Chương 229

Dư Già Hựu: ...

Đùa cái gì vậy, Quý Dữ Tiêu nào có em trai?

"Anh ấy là anh trai lớn hơn Lâm lão sư." Ninh Dụ giải thích.

Dư Già Hựu: ...... Cậu nghiêm túc à?

"Nghiêm túc, quan hệ hai người họ còn vô cùng tốt nữa cơ!"

Dư Già Hựu: ...

Sao có thể?! Một người như Quý Dữ Tiêu, lại có thể có quan hệ tốt với Lâm Lạc Thanh?! Tôi năm nay về nhà ít, chuyện về Quý Dữ Tiêu biết không nhiều lắm, cậu ngàn vạn đừng lừa tôi!

Ninh Dụ: ......

Ninh Dụ lại lần nữa đỡ trán. Ai lừa anh chứ, lừa anh tôi được tiền sao?!

Dư Già Hựu nhìn vẻ bất đắc dĩ của cậu ấy, nghi hoặc lần nữa chuyển ánh mắt về phía Lâm Lạc Thanh, ánh mắt vi diệu.

Lâm Lạc Thanh cười cười, kéo ghế ra ngồi xuống, đưa hợp đồng ra: "Xem hợp đồng trước đi."

Dư Già Hựu nhận lấy, nhìn những câu chữ đen trắng trên hợp đồng. Anh ta nhìn hồi lâu, cuối cùng lại nhìn Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu, hỏi: "Tôi ký hợp đồng, Tinh Dập khi nào cấp ngân sách cho tôi, khi nào dự án khai máy?"

"Cái này tùy theo yêu cầu của anh." Lâm Lạc Thanh nói: "Nhanh thì thu đông năm nay là có thể, chậm thì tùy anh muốn chậm bao lâu."

"Tôi muốn nhanh." Dư Già Hựu rõ ràng đã nghĩ kỹ trước khi đến: "Hai tháng này tôi liền đi chọn cảnh, tìm tài trợ, tháng 10, tháng 11 chúng ta liền bắt đầu quay chụp. Về diễn viên, tôi có thể tiếp nhận diễn viên của Tinh Dập, nhưng cần phải thử vai, không thử vai tôi tuyệt đối không cần. Đương nhiên cậu ngoại trừ, kỹ thuật diễn của cậu tôi đã đại khái hiểu rõ. Được chứ?"

"Được." Lâm Lạc Thanh không có ý kiến.

Dư Già Hựu thấy vậy, lại nói rất nhiều điều kiện về mặt điện ảnh, Lâm Lạc Thanh đều gần như đáp ứng. Dư Già Hựu lúc này mới hài lòng, lấy ra hai bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn: "Vậy phiền Quý tổng ngài ký tên lên đây?"

Anh ta vốn muốn Lâm Lạc Thanh ký, nhưng nếu ông chủ tối cao đã đến, vậy để Quý Dữ Tiêu ký đi.

Quý Dữ Tiêu xem qua, về cơ bản chính là những điều anh ta đã nói trước đó, cầm lấy bút, ký tên của mình.

Dư Già Hựu lúc này mới ký tên mình lên hợp đồng, hài lòng nhận lấy bản hợp đồng từ tay Quý Dữ Tiêu.

"Cuối cùng tôi còn có một yêu cầu không tính là yêu cầu." Dư Già Hựu đưa lại bản hợp đồng đã ký cho Lâm Lạc Thanh, mỉm cười nói.

Lâm Lạc Thanh nghi hoặc: "Cái gì?"

"Lâm lão sư, hiện tại cậu còn chưa nói chuyện của tôi với những diễn viên khác mà cậu cảm thấy thích hợp đúng không?"

"Không có." Lâm Lạc Thanh trả lời.

Dư Già Hựu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

"Là như thế này, tôi muốn đặt cho mình một cái nghệ danh, để bản thân bắt đầu lại, có một vận may mới. Bằng không cậu xem ba bộ phim trước của tôi, hoặc là không quay xong, hoặc là quay xong không thể chiếu, hoặc là chiếu thì phòng vé ảm đạm. Xem thế nào cũng không phải điềm tốt. Không được, bộ phim này của tôi khẳng định không thể thảm như vậy, cho nên đổi cái tên, nói không chừng cũng có thể đổi một tương lai."

Lâm Lạc Thanh gật đầu. Điều này rất bình thường, giới giải trí từ trước đến nay đều có thói quen đặt nghệ danh. Dư Già Hựu muốn đặt thì cứ đặt, hắn không sao cả.

"Thế Đạo diễn Dư muốn tên là gì?"

"Dư Thành." Dư Già Hựu nói ngắn gọn: "Chữ 'Thành' trong 'Thành công'. Dư Thành chính là ý tôi sẽ thành công. Lần này, tôi khẳng định không thể lại flop!"

Lâm Lạc Thanh: !!!

Chiếc bánh trà Lâm Lạc Thanh vừa cầm trên tay "Bang" một tiếng rơi xuống bàn.

Cậu kinh ngạc nhìn Dư Già Hựu, không còn tâm trí bận tâm đến chiếc bánh trà vừa rơi, run rẩy mở miệng: "Thế... Đạo diễn Dư ngài đã nghĩ tên cho bộ phim này chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi." Dư Già Hựu rất kiêu ngạo: "Cứ gọi là《Quy Ngọc 》."

Lâm Lạc Thanh: !!!!!!

Cả người Lâm Lạc Thanh đều không ổn!

Dư Thành,《 Quy Ngọc 》! Trời ơi, Ninh Dụ, cậu rốt cuộc là vị Bồ Tát nào, lại có thể mời được vị Đại Phật này đến trước mắt tôi! Ai là người đáng yêu nhất? Cậu chính là người đáng yêu nhất!

Lâm Lạc Thanh quả thực hận không thể kéo Ninh Dụ nhảy xoay tròn.

Cậu lúc này nhìn lại bản hợp đồng trên bàn mình, nhìn thấy ba chữ lớn Dư Già Hựu được ký xuống, chỉ cảm thấy kim quang rực rỡ, giá trị liên thành.

Cái này cũng quá may mắn đi! Cậu thế mà lại ký hợp đồng ba bộ phim với Dư Thành! Tinh Dập sắp bay cao rồi!

Lâm Lạc Thanh nhìn Dư Già Hựu, mỉm cười gật đầu: "Tốt tốt, không có vấn đề, Đạo diễn Dư ngài thích là được."

Dư Già Hựu thấy cậu không ý kiến, cười nói: "Vậy cậu giới thiệu tôi với bọn họ cứ nói thẳng nghệ danh của tôi nha."

"Được." Lâm Lạc Thanh vẫn giữ vẻ ôn nhu đó.

Đây chính là Dư Thành a! Đạo diễn lớn tương lai - Dư Thành a!

Cậu phải đối đãi với anh ta thật tốt!

Lâm Lạc Thanh nghĩ đến đây, liền lại nghĩ tới một vài chuyện khác, không khỏi lần nữa nhìn về phía Dư Già Hựu.

Cái tên Dư Thành này là Lâm Lạc Thanh biết được từ miệng nam chủ trong sách. Lần đó nữ chủ lén lút bỏ vé xem phim vào túi xách của Lâm Phi, hy vọng Lâm Phi có thể đến dự buổi hẹn của cô ấy. Nhưng mà cao lãnh như Lâm Phi, cũng không đến rạp chiếu phim tìm cô ấy. Nữ chủ một mình xem xong cả một suất phim, khóc hoa lê đẫm mưa.

Sau đó cô ấy ra khỏi phòng chiếu phim, ở chỗ poster lối vào rạp chiếu phim gặp được nam chủ. Nam chủ biết cô ấy thích Thi Chính, có tâm muốn dỗ cô ấy, cho nên mua vé, cùng cô ấy cùng nhau xem lại suất phim của Thi Chính đó.

Chờ xem xong phim, hai người trò chuyện, nữ chủ hỏi cậu ta thích minh tinh nào, nam chủ lúc này mới nói cậu ta thích Dư Thành.

Lúc đó Dư Thành đã là đạo diễn nổi tiếng.

Kinh nghiệm của anh ta rất là truyền kỳ, hơn nữa người lớn lên đẹp trai, vẫn luôn có rất nhiều fans. Nữ chủ đương nhiên biết anh ta, chỉ là không ngờ nam chủ cũng là fans của anh ta.

Bất quá khác với đại bộ phận nữ sinh thích vẻ ngoài và cúp của Dư Thành, nam chủ thích là tài hoa và sự nghiêm túc của anh ta.

Dư Thành xuất đạo bằng phim nghệ thuật. Khi đó anh ta lặng lẽ vô danh, không ai coi trọng anh ta, cũng không ai muốn đầu tư cho anh ta, càng không có người muốn diễn vai nam chủ của anh ta. Dư Thành từng có lúc từ bỏ, muốn rời khỏi giới điện ảnh, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, ôm tâm thái từ biệt, nghĩ không ai diễn thì mình tự diễn, không ai đầu tư thì mình tự đầu tư, khó khăn hoàn thành bộ phim từ biệt của mình《Quy Ngọc》.

Ý định ban đầu của anh ta là quay xong bộ phim này liền rút khỏi giới, nhưng nào ngờ chính là bộ phim từ biệt này, làm anh ta nháy mắt bạo hồng, mở ra sự nghiệp đạo diễn huy hoàng và rực rỡ của anh ta.

《Quy Ngọc》là phim nghệ thuật. Dư Thành theo quy trình bình thường gửi nó đăng ký tham dự các giải thưởng liên hoan phim nước ngoài, không ngờ nó lại được đề cử, càng không ngờ còn đoạt giải. Hơn nữa anh ta vừa là đạo diễn, vừa là biên kịch, lại là diễn viên chính, dẫn đến tại lễ trao giải cuối cùng, anh ta một mình giành được hai giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất và Đạo diễn tân binh xuất sắc nhất.

Tin tức vừa truyền về, Dư Thành liền nổi như cồn.

Anh ta vốn dĩ trẻ tuổi đẹp trai, lúc này lại là Ảnh đế và Đạo diễn, hai thân phận này thêm vào, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ mê thần tượng đều sôi nổi chuyển sang ủng hộ anh ta, trở thành fans của anh ta. Thậm chí một số đạo diễn cũng ném cành ô liu về phía anh ta, hy vọng anh ta có thể diễn phim của họ.

Nhưng Dư Thành đều từ chối. Bản chất anh ta chỉ muốn làm đạo diễn.《Quy Ngọc》là bất đắc dĩ, anh ta tìm không thấy diễn viên thích hợp, cho nên chỉ có thể tự mình ra mặt. Nhưng hiện tại, anh ta có danh tiếng, có nhà đầu tư nguyện ý đầu tư, có diễn viên tranh nhau đến thử vai, thì anh ta còn diễn cái gì nữa? Đương nhiên là làm đạo diễn thật tốt!

Cho nên anh ta không bao giờ diễn phim của mình nữa.

Dư Thành trẻ tuổi thích phim nghệ thuật và chỉ thừa nhận phim nghệ thuật. Anh ta kiên trì sáng tác điện ảnh cần phải có linh hồn, cho nên sản lượng của anh ta cũng không cao, mỗi hai ba năm mới có một tác phẩm, nhưng chất lượng đều rất tốt, về cơ bản đều có thể giành được giải thưởng trong nước hoặc nước ngoài.

Mãi đến sau này, Dư Thành tuổi tác không ngừng tăng lên, học được cách dịu dàng và bao dung hơn để đối đãi với thế giới này và nghệ thuật điện ảnh. Anh ta không còn chỉ chấp nhận phim nghệ thuật, anh ta bắt đầu nhìn thấy sự nhẹ nhàng của phim thương mại, cảm thấy có thể làm người xem vui vẻ và sung sướng cũng là một loại năng lực. Vì thế anh ta thử đi quay phim thương mại.

Lần đầu tiên quay không được thành công lắm, thậm chí có người nói anh ta đã hết thời.

Nhưng mà lần thứ hai, anh ta liền giành được quán quân phòng vé năm đó, một câu chuyện kể về nhiều tuyến nhân vật tình cờ gặp nhau.

Khi đó anh ta đã không còn trẻ, nhưng tâm thái của anh ta lại vẫn rất trẻ, anh ta vẫn duy trì được tình yêu thuần túy nhất đối với điện ảnh, vẫn đang tìm tòi làm thế nào có thể tốt hơn để điện ảnh của mình làm xúc động lòng người.

Lâm Lạc Thanh khi đọc sách còn khá thích nhân vật Dư Thành này. Cậu là diễn viên, khó tránh khỏi khi nhìn thấy đạo diễn giỏi thì trong lòng sinh ra hướng tới, khao khát mình có thể gặp được, hy vọng mình có thể hợp tác.

Nhưng mà cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, cậu lại thật sự gặp được, hơn nữa sắp hợp tác.

Chỉ là...

Lâm Lạc Thanh nhìn Dư Già Hựu. Trong sách《Quy Ngọc》là sau khi Dư Già Hựu tự mình diễn vai nam chủ mới đoạt giải. Hiện tại đổi thành cậu, điều này có thể hay không ảnh hưởng đến tương lai của Dư Già Hựu, có thể hay không khiếnQuy Ngọc》 không thể đoạt giải?

"Đạo diễn Dư, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?" Lâm Lạc Thanh thăm dò hỏi.

"Cái gì?" Dư Già Hựu khoanh tay dựa vào ghế.

"Anh nhìn nhận thế nào về chuyện đóng phim, tôi là nói, nếu để anh diễn vai chính bộ phim này, có thể hay không tốt hơn?"

Dư Già Hựu:...

"Lời cậu nói là có ý gì?" Dư Già Hựu lập tức ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn cậu: "Chân trước tôi ký hợp đồng, sau lưng cậu đã muốn bội ước à? Cậu nhìn rõ cho tôi, trên hợp đồng này rõ ràng viết cậu cần phải diễn vai nam chính, nếu không cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho tôi đấy!"

"Tôi chỉ là suy nghĩ anh thân là biên kịch, hẳn là sẽ hiểu rõ hơn nhân vật dưới ngòi bút của anh, nói không chừng cũng thích hợp hơn."

Dư Già Hựu không chút suy xét: "Tôi là đạo diễn, đạo diễn là đạo diễn, tôi lại không muốn làm diễn viên. Ngược lại là cậu..."

Dư Già Hựu nhìn cậu, thâm ý: "Làm người phải giữ chữ tín!"

Lâm Lạc Thanh: ......

Lâm Lạc Thanh cứng họng không nói nên lời, cậu đây là không giữ chữ tín sao?

Cậu rõ ràng là sợ ảnh hưởng đến cả đời huy hoàng của Dư Già Hựu a!

Cái này vạn nhất cánh bướm nhỏ của cậu vỗ một cái, Dư Già Hựu vô pháp dựa vào bộ phim này mà bạo hồng, thì cậu lấy cái gì bồi thường Dư Già Hựu, bồi thường giới điện ảnh tương lai?!

Đầu Lâm Lạc Thanh lớn hết cả lên.

Hơn nữa... Biết rõ đối phương diễn bộ phim này là có thể lấy giải Ảnh đế, cậu lại thờ ơ, như người không có chuyện gì. Chuyện này Lâm Lạc Thanh thật sự không làm ra được.

Cho nên mãi cho đến khi ăn cơm xong tan cuộc, Lâm Lạc Thanh vẫn còn đang ưu sầu làm thế nào để trả lại vai diễn nam chính này cho Dư Già Hựu.

Cậu thử chân thành khuyên bảo: "Đạo diễn Dư, tôi cảm thấy nhân vật Hướng Kiên trong phim này cũng không tệ, tôi muốn diễn vai đó."

Dư Già Hựu: "Vậy cậu diễn Hướng Kiên, ai diễn Diệp Ngộ?"

"Tôi cảm thấy anh liền rất thích hợp, Diệp Ngộ diện mạo đẹp trai, anh không phải cũng rất đẹp trai sao?"

Dư Già Hựu: ...... Tuy rằng cậu cảm thấy tôi đẹp trai không thành vấn đề, nhưng điều này cũng không thể che giấu cái tâm lý không muốn diễn vai chính của cậu!

Dư Già Hựu: "Không được, đừng hòng! Cậu đừng có mà nghĩ!"

Lâm Lạc Thanh: ......

Một kế không thành, Lâm Lạc Thanh lại sinh ra một kế khác.

Cậu ngủ một giấc đến trưa hôm sau lại lần nữa gọi điện thoại cho Dư Già Hựu.

"Đạo diễn Dư, tối qua tôi nằm mơ, mơ thấy anh diễn Diệp Ngộ, sau đó bộ phim này của chúng ta đoạt giải!! Anh cầm cả giải Ảnh đế và Đạo diễn! Nháy mắt bạo hồng!"

Dư Già Hựu: ...... Khá tốt, không hổ là mộng.

"Vậy cậu hiện tại tỉnh rồi đi, tỉnh rồi thì đừng có mơ mộng đẹp như vậy nữa."

"Nhưng đây có phải là điềm báo không? Ý nghĩa chỉ cần anh nguyện ý diễn Diệp Ngộ, thì bộ phim này của chúng ta là có thể đoạt hai giải thưởng!"

Dư Già Hựu: ......

"Cho nên anh xem chúng ta bằng không thuận theo ý trời thế nào?"

Dư Già Hựu: "À này, nói là cậu thì là cậu, ý trời chính là cậu."

Lâm Lạc Thanh: ...... Anh.

Ngày thứ ba, Lâm Lạc Thanh tiếp tục ba lần đến mời:

"Đạo diễn Dư, tôi nói thật với anh nha, tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của mình không được, tôi sợ sẽ làm hỏng nhân vật Diệp Ngộ này, ảnh hưởng đến thành tích của anh. Cho nên tôi nguyện ý làm vai phụ, thật sự, tôi không phải không muốn diễn, tôi chỉ là sợ diễn hỏng."

"Cậu tự tin lên." Dư Già Hựu khuyên cậu: "Làm người phải có tự tin. Nếu cậu không tự tin thì mỗi ngày đứng trước gương hô to tôi có thể làm được. Hoặc là cậu cũng đặt cho mình một cái nghệ danh, gọi là Lâm Hành (Hành = làm được), Lâm Lạc Thanh làm được, thế nào?"

Lâm Lạc Thanh: ......

Ngày thứ tư:

Lâm Lạc Thanh: "Không giấu giếm anh, đạo diễn Dư, tôi khai thật, tôi chính là mê tín. Trước khi tôi ký hợp đồng với anh, tôi đã đi xem bói. Ông tiên sinh xem bói nói với tôi, chuyện này còn phải để anh ra tay, tôi nếu nhất quyết tự mình lên, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh sự nghiệp của anh."

"Đạo diễn Dư, nếu lúc đó biên kịch Ninh tìm tôi, tôi không nhận kịch bản này, hoặc là nhận mà không đồng ý, thì anh sẽ làm thế nào? Có phải hay không sẽ tự mình diễn? Nhưng chính vì tôi đã đồng ý, mọi thứ mới thay đổi. Nếu đến lúc đó bộ phim này thật sự đoạt giải, thì chẳng phải tôi đã cướp cúp của anh, tôi sẽ cảm thấy áy náy."

Dư Già Hựu có chút không hiểu ra sao: "Lâm lão sư, phim của tôi còn chưa bắt đầu quay đâu, cậu đã vội vã tiến thẳng đến đoạt giải rồi sao? Cậu cũng quá coi trọng tôi đi, vậy tôi nếu không đoạt giải, tôi có phải cũng nên áy náy một chút không?"

"Anh không thể không đoạt giải! Anh khẳng định có thể đoạt giải! Anh cần thiết phải đoạt giải!"

Bằng không cậu đây không phải là hủy hoại cả đời của Dư Già Hựu sao?!

Dư Già Hựu nằm mơ cũng không nghĩ đến cậu lại là coi trọng mình như vậy!

Tuy là tự tin như anh ta cũng chỉ là hy vọng bộ phim này có nhiều người xem hơn, tốt nhất có thể lọt vào danh sách đề cử điện ảnh nước ngoài hoặc trong nước một chút. Còn về đoạt giải, Dư Già Hựu rất thực tế, không nghĩ đến chuyện đó sẽ xảy ra với mình.

Nhưng hiện tại, Lâm Lạc Thanh đều đã vội vàng tiến thẳng đến chuyện đoạt cúp của anh ta, bắt đầu áy náy, thật đúng là một bước đúng chỗ a!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro