8-11/02/2019
[08/02/2019]
Đại học thời gian Hạ Mạt
Thứ bảy, tỉnh lại làm ổ trong chăn không muốn dậy, ngủ ở trên giường nàng, nàng lại không ở, đi Hongkong thi đấu.
Không có nàng ở bên, cả một đêm chân lạnh như băng. Tham lam ngửi mùi hương trên gối nàng, có mùi hương của nàng, không tự giác mỉm cười. Từ khi bọn tỷ muội biết quan hệ của chúng ta, chúng ta có thể không cần cố kỵ ở bên nhau.
"Mấy cậu dậy chưa?" Thiên Hi ở trên giường hỏi mọi người.
"Quá lạnh, tớ không muốn dậy, ai lấy cho tớ một ly nước ấm tớ cho hai tệ." Văn Văn nói tiếp.
"Phi!" Toàn thể ghét bỏ.
"Cao muội, tớ cho cậu năm đồng hai tệ, cậu lên hầu hạ ai gia." Đằng nhi cười nói.
"Phi! Một trăm tệ cũng không làm, cái thời tiết mắc toi ở phía nam mấy cậu thật không phải chỗ để người sống, túi nước ấm để khắp người như đắp xi măng cũng không hiệu nghiệm, lạnh đến nỗi xương cốt muốn bầm tím, nhớ lại máy sưởi nhà tớ, aizz! Cũng chỉ có thể nhớ." Văn Văn oán giận.
"Có bản lĩnh cậu đừng tới phía nam a!"
"Nhưng mà, cậu đừng tới phía nam tránh nóng, mùa hè cũng có thể nóng chết cậu." Các nàng bắt đầu sặc thanh.
"Được được được, mấy cậu một đám người từ phía nam chỉ biết ăn hiếp người Đông Bắc lương thiện, tớ nhịn, tớ nhịn là được chứ gì." Văn tử chịu không nổi mồm năm miệng mười, đầu hàng, chúng ta ở trên giường đắc ý cười.
"Bảo hôm nay đã trở về, cũng không biết tình huống ra sao?" Tư Khiết hỏi.
"Mạt nhi, Bảo có gọi cho cậu không?" Đằng nhi hỏi.
"Không có, nàng trước đó nói điện thoại không tiện gọi, trở về sẽ tìm tớ, bất quá sẽ về nhà trước, hành lý quá nhiều." Cầm điện thoại nhìn nhìn. ( khi đó không giống như bây giờ có thể thuận lợi khai thông Hong Kong điện thoại. )
"Vậy cậu muốn đi đón cậu ấy sao?" Thiên Hi hỏi.
"Cậu ấy nói tứ thúc sẽ đi đón, đoàn xe liền ngừng gần nhà cậu ấy, buổi chiều tớ cũng phải đi tập luyện." Bỏ điện thoại xuống, tiếp tục rút vào trong chăn.
"Nha! Gần mười một giờ rồi, chúng ta mà không dậy liền lãng phí nửa ngày." Đằng nhi nhìn thời gian kinh hô.
"Lão nhị, cậu đếm đi, đếm tới mười chúng ta ngồi dậy." Thiên Hi cười nói.
"1, 2, 3, 4..... 10." Đằng nhi phối hợp nàng ấu trĩ, kỳ thật bình thường chúng ta đều làm như vậy.
"Ha ha ha..." Mọi người bắt đầu cười trộm, bởi vì không ai chịu ngồi dậy.
"Tớ liền biết mấy cậu chắc chắn sẽ không ngồi dậy... Tớ cũng không dậy." Đằng nhi nói.
"Hì hì hì hi..." Chúng ta cười rút.
[15:26:38]
_______________________
Có thể làm chúng ta gian nan bò dậy ngoại trừ đã đói bụng, cũng không còn cái nào khác. Đoàn người thật sự đói bụng, mới khó khăn ngồi dậy.
Phía nam cũng sẽ có một thời gian ngắn đặc biệt lạnh, cơm tấm ở nhà ăn rất ngon. Chúng ta mỗi người chọn thịt khác nhau, sau đó vây ở một chỗ trao đổi thịt với nhau.
"Hai cậu hít mũi có thể nhỏ một chút không? Thật sát không khí mà." Văn Văn nói ta cùng Thiên Hi.
"Quá nóng, nước mũi cứ chảy xuống, đại tỷ cũng hít a, sao cậu không nói cậu ấy đi?" Thiên Hi la hét.
"Người ta hít mũi còn êm tai hơn hai cậu, nghệ thuật khí chất." Văn văn dã man nói.
"Ha ha! Cảm ơn!" Tư Khiết đắc ý cười.
"Mạt nhi, chúng ta nghệ thuật khí chất chính là hít ra tiết tấu." Thiên Hi trợn trắng mắt sau cố ý dùng sức hít mũi, còn dồn dập hít ra tiết tấu, cười chết ta, ta cũng làm theo, làm Văn tử khó chịu đi.
"Tớ cũng vậy!" Đằng nhi vào giúp vui.
"Oh my god, này xã hội không khí thật sự là quá rối loạn." Văn tử ngẩng đầu bất đắc dĩ vỗ cái trán của nàng, đặc biệt ghét bỏ lại không có biện pháp nhăn lại mặt, chúng ta co rúm mà cười.
Ăn ồn ào xong đoàn người đều tự tìm phòng đàn luyện tập, buổi chiều hai giờ phải tập luyện, ta còn có một tiếng đồng hồ luyện giọng.
[15:55:27]
_______________________
Biết nàng không nhanh như vậy trở về, nhưng vẫn là nhịn không được luôn nhìn điện thoại, rời đi mới hai ngày, lại cảm giác thật lâu, thật nhớ nàng.
"Muốn nghe tin tức tốt không?" Lúc này văn tử không gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào.
"Cái gì?" Không phản ứng kịp.
"Mới vừa người bên dàn nhạc nói bảo bối nhà cậu cầm được phần thưởng rồi." Nàng đẩy ta ngồi qua đi một chút, đặt mông ngồi xuống ghế đàn.
"Thật sự?... Thật sao? Vậy bọn họ làm sao mà biết được?" Ta cao hứng hỏng rồi, thật kích động, từ ghế ngồi chơi đàn đứng lên.
"Chuyện lớn như vậy, trường học khẳng định là trước tiên biết a, hơn nữa giáo sư của Bảo cũng nói." Nàng ngón trỏ tùy ý nhấn phím đàn.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, ha ha, cậu ấy giỏi quá, thật tốt quá, thật tốt quá...." Ta đã nói năng lộn xộn, không cách nào khống chế cảm xúc đi tới đi lui.
"Rầu cho đức hạnh của cậu, liền biết cậu sẽ như vậy. Nói, cậu ấy về ký túc xá có khao nàng đúng không?" Nàng đứng lên ngăn bờ vai của ta.
"Phải cần chứ, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, tớ mời." Tuy rằng nàng rất cao khỏe, nhưng thử ôm đem nàng bế lên, phí công, quá nặng, hai chân người ta đều không rời khỏi đất.
"Chỉ biết ăn, tớ chỉ không phải cái này, cậu... Là giả ngốc à?" Nàng bắt đầu vẻ mặt nụ cười dâm đãng.
"Cái gì a? Không đâu vào đâu." Ta bị nàng nói ngốc.
"Ai u, chính là buổi tối cái đó đó... Muốn làm thì để lão đại ngủ với tớ, đừng để người già chịu tra tấn." Nàng bắt đầu trêu chọc nhéo cằm ta.
"Lý Mạn Văn, cậu này sắc tinh, không chơi với cậu nữa." Ta bị nàng chỉnh đến mặt đỏ bừng, đẩy ra nàng, muốn dùng lực đem nàng đẩy ra cửa.
"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, cậu đừng e lệ a, ha ha!" Nàng cùng ta đối chọi.
"Cậu đi! Tớ không muốn nói chuyện với cậu." Ta dùng sức đẩy nàng.
"Hoắc hoắc, việc này tớ nói trước với cậu a, cậu nên như thế nào cảm ơn tớ, mấy cậu ấy tớ cũng chưa nói, giữ bí mật." Nàng bắt đầu lộ ra bản tính tiện tiện vẻ mặt.
"Cậu để tớ yên, bye bye!" Thật vất vả đem nàng đẩy ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa, khóa lại, nàng ở ngoài cửa trong suốt pha lê làm mặt quỷ rồi đi.
Dựa vào trên cửa, vui vẻ cười, càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được ở nho nhỏ trong không gian đổi tới đổi lui. Thật chờ mong nàng trở về gọi cho ta, thật muốn tối nay là có thể nhìn thấy nàng, cho dù là len lén qua nhà nàng nhìn nàng một cái.
[16:06:45]
_______________________
Đúng giờ đi tới phòng luyện tập, lần này có một bài sẽ hát đối với sư huynh khoa thanh nhạc.
Mới vừa nhận thức hắn liền mới gặp như đã quen, hắn tính cách hoạt bát rộng rãi, có khi hưng phấn sẽ để tay lên vai người khác, không riêng gì ta, nam nữ sinh khác hắn cũng như vậy, cho nên ta liền không nghĩ nhiều, hơn nữa hắn để tay lên vai, ta sẽ muốn tránh tránh, nhưng có khi trốn không được cũng chỉ có thể rụt người lại.
Ta hâm mộ năng khiếu âm nhạc của hắn, hát phi thường có cảm giác, lúc tập luyện rất nhiều nữ đồng học đi xem hắn, nhưng này đó với ta mà nói một chút đều không quan tâm, cũng không cho là đúng, thậm chí cảm thấy như vậy nam sinh ít tiếp xúc mới tốt. Chỉ là lúc nói chuyện âm nhạc , chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài có thể trò chuyện.
Cuối cùng một lần đến phiên chúng ta tập luyện thì chúng ta từ sau sân khấu bước ra, bởi vì âm thanh rất lớn, hắn sợ ta nghe không được, tới gần ta để tai lên vai cùng ta thương lượng những chuyện phải chú ý khi biểu diễn, ta không nghĩ nhiều, nghiêm túc nghe.
Ở chúng ta hát xong đoạn thứ nhất, nhạc dạo ra tới tình hình lúc ấy sân khấu một bên máy quạt gió hướng gió thổi hướng về phía ta bên này, ta sợi tóc dính ở bên miệng, bị son dưỡng môi dính. Vốn định vén ra, không nghĩ tới hắn giúp ta vén, này một động tác làm ta giật cả mình, ta theo bản năng lùi một bước, xấu hổ cúi đầu cười cười, nhìn hắn thực tự nhiên không có gì, chưa kịp suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ là nghiêm túc nghe nhạc, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.
[16:34:10]
_______________________
Lúc tập luyện dưới sân khấu rất tối, thấy có lác đác người ngồi, nhưng không nghĩ tới là các nàng tới xem ta tập luyện, nghĩ là người khác.
Ngay lúc tập luyện kết thúc cả đội thương lượng thời gian tập luyện lần sau, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của Thiên Hi, xoay người, nhìn kỹ, là các nàng, cho rằng chính mình là ảo giác, nàng thế nhưng ở đây, trái tim bắt đầu đập nhanh, không đi xuống phía sau sân khấu, trực tiếp nhảy xuống sân khấu.
Lúc nhìn thấy trong tỷ muội có nàng, cao hứng hỏng rồi, nhịn không được kích động tiến lên ôm lấy nàng. Ta biết nàng là nhớ ta, nhịn không được trở về tìm ta, trong lòng không phải nói có bao nhiêu kinh hỉ cùng vui vẻ.
Nhưng mà không khí tựa hồ có chút không đúng, nàng rất lạnh lùng, nhìn thấy ta giống như một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, cảm giác thứ nhất của ta chính là, không phải là thi đấu rớt đi? Không có khả năng a, chẳng lẽ Văn tử đưa tin sai sao?
"Đi đi đi, trước đi ra ngoài lại nói, tối nay ăn thịt dê chúc mừng." Thiên Hi đột nhiên đẩy ta đi phía trước đi, ta có chút ngốc.
Chúc mừng? Vậylà đoạt giải a, sao nàng lại lãnh khốc như vậy?
"Hạ Mạt, mấy cậu đi đâu vậy?" Không để ta suy đoán chuyện gì đang xảy ra, sư huynh cùng bạn học của hắn đã đi tới.
"À, bọn tớ bây giờ đi ra ngoài ăn cơm." Lễ phép cười trả lời hắn.
"Đi ăn ở đâu? Có thể đi cùng không?" Hắn đi đến trước mặt ta, tựa hồ là vui đùa hỏi ta, tay để ở trên vai ta.
"Đừng chạm vào cậu ấy! Buông ra cậu tay!" Vào lúc ta đang khó xử, đột nhiên nghe nàng hướng sư huynh tức giận nói.
[16:40:42]
_______________________
"......"Ta kinh ngạc mà cứng ngắc, đây là ta lần đầu thấy nàng tức giận "Hung" nam sinh như vậy ( so Trương Khải lần đó còn tức giận hơn), hơn nữa ánh mắt mang theo giận dữ nhìn.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ, sư huynh không nghĩ tới sẽ phát sinh một màn này, xấu hổ thả tay xuống, ta không dám hô hấp mà nhìn nàng, nàng không hề nhìn ta một cái, nắm tay ta dùng sức kéo ta đi ra ngoài.
"Cậu làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy?" Khẩn trương lại sợ hãi hỏi, tùy ý bị nàng kéo đến góc phòng nhạc, một chậu cây rất lớn che chúng ta lại.
"Từ trên sân khấu đến dưới sân khấu, hắn đụng chạm cậu như vậy, cậu liền một chút tránh né ý thức đều không có? Hay là cậu thích cậu ta làm như vậy với cậu?" Nàng tức giận nói với ta, ném tay ta ra, mặt của nàng đã tức giận đến đỏ bừng, ánh mắt sắc bén làm trong lòng ta rùng cả mình. Cùng nàng khắc khẩu, nàng sẽ không rống giận, cũng sẽ không lớn tiếng ồn ào, nhưng ngữ khí lạnh lùng với ánh mắt có thể giết chết trên người rất nhiều tế bào.
"......" Bị câu cuối cùng của nàng đâm vào, đầu ong một cái, lời này không ngừng lặp lại ở trong đầu, phóng đại, lại phóng đại...
"Cậu nói cái gì?" Rất thất vọng nhìn nàng, sắp khống chế không được cảm xúc mà muốn khóc, đây là nàng lần đầu tiên "Vũ nhục" ta như vậy, trái tim đau đến không dám hô hấp, sợ sẽ té xỉu.
Ta lúc này mới hậu tri hậu giác nàng vừa rồi đối ta lạnh nhạt là bởi vì vị sư huynh kia, nàng ghen tị, hơn nữa lần này là ghen tuông quá độ. Trong lòng là vui vẻ nàng khẩn trương ta và để ý ta, nhưng mà ngữ khí như một con dao sắt bén cùng ánh mắt lạnh lùng thật sự làm ta không tiếp thu được, cùng nàng rùm beng.
"Cậu đừng cố tình gây sự được không? Tớ không đối hắn có một tia ý tưởng, thuần túy vì diễn xuất, cậu mới vừa như vậy làm tớ rất xấu hổ, sau này tớ đối mặt với cậu ấy thế nào?" Ta phát cáu không để ý nói với nàng, ánh mắt của nàng đột nhiên ảm đạm xuống dưới, động tác nhỏ này, ta mềm, ta ý thức được những lời này cũng đâm đến nàng, trong lòng hối hận cùng ảo não, thế nhưng đã nói ra khỏi miệng.
"Ha ha, rất xin lỗi! Làm cậu xấu hổ, tớ không nên như vậy, tớ là gì của cậu?" Nàng đặc biệt thất vọng nhìn ta, bước chân lui ra phía sau, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, ngay sau đó xoay người chạy đi ra ngoài.
"ớ..." Trong lòng bị đâm đến thân thể phát run, nàng không cho ta cơ hội giải thích, ta cứ như vậy nhìn nàng đi.
"Bảo Nhi..." Nghe thấy bọn tỷ muội ở kêu nàng, ta từ góc đi ra.
"Mau đuổi theo a!" Các nàng la hét, Thiên Hi chạy đầu tiên, các nàng chạy theo, ta đứng ở tại chỗ sững sờ mà nhìn các nàng chạy vội bóng dáng.
[17:16:19]
_______________________
Đột nhiên giống bị người đánh một gậy tỉnh táo lại, biết vừa rồi nàng tức giận như vậy đều là vì ta, ta tại sao phải cùng nàng ầm ĩ?
Nhanh chóng chạy đuổi theo nàng, nàng chạy tới cổng trường, chờ ta đuổi theo bọn tỷ muội các nàng ngừng ở giữa đường thở hổn hển cúi người ôm đầu gối.
"Cậu ấy đâu?" Ta sốt ruột hỏi.
"Cậu còn biết đuổi theo nữa à? Bảo lên xe đi rồi." Đằng nhi tức giận đẩy nhẹ cánh tay ta.
"Thảm thảm, chưa từng thấy cậu ấy tức giận tới như vậy, Mạt nhi cậu thảm rồi." Văn Văn sợ hãi nhìn ta.
"Vừa rồi nghe hai cậu cãi nhau, sao cậu lại không hiểu cậu ấy chứ? Cậu ấy cũng là lo lắng cho cậ, mà cậu lại làm cậu ấy tức giận rồi." Tư Khiết nói ta.
"Ai! Cậu ấy quá để ý cậu, thi đấu mệt như vậy lại phải bọn ba chạy về đây trước để gặp câu, cậu nhìn cậu đi, luôn là thiếu gân." Thiên Ji dùng ngón tay chọc trán ta.
"......"Nghe các nàng trách cứ, trong lòng càng thêm áy náy, không thể nói gì, cố gắng gọi điện cho nàng, nhưng nàng không bắt máy, bọn tỷ muội cũng không ngừng gọi.
【 Xin lỗi! Để mấy cậu mất hứng, tớ không có việc gì, tớ muốn về nhà. 】 Lúc Đằng nhi mở tin nhắn của nàng cho chúng ta xem, nước mắt của ta liền khống chế không được chảy xuống.
"Đừng nghĩ nhiều, hai cậu bình tĩnh một chút cũng tốt, chúng ta cũng về đi?" Tư Khiết ôm bả vai ta nói.
Ta khống chế không được ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng khóc, trong lòng rất ảo não, sự tình tại sao lại như vậy???
"Ai u tổ tông, cậu đừng khóc ở trên đường a! Về ký túc xá với tụi tớ đi." Văn Văn kéo ta.
Ta tùy hứng không quan tâm, mặc kệ khóc lóc, các nàng dùng hết sức mới kéo ta lên lề đường.
[18:04:52]
_______________________
"Khóc mệt không?" Qua một hồi lâu, Đằng nhi ngồi xổm bên cạnh ta vuốt lưng ta hỏi.
"Làm sao bây giờ? Cậu ấy sẽ không để ý tớ nữa sao?" Ta sưng mắt nhìn các nàng.
"Làm gì có?" Các nàng ăn ý mà đồng thời la hét, lúc này tâm ta mới thả lỏng một chút.
"Nhưng khẳng định sẽ lạnh nhạt cậu một thời gian, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đã." Văn tử thở dài một hơi vỗ vỗ bả vai ta.
"Bất quá khí thế của Bảo nhi vừa rồi, trấn trụ cả tớ, thật soái! Nếu là B ca nhà tớ có thể đối tớ như vậy tớ sẽ nhiều yêu anh ấy mấy phần." Thiên Hi đột nhiên hoa si nói.
"Thôiđi, phỏng chừng trên đời này cũng chỉ có B ca phản ứng cậu." Văn Văn lại bắt đầu tổn hại nàng, hai người bắt đầu đùa giỡn.
"Tớ cũng vậy, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó cảm thấy cậu ấy quá soái, nữ nhân của mình không cho người khác chạm vào, quá bá đạo. Mạt nhi chỉ số EQ của cậu sao lại thấp như vậy? Người ta đã như vậy mà cũng nhìn không ra sao?" Đằng nhi bắt đầu oán trách ta.
"Loại nào? Tớ không cảm thấy." Ủy mà đứng lên.
"Tớ cũng tò mò, lúc trước Bảo Nhi thích cậu cậu có cảm giác được không?" Thiên Hi hỏi.
"Đương nhiên là có." Ta rất khẳng định trả lời.
"Vậy cũng là trì độn mới chậm rãi phát hiện đi?" Đằng nhi cười nói.
"......"Nghĩ nghĩ, đúng vậy, nàng nói đúng, khi đó thật cho rằng chính mình là yêu đơn thầm.
Chậm trì hoãn, cùng các nàng chậm rãi đi trở về trường, ta cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của các nàng , ở nhà ăn tùy ý ăn một chút, ta một ngụm cũng ăn không vô, điện thoại của nàng tắt máy, lòng ta trong rất sợ.
[19:41:12]
_______________________
Gian nan cô độc một đêm, ở trên giường nàng lăn qua lộn lại, nghĩ chiều hôm nay phát sinh tất cả. Biết chính mình là thiếu gân, nhưng lời của nàng trong đầu ta vẫn luôn vứt đi không được, nàng nói ta như thế nào cũng được, nhưng ta chịu không nổi nàng nhìn ta như vậy.
Đắn đo cầm điện thoại, ở mục tin nhắn viết mấy chữ rồi lại xóa, lại viết rồi lại xóa, vẫn là không gửi đi.
"Sao còn chưa ngủ nữa? Ngủ nhanh đi!" Rạng sáng Tư Khiết tỉnh lại xuống giường đi WC, thấy điện thoại ta sáng liền nói.
Cũng không biết có ngủ hay không, buổi sáng rất sớm liền mở mắt, đờ đẫn nhìn con gấu nàng đặt ở đầu giường.
Có cổ xúc động muốn đi tìm nàng ngay bây giờ, nhưng mà nghĩ tới ngày hôm nay nàng nói mấy lời tổn thương ta, trong lòng liền khó chịu, lại nói cuối tuần người nhà nàng ở ở nhà, chúng ta giận dỗi, nàng không phản ứng ta chẳng phải là rất mất mặt? Phát điên lăn lộn ở trên giường.
"Hạ Mạt cậu có thể yên ổn ngủ được không? Nếu không cậu về giường mình ngủ đi, cả đêm lúc ẩn lúc hiện làm tớ tỉnh nhiều lần rồi." Lúc này nghe thấy Tư Khiết thống khổ rên rỉ, ta lập tức không dám lộn xộn.
[19:48:43]
_______________________
Cả ngày như cái xác không hồn, cái gì cũng không muốn làm, nếu không nằm ở trên giường, nếu không liền đi đến ban công phát ngốc, nhìn nàng có thể hay không đột nhiên xuất hiện ở dưới lầu.
"Cho cậu một viên thuốc ngủ, đỡ phải ở trước mặt tụi tớ bay tới bay lui như u linh." Văn tử ghét bỏ nói.
"Tớ khó chịu." Nhẹ giọng rên rỉ lại nằm trở về trên giường.
"Cậu đã khó chịu chúng tớ cả ngày, cậu xin thương xót, ngủ một giấc đi, đây là một nhắm mắt chuyện này." Nàng thiếu chút nữa cho ta quỳ, các nàng cười.
"Các cậu nói cậu ấy tối nay sẽ về không?" Ta ôm a hùng đi đến trước mặt các nàng.
"Nếu là bình thường, giờ này là đã về rồi." Thiên Hi lấy đồng hồ trên bàn cho ta nhìn, đã là năm giờ chiều.
"Tớ có dự cảm, cậu ấy tối nay sẽ không về." Đằng nhi miệng nhai cam nói với ta.
"Tớ cũng thấy vậy." Tư Khiết đồng ý.
"A!!!" Nghe các nàng vừa nói như vậy, tâm tình càng không tốt, thống khổ ôm a hùng quay về giường.
"Phỏng chừng lúc này tức giận đến quá sức, tớ nghĩ ngày mai cũng sẽ không về trường, phải đợi tới mấy ngày." Văn tử tiếp tục bổ đao.
"Mấy cậu đừng như vậy, ban công của chúng ta không có vòng bảo hộ, vạn nhất cậu ấy luẩn quẩn trong lòng..." Thiên Hi thích ăn đòn nói, các nàng bưng kín miệng không hề nói tiếp.
[19:55:27]
_______________________
Kết quả là đúng, nàng buổi tối thật sự không có trở về, đã qua tám giờ. Muốn gọi cho nàng, nhưng mà lòng tự trọng đáng chết làm chính mình không bỏ xuống được thái độ.
Bọn tỷ muội đều đi phòng đàn, ta một chút đều không muốn luyện đàn luyện giọng. Ở trong phòng yên tĩnh đến mức phát lạnh, càng ngày càng bực bội, đơn giản cầm lấy áo khoác, đi tới trạm xe buýt một chuyến...
Trời rất lạnh, gió thổi đánh mặt làm đau, quên mang khăn quàng cổ, thân thể rụt lạ.
Dọc theo đường đi còn ảo tưởng có thể hay không cứ như vậy gặp nhau?
Suy nghĩ nhiều! Ở nhà ga thượng ngây ngốc mà nhìn kia một chiếc lại một chiếc xe đi ngang qua nhà nàng, mỗi lần đến trạm đầu tiên là chờ mong lại đến mất mát.
Chân không tự giác mà đi đến đối diện nhà ga, không bao lâu đến trạm đường X, không nghĩ nhiều lên xe.
Ban đêm lái xe rất nhanh, có vài trạm tài xế thấy không ai rung chuông cũng không ai chờ xe, trực tiếp qua trạm.
[20:09:13]
_______________________
Sau khi xuống xe liền hướng tới nhà nàng, đi vào cổng tiểu khu, lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, vẫn là không gọi.
"Cô nương, cô tìm ai?" Đứng ở cửa một hồi, bảo vệ cửa ra tới trên dưới quan sát ta.
"Ta... Ta tìm tòa E..." Nhất thời nói lắp.
"Kia ghi tên vào một chút đi!" Hắn đem khách thăm biểu đưa cho ta.
Ta điền xong sau đi vào, tâm tình rất phức tạp, sợ cứ như vậy ở trong tiểu khu gặp phải nàng ba mẹ, cũng sợ nàng ở tiểu khu xuất hiện.
Đi đến nhà nàng dưới lầu, ngẩng đầu lên, thấy nàng phòng đèn sáng lên. Tâm gắt gao mà, cái mũi phiếm toan, hốc mắt nóng lên.
Như vậy cũng khá tốt, tuy nhìn không thấy nàng, nhưng có thể đứng ở nhà nàng dưới lầu nhìn lên cũng cảm thấy mỹ mãn.
Người trong tình yêu có thể làm ra rất nhiều chuyện ngu ngốc, biết rõ rất ngốc, nhưng vẫn là muốn đi làm.
Dừng lại trong chốc lát, xoay người đi đến trạm xe buýt.
"Heo, cậu ở đâu?" Ngồi trên xe không bao lâu, Văn tử điện thoại cho ta.
"ớ... Ở trường học a!" Rải dối.
"Chỗ nào a?" Nàng tiếp tục đề ra nghi vấn.
"Đang cùng bạn học nói chuyện phiếm, chờ lát nữa liền trở về."
"Làm tớ sợ muốn chết, vậy cậu tranh thủ thời gian về đi."
"Ân! Đã biết!"
Sau khi cúp điện thoại ô tô mới bắt đầu báo trạm, thở dài một hơi.
[20:20:31]
_______________________
Trở lại ký túc xá bọn tỷ muội đã tắm rửa xong, mỗi người tiểu nhân thò đầu từ trên giường ló đầu ra nhìn ta.
"Làm sao vậy?" Bị các nàng đáng yêu một màn chọc cười.
"Chờ cậu trở về a, mau đi tắm !" Tư Khiết nói.
"Ân, được!" Nghe lời mở tủ quần áo, lấy xong áo ngủ đi đến phòng tắm.
Nước ấm phun ở trên người khiến thân thể mệt mỏi được giảm bớt, nhưng tâm mỏi mệt giống một viên tảng đá lớn ép ép tới hít thở không thông. Nặn ra sữa tắm hương chanh nàng dùng, mùi hương quen thuộc, thật sự rất nhớ nàng, thật muốn nhận được tin nhắn của nàng, dù cho một chữ cũng tốt.
Tắm rửa xong đi ra các nàng không có giống vui vẻ nói chuyện phiếm như thường ngày, ký túc xá rất an tĩnh, mọi người hai ngày này đều bị chuyện phát sinh ảnh hưởng, mỗi người trong lòng đều lo lắng hai ta.
Nằm xuống giường, khóc lóc khóc lóc liền ngủ rồi......
Ngày hôm sau, tỉnh lại đột nhiên ngồi dậy, nhìn thời gian, 7 giờ, nàng không có về.
"Bảo Nhi còn chưa có về sao?" Văn tử tỉnh lại sau xoa xoa đôi mắt hỏi ta.
"Ân!" Tâm tình suy sụp ngồi ở trên giường.
"Yên tâm đi, có khi cậu ấy đã trực tiếp đi tới lớp rồi." Thiên Hi an ủi.
[20:24:01]
_______________________
8 giờ rưỡi là lớp của Điền giáo sư, lại còn có phải về bài mới, ta không hát tốt, nàng lộ ra vẻ mặt rất bất mãn, ta sợ hãi mà không dám nhìn nàng.
"Hạ Mạt, bài hát này đã phải học thuộc từ tuần trước rồi, sao lại hát tệ như vậy? Đừng hát nữa!" Lúc miễn cưỡng hát đến hát bài, ta đột nhiên não đường ngắn ngừng lại, quên phải hát thế nào. Điền giáo sư tức giận, khép lại khúc phổ dùng sức đặt ở trên đàn dương cầm.
"Xin lỗi! Là em hát không tốt." Ta cúi đầu, trái tim đập thình thịch.
"Em làm sao vậy? Tiết này cứ cảm thấy em thất thần." Nàng ngữ khí đột nhiên mềm xuống dưới, đứng lên kéo cánh tay ta.
"Không có, hai ngày này sinh bệnh." Ta lần đầu tiên nói dối nàng.
"Phát sốt sao? Khó chịu chỗ nào?" Nàng quan tâm hỏi.
"Hạ sốt, chính là tinh thần không tốt lắm." Ngượng ngùng áy náy.
"Như vậy đi, em nhanh về nghỉ ngơi, chiều thứ tư cô sẽ đi qua, đến lúc đó sẽ gửi tin nhắn cho em, em tới đây học." Sau khi nàng ngồi xuống ghế liền nói.
"Tốt, cảm ơn Điền giáo sư." Trong lòng rất cảm động, yên lặng thu thập xong bản nhạc, đi ra phòng đàn.
"Mạt nhi, làm gì cậu chạy nhanh quá vậy?" Sau khi xuống lầu tình cờ gặp Đằng nhi.
"Đi khu dạy học." Không dừng lại, sau khi nói với nàng liền bước nhanh hơn.
[20:41:04]
_______________________
Chạy đến lầu ba đi đến phòng học ngoại, hành lang cạnh cửa sổ len lén nhìn xung quanh, hôm nay là các nàng lớp học ngoại ngữ.
Nhìn quét một lần không phát hiện nàng, lại nhìn quét một lần, thấy bạn học Anh Tử ngồi cạnh nàng lặng lẽ nói với ta cái gì đó? Ta lý giải không được, gửi tin nhắn cho nàng.
【Yen xin nghỉ a, cậu không biết sao? 】 nhận được tin nhắn của nàng, tâm trạng lập tức suy sụp.
【 Cậu ấy có nói lúc nào về trường không? 】 sốt ruột hỏi.
【 không biết, cậu ấy không nói, chỉ bảo tớ giúp cậu ấy xin nghỉ hôm nay. 】 sau khi trả lời nàng hướng ta mỉm cười.
【 cảm ơn! 】 bài trừ tươi cười, cùng nàng phất phất tay rời đi.
Không hề do dự, quyết định đi tìm nàng, nếu nàng ở nhà, thấy ta đi tìm nàng, hẳn là sẽ tha thứ ta đi? Trong lòng là như vậy an ủi chính mình, vậy nhanh hơn bước tiến chạy đi nhà ga.
[20:50:56]
_______________________
Mì tình yêu của người nào đó......
Tiếp tục viết......
[21:20:09]
_______________________
Đoạn đường này tâm tình rất thấp thỏm, tưởng tượng đủ loại cảnh tượng khi nàng nhìn thấy ta sẽ có phản ứng gì.
Hôm nay đi vào tiểu khu trực tiếp đi theo người liền đi vào, tới trước cửa nhà nàng, ngốc đứng trong chốc lát, không có dũng khí gõ cửa.
Thẳng đến cách vách hàng xóm của nàng mua đồ ăn trở về, nghi ngờ nhìn ta, ta mới ấn chuông cửa.
Trái tim đập liên hồi, mẹ nàng có ở nhà hay không? Nếu ở, ta nên nói như thế nào đột nhiên tới tìm nàng? Lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.
Chuông cửa vang lên thật lâu không ai mở cửa, cho rằng nàng đi ra ngoài, thử lại dùng tay nhấn hai cái, thật sự nếu không mở liền xuống lầu núp chờ nàng.
Lúc đang muốn rời đi, cửa đột nhiên mở ra, thân thể cứng đờ hoảng hốt loạn mà lập tức đem tay đút vào túi quần sau, khẩn trương đến nói không nên lời lời nói, nhìn nàng.
"......"Nàng từ kinh ngạc đến ánh mắt nhanh chuyển biến thành lãnh khốc, gương mặt mỹ lệ lại làm người cảm thấy không thể thở nổi, không khí xấu hổ đến đứng cũng không được, đi cũng không được, bởi vì nàng căn bản không có vì ta mở ra cuối cùng một phiến môn, lạnh nhạt mà nhìn ta, ta cúi đầu.
"Người nhà cậu có ở đây không?" Nhỏ giọng hỏi nàng.
"...Có!" Cách hai ba giây nàng mới lạnh lùng mà ứng ta một tiếng.
"Nga... Tớ... Vậy cậu có thể ra ngoài một chút không?" Quả nhiên người nhà nàng có ở nhà, ta càng ngày càng khẩn trương, nhưng vẫn là da mặt dày thử yêu cầu.
"Tớ không muốn đi ra ngoài!" Nàng rất tuyệt tình mà đáp lại ta, cả người cảm giác đều không tốt, gót chân giống không lực giống nhau, trái tim giống bị một phen đao nhọn hung hăng mà đau đớn, chưa từng có cảm giác khó chịu tới như vậy, cũng cũng cho tới bây giờ không có bị nàng đối xử như vậy.
"Được, vậy không quấy rầy!" Đợi tiếp nữa mất sạch tôn nghiêm, không thể để nàng thấy ta không tự chủ mà rơi lệ, lập tức xoay người đi, không chờ thang máy, chạy thằng xuống thang lầu.
Lúc chạy xuống lầu, ức chế không được nức nở, cực kỳ tức giận, rất ủy khuất, ta đến tột cùng sai cái gì? Ta đều như vậy chủ động tới tìm nàng, nàng vì cái gì còn muốn như vậy đối ta? Lý ngữ yên, ta hận ngươi chết đi được!!!
[21:36:35]
_______________________
Nhanh chóng chạy xuống lầu, nhưng mà tầng lầu quá cao, cảm giác chạy thật lâu thật lâu, có một loại xúc động nếu cứ té xuống như vậy là được rồi.
"A!!!" Thật vất vả tới lầu một, lúc muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, đột nhiên bị kéo về sau, tiếp theo bị ôm thật chặt, sợ tới mức ta sợ hãi la lên.
Nhưng rất nhanh cảm giác được là nàng, một khắc được nàng ôm lấy, thở phì phò nức nở, lập tức tất cả ủy khuất đều phóng khích ra hết, muốn tránh thoát nàng, nhưng làm không được, ta bị nàng lạnh nhạt lâu lắm, cái ôm chặt ấm áp này làm ta hoàn toàn không có phẫn nộ cùng thương tâm vừa rồi, ngược lại chính là kích động.
"Trong nhà không có ai..." Nàng rốt cuộc lên tiếng.
"Cậu không có việc gì là tốt rồi, tớ đi." Đáng giận, nàng hư hỏng không thể tả rồi, gạt ta! Tức giận muốn đẩy tay nàng ra.
"Tớ không cho cậu đi!" Nàng cường ngạnh mà ôm ta thật chặt, chỉ một cử động như vậy, lại lần nữa cảm thấy chính mình đặc biệt ủy khuất, tiếp tục nức nở, không mở miệng.
"Chờ lát nữa sẽ có người tới, chúng ta như vậy..." Nàng vẫn luôn ôm chặt ta, chúng ta giằng co, nàng nhỏ giọng nói ở bên tai ta.
"Chúng ta giống đứng như pho tượng trốn như thế nào?" Ta nhíu chặt mày.
Nàng nhịn không được cười hì hì, buông ra ta ngay sau đó đem ta kéo vào thang lầu gian...
[21:56:13]
_______________________
"Ân..." Bị nàng ấn đến phía sau cửa trên tường, bá đạo bị nàng phong bế môi, ưm một tiếng rồi mềm nhũng, đáp lại nàng.
Cho đến khi không còn hô hấp, hai người thở dốc nhìn nhau, khóc lóc phát tiết mà đánh lên vai nàng.
"Xin lỗi! Cậu cứ đánh tớ đi?" Nàng cũng khóc theo.
"Cậu quá đáng ghét, đáng ghét..." Môi lại lần nữa bị nàng hôn.
"Sao vừa rồi cậu lại nhẫn tâm tới như vậy?" Ta nhẹ đẩy nàng ra, tức giận hỏi.
"Lúc cậu xuất hiện ở trước mặt tớ, ta nội tâm mừng như điên mà kích động, nhưng kiêu ngạo chiếm cứ thượng phong, miệng không đúng lòng đối với cậu làm ra chuyện khổ sở, lúc cậu xoay người rời đi tớ liền hối hận, vô cùng hối hận, căm giận chính mình tại sao lại làm như vậy, chạy tới thang máy đuổi theo cậu, may mắn tầng lầu cao, bằng không lại đuổi không kịp cậu." Nàng nâng mặt ta, khóc lóc lại cười.
"Cậu để ý tớ sao?" Ta lau nước mắt trên mặt nàng.
"Không để ý sẽ không mất lí trí mà ghen sao? Sẽ tức giận lâu như vậy sao?" Nàng nghiêm túc nói.
"Thật xin lỗi! Là tớ không để ý cảm nhận của cậu, sau này tớ sẽ không như vậy nữa." Khẽ chạm chạm vào môi nàng.
"Tên con trai kia sau đó có tìm cậu không?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Ân, sáng nay đi phòng đàn học, thấy hắn, hắn hỏi tớ cậu là ai? Sao lại có phản ứng lớn như vậy."
"Cậu nói như thế nào?"
"Tớ lúc đó không nghĩ tới kết quả, không nghĩ nhiều, nói cậu là bạn gái tớ, không biết hắn là truyền đi hay không?" Lo lắng nhìn nàng.
"Xinh đẹp! Hắn phản ứng thế nào?" Nàng kích động mà nói.
"Còn phản ứng gì chứ, sau khi tớ nói thì hắn rất là kinh ngạc, nói xin lỗi tớ, thừa nhận thích tớ, bất quá sẽ không chia rẽ chúng ta."
"Chia rẽ? Ai cho hắn thương cuồng?" Nàng kinh hô.
"Người ta không phải ý đó, cậu đừng kích động." Ta hôn cổ nàng, mấy ngày không tiếp xúc, rất muốn rất muốn nàng.
"Tớ cứ nói đó, liếc mắt một cái nhìn ra là thích cậu, tỷ muội toàn bộ đều có thể nhìn ra, cậu sau này có thể để ý yên tâm một chút không? Phải chú ý nhiều một chút?" Nàng bất đắc dĩ lại tức giận nói.
"......"Ta cười lắc đầu.
"Cậu!!!" Nàng nghẹn lời mà vô lực lại thổ tào.
"Được rồi, tớ nhất định sẽ nhớ kỹ lời nói hôm nay của cậu." Không hề chọc nàng.
"Nếu... Nếu hắn thật đem chuyện của chúng ta truyền ra, cậu sợ không?" Nàng nghiêm túc nhìn ta.
"Có cậu, tớ cái gì đều không sợ!" Dùng sức lắc đầu, nghiêm túc mà nhìn nàng.
"Đồ ngốc!" Nàng vén sợi tóc trên đỉnh đầu ta, cưng chiều cười.
[22:01:40]
_______________________
| Chia sẻ | Singer Thường Thạch Lỗi 《 ta ta 》http://music.163.com/song/444548647?userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
Tối nay càng xong!
[22:02:12]
_______________________
Tối nay xem mới biết được nàng vì ta làm nhiều việc ngốc như vậy, nếu không viết văn, ta không biết nàng đêm đó tới tìm ta.
Thật xin lỗi! Tớ yêu cậu! yen
[22:28:55]
_______________________
Lúc Bảo tức giận, chúng ta sẽ không quấy rầy nàng, để chính nàng an tĩnh, thời gian thỏa đáng lại một tiếng thăm hỏi, không nói nhiều, tất cả mọi người đều hiểu.
Hạ Mạt, cậu thấy cậu ngốc không? Đằng
[22:49:46]
_______________________
Bài hát ta nghe khóc, thanh xuân a, quá nhiều hồi ức tốt đẹp, ngủ ngon! Đằng
[22:53:37]
_______________________
[09/02/2019]
Đi! Ăn cơm xem phim đi......
[11:04:02]
_______________________
Người ngoài hành tinh điên cuồng ^_^......
[14:30:36]
_______________________
Bảo Nhi muốn ăn trứng gà......
Ta mua cho nàng......
Kết quả nàng nhét cho ta ăn......
Cuối cùng lại nói ta ăn nhiều như vậy......
[14:33:29]
_______________________
Ăn thừa hai cái cuối cùng......
Nàng ấu trĩ đặt trước hai mắt nói: "Còn lại hai cái, ta là trứng gà siêu nhân......"
"......"
305461821
[14:35:00]
_______________________
Bắt đầu rồi......
Sao lại chụp tay ta lớn như vậy?
Thật nhiều mỡ......
Ta thích......
Rốt cuộc cũng béo......
[14:43:24]
_______________________
Tối nay bồi người nhà đi xem biểu diễn, ngủ ngon ^_^......
[22:03:15]
_______________________
Đi! Bồi mấy ba mẹ đi ăn ăn vặt......
[09:54:22]
_______________________[10/02/2019]
Hôm nay cả nhà mặc đồ gia đình, chơi rất vui, hì hì......
Chúng ta hiện tại xuất phát đi du ngoạn......
[12:27:26]
_______________________
[11/02/2019]
Chào buổi sáng, hôm nay lên lớp rất sớm......
Các ngươi cũng làm việc sao?
[10:15:52]
_______________________
Gọi xe về nhà, tài xế này còn chạy chậm hơn cả ta, thật sự rất chậm rất chậm, hơn nữa rất bất ổn......
Ta toàn bộ hành trình khẽ nhếch miệng nhìn đường phía trước......
Trời......
Thật sự giống chậm động tác hồi phóng giống nhau......
Khi nào mới có thể về đến nhà?
Đã tắc xe hắn lại dừng lại nhường xe......
Ta nhịn không được nói có thể hay không nhanh lên......
Hắn rất chậm cùng ta nói xe điện là như vậy......
Thật vậy sao? Thật là như vậy sao?
[19:23:26]
_______________________
Chúng ta chờ cậu chờ đến đồ ăn đều lạnh ~ cho nên cậu có thể cảm nhận được ngồi trên xe ngồi chậm phát điên tới cỡ nào không~ Văn
[19:31:16]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro