Chương 224
Ninh Dụ lấy ra kịch bản đã được đóng dấu và đính kèm cẩn thận, đưa ra: "Kịch bản này, Lâm lão sư nếu có thời gian có thể xem qua một chút được không?"
Anh ta nhìn Lâm Lạc Thanh, có chút mong chờ lại có chút lo sợ bất an: "Là kịch bản phim nghệ thuật. Nếu cậu xem xong có ý tưởng gì, có thể tùy thời liên hệ tôi để trao đổi. Chỉ là, đạo diễn của bộ phim này không phải là đạo diễn lớn như Đạo diễn Lý, cho nên thù lao đóng phim của cậu có lẽ sẽ không cao như hiện tại."
Lâm Lạc Thanh nghe đến đó, liền hiểu ra.
Ninh Dụ muốn mời cậu tham gia bộ phim này, cho nên mới đặc biệt đến tìm cậu, đưa kịch bản cho cậu.
Lâm Lạc Thanh nhận lấy, hỏi anh ta: "Là kịch bản do anh viết sao?"
Ngoài dự đoán của cậu, Ninh Dụ lắc đầu: "Là do đạo diễn của bộ phim này viết. Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, cho nên mới mạo muội đến tìm cậu. Cậu có thể xem qua trước, nội dung kịch bản vẫn rất tốt."
"Được." Lâm Lạc Thanh giơ giơ kịch bản trên tay: "Tôi xem xong sẽ trả lời cho anh."
"Vâng." Ninh Dụ đáp.
Anh ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hy vọng Lâm Lạc Thanh có thể đồng ý. Cậu là diễn viên trẻ hiếm hoi mà anh ta thấy sẽ nghiền ngẫm kịch bản, tôn trọng nhân vật và có kỹ thuật diễn tinh tế. Đặc biệt là cậu còn có nhân khí, ngoại hình cũng đẹp, muốn tìm được người thứ hai có điều kiện như vậy thật sự là quá khó khăn.
Ninh Dụ nghĩ như vậy, nói lời cảm ơn với Lâm Lạc Thanh, xoay người đi về hướng mình đã đến.
Lâm Lạc Thanh nhìn kịch bản trên tay, hơi có chút mới lạ. Phim nghệ thuật, cậu còn chưa từng diễn qua đâu, có chút tò mò.
Lâm Lạc Thanh cầm kịch bản trở về khu nghỉ ngơi của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về trước. Buổi tối ăn tiệc đóng máy, là có thể cùng Quý Dữ Tiêu và các con về nhà.
Ngô Tâm Viễn nhìn kịch bản trong tay cậu, hỏi: "Cái này là?"
"Biên kịch Ninh đưa cho em một kịch bản, bảo em xem qua trước, có hứng thú thì nói với anh ta."
Ngô Tâm Viễn có chút kinh ngạc: "Anh ta muốn em đóng phim của anh ta sao?"
"Không phải." Lâm Lạc Thanh lắc đầu: "Kịch bản này không phải do anh ta viết, nhưng anh ta cũng chưa nói đạo diễn bộ phim này là ai, có lẽ không phải đạo diễn nổi tiếng gì đâu."
Nhưng điều đó không quan trọng, Lâm Lạc Thanh nghĩ, mọi người đều là từ vô danh trở nên có danh tiếng, cũng không ai vừa vào nghề đã là đạo diễn lớn chấn động giới giải trí, cho nên trước hết cứ xem kỹ đã.
Chỉ cần kịch bản tốt, những thứ khác đều có thể thương lượng.
Ngô Tâm Viễn rõ ràng cũng nghĩ như vậy, hơi hơi gật đầu nói: "Vậy em cứ xem trước, có ý tưởng gì thì nói với anh."
"Ừm."
"Còn nữa, 'Quang Mang' hình như sắp lên sóng. Vừa rồi bên sản xuất liên hệ với anh, nói là có khả năng sẽ phát sóng vào khoảng ngày mười lăm tháng Tám. Em không có sắp xếp gì chứ?"
"Không có."
"Vậy được rồi, đến lúc đó em có thể sẽ phải đi theo đoàn phim tuyên truyền mấy ngày. Chờ lịch thông báo ra anh sẽ gửi cho em."
"Được."
Lâm Lạc Thanh nói, còn có chút mong đợi.
Bộ phim này xem như lần đầu tiên cậu hợp tác với đoàn đội chính kịch, cũng không biết hiệu quả sẽ thế nào?
Nếu đến lúc đó rating và danh tiếng không tệ, vậy thì con đường diễn xuất của cậu sau này cũng sẽ rộng hơn một chút, sẽ không như bây giờ, chỉ có các nhà sản xuất và đạo diễn phim thần tượng đưa kịch bản cho cậu.
Lâm Lạc Thanh nghĩ đến đó, lại liếc nhìn kịch bản Ninh Dụ đưa cho cậu, hy vọng kịch bản này không tệ. Như vậy, cậu cũng có thể có một thử nghiệm mới.
Mặc dù Lâm Lạc Thanh rất muốn xem kịch bản ngay lập tức, nhưng ngại vì cậu đã đóng máy sắp rời đi, rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác đoàn phim đều nắm chặt cơ hội cuối cùng này, đến tìm cậu chụp ảnh chung và ký tên.
Lâm Lạc Thanh cũng không từ chối, muốn chụp ảnh chung thì chụp ảnh chung, muốn ký tên thì ký tên.
Cậu nhìn diễn viên quần chúng chụp ảnh chung với mình xong, vô cùng vui vẻ rời đi, trong mắt chậm rãi tràn ra một chút ôn nhu.
Chỉ có người từng phấn đấu đi lên từ tầng lớp thấp nhất, mới có thể lý giải sự không dễ dàng của tầng lớp thấp nhất.
Khi cậu còn đang ngày qua ngày chạy vội vai quần chúng, vai phụ, cậu cũng từng có những diễn viên rất sùng kính, và cũng hy vọng nếu có cơ hội, có thể chụp được ảnh chung với đối phương.
Chính cậu đã từng có giấc mơ như vậy, tự nhiên sẽ không đập tan giấc mơ như vậy của người khác.
Ngô Tâm Viễn nhìn dáng vẻ này của cậu, thầm nghĩ cậu thật đúng là tính tình tốt, đã nổi tiếng như vậy mà vẫn không có chút kiêu căng nào, thật là khó được.
Khó khăn lắm Lâm Lạc Thanh mới chụp ảnh và ký tên xong, trở về phòng khách sạn của mình, bắt đầu thu dọn hành lý.
Hành lý của cậu ở bên này cũng không nhiều, phần lớn đều ở khách sạn của Quý Dữ Tiêu, cho nên lúc này thu dọn rất nhanh chóng.
Lâm Lạc Thanh vừa thu dọn xong, Ngô Tâm Viễn liền đến tìm cậu, nói là tiệc đóng máy sắp đến giờ rồi.
Lâm Lạc Thanh đành phải đặt kịch bản vừa mới cầm lên trở lại, đi đến tiệc đóng máy.
Phó Tây tuy nói là nam số 3, nhưng quay lâu như vậy, mọi người cũng sớm đã nhận ra, vai diễn của cậu chỉ là ít hơn hai nam chính một chút, tầm quan trọng lại không hề ít đi. Cho nên quy cách tiệc đóng máy của cậu về cơ bản cũng không khác gì nam chính.
Văn Tự Minh và Hầu Văn Dục đều lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, nhìn cậu như nhìn cháu ngoại vậy, tự nhiên cũng sẽ không so đo. Sau khi cắt bánh kem, họ đuổi theo cậu đòi bôi bơ lên mặt cậu. Lâm Lạc Thanh trốn rất nhanh, cuối cùng trốn ra phía sau đạo diễn Lý. Tay Văn Tự Minh đưa ra, trực tiếp bôi trúng lên mặt đạo diễn Lý.
Mọi người nhịn không được ha ha cười rộ lên, Lâm Lạc Thanh cười đặc biệt lớn tiếng. Đang cười thì hắn bị đạo diễn Lý túm ra trước mặt, trực tiếp lau vài vệt lên mặt cậu.
Lần này người ha ha cười lại biến thành đạo diễn Lý.
Mọi người náo loạn tới nửa đêm mới vô cùng náo nhiệt kết thúc buổi tiệc đóng máy này.
"Sau này gặp lại nha." Lâm Lạc Thanh cười nói với đạo diễn Lý, Văn Tự Minh, Hầu Văn Dục.
"Ừm." Vài người cười nói lời tạm biệt với cậu, nhìn theo cậu lên xe bảo mẫu.
Hành lý của Lâm Lạc Thanh đã được trợ lý giúp bỏ vào xe bảo mẫu trước khi ăn cơm, lúc này liền trực tiếp bảo tài xế chở cậu đến khách sạn của Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu biết cậu hôm nay đóng máy, cố ý để thời gian lại cho cậu và đồng nghiệp đoàn phim, muốn họ trao đổi tình cảm lần cuối.
Chính anh thì ở trong khách sạn giúp hai đứa nhỏ thu dọn hành lý.
Lâm Phi là một đứa trẻ có thói quen sinh hoạt rất quy củ. Quần áo đã giặt sạch sẽ sớm đã gấp gọn đặt trong vali, quần áo không mặc cũng sẽ không lôi ra lung tung, cho nên bé thu dọn hành lý rất nhanh.
Ngược lại Quý Nhạc Ngư thì có chút không nhanh nhẹn như vậy. Quần áo nhóc mỗi thứ một nơi, có cái đã giặt sạch sẽ chưa thu dọn, có cái thì căn bản chưa từng mặc qua. Quý Dữ Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội của nhóc, chỉ vào Lâm Phi hỏi nhóc: "Con có thể học hỏi anh con về phương diện này được không?"
Quý Nhạc Ngư chớp chớp mắt, rất có lý lẽ riêng: "Thế thì trong nhà có hai người anh, ba ba muốn hai người anh sao?"
Quý Dữ Tiêu: "..."
Quý Dữ Tiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc: "Con còn rất thông minh nha, cái đầu nhỏ xoay nhanh ghê."
Quý Nhạc Ngư cười cười, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên: "Con vốn dĩ đã rất thông minh mà."
"Thông minh như vậy thì nhanh lên gấp quần áo đi, tối nay phải thu dọn hành lý xong, sáng mai chúng ta phải về nhà."
"Ba ba đi cùng chúng con sao?"
"Ừm." Quý Dữ Tiêu hơi hơi gật đầu.
Quý Nhạc Ngư cao hứng, cầm lấy quần áo trải trên giường, từ từ gấp lại.
Lâm Phi thấy nhóc và Quý Dữ Tiêu đều đang gấp quần áo, đi qua, giúp đỡ họ cùng nhau gấp.
Quý Dữ Tiêu quay đầu lại cười với bé một chút, ánh mắt ôn nhu, thân mật xoa xoa đầu bé.
Chờ đến khi Lâm Lạc Thanh trở lại nơi này, ba cha con cũng đã thu dọn hành lý gần xong.
Lâm Lạc Thanh nhìn họ, thầm nghĩ cuối cùng cũng được về nhà. Tuy rằng hiện tại cũng cơ bản mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, nhưng dù sao hai người họ còn chưa công bố, cho nên làm chuyện gì cũng khó tránh khỏi chột dạ. Chờ về nhà, liền có thể không cần cố kỵ những điều đó.
Cậu nghĩ đến đó, lại một lần nữa đưa việc công bố quan hệ vào lịch trình.
Thật sự phải tìm một cơ hội và thời gian thích hợp để công bố, ít nhất, phải để mọi người biết có một người tên Quý Dữ Tiêu có quan hệ không bình thường với cậu, như vậy, sau này họ mới không cần phải che che giấu giấu như thế.
Chỉ là, khi nào mới có cơ hội đây?
Lâm Lạc Thanh suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra.
Thôi, Lâm Lạc Thanh nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi sẽ có thời gian và cơ hội thích hợp, cứ chờ một chút.
Cậu cười đưa chiếc bánh kem được đóng gói cẩn thận cho hai đứa nhỏ, rồi cùng Quý Dữ Tiêu trở về phòng ngủ, nói chuyện riêng với nhau.
Mãi đến khi Quý Dữ Tiêu đi tắm, Lâm Lạc Thanh mới cuối cùng có cơ hội xem kịch bản Ninh Dụ đưa cho cậu.
Lâm Lạc Thanh dựa vào đầu giường, xem một lát, rồi từ từ ngồi dậy.
Kịch bản này cùng với những kịch bản cậu từng tiếp xúc đều không giống lắm, quả thật như Ninh Dụ đã nói, thiên về phim nghệ thuật. Dưới những câu chữ đơn giản mộc mạc, cất giấu sự bi thương không tan biến.
Nội dung câu chuyện cũng không phức tạp, chính là vì không phức tạp, mới càng có cảm giác được nhập tâm. Sự bất đắc dĩ, giãy giụa, hổ thẹn, không cam lòng và cuối cùng là sự từ bỏ giãy giụa của nhân vật chính mới càng thêm sống động và sâu sắc, cứ như là một người bạn bên cạnh cậu, hoặc là chính bản thân cậu. Đến nỗi Lâm Lạc Thanh nhìn đến một nửa liền có chút không đành lòng xem tiếp.
Quý Dữ Tiêu từ phòng vệ sinh bước ra, liền thấy cậu đang ngồi trên giường, thần sắc buồn bã.
"Làm sao vậy?" Anh quan tâm nói: "Xảy ra chuyện gì à?"
Lâm Lạc Thanh lắc đầu, giơ kịch bản trong tay cho anh xem: "Đang xem một kịch bản, có chút bực bội."
Quý Dữ Tiêu kinh ngạc: "Em nhanh như vậy đã có kịch bản mới rồi sao?"
Cường độ công việc của vợ minh cũng quá lớn rồi! Chẳng phải điều này có nghĩa là họ lại sắp phải xa nhau sao?! Quá thảm rồi! Đau lòng ôm lấy người vợ luôn bận rộn của chính mình.
Lâm Lạc Thanh bị biểu cảm kinh ngạc của anh chọc cười, sự bực bội trong lòng lúc này mới tiêu tan đi một chút: "Là một biên kịch trong đoàn phim đưa cho em. Thiên về phim nghệ thuật, bảo em xem qua trước, còn chưa quyết định có nhận hay không."
"Vậy em xem xong, có muốn nhận không?"
Lâm Lạc Thanh có chút do dự. Cậu thật ra có chút muốn nhận, bởi vì cậu chưa từng diễn thể loại phim này. Nhưng cậu lại rất lo lắng kịch bản này có thể sẽ có tác dụng phụ quá lớn, khiến cậu sau khi quay xong cũng không thoát ra được.
"Em xem thêm đã." Lâm Lạc Thanh nói: "Còn chưa xem xong đâu."
"Được." Quý Dữ Tiêu cũng không can thiệp lựa chọn của cậu: "Thích thì nhận, không thích thì thôi. Không nhận thì em nên nghỉ ngơi cho tốt. Nhận thì, phim nghệ thuật không phải tương đối dễ đoạt giải sao? Em nhận biết đâu còn có thể đoạt giải đó."
Lâm Lạc Thanh nghe lời anh nói, nhìn sự ôn nhu trong mắt anh, trong lòng nhất thời xúc động, vươn tay ôm lấy anh, cảm thấy mình lúc này liền không còn khó chịu nữa.
Tuy rằng cậu cũng hoàn toàn không cảm thấy mình có thể đoạt giải, nhưng cảm giác có người ủng hộ mình bất kể mình làm gì thật sự là quá tuyệt vời.
Nhân vật chính trong phim bi thảm và khiến người ta phải thở dài, nhưng cậu lại không giống. Cậu có được nhân sinh rất tốt, người yêu rất tuyệt vời, thì cậu có lẽ cũng sẽ không tự nhốt mình trong phim, mà là đi qua nhân sinh của nhân vật đó, hiểu được điều cần hiểu, từ đó càng tốt hơn để đi tiếp con đường của chính mình.
Lâm Lạc Thanh không vội vàng trả lời Ninh Dụ, mãi đến khi về nhà, cậu xem hết toàn bộ kịch bản, lúc này mới gọi điện thoại hỏi Ninh Dụ: "Đạo diễn của bộ phim này là ai? Kịch bản thì không có vấn đề gì, nhưng tôi muốn biết đạo diễn có đủ bản lĩnh để khai thác được tinh hoa của bộ phim này không."
Ninh Dụ kinh hỉ, anh ta đã chờ câu trả lời này vài ngày rồi, hiện tại, cuối cùng anh ta cũng chờ được.
"Cho nên ý Lâm lão sư là ngài đối với bộ phim này cảm thấy hứng thú phải không?"
"Có chút hứng thú."
"Vậy thì tốt quá, đạo diễn của bộ phim này tên là Dư Già Hựu, không phải là đạo diễn nổi tiếng gì, nhưng những bộ phim anh ấy từng quay cũng không tệ lắm. Cậu có thể xem qua. Nếu cậu có ý tưởng, chúng ta có thể cùng nhau gặp mặt ăn bữa cơm, Lâm lão sư thấy sao?"
Lâm Lạc Thanh tò mò: "Tôi cảm thấy anh rất để bụng bộ phim này. Anh và vị đạo diễn họ Dư này quan hệ rất tốt sao? Sao lại lo lắng như vậy."
Ninh Dụ dường như có chút ngượng ngùng: "Anh ấy là bạn của tôi."
Lâm Lạc Thanh gật đầu: "Thì ra là vậy."
"Vậy được rồi, có thời gian, tôi sẽ đi xem phim điện ảnh của anh ấy trước, sau đó chúng ta lại nói chuyện phần còn lại."
"Vâng." Ninh Dụ phấn khích nói.
"À đúng rồi, Đạo diễn Dư có biết anh đưa kịch bản này cho tôi không?" Cậu hỏi Ninh Dụ: "Vạn nhất bên tôi không thành vấn đề, anh ấy lại không vừa mắt tôi, thì chẳng phải rất xấu hổ sao?"
"Sẽ không." Ngữ khí Ninh Dụ nhẹ nhàng: "Anh ấy nhất định sẽ rất vừa lòng về cậu. Nói một câu thực tế, Lâm lão sư đã là diễn viên có danh tiếng rất cao, mà anh ấy lại còn chưa phải là đạo diễn có tiếng tăm gì, cho nên chỉ có cậu không vừa mắt anh ấy, anh ấy không có khả năng không vừa mắt cậu."
"Sao có thể?" Lâm Lạc Thanh không nghĩ tới anh ta sẽ nói thẳng thừng như vậy, vội vàng nói: "Thành công của diễn viên dựa vào kịch bản xuất sắc và trình độ quay chụp ưu tú của đạo diễn. Cho nên bất kể là đạo diễn có danh tiếng hay không, chỉ cần anh ấy có thực lực, thì tôi đều rất thưởng thức. Giống như biên kịch Ninh, anh tuổi trẻ như vậy đã có thể cùng biên kịch Quách viết ra kịch bản hay như 'Một Đường Hướng Tây', tôi cũng rất thưởng thức."
Ninh Dụ bị cậu nói vô thức nở nụ cười: "Cái đó chủ yếu là công lao của biên kịch Quách, Lâm lão sư quá khen rồi."
Anh ta nói, cúi đầu, thầm nghĩ Lâm Lạc Thanh cũng quá khéo ăn nói đi. Cậu xứng đáng nổi tiếng như vậy, kỹ thuật diễn lại tốt, EQ lại cao, cậu không nổi tiếng mới không khoa học.
Anh ta nghĩ đến đó, lại nghĩ đến khuôn mặt quật cường của Dư Già Hựu. Lần này, nếu có Lâm Lạc Thanh giúp đỡ, anh ấy hẳn là sẽ thành công đi.
Anh ta nghĩ đến nụ cười tự giễu, đôi mắt bất đắc dĩ lại không cam lòng của đối phương, trong lòng chậm rãi rơi xuống từng tầng tịch mịch.
Anh ta lễ phép nói chuyện xong với Lâm Lạc Thanh, cúp điện thoại, cẩn thận gọi đến một số điện thoại khác.
Mà Lâm Lạc Thanh cũng vào lúc này nhận được điện thoại của một người đã lâu không gặp.
"Tôi và cha cậu ly hôn." Trần Phượng đi thẳng vào vấn đề: "Hai ngày nữa tôi sẽ rời đi, đến lúc đó cậu liền có thể nói thẳng với ông ta."
"Ồ." Lâm Lạc Thanh lãnh đạm.
"Thật muốn xem dáng vẻ ông ta lúc đó, hẳn là sẽ rất thú vị đi. Cậu có ngại quay video cho tôi không? Hoặc là tôi và cậu cùng đi?"
Lâm Lạc Thanh cảm thấy bà ta nghĩ hơi nhiều: "Tuy rằng tôi xác thật chán ghét ông ta, nhưng điều này không đại biểu tôi liền thích bà. Tôi không có rảnh rỗi giúp bà quay video, càng không muốn gặp bà, hiểu không?"
Trần Phượng dường như đã đoán được cậu sẽ từ chối, cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Vậy tôi cúp đây. Nếu cậu vô tình làm ông ta tức chết, lúc tổ chức tang lễ, nhớ gửi thiệp mời cho tôi."
Lâm Lạc Thanh cười một tiếng. Tuy rằng cậu cũng muốn, nhưng cậu cảm thấy cha Lâm có lẽ không dễ dàng bị tức chết như vậy.
Cậu không cùng Trần Phượng nói nhảm nữa, cúp điện thoại, nhẹ nhàng nâng má. Cuối cùng cũng đến lượt cậu bổ đao.
Cũng không biết người cha thân yêu của cậu, lúc đó sẽ có biểu tình gì?
Thật đúng là, có chút mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro