Chap 219: Chụp ảnh chung
Mục Kinh Trập không thể tưởng tượng nổi cái khung cảnh cảm lạnh đó, chỉ lắc đầu cố quên đi suy nghĩ đó, quay lại tìm Thiệu Bắc và những người khác rồi tiếp tục xem phim.
Bên kia, Thiệu Kỳ Hải bối rối chạy về nhà thấy Mục Kinh Trập không đuổi kịp, hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thoát chết.
Bí mật suýt chút nữa bị phát hiện, vừa rồi hắn thật sự là sợ hết hồn.
Thiệu Kỳ Hải thở ra một hơi, đi rửa mặt, nhưng hai con mắt vẫn còn sưng đỏ, chạm vào đôi mắt sưng đỏ của mình, hắn không cẩn thận lại nấc lên một tiếng, điều này khiến hắn buồn bực vỗ đầu.
"Đúng là không nên tới mà."
Thiệu Kỳ Hải chưa bao giờ xem phim truyền hình hay điện ảnh, hắn nói rằng không thích nó, nhưng trên thực tế, hắn sợ nhìn thấy những người trong phim khóc, một khi họ khóc, hắn sẽ khóc cùng với họ.
Hắn chưa có cơ hội xem phim của Thiệu Bắc, nhưng nghe có vẻ là một bộ phim rất cảm động, tóm lại là rất nhiều cảnh khóc.
Người bình thường khóc hắn đã không chịu được, nếu nhìn thấy Thiệu Bắc khóc, hắn sợ sẽ chính mình sẽ khóc theo đến chết.
Vì vậy Thiệu Kỳ Hải không dám nói rằng hắn sẽ cùng đi xem, nếu không trước mặt nam nữ, gái trai, già trẻ của thôn Đại Đông và những thôn khác, hắn sẽ bật khóc mất, như vậy sẽ xong đời, những người khác sẽ nhìn hắn thành dạng gì.
Thiệu Kỳ Hải không dám, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thiệu Bắc, hắn cảm thấy rất bứt rứt, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng.
Nhưng nếu không xem cũng không được, đây là bộ phim đầu tiên của Thiệu Bắc, lại đoạt giải, cuối cùng sau khi mọi người rời đi, hắn lặng lẽ đi theo phía sau, hắn không dám ngồi xem trước mặt mọi người, chỉ có thể núp vào nơi nào đó và theo dõi.
Khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ, vì vậy Thiệu Kỳ Hải đã sử dụng một cái ống nhòm, thứ đã bị loại bỏ trong quân đội trước đó, hắn đã xin mang về.
Tuy hơi sờn nhưng vẫn dễ dùng hơn mấy cái bên ngoài, nhìn rõ, âm thanh phát to nên không ảnh hưởng đến việc quan sát.
Thiệu Kỳ Hải say mê xem, trong lòng không ngừng khen ngợi Thiệu Bắc, cũng không kìm được khóc theo, hoàn toàn khóc như một con chó.
Không ngờ lúc hắn đang khóc đến mức không kìm được, Mục Kinh Trập lại phát hiện ra, hắn không dám tưởng tượng Mục Kinh Trập nhìn thấy hắn như thế này sẽ như thế nào.
Thiệu Kỳ Hải sợ hãi bỏ chạy, bởi vì quá lo lắng mà cổ chân bị sượt xuống đất.
Nhìn xuống mắt cá chân, vết thương rất nhỏ không việc gì, nhưng Thiệu Kỳ Hải cũng phát hiện ra rằng mình đã làm mất ống nhòm trong lúc vội vàng chạy trốn.
"Tuyết đối đừng để Mục Kinh Trập nhặt được." Nếu không bí mật bị lộ ra là coi như xong đời.
Thiệu Kỳ Hải đang do dự có nên mạo hiểm ra ngoài tìm hay không, nhưng vừa định đi ra ngoài, đã thấy Thiệu Kỳ Dương trở về.
Thiệu Kỳ Dương Mấy ngày nay đi sớm về muộn, cũng không giáp mặt với Thiệu Kỳ Hải lắm, sau khi Thiệu Kỳ Hải biết nỗi lòng của em trai, cùng không gặp riêng em trai lần nào, khi thấy Thiệu Kỳ Dương trở về, suy nghĩ phức tạp chào hỏi một tiếng.
"Đã trở về rồi. "
"Ừ."Thiệu Kỳ Dương nhìn Thiệu Kỳ Hải một cái: "Mắt của anh bị sao vậy?"
"À, không có gì, vừa rồi cầm trái ớt, vô tình xoa vào mắt, cay đến sưng lên thôi." Thiệu Kỳ Hải thậm chí quên mất mắt của mình con đang sưng, vội vàng né tránh đi qua: "Ăn cơm chưa? Anh dọn thức ăn lên cho em."
Thiệu Kỳ Hải vốn định nói chuyện với Thiệu Kỳ Dương, nhưng bây giờ có vẻ như hắn vẫn nên hoãn lại với đôi mắt đỏ hoe.
Thiệu Kỳ Dương nhìn bóng lưng của Thiệu Kỳ Hải và im lặng một lúc: "Đám người Kinh Trập và Tiểu Đông đâu rồi?"
"Đi xem phim đi, phim của Tiểu Bắc đang được chiếu trong thôn." Thiệu Kỳ Hải lúc này mới phát hiện ra Thiệu Kỳ Dương chưa từng gọi chị dâu, mà là gọi Kinh Trập, cho nên thật ra từ đầu đến cuối vẫn luôn có vấn đề.
Thiệu Kỳ Dương ra vẻ đã hiểu gật đầu, sau đó nhìn Thiệu Kỳ Hải, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng: "Vậy thì tại sao anh không đi?"
"Em cũng biết rằng anh không thích xem, chuyện này nói sau đi. " Thiệu Kỳ Hải cứng đờ.
Thiệu Kỳ Dương cười lạnh một tiếng: "Cho dù anh không thích, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Bắc đóng phim, anh không xem, Tiểu Bắc nhất định sẽ rất thất vọng."
Ngay cả Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và những người khác đều biết rằng bộ phim sẽ được chiếu làm Thiệu Bắc vui vẻ đến nhường nào, mà với tư cách là một người cha, anh không đi xem vì lí do không thích. Thật là mỉa mai, đã dâng tận miệng mà còn chê.
Thiệu Kỳ Hải cứng đờ, hắn cũng biết rằng bản thân làm vậy là không đúng: "Anh sẽ xem nó sau, chỉ là hôm nay tạm thời không xem mà thôi."
"Tùy anh." Thiệu Kỳ Dương ngày càng thất vọng với Thiệu Kỳ Hải, cũng lười nói tiếp, quay người đi tìm đám người Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc.
Buổi chiếu phim đã kết thúc, nhưng Thiệu Bắc lại bị bao vây bởi sự nhiệt tình, nhất thời không thoát ra được.
Sau khi xem xong cả bộ phim, mọi người đều khóc lóc kêu gào, thấy Thiệu Bắc lại lầm tưởng nhân vật trong phim, có người xắn tay áo muốn tính toán với Triệu Lan: "Bà già này đâu rồi? Lúc nãy vừa ở đây mà đúng không? Đi, đi đánh bà ta, đánh chết bà ta."
Triệu Lan trước đó chỉ bị đánh bằng một hòn đá, nếu người này mà thật sự đi, bà ta có thể bị đánh thật, Thiệu Bắc không ngờ đã trôi qua lâu như vậy, vẫn có người muốn trút giận cho mình.
Trong lòng cô bé rất vui, nhưng vẫn lý trí ngăn cản mọi người bốc đồng, hết lần này đến lần khác nói với mọi người rằng phim đều là diễn, không phải sự thật, cô bé vẫn còn có mẹ và anh trai đối xử với mình rất tốt.
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng tất cả mọi người của thôn Đại Đông đều ở đây, diễn xuất là thật, nhưng Triệu Lan không phải là thứ tốt lành gì cũng là thật, bọn họ cùng nhau phổ cập kiến thức cho những người ở thôn khác về những chuyện mà Triệu Lan và cả nhà anh cả Thiệu đã làm.
Thế là lẫn trong đám người đi xem phim, đồng thời cũng đi theo Phúc Lộc Thọ Hỉ đang khóc đến mức lại lọt vào tầm mắt của mọi người.
Ban đầu, Phúc Lộc Thọ Hỉ, người rất vui vì được xem phim, thậm chí còn âm thầm ngưỡng mộ Thiệu Bắc và muốn nói thêm vài lời với Thiệu Bắc, lại nhìn vào mắt mọi người và khóc lóc chạy đi.
Không ai kêu đánh Triệu Lan nữa, sau đó không biết ai đã nói một câu nếu chụp được một tấm ảnh sẽ tốt biết mấy, Mục Kinh Trập nghĩ đây là lần đầu tiên chiếu phim của Thiệu Bắc trong thôn, cho nên cũng đã mang theo máy ảnh và chụp ảnh cho cô bé làm kỷ niệm, dù sao đây sẽ là những bức ảnh quý giá trong tương lai.
Thế là dù không có ký tên, nhưng ảnh chụp chung đã có.
Từ thôn này sang thôn khác, mọi người xúm quanh Thiệu Bắc để chụp ảnh chung, lần lượt đưa tiền cho Mục Kinh Trập, nhờ cô lúc rửa ảnh nhớ phải rửa cho bọn họ một tấm.
Bởi vì buổi 'fan meeting' này, thời gian về nhà đã bị hoãn lại một lúc lâu.
Sau khi Thiệu Kỳ Dương tìm tới, anh ta đã giúp năm đứa trẻ và Mục Kinh Trập chụp một bức ảnh, rồi tất cả cùng đi bộ về nhà trong sự thuyết phục nhiệt tình của mọi người.
Trên đường về nhà, Thiệu Đông chú ý tới cái ống nhòm mà Mục Kinh Trập đeo trước người vì phải chụp ảnh: "Mẹ, cái ống nhòm này mẹ lấy ở đâu ra vậy?"
"Ta nhặt được, có chuyện gì sao?"
"Cái ống nhòm này trông quen quen, hình như con đã từng thấy nó rồi."
"Thật sao? Là của người nào?" Nếu có thể tìm được chủ nhân của cái ống nhòm này thì tốt, quan trọng là có thể khuyên nhủ một câu, đừng quá ưu sầu.
Sắc mặt Thiệu Đông rất quỷ dị: "Chắc là con đã nhìn nhầm, hẳn là không phải của ông ấy." Lúc cậu nhìn túi đồ của Thiệu Kỳ Hải giống như đã từng thấy qua.
Mục Kinh Trập hiểu ý của Thiệu Đông: "Con nói đây là của cha con?"
Cô phát hiện có mấy đứa nhỏ không muốn gọi Thiệu Kỳ Hải là cha, không muốn gọi trực tiếp, ở riêng càng không muốn gọi, chỉ gọi là 'ông ấy' hoặc 'ông ta', nhưng trong một thời gian, thật khó để cô kết luận bất cứ điều gì.
"Con nghĩ là mình đã từng nhìn thấy, nhưng chắc là không phải."
"Ta cũng nghĩ là không phải, hẳn là của người khác."
Vừa nói vừa trở về nhà, đúng lúc gặp phải Thiệu Kỳ Hải đang chuẩn bị ra ngoài tìm lại ống nhòm, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy ống nhòm được treo trước ngực của Mục Kinh Trập.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro