng lực học tập mạnh mẽ lại độc lập có chủ kiến, chỉ cần con rời khỏi đây, đi bất cứ trường công nào, con đều sẽ là học sinh được trường và thầy cô yêu thích nhất, sẽ là học thần được các bạn học khác ngưỡng mộ, sẽ không cần nói ra nhà con giàu có thế nào, cũng sẽ có vô số người thích con, khao khát con."

"Lâm Phi, cuộc đời con không ở nơi này, cậu cũng vậy, cậu con cũng thế, chúng ta cũng không phải ưu thế lớn nhất của con, con thông minh, hiếu học, trí tuệ, ổn trọng đây mới là ưu thế của con, bản thân con chính là chỗ dựa lớn nhất của con. Trương Tiểu Tùng cũng vậy, những người khác cũng thế, cái họ có thể khoe khoang, có thể dựa vào đơn giản là nhà họ có tiền, những thứ đó con không có sao? Con đương nhiên cũng có, chỉ là những thứ đó so với thiên phú của con, căn bản không đáng nhắc tới, nên con không cần ở cùng bọn họ, hạ thấp đẳng cấp của mình để so đấu với họ, con phải đi đến nơi thực sự phù hợp với con."

"Nơi đó, người khác không cần biết cậu con là ai, cũng không cần biết cậu của con lợi hại thế nào, bởi vì bản thân con đã đủ để khiến họ khâm phục. Đó mới là nơi con nên đến, một nơi thuộc về con, có thể để con tự do sinh trưởng, vĩnh viễn không cúi đầu, là lãnh thổ của con."

Lâm Phi nghe cậu nói, trái tim run rẩy dữ dội.

Bé nhìn Lâm Lạc Thanh, lặng lẽ nhìn Lâm Lạc Thanh, dường như không nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, bé nghe qua rất nhiều lời khen ngợi, khen bé thông minh, khen thành tích bé xuất sắc, nhưng chưa từng có ai như Lâm Lạc Thanh, nói thẳng ra, tràn đầy mong đợi, khẳng định với bé, 'con là rồng, bản thân con chính là chỗ dựa lớn nhất của con, con không cần ở cùng bọn họ, bọn họ không xứng'.

Tất cả mọi người chỉ biết hỏi bé vì sao không hòa đồng với bạn học, vì sao không kết bạn, vì sao không thể giống những đứa trẻ khác.

Chỉ có Lâm Lạc Thanh nói với bé, 'nơi con nên đến không ở đây, con không cần ở cùng bọn họ, con phải đi đến nơi con nên đến'.

—một nơi thuộc về con, có thể để con tự do sinh trưởng, vĩnh viễn không cúi đầu, lãnh thổ của con.

Lâm Phi không kìm được gật gật đầu, lại gật gật đầu.

Bé muốn trưởng thành, muốn có được đôi cánh của riêng mình, muốn có lãnh thổ của riêng mình, muốn có một ngày, bé cũng có thể trở thành chỗ dựa của Lâm Lạc Thanh.

Nếu bản thân bé chính là chỗ dựa lớn nhất của mình, vậy thì bé cũng có thể trở thành chỗ dựa của Lâm Lạc Thanh.

Dù Lâm Lạc Thanh nói chỗ dựa lớn nhất của bé không phải là cậu, bé vẫn hy vọng, sau này, chỗ dựa lớn nhất của Lâm Lạc Thanh sẽ là chính mình.

"Vâng." Bé nghe thấy giọng nói kiên định nhưng lại dịu dàng của mình.

Bé nhìn Lâm Lạc Thanh, vào ngày này, đôi cánh sinh ra.

Bé sẽ trở thành một con rồng, không chỉ là con hổ chạy nhanh trên mặt đất, mà còn là con rồng bay lượn trên trời.

Lâm Phi từng cảm thấy tính cách mình không tốt, không được người thích cũng là chuyện bình thường; sau này Lâm Phi tin rằng vẫn có người nguyện ý thích tính cách không tốt của mình, ví dụ như Lâm Lạc Thanh; mà hiện tại Lâm Phi, bé muốn bay lượn trên trời.

Không chỉ ôm ấp khát vọng kiếm thật nhiều tiền để Lâm Lạc Thanh tiêu vặt, Lâm Phi còn ấp ủ mong muốn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của cậu, mang đến cho cậu một lãnh thổ tự do phát triển, vĩnh viễn không phải cúi đầu.

Khi ấy, bé có thể tự tin nói với Lâm Lạc Thanh: "Cậu không cần phải xin lỗi ai cả. Có con ở đây, nếu cậu phải xin lỗi vì những chuyện không đáng, đó là lỗi của con, không phải lỗi của cậu."

Lâm Lạc Thanh nghe vậy mới nở nụ cười, ôm lấy bé hôn lên má, dịu dàng nói: "Như vậy mới đúng chứ, Phi Phi con xem, trời cao rộng bao la nhường này, đó chính là địa bàn của con, đó mới là tương lai của con."

Lâm Phi ngước đầu nhìn lên bầu trời. Màu xanh lam trong vắt, không một gợn mây, tinh khiết như màu nước vừa nhuộm, nhìn mãi chẳng thấy cuối.

Đó là tương lai của bé, nơi bé thuộc về, điểm dừng chân cuối cùng của bé.

Bé tựa vào Lâm Lạc Thanh, hạt giống trong lòng lặng lẽ nhú mầm, vươn mình hướng về phía bầu trời.

Ngày hôm nay, bé kết thành kén, khát khao ngày phá kén hóa thành bướm.

Lâm Lạc Thanh ôm bé vào phòng học, tay xách cặp sách cho bé.

Trong phòng học, học sinh đã về gần hết, chỉ còn lại vài bạn đang trực nhật. Thấy họ, chẳng ai nói gì.

Họ lướt qua nhau như bao ngày, chỉ là lần này, họ sẽ không bao giờ gặp lại vào buổi sớm mai khi mặt trời mọc.

Cây xương rồng nhỏ đã trưởng thành, rời bỏ sa mạc để tiến vào rừng rậm. Bé muốn đến lãnh thổ của riêng mình, muốn chiếm núi xưng vương, muốn trở thành chỗ dựa cho chính mình, muốn trước khi hóa rồng sẽ là một chú hổ con tự do tung hoành.

Bé cảm thấy trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa vui sướng, nắm tay Lâm Lạc Thanh, từng bước chân đạp lên những chiếc lá rụng trên sân trường.

Lâm Lạc Thanh nhìn nụ cười nhạt nhòa trên gương mặt bé, cảm xúc trong lòng lúc này mới trở về bình lặng.

Cậu là người bình thường, yêu ghét rõ ràng hơn Lâm Phi, vui buồn cũng nhiều hơn bé. Nhưng cậu có thể cảm nhận được niềm vui, sự bình thản và dịu dàng đang lan tỏa từ Lâm Phi, như một con thú nhỏ vừa chào đời, ngây ngô, mờ mịt nhưng trong lòng lại tràn đầy chờ mong và khát khao tương lai.

Cậu bị sự vui sướng ấy lây lan, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Lạc Gia đã đợi sẵn ở cửa, trong xe là Quý Nhạc Ngư đang tựa vào cửa sổ.

Quý Dữ Tiêu chỉ đưa đón bọn nhỏ mấy ngày đầu, vấn đề giấc ngủ của anh quá nghiêm trọng, tác dụng phụ của thuốc ngủ cũng quá rõ ràng, anh không muốn Lạc Gia nhìn ra, cũng không muốn làm khó cơ thể mình, sau khi xác định Lâm Phi cũng không quá buồn bã vì Lâm Lạc Thanh rời đi, liền không đưa đón nữa.

Quý Nhạc Ngư sớm đã thành thói quen, nhóc thậm chí cảm thấy Quý Dữ Tiêu không đưa đón nhóc mới tốt, dù sao chân anh không tiện.

Chỉ là nhóc không ngờ, hôm nay lại nhìn thấy Lâm Lạc Thanh khi đang đợi Lâm Phi.

Quý Nhạc Ngư kinh hỉ: "Ba ba sao ba lại tới đây?"

Lâm Lạc Thanh cười nói với nhóc: "Ba đến giải quyết chút việc."

Quý Nhạc Ngư khó tin: "Công việc bận rộn của ba xong rồi sao?"

"Vẫn chưa, nhưng ba xin nghỉ."

"Hai ngày?" Quý Nhạc Ngư nghi ngờ hỏi.

"Một ngày rưỡi, bao gồm hôm nay."

Quý Nhạc Ngư: ......

Quý Nhạc Ngư cảm thấy công việc của cậu thật là không tốt, có thể đổi công việc khác.

Nhóc thở dài, rồi lại nhớ ra điều gì đột nhiên nói: "Vậy ba nghỉ, ba ba có biết không?"

"Ba con chắc là không biết." nếu Ngô Tâm Viễn không nói với Quý Dữ Tiêu.

"Vậy lát nữa ba chắc chắn rất vui." Quý Nhạc Ngư cười nói, "Lần này chúng ta có thể cho ba một bất ngờ."

"Ừ." Lâm Lạc Thanh gật đầu.

Cậu đột nhiên cùng hai đứa nhỏ trở về, xuất hiện trước mặt Quý Dữ Tiêu, Quý Dữ Tiêu chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Cũng nên rất vui vẻ chứ?

Cậu nghĩ vậy, không khỏi có chút mong đợi.

Lâm Phi thì nhìn cậu, ánh mắt an tĩnh lại dịu dàng, cậu đã trở về, như vậy, mình có phải cũng có thể đưa quà cho cậu?

Lâm Phi nghĩ đến chậu xương rồng bà của Lâm Lạc Thanh mà bé tỉ mỉ chăm sóc trên bệ cửa sổ, trong lúc nhất thời hiếm khi có chút cảm giác gần gũi lại hồi hộp.

Không biết đây có phải là bất ngờ đối với Lâm Lạc Thanh không, cậu có thích không?

Nhưng Lâm Lạc Thanh thích bé như vậy, nhận được quà của bé, chắc chắn sẽ vui vẻ chứ?

Bé thầm đoán, có chút mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro