Chap 201: Làm việc nhà

Thiệu Kỳ Hải vào nửa đêm sau không tài nào chợp mắt, hắn cảm thấy những đứa con của mình không còn là của mình nữa, tâm trạng vô cùng chán nản và tràn đầy phiền muộn.

Từ nay về sau, bọn trẻ có thể nói xấu hắn trước mặt mà hắn thì không thể nghe hiểu! Sau này hắn có nên đi học ngôn ngữ thứ hai không?

Thiệu Đông và những người khác ngủ thiếp đi, chúng không ngờ sẽ gây ra tổn hại lớn như vậy cho Thiệu Kỳ Hải, ban đầu chúng chỉ sợ Thiệu Kỳ Hải giả vờ ngủ và nghe lén kế hoạch, cho nên đã cẩn thận thảo luận bằng ngoại ngữ, mẹ lúc bình thường cũng hay khuyến khích bọn chúng nói mà.

Một ngày ngày phức tạp và quá nhiều sự kiện cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, đám trẻ Thiệu Đông thức dậy, đưa mắt nhìn liền thấy Thiệu Kỳ Hải, lập tức mất hứng, sau đó chào nhau một cách bơ phờ.

Thiệu Kỳ Hải đã bị sốc, lại đến nữa rồi, bọn trẻ lại nói chuyện bằng tiếng nước ngoài.

"Khụ..." Thiệu Kỳ Hải ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý, sau đó nói: "Tiểu Đông, từ nay về sau ở trước mặt ta, các con có thể nói tiếng mẹ đẻ được không?"

"Ý của ông là không cho phép chúng tôi luyện tập nói tiếng anh? Mẹ đã khuyến khích chúng tôi nói nhiều hơn, chúng tôi chỉ đang làm theo mà thôi."

Shao Xi nghe xong lời này lập tức dừng hành động đang làm lại: "Chúng tôi chỉ nói tiếng nước ngoài, sau này cả nhà cũng sẽ nói tiếng nước ngoài."

Sau đó mới quay lại và bắt đầu nói chuyện.

Cậu đợi Thiệu Kỳ Hải nổi giận, nhưng Thiệu Kỳ Hải chỉ sững người một lúc, sau đó sờ sờ mũi chứ không tức giận, ngược lại còn nói: "Mẹ con bảo thì cứ làm theo đi, cô ấy luôn đúng, là ta sai, coi như ta không hiểu được, các con có thể nói được là một điều rất tuyệt vời rồi. "

Nói thêm một lát, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy xúc động: "Các con thật sự rất lợi hại, vậy mà còn biết cả tiếng nước ngoài, không chỉ biết một mà còn biết hai thứ tiếng, nếu ta nói ra, chắc đồng đội của ta sẽ rất kinh ngạc."

Thiệu Tây: "..."

Không, sự việc không đúng, không phải là như vậy, xem ra hôm qua đã hứa giả làm một đứa trẻ bình thường, vậy cậu bây giờ không nên tức giận, không nên nói ngoại ngữ?

Thiệu Tây cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa tiếng thở dài tối qua của Thiệu Đông, vội vàng nói: "Chúng tôi không biết nói gì cả, sau này cũng không sử dụng nó nữa. Thật ra, những gì chúng tôi nói không phải là tiếng nước ngoài, chỉ là tùy tiện nói ra. Chúng tôi mới có bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nói được tiếng nước ngoài!"

Thiệu Kỳ Hải muốn hỏi thêm, nhưng Thiệu Tây đã lao ra ngoài, Thiệu Đông lắc đầu và đi theo phía sau, Thiệu Trung cũng mím chặt miệng đi ra.

Thiệu Bắc vừa mặc quần áo và chải đầu xong, thấy các anh liền chào hỏi nhau niềm nở như thường lệ.

Thiệu Tây nhìn thấy lập tức xua tay: "Sau này chúng ta không được nói những thứ này ở nhà! Đừng để ông ta biết rằng chúng ta có thể nói được tiếng nước ngoài."

Thấy Thiệu Kỳ Hải đi theo, Thiệu Bắc nhanh chóng im lặng và hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu có chuyện gì vậy?

Thiệu Tây vội vàng giải thích tình hình bằng ngôn ngữ ký hiệu, cùng với lý do làm như vậy.

Thiệu Bắc ra hiệu đã hiểu, gật gật đầu.

Thiệu Kỳ Hải đang xem: "???" Hắn giống như lại mù rồi, nhìn không hiểu bọn nhỏ đang nói cái gì.

Nhưng hắn vẫn rất tự hào: "Tiểu Tây, Tiểu Bắc, hai con thật là giỏi, thậm chí còn biết cả ngôn ngữ ký hiểu, mấy đứa Tiểu Đông cũng có thể làm như vậy hả? Làm thế nào mà các con có thể học được nhiều thứ như vậy chỉ trong vòng một năm?"

Thiệu Kỳ Hải không hiểu Thiệu Bắc đang khua chân múa tay cái gì, nhưng khi biết đó là gì, hắn càng tự hào hơn.

Thiệu Tây: "!!!"

Lại bất cẩn! Vô tình phơi bày sự xuất sắc của mình.

Thiệu Tây nhìn Thiệu Đông và cố gắng giải thích với vẻ mặt rằng cậu không cố ý! Cậu đã quen với việc ưu tú như vậy rồi.

Hắn không ngờ rằng cuộc sống thường ngày của bọn trẻ lại tốt đẹp đến thế.

Liên tiếp mấy tình huống ngoài ý muốn xảy ra, Thiệu Tây bơ phờ đi rửa mặt, chỉ có Thiệu Kỳ Hải là đầy phấn khích và tự hào, tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Mục Kinh Trập vội vàng hỏi.

Thiệu Đông lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Mục Kinh Trập nhìn dáng vẻ của Thiệu Tây: "Tiểu Tây lại không cẩn thận tè dầm à?"

Mấy đứa trẻ không thể tránh khỏi việc làm ướt giường, hồi còn nhỏ sợ nhất là nằm mơ thấy mình đang đi tìm nhà vệ sinh, lớn lên rồi sẽ không sao, không còn tìm thấy nhà vệ sinh, nhưng khi còn nhỏ sẽ tìm thấy.

Một khi đã tìm thấy liền xong đời.

Sau khi Mục Kinh Trập đến, thật ra tất cả bọn trẻ ngoại trừ Thiệu Đông lần lượt đều tè dầm, Thiệu Trung là đứa nhỏ nhất nên số lần tương đối ít, Thiệu Bắc cũng có, nhưng không nhiều.

Thiệu Tây cũng nằm trong số đó, nó cũng là điều khiến cậu luôn bực bội, cậu đã lớn như vậy, thậm chí còn sắp lên cấp hai, nhưng vẫn tè dầm, đây quả thật là một lịch sử đen tối.

Sau lần trước Thiệu Tây tè dầm, tức giận đến phát khóc, mấy ngày sau đều cảm thấy xấu hổ, Mục Kinh Trập nhìn thấy cậu như vậy còn tưởng rằng cậu lại tè dầm một lần nữa.

"Con không có!" Thiệu Tây nghe được, thiếu chút nữa làm rơi cái chậu trong tay: "Con không có tè dầm!"

"Không có thì tốt rồi." Mục Kinh Trập vội vàng chạy tới ôm Thiệu Tây: "Không tức giận, không tức giận, chỉ là đi tiểu, cũng không có việc gì."

"Nhưng con thật sự không có." Thiệu Tây ấm ức không thôi.

Thiệu Kỳ Hải nhìn hai người bọn họ, ánh mắt từ kinh ngạc trở nên nhu hòa, lại nhìn Thiệu Nam bên cạnh: "Tiểu Nam vẫn còn tè dầm sao?"

Thiệu Nam vừa định nói không, lời vừa đến miệng đã thay đổi: "Không... Rất thường xuyên, mỗi tuần một lần, còn có Tiểu Trung, chúng tôi một tuần tè dầm mất hai ba ngày."

Thiệu Trung mang theo vẻ nghi hoặc quay đầu lại, cậu bé bây giờ rất ít tè dầm, trong lòng có chút sốt ruột muốn biện hộ, Thiệu Đông lại nhếch mép đè lên vai em trai, bình tĩnh nhìn cậu bé một cái.

Quả nhiên, Thiệu Nam nhanh chóng nói: "Trẻ con tè dầm là chuyện khó tránh khỏi, chỉ là nước tiểu sẽ làm ướt giường. Đặc biệt là vào mùa đông sẽ khá phiền phức, nếu không giặt sẽ luôn có mùi, mà giặt lại rất phiền phức, nước sông rất lạnh, mẹ không muốn chúng tôi bị ám mùi nên lần nào mẹ cũng ra sông giặt giũ, nước sông quá lạnh, lần nào tay mẹ cũng đỏ ửng vì lạnh, còn bị nứt da, mỗi ngày vừa đau vừa ngứa."

Thiệu Nam cảm thán một tiếng, khuôn mặt đầy đau lòng: "Người ta nói rằng phụ nữ con gái không nên chạm vào những thứ quá lạnh, mẹ vì chúng ta mà đã chịu quá nhiều khổ cực, sau này chỉ có thể phiền ông giặt rồi."

Thiệu Kỳ Hải hung hăng gật đầu: "Tất nhiên, ta sẽ làm tất cả công việc giặt giũ."

Thấy Thiệu Kỳ Hải đồng ý, Thiệu Nam cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng cũng tiếc rằng mùa đông đã gần kết thúc, bây giờ là tháng ba, mặc dù dòng sông vẫn rất lạnh, nhưng tắm nắng vào buổi chiều đã tốt hơn nhiều.

Thật đáng tiếc.

Khi Thiệu Tây và Mục Kinh Trập quay lại, cô thấy Thiệu Kỳ Hải đang nhìn cô với vẻ áy náy và biết ơn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

"Tắm rửa xong vào ăn sáng, ăn xong nhanh chóng đi học, đừng để muộn học." Mục Kinh Trập nhìn qua phòng của Thiệu Kỳ Dương: "Chú của các con đã đi làm rồi."

Thiệu Kỳ Dương đi ra ngoài trước khi trời sáng, Mục Kinh Trập thức dậy đã không thấy người.

Thiệu Kỳ Hải nhìn sang phòng của Thiệu Kỳ Dương và cau mày, trạng thái và phản ứng của Thiệu Kỳ Dương ngày hôm qua có chút không đúng, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc em trai quay về hắn sẽ tìm nói chuyện sau.

Bữa sáng vẫn đơn giản và bổ dưỡng hơn bao giờ hết, có cháo ngô và trứng gà, cuối cùng là một quả chuối, tất cả đều rất dinh dưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro