11-15/11/2018


[11/11/2018]

Sắp xuất phát trước nhận rất nhiều diễn xuất, không biết mệt, ngược lại cảm thấy rất phong phú, bận rộn để cho mình không có quá nhiều thời giờ suy nghĩ nàng, cũng nghĩ tích cóp nhiều tiền để lúc cần thiết có thể cho nàng ra một phần lực.

Nàng để cho đem hành trình gửi cho nàng xem, nói là muốn hiểu rõ ta tại nơi tình huống, nhưng trong lòng ta còn ôm một tia chờ đợi nàng sẽ tìm đến ta.

Xuất phát trước một ngày buổi sáng 8 giờ, âm hiệp tụ tập lần này hành trình giáo viên cùng học giả nhóm mở họp. Nhìn đến quen thuộc gương mặt chào hỏi, đại bộ phận đều là tuổi xấp xỉ, rất nhanh kết bạn.

Chăm chú nghe xong hội nghị giữa nói yêu cầu cùng những việc cần chú ý, sớm 10 phút lặng lẽ rời khỏi, chạy đến phòng tập luyện.

Lấy xe đi đến chỗ cần đến, thì nghe thấy xe một tiếng vang nhỏ, đằng sau một chiếc màu trắng việt dã theo đuôi, trực tiếp đụng phải xe ta.

Nghĩ thầm không ổn, lập tức đem xe ngừng lại, xuống xe xem xét. Xe việt dã chủ một bộ dạng vô cùng lãnh đạm, không chút hoang mang xuống xe sau nói không có chuyện lớn gì, chỉ là chạm vào một chút, nhìn không ra cái gì. Ta im lặng nhìn hắn, rõ ràng quát hoa chạm vào móp méo, còn trợn mắt nói dối. Nhìn xe yêu dấu, đau lòng mà nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại báo nguy.

"Cô nương cô nhưng thật ra nói một câu a, đừng vì một việc nhỏ mà báo nguy, cho cô hai trăm đồng xong việc được chưa? Tôi không có thời gian đâu." Hắn thấy ta gọi điện thoại nóng nảy.

"Anh cũng làm trễ nãi thời gian của tôi, chờ cảnh sát đến đây đi!" Cùng người ngang ngược ta nói lời nói là ở lãng phí tinh lực, nhịn xuống thái độ kia không ai bì nổi của hắn, ngồi trở lại trên xe, nhìn thời gian, ta nghĩ một giờ sẽ phải đem sự xử lý tốt. Hắn không có biện pháp, chỉ có thể phát điên ở ngoài xe đi tới đi lui.

Cảnh sát rất nhanh tới đây, xử lý tốt sự tình sau sắp đến thời gian, hôm nay là cùng ban nhạc hợp tác, nếu đến trễ sẽ phi thường không tốt.

Dừng xe xong chạy tới phòng tập luyện ta đến muộn ba phút, khom lưng cùng chỉ huy cùng nhóm nhạc nói xin lỗi, mặc kệ đã xảy ra cái gì, đến trễ chính là đến trễ, không có bất luận lý do gì.

Đem xui xẻo cảm xúc mau chóng tiêu hóa hết, buổi biểu diễn tối nay rất quan trọng. Lúc dương cầm vang lên, ấn mi tâm quán tính nhấc lên, làm tốt chuẩn bị biểu diễn.

Chỉ huy là người vô cùng có kiên nhẫn, hắn không nề này phiền cùng ta câu thông chi tiết, giữa trưa cơm trưa nghỉ ngơi thời gian ta không dám chậm trễ, ở ta phòng nghỉ nhất biến biến đi luyện xướng, buổi chiều còn muốn hợp nhất hai lần. Vội xong sau cầm lấy di động, nhìn đến yen điện báo, là một giờ trước. Quen thuộc suy tính nàng ở thêm quốc thời gian, hiện tại đã mau rạng sáng 12 điểm, lập tức trở về nàng điện thoại.

Chỉ có nghe được giọng nói của nàng mới khiến cho cảm giác mệt mỏi được giảm bớt, ôn nhu của nàng làm ta mê luyến, tưởng tượng dáng vẻ của nàng trên điện thoại.

Lúc trò chuyện vẫn là nhịn không được hỏi nàng có thể tới tìm ta không, khi nàng giọng nói khó xử cùng nghiêm túc trả lời làm ta hoàn toàn không có ảo tưởng, đây cũng là ta nghĩ tới, liền không nên hỏi, được đến đáp án sẽ chỉ làm chính mình càng mất mát, sao không để lại cho chính mình một chút mong đợi?

Tiếng vỗ tay cùng hoa tươi qua với lúc về đến nhà là một loại tương phản mãnh liệt, an tĩnh đến đáng sợ. Trong tủ rượu có lưu một tờ giấy, lão đại bảo ta uống hết chén canh nóng, nhìn mấy chữ viết không ra hồn này, hốc mắt nóng lên, mỉm cười.

Sau khi gửi tin nhắn cho các nàng đến lấy hoa về cắm, thì lần thứ hai mở hành ly đã thu xếp tốt. Sững sờ trong chốc lát, đem đồ mang cho nàng lấy ra.

"Oa! Này hoa không tồi, thật đẹp."

"Tối nay biểu diễn như thế nào?"

"Mệt không? Ngày mai còn phải ngồi máy bay nữa."

Các nàng tới trong nhà trở nên náo nhiệt, cùng các nàng trò chuyện, lão đại thấy ta còn không có uống canh, bất đắc dĩ lắc đầu đi giúp ta làm.

"Ngày mai tớ đưa cậu đi, tối nay tớ ở lại đây ngủ!" Đằng nhi nằm ở trên sô pha duỗi lười eo.

"Mấy cậu đều bận rộn, tự tớ kêu taxi là được rồi." Không đành lòng nàng bồi ta dậy sớm như vậy.

"Đừng giày vò mình, để lão nhị đưa cậu đi. Đúng rồi, cậu có bỏ đồ tớ cho vào không vậy? Nhớ kỹ ra ngoài đó phải mặc ra phong thái của nhân dân trong nước." Văn Văn ngồi xổm xuống kiểm tra va li của ta, Khiết cùng Đằng bị lời của nàng chọc cười.

"Cậu đừng đó xốc lên, cái áo bào hồng của cậu ta còn không dám mặc ra ngoài." Ta ngăn cản nàng, nàng sau khi nghe thấy miệng vểnh lên tới mũi.

"Ha ha! Cùng lắm thì cậu đem làm ga trải giường cũng được." Đằng nhi ôm ôm gối cười nói.

"A! Doãn Hạ Mạt, nếu cậu làm vậy thì tớ liền lấy lại." Văn Văn đứng lên phát điên lắc lắc bả vai ta.

"Vậy chị lấy lại đi!" Ta thực không cho mặt mũi nói.

"Ha ha a ha ha ha......" Các nàng cười rút.

Tính cách của nhị tỷ với Văn Văn không giống nhau, nàng có một mặt rất dịu dàng ít nói, ít khi nói lời quan tậm, chỉ lặng lẽ làm. Lúc nàng cùng ta đơn độc nói chuyện phiếm có thể hài hước có thể đứng đắn, lúc nào cảm thấy nàng là người cái gì cũng hiểu, suy nghĩ rõ ràng, thành thục ổn trọng, cho người cảm giác an toàn như của chị gái.

"Mạt nhi, phàm nhân - phiền nhân. Ai cũng có phiền não của mình, nếu không có phiền não liền không phải phàm nhân. Lần này đi ra ngoài nhất định phải vui vui vẻ vẻ, đừng lo lắng tiểu Bảo, hai cậu vui vẻ thì tụi tớ mới có thể vui vẻ!" Trước khi ngủ, nàng nghiêng người nhẹ ôm ta nói.

"Ân, đã biết, yêu cậu nhị tỷ!" Nghiêng người ôm nàng.

Đêm nay, lòng ta an tâm đi vào giấc ngủ......

[03:36:28]

______________________

Cho nên nói phong cách Hạ Mạt với Bảo Nhi viết văn rất khác nhau, rõ ràng viết ngược lại cũng không quên trêu chọc ghét bỏ người khác một phen, ta lựa chọn tha thứ nàng, không so đo với ba tuổi. Khiết

[15:52:48]

  ______________________  

Tối nay gặp......

[20:42:04]

  ______________________  

Càng văn Hạ Mạt

"Mạt nhi, mau rời giường! Chúng ta ăn chút bữa sáng liền phải xuất phát......" Đằng nhi đánh thức ta.

"A? Mấy giờ rồi? Cậu làm bữa sáng rồi?" Phát ngốc dụi mắt.

"Đừng quá cảm động, phải chăm sóc dạ dày của cậu rồi mới thả cậu ra ngoài." Nàng tiến lên cởi áo ngủ của ta ra, bảo ta nhanh chóng thay quần áo.

"Cảm ơn! Đằng mẹ." Ngẩng đầu hướng nàng ngây ngô cười sau, đầu ghé vào trên bụng của nàng làm nũng.

"Đừng kêu già quá, đáng ghét!" Hai tay của nàng dùng sức xoa loạn tócta, ta tránh thoát cởi quần ngủ đổi thành quần thường.

Nhị tỷ lải nhải hỏi mấy lần có quên mang cái gì không rồi mới đi tới điểm tập hợp. Sáng sớm tình hình giao thông thành phố rất ít xe, khó có được đường thông thoáng, mở cửa sổ xe hít thở không khí ở đây, lúc xe đi qua một con đường, trong lòng ẩn ẩn khó chịu, đó là đi đường đi qua nhà nàng, một ít hình ảnh trước kia hiện lên ở trước mắt, nhớ tới lúc cùng nàng nắm tay nhau đi dạo

"Mau đi tìm tiểu đồng bọn của cậu đi! Tới nơi phải báo cho tụi tớ biết, chú ý đừng ăn bậy." Tới nơi, Đằng nhi giúp ta đem hành lý cầm ra khỏi xe sau đó nhéo nhéo mặt ta, dùng sủng ái miệng lưỡi gia trưởng, ôn nhu cười.

"Ân! Cậu cũng phải lái xe cẩn thận." Ngoan ngoãn gật đầu ôm nàng một chút, cùng nàng phất tay tạm biệt.

Các đoàn viên rất nhiều đều tới, có vài nam sĩ với nữ sinh đeo nhạc cụ. Mỗi lần thấy có người đeo hoặc cầm đàn violon sẽ không tự giác nhìn thêm vài lần, cảm thấy rất soái khí, sẽ nhớ tới nàng, bóng dáng khi nàng học đại học, rất nhiều nam hài nữ hài đều sẽ vì nàng si mê.

"Chào! Cậu chính là Hạ Mạt sao?" Ký tên báo danh sau, bên cạnh đi tới một vị nữ sinh, cao cao vóc dáng, làn da không tính trắng, thuộc dạng khỏe đẹp, ngũ quan tinh xảo, cười rộ ra hàm răng rất trắng, rất đẹp.

"Tớ là Hạ Mạt, xin chào! Cậu tên gì?" Ngượng ngùng cùng nàng chào hỏi.

"Tớ tên Tống Tiểu Ảnh, gọi tớ là Ảnh Tử là được. Đi Luân Đôn mấy ngày này tớ là bạn cùng phòng của cậu, xin chiếu cố nhiều hơn." Nàng cùng ta nắm tay, tính cách hoạt bát rộng rãi.

"Rất hân hạnh được biết cậu, cậu học ở trường nào?" Ta bắt đầu tò mò.

"Đại học X, khoa ca kịch, vừa tới công tác không lâu, nghe nói cậu ở đại học S, chúng ta là cùng khoa nga!"

Rất nhanh, hai người quen thuộc, nàng vô cùng hay nói, làm cho vấn đề bạn cùng phòng trước đó talo lắng đã không còn tồn tại.

Người đều đến đông đủ sau xe buýt dàn nhạc đúng giờ xuất phát đi sân bay, tới xử lý thủ tục hết thảy đều rất thuận lợi, Văn Văn gọi điện thoại tới.

"Ai! Tớ bây giờ đang bị nấc cục, có phải mới sáng sớm cậu nói xấu tớ đúng không?" Nàng lại bắt đầu nàng không đứng đắn.

"Phốc......" Ta bị nàng chọc cười.

"Mẹ ơi! Cháo của tớ!!! Trước không nói." Lời nói còn chưa nói hai câu, cháo của nàng bị trào ra, ném điện thoại xuống đi cứu viện.

Mới vừa buông di động điện thoại lại lần nữa vang lên, cho rằng vẫn là Văn Văn, không có nhìn liền nhận.

"Cháo có khét không?" Ta kẹp điện thoại khom người đi xuống cột dây giày.

"Cái gì?" Âm thanh rất ôn nhu lọt vào tai, má phải cùng cánh tay lỗ chân lông nháy mắt căng ra.

"A lô?" Lập tức nhìn thoáng qua màn hình di động, là nàng gọi tới, tâm tựa hồ mềm sập xuống.

"Ở sân bay sao?"

"Ân! Mới vừa làm tốt thủ tục, chuẩn bị đi đăng ký, cậu đang làm cái gì?" Ngồi thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch.

"Đang nhớ cậu!"

"......" Nàng mau trả lời làm ta ngượng ngùng cúi đầu, hai chân duỗi thẳng, hai chân không tự chủ được mà lẫn nhau qua lại khẽ chạm.

"Đang nghe sao?"

"Đang! Tớ...... Cũng nhớ cậu!" Nhỏ giọng nói.

"Ngoan! Bây giờ tớ đang thu âm, rất nhanh làm tốt."

"Ân! Đừng có về muộn, tớ tới rồi gửi tin nhắn cho cậu."

"Chụp nhiều ảnh, trong phong cảnh phải có cậu!"

"Được!"

[21:40:40]

  ______________________  

"Bạn trai gọi tới sao?" Cắt đứt điện thoại sau, Ảnh Tử lại đây.

"Hả?" Có điểm kinh ngạc nhìn nàng.

"Nhìn vẻ mặt với giọng điệu khi nói chuyện cũng biết là bạn trai cậu." Nàng cười nói.

"......" Ta không trả lời thẳng, chỉ là cười cười, nàng rất thông minh.

Sau khi đăng ký, một mảnh khu vực đều là người chúng ta, bầu không khí rất tốt, nghe bọn họ nói giỡn sẽ không tự giác cười theo, ngoại trừ Ảnh Tử còn có hai vị nữ hài cùng ngồi với chúng ta, các nàng hưng phấn nói chuyện, hỏi ta cái gì ta đáp cái đó, vẫn luôn nghe, dần dần thiếp đi.

Bay hơn mười tiếng thật sự khó chịu, sau khi đáp xuống thì liền đi tới Luân Đôn trước. Mọi người tinh thần đầu thực đủ, ở xe buýt trên chỗ ngồi nhịn không được đứng lên chụp phong cảnh bên ngoài. Nơi này thật sự rất đẹp, kiến trúc đẹp vô cùng, nhưng cũng không có thể làm ta hưng phấn như các nàng.

"Oa! Cô gái này thật xinh đẹp!" Ngồi ta phía sau một vị nữ lão sư chụp phong cảnh khi đột nhiên thò qua tới nhìn di động của ta, lúc này mặt khác hai vị lão sư cũng bát quái nhích lại gần.

"Thật xinh đẹp, là tay đàn violon a, là bạn của em sao?" Một vị khác nữ lão sư nhìn hỏi.

"Là người nhà em." Ta mặt ửng hồng, mới vừa mở điện thoại lên, ảnh chụp của yen, khi xem đến một tấm hình chụp tuyên truyền hội âm nhạc của nàng, bị đánh gãy.

"A! Cô gái này tôi có gặp qua, tôi nghe qua nàng âm nhạc hội, kêu...... Kêu Ngữ...... A...... Đầu óc đột nhiên bị chập, nàng thật sự rất tuyệt, tôi ấn tượng quá khắc sâu, đặc biệt thích cảm giác nàng diễn tấu, giơ tay nhấc chân đều là phạm nhi, thì ra là người nhà em a? Là tỷ tỷ hay là muội muội?" Một nữ lão sư kích động đến hai tay vịn cửa nói.

"...... Tỷ tỷ." Do dự một chút, chột dạ nhỏ giọng trả lời.

"Em với tỷ tỷ em không giống a!" Ngồi ở ta bên cạnh Ảnh Tử cũng cùng nhau xem.

"Ân! Nàng so với ta xinh đẹp nhiều, tớ giống mẹ tớ!" Mẹ! Thực xin lỗi!

"Cảm giác không giống nhau, vậy nàng ở trong nước sao?" Ảnh Tử hỏi.

"Nàng đã sớm xuất ngoại, tôi lần trước là đi nước Mỹ nghe nhạc của nàng, tôi còn lưu có kia trương âm nhạc sẽ tiết mục đơn cùng nàng lý lịch sơ lược đâu." Nữ lão sư nói tiếp, tựa hồ nàng so với ta còn hiểu biết.

Bị người khác khen chính mình người yêu là một chuyện rất kiêu ngạo, nhưng ở ngay lúc này nói lên nàng, sẽ chỉ làm ta càng nhớ nàng, trong lòng càng khó chịu......

[22:39:25]

  ______________________  

Ta là rất nghiêm túc, các ngươi đừng cười......

[23:57:25]

  ______________________  

[12/11/2018]

Muốn an bài như vậy nhiều người vào ở khách sạn là muốn phí không ít thời gian, tất cả mọi người đều đang đợi dẫn đầu phân phát phòng. Tìm được internet cho nàng cùng người nhà cùng với bọn tỷ muội gửi tin tức nói ta an toàn tới.

Đi ra cửa khách sạn, chụp bên ngoài, đáp ứng phải gửi hình qua cho nàng, ấn selfie, hơi hơi mỉm cười rồi ấn nút chụp.

【 Cười thật miễn cưỡng a! 】 nàng thu được sau trả lời tin nhắn.

Ta lại lần nữa chạy ra cửa lớn, làm một tư thế chiến thắng cho nàng.

【 kawaii! Bạn cùng phòng là người thế nào? Ở chung được không? 】 nàng nói ta đáng yêu sau hỏi.

【 Người vô cùng khỏe mạnh sức sống xinh đẹp, dáng người đẹp tốt, đối với tớ cũng rất tốt. 】

【 Vậy rất nguy hiểm, cậu phải ở cùng nàng lâu như vậy, nên làm sao bây giờ? 】

【 Tớ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ (^_^)v】 bị nàng ghen chọc cười, cố ý đùa với nàng, phát ra icon mỉm cười.

【( ̄^ ̄)ゞ không thể nhìn nàng nhiều, từ chối giao lưu ánh mắt. 】 nàng trả lại ta một cái icon ngạo kiều khó chịu.

【 Lòng tớ đều ở chỗ cậu, sao tớ có thể cảm thấy hứng thú người khác được? 】 đứng đắn hồi phục.

【 Bảo tồn tin nhắn này, lấy làm kỷ niệm. 】 nhìn nàng bướng bỉnh hồi phục, tâm tình tùy theo hảo lên.

"Hạ Mạt, lấy được chìa khóa phòng rồi, chúng ta đi lên đi!" Lúc này Ảnh Tử kêu ta.

Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, có địa phương đặc sắc, phòng so với chúng ta tưởng tượng nhỏ hơn một chút, nhưng ất sạch sẽ ấm áp.

"Tớ muốn mua sim điện thoại của địa phương, không biết dưới lầu có bán không?" Đem hành lý phóng hảo cùng Ảnh Tử nói.

"Tớ cũng muốn mua, nếu không chúng ta thu thập một chút sau đó xuống lầu kiếm xem?" Nàng ngay trước mặt ta đem quần áo đều cởi, ta nghiêng người lảng tránh.

Không dám đi xa, lung tung đi dạo một chút sau ở dân bản xứ dưới sự chỉ dẫn, chúng ta rất nhanh mua được, như vậy ta là có thể tùy thời cùng nàng liên hệ.

Tiếp theo tập hợp ăn cơm, dẫn đầu nói ngày mai an bài, thật thỏa mãn. Thời gian dài ngồi trên máy bay không nghỉ ngơi tốt, trạng thái rất kém.

"Sao lại ăn ít như vậy?" Ăn tiệc đứng, mọi người muốn ăn thoạt nhìn rất không tồi, Ảnh Tử thấy ta chỉ lấy mấy cục thịt cùng rau xanh, nhíu mày.

"Bây giờ thứ tớ muốn nhất chính là ngủ, quá mệt!" Bình thường nhìn đến ăn hai mắt phóng kim quang, lúc này một chút muốn ăn đều không có.

"Ân! Vậy ăn xong nhanh chóng trở về tắm rửa ngủ đi." Nàng nói chính là đem cục thịt gà trong dĩa nàng gắp qua cho ta.

Trở lại phòng nhanh chóng tắm rửa sau ngã đầu liền ngủ, giấc ngủ này, ngủ ngon trầm. Làm một cái rất dài mộng, ta thế nhưng mơ thấy Tịnh mẹ, nàng mang giày mới của ta, một đôi màu đỏ đoạt mắt Tiger, ta không riêng không có đau lòng, ngược lại cảm thấy thực vinh hạnh, làm nàng cầm đi xuyên, nhưng nàng lại lạnh nhạt mà cùng ta nói nàng không cần, cũng không cần ta đối nàng quan tâm. Này tiêu cực mộng làm ta hít thở không thông đến tìm không thấy lồira, khó chịu đột nhiên tỉnh dậy.

Mở mắt ra, bốn phía một mảnh đen nhánh, không phản ứng lại đây đây là ở nơi nào. Thanh tỉnh sau nhìn đầu giường ánh huỳnh quang đồng hồ bàn, đã là buổi sáng 7 giờ nhiều, ta ngủ mười hai tiếng đồng hồ, toàn thân là mồ hôi, ngồi dậy nằm dựa vào trên giường.

"Cậu tỉnh?" Ảnh Tử xoay người sau nói.

"Đánh thức cậu, xin lỗi!" Ta lôi kéo chăn.

"Không có, tớ ngủ không quen xa lạ giường, cả đêm đều thực nhẹ ngủ...... Cậu nóimớ." Nàng cũng ngồi dựa vào trên giường.

"A?" Ta bất an nhìn nàng chằm chằm.

"Nghe không rõ cậu nói cái gì, vừa mới bắt đầu cho rằng cậu không thoải mái, kêu cậu không đáp lại, nhưng sau lại mới biết được cậu nói mớ, vẫn luôn khó chịu nỉ non, có phải hay không làm ác mộng?" Nàng cười hỏi.

"Tớ... Cũng không rõ ràng lắm." Mất mặt ném ra nước ngoài đi, cực kỳ ít nói mớ, cố tình ở không quen thuộc người trước mặt như vậy.

"Có thể là cậu quá mệt, 8 giờ rưỡi liền phải tập hợp, chúng ta nên dậy đi?"

"Hảo!"

Trong lúc nàng giật rèm cửa sổ che ánh sáng, ánh mặt trời chiếu rọi vào, chói mắt nhắm hai mắt lại.

Mấy ngày kế tiếp trôi qua rất phong phú cùng bận rộn, cũng cảm giác sâu sắc bên ngoài thế giới là có bao nhiêu lớn, lợi người lợi hại chỗ nào cũng có, nghe đại sư diễn thuyết cùng biểu diễn, sùng bái sát đất, trừ bỏ hâm mộ cùng kính sợ, còn còn có chính là tự nói với mình, phải nỗ lực, tiếp tục học tập.

Tới ngày thứ ba buổi tối, trước chín giờ kết thúc tập luyện. Các lão sư gấp không chờ muốn đi xem cảnh đêm Luân Đôn một chút, Ảnh Tử lôi kéo ta đồng hành.

Chúng ta đi Mắt Luân Đôn, đây là một trong những nơi nên tới ở Luân Đôn. Là thế giới thủ tọa ngắm cảnh vòng quay, ở bên bờ sông Thames làm nổi bật đặc biệt mỹ lệ.

Chúng ta tới đã đã khuya, không thể ngồi trên vòng quay, mọi người tiếc hận nói hôm nào nhất định phải tới, hiện tại chỉ có thể chụp ảnh cùng thưởng thức bốn phía ánh đèn cảnh đẹp.

"Lý Ngữ Yên, tớ muốn ngồi trên vòng quay với cậu!" Mở video lên, quay lại cảnh này, đối với màn hình nhỏ giọng nói. Lúc này một đôi tình lữ ở một bên vui vẻ ôm hôn, rất ước ao, đột nhiên cảm thấy chính mình cô độc bao nhiêu, yêu người nhưng không thể ở bên người......

"Hạ Mạt, chúng ta cùng chụp chung đi?" Ảnh Tử cùng mấy lão sư khác kêu ta.

Đi theo các nàng đi dạo thật lâu mới về khách sạn, ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn.

[02:49:43]

  ______________________  

Được chọn tham gia quan sát âm nhạc sẽ là một chuyện rất vinh hạnh, nhưng đối mặt với những người xuất sắc, áp lực đánh úp lại, lo lắng cho mình hát không tốt, lo lắng sẽ có tì vết.

Ảnh Tử cũng được chọn, giọng của nàng làm người khác kinh diễm, đặc biệt có khuynh hướng cảm giọng nữ trung, không riêng âm sắc tốt, tình cảm biểu đạt đắn đo thật sự đúng chỗ, làm người ta nghe xong vẫn chưa thỏa mãn.

"Cậu ở chỗ này sao? Dẫn đầu kêu chúng ta đi qua." Ngày thứ tư buổi sáng giao lưu thời gian rảnh rỗi, trốn ở phòng tập luyện gửi tin nhắn cho Bảo nhi, Ảnh Tử tìm ta.

"Chuyện gì?" Đi theo nàng.

"Còn không biết, cậu đang nhắn tin với bạn trai à?" Nàng hướng ta cười xấu xa.

"Ân!" Thẹn thùng gật gật đầu.

"Cậu giống như có tâm sự a, không có việc gì đi?" Nàng nhận thấy được tâm tình của ta.

"Không có a!" Ngoài miệng phủ nhận, kỳ thật trong lòng có chút rầu rĩ, mấy ngày nay yen cùng ta không thể nói nói mấy câu, vừa rồi không trò chuyện bao lâu nàng nói muốn tắt máy vội đi thu, yêu thương nàng muộn như vậy còn muốn thức đêm làm việc, nhưng ta biết ta ngăn cản không được nàng, cách nàng xa như vậy, cái gì cũng làm không được.

"Buổi chiều lớp của đại sư sau khi kết thúc hai em còn có tiểu Nam lưu lại cùng cương bạn lão sư hợp nhạc đệm đi, nàng ngày mai pải đi ra ngoài mấy ngày, cho nên xuất phát trước muốn giúp các ngươi đem khúc hợp đối hảo." Dẫn đầu thấy hai ta lại đây mỉm cười, chúng ta gật đầu đáp ứng.

Giữa trưa về khách sạn cơm nước xong làm nghỉ ngơi, mới vừa nằm ở trên giường, Văn Văn gửi tin nhắn cho ta.

【 Doãn Hạ Mạt, tớ với cậu kém ba ngày xuất thế, sao khác nhau lớn như vậy? Tử vi ngày hôm nay thật đúng là thông minh, xui xẻo! 】

【 Sao vậy? 】 Nhếch miệng trả lời.

【 Bị một đống phân chim rớt trúng lông mày, cái này còn chưa đủ, đột nhiên một trận gió yêu ma thổi tới, thổi trúng sợi tóc nhu thuận của tớ dính thẳng vào lông mày, cả người tớ đều đông cứng lại, đứng cứng ngắt ngẩng đầu nhìn cái cây kia một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi muốn leo lên trên liều mạng với con chim đó, liều mạng!!! 】

【 ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha!!! 】 ta nhìn đến nàng viết cười đến cơ bụng đau, không tiếng động mà tránh chui vào trong chăn cười, sợ đánh thức Ảnh Tử.

【 Sau này đánh chết tớ cũng không ngừng xe ở gần mấy cái cây ở ven đường, hại lão nương phải dùng tiền đi gội đầu. Nhìn tử vi, Kim Ngưu hôm nay ra cửa sẽ xúi quẩy, cũng thật linh a! 】

【 Cái này đại biểu cậu dẫm nhằm cứt chó rồi, nhớ đi mua vé số, tớ thêm hai tờ. 】 bị nàng cười chết.

【 Cậu mới vận cứt chó, chòm sao nói song tử hôm nay vận khí sẽ rất tốt, có chuyện tốt. 】

【 Nhưng tớ cũng không có, một ngày siêu bình thường. 】 ta chưa bao giờ tin tử vi viết trên mấy cuốn tạp chí.

【 Một ngày của cậu còn chưa trôi qua hết mà, không nói với cậu nữa, tớ phải đi qua nhà lão đại tìm an ủi, đói bụng. 】

Người sấm gặp chuyện sấm, bị này yêu tinh làm cho ngủ không được, lúc sắp ngủ thì tưởng tượng đến cảnh lúc ấy của nàng thì nhịn không nổi cười khúc khích......

[02:54:39]

  ______________________  

Hạ Mạt ~ cậu đi ra! Ai là người tiếp theo? Văn

[13:00:21]

  ______________________  

Buổi chiều lớp của đại sư khóa rất đặc sắc, 5 giờ rưỡi sau khi kết thúc chúng ta cùng ca sĩ giao lưu, nàng dí dỏm hài hước cùng lời nói sắc bén chuyên nghiệp làm ta nghe không muốn nhanh như vậy kết thúc..

Nhanh chóng ghi vào bút ký, đem nàng lời nói đều dùng bút ghi âm ghi lại.

"Mo, sáng nay cùng em nói em có thể lĩnh ngộ sao? Bây giờ tôi muốn em lại hát một đoạn Stride la vampa." Đột nhiên bị nàng điểm danh lại chỉ đạo ta một lần, tim đập tới rồi cổ họng, đồng thời cũng rất thụ sủng nhược kinh.

Thanh nhạc các lão sư đều đang nghe, từng đôi mắt gần gũi nhìn chằm chằm ta, hai tay đều là mồ hôi. Ảnh Tử làm thủ thế cố gắng lên cho ta, trong đầu đột nhiên nhớ tới yen nói một đoạn lời nói: "Lúc biểu diễn người khác có nhìn chăm chú vào cậu, cậu phải đem một mặt tự tin nhất của cậu cho các nàng thấy, tự tin là nguồn năng lượng cơ bản nhất của cậu.".

Nhắm mắt ba giây sau mở, khúc nhạc dạo nổi lên làm ta không thể nghĩ nhiều, trạng thái muốn lập tức đi ra. Il trovatore của Giuseppe Verdi là một vở opera lãng mạn thứ ba, đây là một trong những đoạn ta rất thích, nhớ tới đạo sư cùng ta nói dùng nội khang đi phát lực, hàm trên bảo trì trạng thái buông lỏng là tốt rồi.

Hát xong được nàng và các lão sư vỗ tay xấu hổ cúi đầu giống như đứa bé. Chỉ đạo thời gian kết thúc ta cùng Ảnh Tử, tiểu Nam còn phải ở lại hợp nhạc đệm. Bụng sớm đã thầm thì kêu, đáp ứng yen phải đúng hạn ăn cơm sớm một chút rồi về khách sạ,n xem ra lại làm không được.

"Rốt cuộc hợp xong rồi, thật đói a, tiệc đứng ở khách sạn phỏng chừng không có gì ăn." Đi ra đại sảnh phòng tập luyện, tiểu Nam mặc áo khoác nói.

"Tớ mang theo rất nhiều mì ăn liền, còn chưa có ăn nữa, hai cậu muốn ăn không?" Ảnh Tử đeo khăn quàng cổ.

"Tớ muốn ăn, thỉnh khen thưởng hai gói! Mấy ngày nay ăn buffet muốn chán rồi." Bây giờ đối với ta mà nói, mì ăn liền chính là mỹ thực hiếm có.

"Ha ha, không thành vấn đề! Tớ mang theo vài loại khẩu vị." Ảnh Tử cười nói.

"Tớ cũng muốn, cậu thật thông minh a, trách không được mang vali lớn như vậy." Tiểu Nam ôm cánh tay nàng, chúng ta nhanh chóng đi về phía trước.

Vào đêm Luân Đôn rất lạnh, ba người cũng dựa vào, cười nói người phương nam không thích ứng rét lạnh như vậy, nhưng đánh chết cũng không muốn mặc quần mùa thu.

"Hạ Mạt, quần áo với mũ của cậu thật là đẹp! Mua ở đâu vậy?" Tiểu Nam đột nhiên hỏi.

"Tớ cũng thích giày của cậu ấy, thật đặc biệt, tớ đi dạo phố sao lại không nhìn thấy qua?" Ảnh Tử cúi đầu đánh giá giày của ta.

"...... Cái này không phải tớ mua." Có chút thẹn thùng suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Đừng nói là bạn trai cậu mua hết nha?" Ảnh Tử kinh ngạc nhìn ta.

"Ân, từ nước ngoài gửi về." Trừ bỏ quần, cái khác đều là yen mua, bao gồm nội y.

"Trời ạ! Hạnh phúc muốn chết, bạn trai tớ căn bản không muốn cùng tớ đi dạo phố, đừng nói là mua cho tớ." Ánh mắt Tiểu Nam hâm mộ nhìn ta.

"Nước ngoài? Hắn thường xuyên đi công tác sao?" Ảnh Tử truy vấn.

"Ân!" Không nói thêm cái gì, chỉ là gật đầu.

[16:12:40]

  ______________________  

Lộ trình hơn mười phút đủ để tay chân đông lạnh thành băng, đi vào sảnh khách sạn ba người thở một hơi cười nói rốt cuộc có máy sưởi.

"Tiểu Nam, nếu không đến phòng của hai đứa mình ăn luôn đi?" Ảnh Tử nói.

"Được a! Một mình ăn mì gói cũng chán, nhiều người nhiều náo nhiệt." Tiểu Nam kẹp bản nhạc dùng sức xoa xoa tay.

"Tớ muốn không cay." Cười cùng Ảnh Tử nói, ba người lại đói lại lạnh, gấp không chờ nổi nhanh chóng đi đến thang máy.

"Hạ Mạt!!!"

Giọng nói không thể quen thuộc hơn được, đầu ong lên một cái, hai chân cứng tại chỗ, đột nhiên có loại ảo giác đáng sợ, cho rằng chính mình thần kinh mẫn cảm, nhưng lại phản xạ có điều kiện khắp nơi nhìn xung quanh, trái tim không hiểu sao như bị cái gì kích thích, kinh hoàng, đập nhanh như bị hoảng sợ.

Nhìn đến nàng kia nháy mắt xuất hiện bóng chồng ở đong đưa, ù tai...... Chỉ nghe thấy đầu ong mà vang lên...... Khó chịu hít một hơi thật sâu. Làm hình ảnh biến trở về rõ ràng thì, nàng cách ta không xa, mặc một cái áo da màu đen, áo thun trắng, bên hông cột một cái áo sơ mi ô vuông màu đỏ, mặc quần jean màu xanh lam cùng một đôi giày Nike màu đỏ, tóc rất dài, hơi xoắn lại tản ra hai bên. Nàng hai tay cắm vào túi quần, sau lưng đeo ba lô, mỉm cười nhìn ta.

Ta hô hấp hoàn toàn giống như ngừng lại, môi cùng hàm răng không nghe sai khiến run rẩy, cảm xúc như lên đỉnh điểm, kinh hỉ, ủy khuất, kích động, toàn bộ đều dâng lên, khó có thể tin một màn này sẽ phát sinh, giống như đang nằm mơ, nàng mỹ lệ soái khí làm trái tim ta kinh hoàng không thôi, thời gian dài không gặp, cảm giác xa lạ cùng quen thuộc thật vi diệu, giống như rung động khi lần đầu tiên gặp nàng.

Không màng tất cả vọt vào trong lòng ngực nàng, nắm chặt áo sau lưng nàng, cảm nhận được nàng rõ ràng độ ấm sau, tất cả tâm tình tại thời khắc này phát tiết, nước mắt tràn mi mà ra, như một đứa trẻ bị ủy khuất, mặc kệ bốn phía xung quanh, chỉ muốn khóc. Có thể cảm nhận được nàng đáp lại, bị nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực, mặt kề sát ta thì, lòng đang rung động.

"Hey! Doãn lão sư không được khóc nhè nha." Nàng ôn nhu ở ta bên tai nói nhỏ.

"Cậu là tên lừa gạt! Tên lừa gạt!!!" Trong miệng tức giận mà nói nàng, nhưng giờ phút này có loại cảm giác hạnh phúc sắp ngất, nghe được giọng nói của nàng, kích động khóc đến lợi hại hơn.

"Đi theo tớ!" Nàng đột nhiên buông ra ta, dùng sức mà nắm chặt tay của ta, kéo ta hướng đại sảnh một bên đi đến.

Lúc này đã quên mất cùng ta cùng nhau trở về bóng dáng cùng tiểu nam......

| Chia sẻ | Singer La Uy 《 ta muốn tìm được ngươi 》http://music.163.com/song/865857702?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )

[20:55:00]

https://youtu.be/p6ThjYPaVEo

  ______________________  

@ ái thấy 1 điểm 2018-11-12 13:52:17

Có ai còn nhớ rõ, Mạt nhi dùng bàn chải đánh răng bằng điện loại nào vậy?

-----------------------------

Oral-B. yen

[22:06:28]

  ______________________  

Một khối cá salmon rất lớn và dày, Khiết kiên nhẫn chiên đến nấu nướng.

Người nào đó mỗi ngày ăn khoai tây xào cũng không ngán, cường điệu nhất định phải thêm hành.

Tới mười ngày, nàng rất dễ nuôi, chỉ cần có khoai tây cùng trứng gà là được. yen

[22:58:03]

  ______________________  

Đều là cú sao? Đừng thức đêm xem văn. yen

[23:00:46]

  ______________________  

Vừa rồi lột trái cây bỏ vào miệng nàng, tay của ta cùng môi nàng như bị điện giật, sợ tới mức nàng kêu một tiếng, tiếp theo lại lần nữa uy tiến miệng nàng, tay không cẩn thận đụng vào cái lưỡi của nàng, vẫn là có tĩnh điện, sợ tới mức nàng chạy về phòng, nói ta quá khủng bố.

Rõ ràng là hai người sinh ra tĩnh điện, vì cái gì nói ta khủng bố? yen

[23:05:31]

  ______________________  

[13/11/2018]

Càng văn yen

Tay nàng rất lạnh, nắm nàng có loại đã lâu cảm giác. Nàng không hé răng ngoan ngoãn đi theo ta phía sau, nghiêng người đau lòng mà nhìn nàng, hướng nàng mỉm cười, nàng cho mắt ngấn lệ thẹn thùng cúi đầu. Giờ phút này ta kích động, vui vẻ, hạnh phúc nhanh tràn đầy, đợi lâu như vậy, rốt cuộc đợi tới ngày hôm nay.

Toilet không có một bóng người, kéo nàng đi vào một phòng. Đóng cửa lại thời khắc đó, hai người kích động mà ôm mặt nhau, dựa đầu vào nhau, thở hổn hển, nháy mắt hai người vui đến phát khóc, cười khóc, khóc cười. Cảm giác như vậy thật sự khó có thể miêu tả, cảm nhận chỉ có chúng ta biết.

Hau ngón cái lau đi nước mắt nàng, nàng không khống chế được mà lần lượt nhỏ giọt xuống, đau lòng ôm nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, không muốn buông tay.

"Xin lỗi! Tớ gạt cậu, bây giờ tớ rất hối hận khi tạo kinh hỉ cho cậu, làm cậu khổ sở như thế. Thật ra lúc cậu nói đi Anh, tớ liền bắt đầu kế hoạch đi tìm cậu, cậu không biết này hai tháng này tớ gian nan tới chừng nào, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, hôm nay rốt cuộc được gặp cậu, tớ thật sự rất vui." Nhẹ giọng ở bên tai nàng nói, nước mắt lại lần nữa kích động chảy xuống.

"Ô ô...... ( nức nở )...... Cậu quá tra tấn người, tớ tại sao lại thích cậu tới như vậy? Thích đến hết thuốc chữa, lúc tớ nhìn thấy cậu tớ cho rằng tớ còn đang nằm mơ, cậu ngày đó ngữ khí khẳng định như vậy làm tớ một chút ảo tưởng cũng không có, cậu đột nhiên xuất hiện, tớ liền choáng loáng, cái này quá kịch tính rồi." Nàng nắm chặt nắm tay đánh nhẹ lưng ta.

"Xin lỗi!" Trái tim bị nàng lời nói đâm đau, đồng thời cũng cảm động, thật sự rất yêu rất yêu nàng, mới vừa nhìn đến nàng kia một khắc tâm hòa tan, ở trong mắt ta, nàng là thiên sứ xinh đẹp nhất.

"......" Nàng buông ra ta, chủ động hôn lên môi ta.

Tuy chỉ là bị nàng nhẹ nhàng đụng vào một chút, nhưng thân thể rùng mình, đã lâu tình yêu, kích thích thần kinh ngủ say......

[00:54:04]

  ______________________  

Mới vừa gặp mặt, cả hai đều rất ngượng ngùng, muốn hôn nàng, nhưng nhịn xuống. Nàng đem ta ôm chặt, giảm bớt cảm xúc của nàng, thân thể nhẹ nhàng nức nở, ta an ủi sau lưng nàng.

"Khóc nhìn xấu xí chết, chờ lát nữa như thế nào đi ra ngoài gặp người?" Nàng đột nhiên nói.

"Ha hả! Một chút cũng không xấu, rất đáng yêu." Cười nói.

"Chỉ có cậu mới có thể nói như vậy, hai mắt của tớ đều khóc sưng lên." Nàng lấy áo khoác của ta lau nước mắt.

"Đều tại tớ, nếu không tớ đem áo sơmi cho cậu trùm mặt đi ra ngoài?"

"Phốc! Mới không cần." Nàng bị ta nói chọc cười.

"Vậy... Cùng tớ ra ngoài ăn cái gì một chút đi? Đợi cậu đã lâu, cái bụng thật đói." Ôm nàng vui vẻ mà nhẹ nhàng loạng choạng.

"Lý tiểu bảo cậu đứa ngốc này, tra tấn tớ cũng tra tấn chính cậu, cậu tới rồi cũng không gọi cho tớ." Nàng buông ta ra nhíu mày nói.

"Cậu còn nói nữa, gửi tin nhắn thì cậu không trả lời, điện thoại cũng không gọi được." Ngón trỏ chọt chọt mũi nàng.

"Sao có thể?" Nàng lập tức mở ba lô nhỏ ra tìm điện thoại, sau khi mở ra, điện thoại hết pin tắt nguồn, nàng áy náy nhìn ta cười hì hì.

"Tha thứ cậu, biết cậu bận, vừa rồi hỏi đoàn hữu của cậu, nói cậu hợp nhạc đệm." Ta đem cửa mở ra nói.

"A! Hai người kia......" Nàng đột nhiên kêu.

"Ân? Cái gì?" Xoay người nghi hoặc nhìn nàng.

"Là hai cô gái hồi nãy đi về với tớ, không xong! Tớ lại quên hai cậu ấy, hơn nữa...... Hơn nữa......" Nàng vẫn như cũ đứng ở trong WC sốt ruột nhìn ta.

"Hơn nữa cái gì?" Duỗi tay cầm tay nàng.

"Hai cậu ấy thấy hai chúng ta kích động rồi ôm nhau như vậy, có thể hay không...... A! Sao tớ lại quên mất hai cậu ấy chứ......" Nàng lo lắng nói.

"......" Ta không nói gì, cười nhìn nàng, thật là đáng yêu.

"Nhìn thấy cậu, cái gì cũng không để ý tới." Nàng thẹn thùng nói, không dám nhìn ta, nắm tay ta đi ra ngoài.

"Tớ thích nghe lời này." Để tay nàng ra sau lưng ta, thân mật ôm nàng.

[01:33:51]

  ______________________  

"Tớ phải lên phòng trước nói không ăn mì với hai cậu ấy, cậu đi với tớ được không? Thuận tiện giới thiệu bạn cùng phòng cho cậu biết, mấy ngày này phải ủy khuất cậu, phòng không lớn, giường cũng nhỏ, còn ba người......" Nàng vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào ta, mỗi lần thật lâu không gặp mặt nàng đều sẽ thẹn thùng như vậy.

"Đêm nay tới phòng tớ ngủ." Hơi dùng sức đem nàng kéo dựa vào trên người.

"Ân? Cậu đặt phòng rồi?" Nàng kinh ngạc nhìn ta.

"Vốn định đặt khách sạn này, nhưng hai ngày này đều đầy phòng, đành phải đặt ở khách sạn bên cạnh, chờ ở hai ngày xong chúng ta trở lại, đều an bài xong. Bây giờ tớ đi với cậu, cậu có thể thu thập vài món quần áo, không mang theo cũng được, đồ của tớ cậu cũng mặc được, cũng mua quần áo cho cậu." Cùng nàng đi đến thang máy một hơi nói.

"......" Nàng ngơ ngác mà nhìn ta khẽ nhếch miệng.

"Làm sao vậy?" Cười hỏi nàng.

"Tớ liền nghĩ hành lý của cậu đâu rồi, cho rằng cậu chỉ mang ba lô tới, tớ còn tưởng cậu có thể mặc quần áo của tớ đây, không nghĩ tới cậu đều an bài tốt, thật kinh hỉ." Nàng ngượng ngùng cười, chờ thang máy, hai mắt nhìn chằm chằm vào giày, tay không tự giác mà cùng tay ta đong đưa, lại lần nữa dựa vào phía sau, hai tay nhẹ ôm nàng eo, nàng thuận theo chủ động mà dựa vào trong lòng ta, ngửi mùi hương cơ thể nàng, có loại dục vọng mãnh liệt, muốn có được nàng.

[02:14:08]

  ______________________  

Các vị chào buổi sáng, ở đây là 8 giờ nhiều......

[12:15:04]

  ______________________  

Mỗi lần viết đến đoạn phấn khích các ngươi liền tưởng tượng đủ kiểu, còn biên kịch đủ loại, liền tình tiết đều giúp chúng ta nghĩ xong rồi......

Cái này làm cho chúng ta sao mà chịu nổi......

[12:27:24]

  ______________________  

Chúng ta muốn một hơi viết xong, nhưng mà thời gian lại không đủ, các ngươi hỏi thời gian có thể đi chậm một chút hay không......

[12:47:07]

  ______________________  

Ta chịu không nổi Lý tiểu bảo mặc luôn hợp ý ta, nàng hiện tại cùng lão đại ở trước mặt ta lắc lư, hai tiểu yêu tinh quá đẹp, các nàng muốn đi xem triển lãm tranh, mà ta phải lên lớp, trong lòng không cân bằng,

[12:52:14]

  ______________________  

Nơi này bằng hữu rất kinh ngạc tại sao chúng ta lại đun nước uống, nước của bọn họ uống là nước suối, có thể trực tiếp dùng để uống......

Ta liền ngốc......

[13:12:17]

  ______________________  

Càng văn yen

Có mong đợi ngày trong, thời gian trôi qua rất phong phú. Studio mới tiến triển tuy nhấp nhô, nhưng rơi vào hoàn cảnh tốt. Lúc ký đơn hợp tác đầu tiên thì mọi người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ ôm nhau, loại này được đến không dễ vui sướng khó có thể biểu đạt. Studio mới hậu hoa viên lần đầu tiên tổ chức liên hoan nướng BBQ, chúc mừng chúng ta thành công.

Lúc chạng vạng, các bằng hữu sôi nổi có mặt, không khí náo nhiệt khiến cho mùa đông rét lạnh trở nên ấm áp. Nhìn một đạo màu sáng trên chân trời, trong lòng sung sướng, nhớ nàng, khát khao sắp muốn phát sinh chút cái gì, khớp hàm không tự giác cắn chặt, tâm một trận ngọt mà chua rung động.

"Ở góc ngẩn người làm gì? Tất cả mọi người đều chờ em cùng nhau khai champagne." Mẫn tỷ đi tới, đưa cho ta một ly nước chanh.

"Cảm ơn! Chúng ta đi qua đi!" Tiếp nhận nước chanh nói.

"Không nóng nảy, các nàng đi chuẩn bị thức ăn trước." Nàng tới gần ta, ánh mắt ý bảo chúng ta có thể tâm sự.

"Lần này tiếp đơn lớn như vậy, có áp lực không?" Mỉm cười nhìn nàng.

"Không áp lực là giả, nhưng càng có rất nhiều động lực, làm tốt cái này, có thể nói chúng ta bước ra một bước dài, cho nên, chị hiện tại có loại gấp không chờ nổi bốc đồng." Nàng cùng ta cũng đứng chung một chỗ, nhìn phía trước, trên mặt tràn ngập tự tin.

"Cảm ơn chị! Ở trên người của chị em học rất nhiều, có chị cùng cái này đoàn đội, là may mắn của em." Đây là nhận thức nàng lâu như vậy tới nay lần đầu tiên nói như vậy.

"Giống nhau, chị cũng muốn cảm ơn em! Giữa chúng ta rất nhiều ăn ý là không cần lời nói, lẫn nhau hiểu là tốt rồi. Đúng rồi, em vị kia hậu thiên có phải hay không liền phải đi Anh quốc?" Cuối cùng một câu nàng đột nhiên nghiêng người cười hỏi ta.

"Ân!" Kinh ngạc nàng nhớ rõ như vậy rõ ràng, khoảng thời gian trước cùng nàng nói một chút.

"Em đã lâu không nghỉ, cũng nên nghỉ ngơi một chút, vé máy bay để Vivi giúp em đặt đi, phí dụng từ công ty bỏ ra." Nàng trực tiếp sáng tỏ.

"Này sao được? Đây là việc tư của em, không thể vận dụng kinh phí công ty." Nàng tri kỷ làm ta rất cảm động, nhưng không muốn nàng vì ta làm như vậy.

"Đây là cho phần thưởng của em, em đừng nghĩ nhiều!" Nàng cánh tay dựa lại đây khẽ chạm ta.

"Khen thưởng đối xử bình đẳng đến lúc đó lại cùng nhau phát đi, tự em đặt vé máy bay là được rồi, cảm ơn!" Cười chạm vào ly nàng.

"Được rồi, nói không lại em. Vừa rồi có phải hay không lại nhớ em ấy? Hai ngày này thấy em mất hồn mất vía, ngày càng gần, lòng em liền càng không ở nơi này, chị dứt khoát thả em bay, có đoàn đội ở đây, em đi hơn một tuần hẳn là không thành vấn đề." Nàng sáng sớm thấy rõ ta tâm tư.

"Khoảng cách lần trước gặp mặt, tụi em thật sự rất dài trong lúc không gặp, trong lòng rất chờ mong, cũng rất khẩn trương. Không sợ chị chê cười, em hiện tại nhớ cậu ấy, tim đập là nhanh hơn, muốn nhanh chóng có thể nhìn thấy nàng nhưng lại sợ hãi nhìn thấy nàng."

"Tại sao?" Nàng đối mặt ta hỏi.

"Sợ hãi nhìn thấy nàng sau, khả năng lần này tâm liền sẽ không kiên định như vậy, sẽ không màng tất cả, từ bỏ nơi này, cùng nàng ở bên nhau." Không chút nào che dấu cùng nàng nói trong lòng lời nói.

"Không được! Em hiện tại phải đáp ứng chị, tâm phải tàn nhẫn một chút, không thể bỏ dở nửa chừng." Nàng dùng sức mà đè bả vai ta, ánh mắt mang theo bá đạo.

"......" Không biết trả lời như thế nào, hướng nàng hơi hơi mỉm cười.

"Em là không yêu thích nói, rất nhiều thời điểm cùng ta chị chuyện sẽ không tự giác nói tới em ấy, chỉ có nói tới em ấy biểu tình trên mặt em mới lộ ra vui vẻ, mấy năm nay chị có thể cảm thụ em yêu em ấy sâu đậm đến chừng nào, làm cho chị có khi rất hâm mộ em ấy, thậm chí còn có một chút đố kỵ. Nhưng cũng không nóng nảy này nhất thời, bốn năm đều đi qua, lại chờ hai năm, thời cơ sẽ càng tốt, đối hai bên gia trưởng cũng càng có sức thuyết phục, không phải sao?" Nàng nói lời nói này mang theo cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc.

"Ân! Chị nói rất đúng, yên tâm đi! Lần này đi, em nhất định sẽ trở về, sẽ không vứt bỏ mọi người." Mang theo bướng bỉnh thức ngữ khí ôm cánh tay nàng cười nói.

"Hảo, chúng ta mau đi qua đi!"

"Hảo!"

[22:11:55]

  ______________________  

Tụ xong cơm về nhà, đã khuya, cẩn thận đi vào. Đổi giày xong thì đi phòng bếp tìm nước uống, miệng rất khô.

Lúc này mới nhớ tới tin nhắn tối nay mẹ gửi cho ta, bảo ta về nhà đem đường phèn tuyết lê uống rồi mới ngủ.

Nhìn hầm trong nồi đồ ngọt, khóe miệng nhếch lên, người nhà quan tâm, lại vất vả, về đến nhà, trong lòng ấm áp.

Uống xong lên lầu chuẩn bị tắm rửa, một cái vật thể màu trắng bước tới dọa ta lên tiếng âm, lùi lại vài bước.

"Là chị! Em la gì?" Ngữ mộng duỗi tay triều ta đi tới.

"Em bị chị hù chết, chị hơn nửa đêm xuất hiện ở chỗ này còn đắp mặt nạ, chị nói em la gì?" Tâm mau rút ra, thở hổn hển nhìn nàng.

"Ha ha! Hư! Đừng làm ồn đến ba mẹ, vào nhà trước." Nàng ấn hai vai ta, đem ta đẩy tiến vào phòng.

"Chị như thế nào đã trở lại? Cũng không gửi tin nhắn cho em." Bỏ túi rồi ngồi xuống.

"Nhớ em a, anh rể em đi công tác, chị liền dứt khoát về nhà." Nàng bồi ta ngồi xuống, tay tiếp tục chỉnh mặt nạ.

"Vậy chị tối nay là muốn cùng em ngủ hay là về phòng mình?" Cởi áo khoác sau hỏi nàng.

"Nếu em muốn chị cùng ngủ chị liền cố mà ở lại." Nàng thập phần ngạo kiều ánh mắt nhìn ta.

"Em không cưỡng ép chị, chính chị ngủ đi!" Ta nén cười đứng dậy đi lấy áo khoác treo xong.

"Em người này thật không tình thú, so với chị còn kiêu ngạo, Hạ Mạt như thế nào sẽ thích được em?" Nàng cuối cùng một câu kích thích ta.

"Có lẽ...... Cậu ấy liền thích em kiêu ngạo." Xoay người, thực không rụt rè trả lời nàng.

"Chịu không nổi! Em có phải hay không tính toán đi Anh tìm em ấy?" Nàng trợn trắng mắt, tiếp theo nói đề tài chính.

"Chị biết em sẽ đi tìm cậu ấy." Đi đến nàng trước mặt, đôi tay ôm nàng cổ cười nói.

"Ân, chị còn biết em lại sẽ giống lần trước về nước như vậy, lặng yên không một tiếng động chế tạo kinh hỉ, chòm sao Thiên Bình nữ nhân thật sẽ trêu chọc." Nàng bắt lấy ta đôi tay, ngẩng đầu nhìn ta.

"Chán ghét!" Bị nàng liếc mắt một cái nhìn thấu, thẹn thùng mà buông tay không dám đối diện nàng.

"Chị nói với mẹ, mẹ kinh ngạc, còn không dám tin tưởng hỏi chị hai lần Hạ Mạt có phải hay không thật sự đi Anh quốc học tập."

"Lý Ngữ Mộng, chị như thế nào lại miệng rộng nói trước với mẹ? Em còn không có nghĩ như thế nào cùng em ấy nói đi." Bị nàng tức chết, đem nàng ấn ngã vào trên sô pha.

"Này có cái gì a? Mẹ còn đồng ý em đi đâu." Nàng nằm ngã vào trên sô pha, hai tay bị ta nắm lại.

"Thật sự?" Ta ngồi ở trên người nàng cúi người kinh hỉ nhìn nàng.

"Ân! Cho nên chị có chút hưng phấn phải chờ em trở về cùng em nói chuyện này." Nàng đắp mặt nạ cứng đờ nói.

"......" Ta vui vẻ hướng tới nàng cười, trong lòng đặc biệt vui vẻ, không biết muốn nói gì.

"Chán ghét! Mặt nạ của chị bị hỏng, a!" Nàng nhìn ta cười, nàng cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Đến lúc đó đền chị mấy hộp." Ta buông ra tay nàng ngồi thẳng.

"Không đắp, không bằng em đắp đi, thủy phân còn vẫn còn đủ a." Nàng nhấc lên mặt nạ đưa cho ta.

"Không cần!" Ta đứng dậy cự tuyệt.

"Em quay lại!" Nàng kéo ta, thân thể mất thăng bằng ngã xuống trên ghế sofa.

Hai người bắt đầu chơi đùa đối kháng, đã lâu không cùng tỷ tỷ như vậy, vui vẻ cười.

[22:12:44]

  ______________________  

[14/11/2018]

Chúng ta tối nay ra ngoài đi dạo, không có văn ha, làm gì đó, hì hì......

[00:07:59]

  ______________________  

Chào buổi sáng mọi người! Ở trong lâu viết văn bây giờ mới rãnh dọn đến bộ lạc, ngượng ngùng, còn có phiên ngoại cùng hình ảnh đến lúc đó sẽ tiếp tục dời tới.

Rất nhiều lâu hữu không biết gần đây ở trong lâu cập nhập, nếu muốn xem cập nhập, có thể vào trong lâu, bộ lạc vẫn là sẽ phóng văn cùng phiên ngoại, nhưng một ít toái toái niệm khả năng không thể đúng lúc phóng lên. Bởi vì bộ lạc uống trà thời gian quá dài, phát một cái tin ra phải đợi thật lâu, trả lời các lâu hữu cũng phải chờ đợi rất lâu, sử dụng lâu cũng không được tiện, cho các ngươi phải chạy hai bên thực sự xin lỗi.

Cảm ơn các ngươi ủng hộ......(^_^)v

[14:38:04]

  ______________________  

Các ngươi ngủ trước ngủ, chúng ta đang thử rượu, buổi tối trở về nhìn xem có thời gian viết văn không......

[23:12:35]

  ______________________  

[15/11/2018]

Sáng sớm tốt lành các bằng hữu. Khiết

[14:00:19]

Phiên ngoại Khiết

Ngày hôm qua ba người đi ra ngoài, tốn không ít tiền gọi xe, tối hôm qua khi trở về ta đại khái là đưa sai địa chỉ, tài xế cơ hồ vòng nửa cái thành phố.

Tới khuya mới về đến nhà, có điều rất vui vẻ, mấy ngày nay chúng ta nơi nơi đi dạo, không mang phiên dịch. Ở đây rất thú vị, sẽ phát hiện rất nhiều đồ vật thú vị, rượu vang đỏ rất rẻ cũng uống rất ngon, hương vị mật ong rất đặc biệt, nơi nơi đều là gallery, sẽ sẽ thấy rất nhiều tranh sơn dầu, đẹp vô cùng. Nơi này vũ đạo âm nhạc cũng là nhất, vô cùng tuyệt vời.

Cơ hồ mỗi ngày buổi tối chúng ta đều có thể nhìn thấy pháo hoa tuyệt đẹp, nở rộ ngay trước mắt chúng ta, đặc biệt mộng ảo. Ban công của chúng ta có thể thấy phong cảnh cả thành phố núi, nơi này là Bất Dạ Thành, ánh đèn lộng lẫy, thành phố này ban ngày giống có lão giả lịch lãm, buổi tối lại như là tràn ngập sức sống như người trẻ tuổi.

Nhịp điệu chậm hưởng thụ mọi thứ ở đây, mọi người lễ phép thân thiện nhiệt tình, thật vui vẻ có thể đi tới đây.

[14:14:25]

  ______________________  

Nơi này ngoại trừ chân giò hun khói, pho mát cùng hoa quả ăn ngon vô cùng, bên ngoài thật sự ăn không quen, đành phải tự mình làm. Tiểu bảo hợp với bé ngoan rất thích ăn cánh gà, đi siêu thị mua một hộp, hỏi hai nàng ăn bao nhiêu, đều giống như mấy đứa trẻ bị đói bụng cùng nói ăn nguyên hộp.

Làm hai phần, toàn bộ đều ăn sạch. Khiết

[14:37:14]

  ______________________  

Ở đây rất nhiều con đường đều sẽ có lưu động nước nước suối nước vòi, ta với Bảo Nhi thử một chút, rất ngọt. Hạ Mạt như phá sản, nàng lấy cái bình giữ nhiệt đựng nước, sau đó đem khăn giấy chấm ướt, chùi giày, chùi chùi giày, chùi chùi chùi giày.

Chùi xong nàng mặc kệ người bên ngoài, ngồi xổm xuống chùi cho ta với Bảo nhi, một người dân bản xứ đi qua thấy một màn như vậy, kinh ngạc đến ngây người hướng nàng giơ ngón tay cái lên nói câu: "Good Girl!"

Chúng ta còn có thể nói cái gì? Tha thứ nàng lãng phí tài nguyên nước. Khiết

[14:45:26]

  ______________________  

Chúng ta ngồi xe điện ngầm sẽ bị nhìn như "quái vật", từng cặp mắt tò mò cứ như vậy không kiêng nể gì nhìn chằm chằm chúng ta xem, cảm giác cả người không thoải mái, không dám ngẩng đầu, vừa nhấc đầu liền khẳng định sẽ chống lại mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm. Sau khi xuống xe thì bị vài cô gái trẻ nhiệt tình hỏi có thể chụp ảnh cùng không, sau đó lúc ngồi xe cáp cũng gặp tình huống dạng, bọn họ sẽ thích hỏi chúng ta có thích quốc gia này không, ấn tượng với quốc gia của bọn họ là gì, chúng ta đều sẽ cho đánh giá cao. Nam nhân đều rất lịch sự, sẽ chủ động nhường chỗ ngồi cho phụ nữ, ra vào thang máy cũng sẽ nhường cho phụ nữ ra vào trước, ở trên phố đi dạo, mở ba lô ra không cẩn thận bị rớt đồ cũng lập tức có người nhanh chóng nhặt lên giúp. Rất nhiều lần đều sẽ bị hỏi chúng ta có phải là học sinh không, hai người bọn họ coi như xong, hỏi ta cũng là không phải, ta cái kia nội tâm hoa nộ phóng, đều là mấy bà mẹ có con nhỏ vài tuổi, bị người ra nghĩ vậy, có lý do gì màkhông vui? Nháy mắt cảm giác trẻ đi rất nhiều tuổi, về tới những năm tháng học sinh.

Bất quá nơi này cũng có cái không tốt, bọn họ giao thông phi thường hỗn loạn, xe có hơi dơ, cơ sở phương tiện cùng quốc nội là không cách nào sánh được, nhưng nhân văn phong tình cùng với kiến trúc vô cùng tuyệt vời, chậm rãi đi, chậm rãi phát hiện, ngươi sẽ yêu nơi này.

Đi rất nhiều quốc gia, cảm thấy Trung Quốc hiện tại là càng ngày càng cường đại cùng tiên tiến, vì tổ quốc của mình mà ngạo kiều một phen, rất tự hào. Khiết

[15:01:17]

  ______________________  

Len lén like cho các ngươi, điện thoại của ta không thể trực tiếp trả lời. Khiết

[15:13:32]

  ______________________  

Tối hôm qua đi tới trang trại rượu bằng hữu giới thiệu, xuống đến hầm, Hạ Mạt thấy không người, hưng phấn mà chạy tới chạy lui, cùng chúng ta nói cái này nàng muốn cái kia nàng cũng muốn, Bảo Nhi đều đi theo nàng, để nàng tùy ý chọn.

Lúc nàng đang ở trạng thái kích động thì có hai người phụ trạch trang trại rượu cùng chúng ta chào hỏi, nàng lập tức thu hồi hoạt bát, trở nên rụt rè cùng thục nữ, ta nhịn không được để tay sau gáy nàng nhéo một cái.

"Trời! Cậu thử nhiều như vậy, có thể chịu được sao? Chúng ta còn chưa có ăn cơm chiều đâu?" Trên mặt bàn đã thả sáu khoản rượu vang đỏ, ta nhìn nàng.

"Không có việc gì, cho cậu ấy thử mỗi ly một ít. Bảo bối, chỉ thử một chút, đừng uống nhiều được không?" Sau khi Bảo Nhi cười cùng ta sau nói xong thì lại nói Hạ Mạt, ánh mắt ôn nhu đó quả thật, hảo sủng nàng, Bảo Nhi thấy nàng vui vẻ sẽ vui vẻ theo.

"Được được được!" Hạ Mạt rất ngoan điên cuồng gật đầu.

Thế nhưng, thử uống một lần, xong rồi! Gia hỏa này không dừng miệng được, nàng rất thông minh, trong lúc nói chuyện với chúng ta thì nàng len lén uống thêm mấy lần, sau đó nói là thử chưa ra vị thì lại uống tiếp một ngụm, tính toán của nàng bị ta với Bảo nhi nhìn thấu.

"Được rồi, ngừng lại! Đừng uống." Bảo Nhi đè lại miệng ly.

"Nhưng mà không uống còn dư nhiều như vậy sẽ rất lãng phí a." Hạ Mạt vẻ mặt đáng tiếc.

"Chờ lát nữa chúng ta có thể ăn cơm mở một chai, bây giờ, không thể uống nữa." Bảo Nhi bắt đầu nghiêm túc, Hạ Mạt đành phải nghe lời.

Cơm nước xong trên đường về nhà, nàng một tiếng cũng không dám nói ra, hỏi nàng có phải say rồi không, nàng không chịu thừa nhận, thật ra thì nàng đã hơi say, trở lại chung cư, vừa nằm lên sofa thì liền ngủ. Ta cùng Bảo Nhi hợp lực lại ôm rồi lại nâng nàng dọn lên giường. Ân! Nàng chưa tắm. Khiết

[15:35:38]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro