Chap 210: Quý Bất Vọng tới

Vợ chồng Lý Chiêu Đệ cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Mục Kinh Trập, ngay cả Mục Hàn cũng gửi quà về đây.

Bởi vì vẫn cùng trong một khuôn nhà, đám người Mục Kinh Trập ở bên kia cười đùa nói chuyện, bà Mục và anh cả Mục bên này vẫn có thể nghe thấy, Mục Tuyết cũng vậy, nghe được động tĩnh, cô ấy có chút sững sờ.

Ngày sinh nhật của cô ấy từng rất náo nhiệt, sáng sớm đã có mì và trứng, bà nội còn chuẩn bị quà cho cô ấy, thậm chí còn giết gà để chúc mừng. Mục Tuyết khi ấy là cô gái duy nhất có một ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong thôn, còn Mục Kinh Trập thì không ai thèm ngó ngàng đến.

Nhưng lần này thì ngược lại, sinh nhật của Mục Kinh Trập náo nhiệt đến mức cả thôn đều biết.

Bà Mục mắng chửi: "Không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi sao? Có gì to tát đâu? Cũng không phải đại thọ..." Nhắc đến đại thọ, bà Mục không mấy vui vẻ, lẽ ra bà ta phải tổ chức đại thọ thật hoành tráng, nhưng Mục Tuyết không kết hôn, con trai cả và con trai thứ ba dường như đã quên mất chuyện đó, dù bà ta có ám chỉ thế nào cũng vô ích.

Mục Kinh Trập kéo Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt đang xị ra của bà Mục, cô càng cười vui vẻ hơn.

"Đi thôi cha mẹ, hôm nay nhất định phải ăn thật no, hưởng thụ thật tốt."

Gà nuôi trong nhà có thể giết được rồi, giết hai con gà, lại được thêm hai con cá, kết hợp với rau củ đã mua trước đó, đã taoh thành một bữa ăn phải nói là rất phong phú.

Mục Kinh Trập tính toán rất tốt, không ngờ đến khi về nhà, cô lại phát hiện ra một đống đồ nằm ở trước cửa, Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Hải đang đứng đối mặt với nhau, dưới chân còn có hai con gà bị trói nằm xiêu vẹo.

Quý Bất Vọng nhìn thấy Mục Kinh Trập thì hai mắt sáng lên: "Kinh Trập, cô về rồi, tôi tới nhà mà Thiệu Kỳ Hải không cho vào."

"Đây là..." Mục Kinh Trập muốn đi tới, lại bị một con gà trên mặt đất chặn lại.

"Cái này là tôi chuẩn bị cho cô, hôm nay là sinh nhật cô nên nhất định phải ăn uống cho hoành tráng, nhưng tôi không thể ra tay, cho nên đã mua vài thứ đem tới làm tiệc sinh nhật cho cô, tất cả ở đây đều là nguyên liệu mà tôi mua được."

"Tay nghề nấu ăn của tôi không tốt lắm, ban đầu còn tính dẫn các đầu bếp tới đây, để bọn họ nấu cho cô một bữa tiệc sinh nhật, như vậy, cả thôn đều có thể tới chúc mừng sinh nhật, nhưng tôi sợ phát sinh mấy cái không hay, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ."

Sau khi anh nói xong câu cuối cùng, Quý Bất Vọng liếc nhìn Thiệu Kỳ Hải đang giận dữ, thì thầm với Mục Kinh Trập: "Nếu đôi mắt có thể giết người, tôi sẽ bị cắt thành từng mảnh."

Mục Kinh Trập rất bất lực, đổi thành người khác có lẽ cũng sẽ tức giận như vậy: "Tại sao anh lại nghĩ đến việc mua nhiều thứ như vậy?"

Thiệu Kỳ Hải nghe những lời của Mục Kinh Trập, hừ lạnh một tiếng: "Đúng thế, giống như cậu cho rằng chúng tôi không thể mua nổi vậy."

"Anh có thể mua được, nhưng anh sẽ mua chúng ở đâu? Nếu anh có thể lấy nó ra, tôi sẽ lập tức thu dọn những thứ này đi. "Quý Bất Vọng trả lời lại rất nhanh.

Thiệu Kỳ Hải sững người ngay tức khắc, sắc mặt vô cùng khó coi, khuôn mặt muốn chuyển sang màu xanh lá cây: "Cậu..."

Thiệu Kỳ Hải rất tức giận, tức giận vì sự kiêu ngạo và phách lối của Quý Bất Vọng, và cũng tức giận với chính mình vì không thể làm gì cả, mới khiến cho Quý Bất Vọng có cơ hội như vậy.

Nếu như hắn tinh ý sớm một chút và chuẩn bị kỹ càng, thì có thể hiên ngang đuổi người đi, nhưng hắn không có sự chuẩn bị, cũng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.

"Anh xem, tôi biết trước sẽ như vậy, cho nên đã mua một vài thứ đồ đem tới, tôi chỉ muốn Kinh Trập có một sinh nhật vui vẻ với đồ ăn thức uống ngon. "

Vốn dĩ, nếu Mục Kinh Trập chịu ra ngoài thì sẽ có nhiều mánh khóe hơn và sẽ không rắc rối như vậy, nhưng ở trong thôn cũng tốt, điều đó cũng làm Lý Chiêu Đệ vui hơn.

Quý Bất Vọng nhìn thấy Lý Chiêu Đệ, trìu mến chào hỏi: "Dì à, hôm nay là một ngày tốt lành của dì, dì nên nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ, hơn nữa dì đã sinh được một cô gái ngoan như Kinh Trập, là đã lập được một công lớn rồi, dì nên tự thưởng cho chính mình nhiều hơn một chút. "

Điều Quý Bất Vọng nói là sự thật, những lời này thực sự đã chạm đến trái tim của Lý Chiêu Đệ, đây cũng là lần đầu tiên có người nói như vậy với bà ấy.

"Đứa nhỏ này sao lại biết ăn nói đến như vậy, mau vào đi, tay đều xách đến đỏ rồi. "

Lý Chiêu Đệ đau lòng nhận lấy đồ trong tay Quý Bất Vọng, anh đã nói như vậy rồi thì bà ấy nhất định phải nhận hết.

Mục Kinh Trập cũng không ngăn cản Lý Chiêu Đệ, Quý Bất Vọng nhất định đã mua những thứ này từ sáng sớm, sau đó vội vàng chạy đến đây, toàn bộ đều là tấm lòng của anh, cô không nỡ để anh thất vọng, vui vẻ nhận lấy.

Như vậy người tặng quà sẽ cảm thấy thoải mái, sau này cô trả lại cũng sẽ thuận tiện.

Quý Bất Vọng cười rạng rỡ, tất nhiên, nếu anh ấy không muốn ở đây, sẽ tốt hơn nữa nếu anh không ném cho Thiệu Kỳ Hải một cái nhìn khiêu khích khi anh bước vào cổng.

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hải tái xanh rồi đỏ, lại đỏ rồi xanh, bởi vì trên thực tế, những gì Quý Bất Vọng nói thực ra cũng là suy nghĩ của hắn, nhưng người nói được làm được lại là Quý Bất Vọng.

Đó là bởi vì hắn làm chưa đủ nhiều, hắn cần phải kiểm điểm lại.

"Mẹ, con giúp người xách." Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ một chút, đi tới cầm lấy đồ trong tay Lý Chiêu Đệ, khiến tay Lý Chiêu Đệ có chút run lên, ánh mắt không mấy thiện cảm của Quý Bất Vọng đảo qua.

Anh vẫn gọi người ta là dì, Thiệu Kỳ Hải vậy mà trực tiếp gọi mẹ.

Nhưng Thiệu Kỳ Hải rất thản nhiên, thậm chí không nhìn sang Quý Bất Vọng, bởi vì sau khi kết hôn rồi, hắn có thể thay đổi cách xưng hô với Lý Chiêu Đệ, nhưng mà sau đó hắn không có nhiều cơ hội để gọi bà ấy.

Thiệu Kỳ Hải cổ vũ tinh thần và phát huy hết lợi thế của chủ nhà, đồng thời không quên tiếp đại vị khách Quý Bất Vọng.

"Bất Vọng, mau ngồi xuống, người tới nhà là khách, trước tiên uống chút nước nghỉ ngơi một lát, còn lại cứ giao cho chủ nhà là được rồi." Hắn bày ra thân phận chủ nhân của căn nhà này và nói.

"Đồ tôi mua thì tôi là người rõ nhất, Thiệu Kỳ Hải, anh cứ ngồi nghỉ đi." Quý Bất Vọng phớt lờ hắn, vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng kêu 'be be'.

Quý Bất Vọng đứng dậy ra ngoài đón: "Dê đã đến rồi."

Vừa nói chuyện còn không quên gọi Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, mau lại đây xem một chút, không phải cô rất thích ăn thịt dê sao? Tôi đã tìm trong thôn mua cho cô một con, thịt dê nuôi trong thôn rất ngon. "

Lời vừa dứt, những người dân trong thôn chủ yếu chăn dê và bán dê rất vui mừng, đồng thời cười vang: "Đúng vậy, con dê đen của chúng tôi ăn ngon nhất."

"Cảm ơn chú, tối nay chú nhớ tới ăn nhé." Quý Bất Vọng dắt dê đi, nói với Mục Kinh Trập: "Tối nay ai thích ăn thịt dê thì ăn thịt dê, không thích ăn thì ăn thịt gà thịt cá, tôi cũng có mua cá."

Thấy Mục Kinh Trập không nói chuyện, Quý Bất Vọng cảnh giác nói: "Không được phép nói không ăn thịt dê, lần trước cô còn nói thịt dê tự làm ăn rất ngon đấy."

Mục Kinh Trập quên mất mình đã từng nói cho Quý Bất Vọng, có lẽ chỉ là tùy tiện, hoặc là anh nghe được lúc cô nói chuyện với bọn trẻ, vậy mà anh vẫn luôn nhớ kỹ.

Cô lắc đầu: "Không, giết đi, giết rồi ăn ngon một trận, anh còn chưa ăn qua, đêm nay phải ăn thật ngon, tôi sẽ kêu người trong thôn đến làm thịt."

Lần trước cô còn đang tiếc nuối vì bọn trẻ Thiệu Đông chưa có cơ hội thưởng thức, lần này thì vừa vặn.

Quý Bất Vọng vừa nghe đã bật cười, Thiệu Kỳ Hải đứng bên ngoài nhìn một màn này liền nghiến răng nghiến lợi, thấy Quý Bất Vọng mang nhiều đồ như vậy, vừa rồi hắn còn định mua dê, không ngờ lại bị dẫn trước một bước.

Cuối cùng, Thiệu Kỳ Hải không còn cách nào khác là đi tìm một ít thịt bò khô, sau khi hỏi nhiều người trong thôn, hắn đã may mắn tìm được một miếng giăm bông.

Giăm bông là một thứ đồ tốt, Thiệu Kỳ Hải thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thứ mà hắn có thể nhúng tay vào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro