Chương 228
Lâm Lạc Thanh dành thời gian đến Bác Viễn vào ngày hôm sau, và đi cùng cậu là Lâm Phi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phi đến nơi này. Lâm Lạc Thanh dẫn bé đi thang máy, tiến vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
"Ngồi đi." Lâm Lạc Thanh ôm bé đặt lên chiếc ghế sau bàn làm việc.
Lâm Phi ngồi với vẻ mặt không cảm xúc, không rõ nguyên do.
Lâm Lạc Thanh đứng xa nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của bé, cảm thấy trông rất ra dáng, giống như một tiểu bá tổng, thật đáng yêu!
Cậu nhìn Lâm Phi ngồi trên ghế một lúc lâu, thẳng đến khi Lâm Phi bất đắc dĩ nhìn về phía cậu, cậu mới lại ôm Lâm Phi lên, đặt bé trước tấm kính cửa sổ sát đất, cùng bé ngắm cảnh sắc bên ngoài.
"Đẹp không?" Cậu hỏi.
Lâm Phi ngữ khí nhàn nhạt: "Không có gì đẹp."
"Thế căn phòng này con có thích không?"
"Bình thường." Lâm Phi vẫn giữ vẻ bình tĩnh đó.
Lâm Lạc Thanh xoa xoa đầu bé: "Không sao, chờ sau này con lớn lên, ngồi ở vị trí con vừa ngồi đó, lúc đó con có thể đổi sang phong cách con thích."
Lâm Phi không hiểu lắm: "Con lớn lên còn phải đến đây sao?"
"Đương nhiên, đây là do ông ngoại và bà ngoại con dốc sức làm nên. Nếu mẹ con hiện tại còn ở đây, thì nó sẽ thuộc về mẹ con. Nhưng mẹ con không còn nữa, thì nó thuộc về con."
Lâm Phi chớp chớp mắt, có chút ngây ngốc.
"Không nên thuộc về ba sao?" Cậu bé hỏi: "Ba cũng là ông ngoại bà ngoại..."
Nói đến đây, bé ngừng lại. Cậu bé nhớ ra rồi, Lâm Lạc Thanh không phải. Cậu không phải là cậu của bé, cậu là Lâm Lạc Thanh đến từ thế giới khác.
Lâm Lạc Thanh nghe câu nói chưa nói hết đó, liền biết bé đã phản ứng lại.
Cậu cười nhìn Lâm Phi: "Ba không phải, con biết mà. Cho nên ba không thể chiếm lấy nó. Nó là của con, hiện tại là của con, sau này cũng là của con. Chỉ là hiện tại con còn quá nhỏ, cho nên ba giúp con bảo quản trước. Chờ sau này con lớn hơn, 18 tuổi, ba sẽ trả lại cho con. Khi đó, nó liền không liên quan gì đến ba nữa."
Lâm Phi nghe lời này, không được hài lòng lắm.
Cậu bé nhìn ánh mặt trời nhảy múa trên mặt Lâm Lạc Thanh, những tia nắng đó thật xinh đẹp, rõ ràng đang ở trên mặt cậu, nhưng vừa cử động, ánh mặt trời đã biến mất. Cậu bé đưa tay đè lên ánh mặt trời trên mặt cậu, ngón tay non nớt chạm vào má cậu, như thể muốn giúp cậu giữ lại những tia nắng đó.
"Không phải chiếm lấy." Giọng bé nhẹ nhàng, ánh mặt trời theo ngón tay bé trút xuống, đầu ngón tay bé cũng nhuộm màu vàng kim.
"Ba là ba ba của con, thuộc về con, cũng liền thuộc về ba. Cho dù con lớn lên, nó cũng thuộc về ba, sẽ không không liên quan gì đến ba."
Lâm Lạc Thanh có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Lâm Phi lại chú trọng đến điểm này.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, cậu nghĩ. Người lớn chỉ biết vui mừng vì có được một công ty như vậy, còn trẻ con lại để ý đến những từ ngữ như "chiếm lấy" và "không liên quan".
Cậu cầm tay Lâm Phi, hơi hơi ghé sát vào bé, trên mặt là sự ôn nhu ấm áp.
Lâm Phi chú ý thấy cậu ghé lại gần, ánh mặt trời trên mặt cậu liền từ từ rời khỏi khuôn mặt cậu, nhưng tay cậu vẫn nắm tay bé, ấm áp thoải mái.
"Được." Lâm Lạc Thanh cười cười: "Không phải chiếm lấy, ba ba chỉ là giúp con bảo quản trước, chờ con lớn lên lại giao cho con, như vậy được không?"
Lâm Phi lắc lắc đầu, trả lời cậu: "Không cần giao cho con, nó cũng thuộc về ba. Cho dù con lớn lên, nó cũng thuộc về ba."
Lâm Lạc Thanh chỉ cảm thấy trái tim có gió thổi qua, thổi nở những nụ hoa đang ngủ say, mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo chút ngọt ngào, mê người say đắm.
Lâm Phi nhìn cậu, ánh mắt chuyên chú.
Cậu bé luôn tràn đầy mong đợi về chuyện lớn lên, nhưng cho dù bé lớn lên, bé cũng không muốn tách khỏi Lâm Lạc Thanh.
Cậu bé muốn lớn lên bên cạnh Lâm Lạc Thanh, và muốn sau khi lớn lên, bé vẫn thuộc về cậu.
Lâm Phi đột nhiên cười một cách nhạt nhòa, như thể nghĩ đến điều gì thú vị.
Cho dù ta lớn lên, nó cũng thuộc về ngươi. Cho dù ta lớn lên, hắn cũng thuộc về ngươi.
Đều là 'Tā', nhưng lại là ý tứ khác nhau.
Lâm Lạc Thanh không hiểu sao bé đột nhiên lại cười, tò mò hỏi: "Cười cái gì vậy?"
"Không có gì." Lâm Phi nói nhỏ.
Cậu bé ngẩng đôi mắt nhìn Lâm Lạc Thanh, tròng mắt đen trắng phân minh trong sáng lại trong suốt.
"Nó cũng thuộc về ba." Cậu bé nói: "Cho dù con lớn lên, nó cũng thuộc về ba, sẽ không không liên quan gì đến ba."
Cậu bé nói những lời giấu giếm bí mật này một cách nhẹ nhàng, giống như lời hứa của trẻ con, nói cho chính mình nghe, nói cho Lâm Lạc Thanh nghe.
Lâm Lạc Thanh không nghe ra sự khác biệt giữa hai câu nói này của bé, còn tưởng rằng bé chỉ là nhấn mạnh lại, thân mật ôm lấy bé, hôn lên mặt bé, lại hôn thêm một cái.
Lâm Phi vừa thấy cậu như vậy liền biết cậu không nghe ra, trong lòng có chút mừng thầm nho nhỏ, bất giác lại cười.
Bọn họ vĩnh viễn đều sẽ không không có quan hệ, bé nghĩ. Cho dù bé lớn lên, cậu cũng là ba ba của bé, là người ba ba luôn ở bên cạnh bé.
Lâm Lạc Thanh dẫn Lâm Phi tham quan một vòng Bác Viễn, lại cùng Phó tổng do Quý Dữ Tiêu tiến cử trò chuyện vài câu, liền chuẩn bị về nhà.
Lâm Phi rất lễ phép nói tạm biệt với Phó tổng, được Lâm Lạc Thanh nắm tay đi vào thang máy.
Phó tổng có chút tò mò, gửi WeChat hỏi Lâm Lạc Thanh:【Đứa bé đó là ai vậy?】
Lâm Lạc Thanh mãi đến khi ngồi trên xe mới thấy, cười hồi âm:【Ông chủ tương lai của anh.】
Phó tổng: ......
Lâm Lạc Thanh cất điện thoại, ôm lấy Lâm Phi, cùng bé nhìn ra ngoài cửa sổ.
***
Lâm Bác an tĩnh mấy ngày, rốt cuộc vẫn là gọi điện thoại cho Lâm Lạc Thanh.
Ông ta không ngu xuẩn, đương nhiên biết trong tình huống hiện tại mình đối đầu với Lâm Lạc Thanh gần như không có phần thắng nào. Thà rằng giữ gìn tình cha con giả dối, còn hơn là thật sự bị thẩm vấn trước tòa.
"Ta đã dọn dẹp lại phòng của mẹ con và chị con."
"Vâng." Lâm Lạc Thanh nhàn nhạt đáp.
"Nếu có thời gian, con có thể về xem."
"Không cần thiết." Lâm Lạc Thanh từ chối: "Ngài yên tâm, con rất bận, cho nên chỉ cần ngài không chủ động chọc con, con cũng sẽ không nhắm vào ngài nữa. Con chỉ muốn báo thù ngài, không muốn đuổi tận giết tuyệt."
Lâm Bác trầm mặc. Ông ta còn tưởng rằng Lâm Lạc Thanh vẫn luôn nhấn mạnh về căn phòng của mẹ cậu, ít nhiều cũng muốn về xem một chút, nhưng lại không.
Cũng phải, cảnh còn người mất, Khâu Vịnh Tâm đều đã đi nhiều năm như vậy, xem lại còn có thể nhìn thấy gì đâu?
Cậu chỉ muốn để vật quy về chủ cũ, chỉ thế mà thôi. Cậu sớm đã không còn lưu luyến gì với cái nhà này, cái nhà đã đuổi cậu đi.
Lâm Lạc Thanh lười nói nhảm với ông ta. Thấy Lâm Bác không nói gì, cậu trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Tần Mông rất nhanh đã nhờ đoàn luật sư công ty soạn thảo một bản hợp đồng với Dư Già Hựu, rồi gửi cho cậu.
Lâm Lạc Thanh cẩn thận xem một lần, không phát hiện vấn đề gì, liền đi tìm Quý Dữ Tiêu, muốn nhờ anh giúp mình xem qua.
"Không có vấn đề gì." Quý Dữ Tiêu xem xong ngẩng đầu lên, đưa hợp đồng cho cậu, hỏi: "Em định ký hợp đồng với Dư Già Hựu khi nào?"
"Ngày mai đi." Lâm Lạc Thanh nói.
Quý Dữ Tiêu khẽ gật đầu: "Được, vừa lúc ngày mai anh không bận, anh đưa em đi."
"Vậy cảm ơn Quý đại soái ca của chúng ta nha~" Lâm Lạc Thanh nháy mắt với anh một cái.
Quý Dữ Tiêu cười khẽ: "Em đây là học con trai em nhắm một mắt mở một mắt sao?"
"Đương nhiên không phải," Lâm Lạc Thanh bất mãn liếc anh một cái: "Cái này rõ ràng là wink!"
Cậu nói xong, lại nháy mắt với Quý Dữ Tiêu một cái: "Đẹp không?"
Quý Dữ Tiêu đứng dậy, ghé sát vào trước mặt cậu. Lâm Lạc Thanh còn chưa kịp phản ứng, anh liền đè lấy gáy Lâm Lạc Thanh, hôn một cái lên mắt cậu.
"Rất đẹp." Anh nói nhỏ: "Rất đáng yêu."
Lâm Lạc Thanh trong nháy mắt hai má nóng bừng lên.
Cậu theo bản năng đẩy Quý Dữ Tiêu ra, đi ra ngoài: "Em phải về nói với Dư Già Hựu về chuyện gặp mặt ngày mai."
"Ừm." Quý Dữ Tiêu lại cười nói.
Lâm Lạc Thanh cúi đầu đi đến cửa, kéo cửa ra, rồi dừng bước.
Mặt cậu còn đang nóng lên, trong lòng ngọt ngào như chiếc thuyền hải tặc trong công viên giải trí, lung lay, không ngừng đong đưa, khiến cả người cậu không quá bình tĩnh.
Cậu nắm chặt tay nắm cửa, chỉ cảm thấy chiếc thuyền hải tặc trong lòng càng lúc càng lắc lư mạnh mẽ.
Lâm Lạc Thanh cuối cùng là không nhịn được, xoay người chạy về phía Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu như thể đang đợi cậu quay lại, mở rộng hai tay ôm lấy cậu. Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu, hôn lên môi anh, trên mặt là nụ cười trong sáng lại rạng rỡ.
Quý Dữ Tiêu hôn mạnh lên môi cậu một cái, lúc này mới bắt đầu nụ hôn sâu.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, hôn đến khi Lâm Lạc Thanh có chút choáng váng, lúc này mới từ từ đẩy cậu ra.
"C-còn chưa nói với Dư Già Hựu về chuyện ngày mai." Giọng Lâm Lạc Thanh thấp thấp: "Em về trước."
"Đi đi." Quý Dữ Tiêu nhéo mặt cậu một cái, ghé sát vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Nóng quá."
Lâm Lạc Thanh: !!!
Lâm Lạc Thanh thẹn quá hóa giận đẩy anh ra, xoay người đi ra ngoài.
Thật là, anh khẳng định là cố ý!
Chỉ giỏi trêu chọc cậu!
Quý Dữ Tiêu nhìn bóng dáng cậu nhanh chóng bỏ chạy, dựa vào trên bàn, nở nụ cười.
Vợ anh vẫn trước sau như một đáng yêu nha. Anh cúi đầu mân mê ngón tay, xúc cảm ấm áp.
Lâm Lạc Thanh trở về phòng ngủ, hẹn với Dư Già Hựu thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai.
"Đến lúc đó Tiểu Ninh cũng đi cùng." Dư Già Hựu nói.
"Được." Lâm Lạc Thanh không ý kiến: "Đến lúc đó tôi cũng sẽ dẫn một người, là anh trai tôi, anh không có ý kiến chứ."
"Không có."
"Vậy được."
Hai người nói xong cúp điện thoại.
Chiều hôm sau, Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu cùng nhau ra cửa, đi đến khách sạn đã hẹn với Dư Già Hựu.
Quý Dữ Tiêu vốn dĩ chỉ tính đưa cậu đến cửa khách sạn, bản thân không tham gia cuộc hội đàm này, ai ngờ Lâm Lạc Thanh xuống xe sau lại rất tự nhiên hỏi anh: "Sao anh không vào?"
Quý Dữ Tiêu lúc này mới phát hiện mình đã hiểu lầm.
Nhưng mà, xem ra... Lâm Lạc Thanh dường như không hề bài xích việc anh tham gia vào thời gian làm việc của cậu. Quý Dữ Tiêu biết nghe lời, xuống xe, cùng Lâm Lạc Thanh đi vào khách sạn.
Vẫn là khách sạn lần trước, phòng riêng lần trước.
Quý Dữ Tiêu vừa bước vào, Dư Già Hựu liền đứng lên.
Anh ta nhìn Quý Dữ Tiêu, vô cùng kinh ngạc nói: "Quý Dữ Tiêu?"
Quý Dữ Tiêu mỉm cười: "Ừm."
Dư Già Hựu: ......
Dư Già Hựu lặng lẽ nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, thầm nghĩ anh trai cậu? Anh trai cậu là Quý Dữ Tiêu? Đùa cái gì vậy! Quý Dữ Tiêu từ đâu ra em trai?!
Khoan đã, anh ta đột nhiên nhớ ra, Tinh Dập là của tập đoàn Quý thị, kia chẳng phải là dưới danh nghĩa Quý Dữ Tiêu sao?
Cho nên lần này là nhân viên ký hợp đồng, ông chủ đi theo? 'Anh trai' chẳng qua chỉ là cái cờ hiệu? Thật là, chẳng qua chỉ là ký hợp đồng với hắn thôi mà? Còn đáng để Quý Dữ Tiêu đích thân xuất hiện?
Dư Già Hựu trên mặt tỏ vẻ khinh thường, trong lòng lại sớm đã vui mừng bay lên!
Ha ha ha, hắn liền biết hắn quả nhiên là thiên tài, thấy chưa, vì thành công ký hợp đồng với hắn, Quý Dữ Tiêu đều phải đến gặp hắn! Thật không hổ là hắn!
Hắn nghĩ như vậy, lại nhớ tới điều gì, lặng lẽ nhìn về phía chân Quý Dữ Tiêu.
"Anh đã khỏe rồi sao?" Dư Già Hựu nhìn hai chân anh lại dài lại thẳng, tư thế đứng tiêu sái, tò mò hỏi.
Quý Dữ Tiêu gật đầu: "Ừm."
"Tích tự như kim à." Dư Già Hựu bình luận: "Sao nào, biết công ty các người muốn ký hợp đồng với tôi, gấp không chờ nổi muốn đến xem rốt cuộc tôi có bao nhiêu năng lực?"
Quý Dữ Tiêu cảm thấy anh ta thực sự nghĩ hơi nhiều: "Chỉ đơn thuần là đưa Lạc Thanh đến."
Dư Già Hựu mới không tin. Quý Dữ Tiêu loại thiên chi kiêu tử này còn có thể vì một minh tinh như Lâm Lạc Thanh mà hạ mình đến đưa cậu, khẳng định là vì đến nghiệm thu anh ta.
"Tôi nói cho anh biết nha, tôi khẳng định sẽ không vì đối phương là anh, mà hạ thấp yêu cầu và tiêu chuẩn đâu."
"Tùy anh."
Dư Già Hựu lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, an ủi cậu: "Không sao đâu, cậu đừng có áp lực. Anh ta chủ yếu là đến khảo sát tôi, tôi hiểu. Chuyện này không liên quan gì nhiều đến cậu."
Lâm Lạc Thanh: ...... Á cái này...
Lâm Lạc Thanh mỉm cười: "Đạo diễn Dư thật là chu đáo."
Dư Già Hựu không hề khiêm tốn: "Tôi từ trước đến nay rất biết chăm sóc người khác."
Ninh Dụ ngồi bên cạnh Dư Già Hựu: ......
Ninh Dụ lặng lẽ đỡ trán, rón rén ghé sát vào Dư Già Hựu, nói nhỏ: "Quý tổng và Lâm lão sư quen biết nhau. Quý tổng là anh trai Lâm lão sư. Quý tổng trước kia còn đến thăm ban Lâm lão sư nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro