Chap 221: Quản quá rộng

Đáy mắt của Thiệu Nam thoáng qua ý cười: "Tiểu Bắc, em không cần lo lắng về điều đó, em quên rằng cô Mục từ lúc sinh ra đã phú quý, sau này sẽ gả cho người có tiền, mà gả qua đó nhất định sẽ có người giặt đồ cho, làm sao có thể phiền đến cô phải giặt chứ."

Mục Tuyết không ngờ bọn trẻ lại nhắc tới thiên phú và số mệnh của mình, mặt càng đỏ hơn, có chút khó chịu, bởi vì kết hôn không thành công và cũng bởi mẹ cô ấy thật sự phải giặt đồ cho cô ấy.

"Thiệu Nam, Thiệu Bắc, các con không cần châm chọc cô như vậy, cô chỉ là nghe nói chuyện phiếm, cảm thấy những lời đàm tiếu đó không tốt cho cha của các con, cũng không tốt cho bản thân các con nữa, cho nên cô chỉ nhắc nhở như vậy, không có ý gì khác."

Thái độ của bọn trẻ đối với Mục Tuyết thay đổi rất lớn, cô ấy cũng không ngốc mà không cảm giác được, rõ ràng trước đây không phải như vậy, kể từ khi Mục Kinh Trập trở thành mẹ của chúng, mọi thứ đã thay đổi.

Suy cho cùng, Mục Kinh Trập vẫn không thích cô ấy, cho nên cũng dạy cho bọn trẻ điều tương tự.

Mục Tuyết vừa nghĩ tới đây còn muốn nói gì đó, lại thấy Thiệu Đông đột nhiên nhìn mình hỏi: "Cô Mục Tuyết, sau này cô có dự định kết hôn với cha con không? Tiếp tục mối hôn sự đã hủy bỏ trước đó?"

Mục Tuyết kinh ngạc, lùi lại một bước nhìn bốn phía xung quanh: "Thiệu Đông, con nói bậy bạ gì vậy, cô không có..."

"Vậy tại sao cô lại quan tâm đến chuyện nhà chúng con và chuyện của cha con nhiều như vậy?" Thiệu Đông chỉ hỏi một câu này .

"Dù sao chúng ta cũng biết nhau..." Mục Tuyết kiếm cớ.

"Cô Mục vẫn quên biết nhiều hơn, mọi người trong thôn Đại Đông cô đều quen không ít, cô sẽ quản hết bọn họ sao?" Thiệu Đông chỉ thiếu một chút nữa đã nói Mục Tuyết quản thật rộng, may là đã khéo léo lựa lời.

Mục Tuyết không ngờ lòng tốt của mình lại bị hiểu lầm như vậy, nhất thời không nói nên lời, vừa bực mình, vừa định phản bác lại, Thiệu Bắc đã lên tiếng trước. Cô bé lo lắng, giống như không biết lời này có ý nghĩa sâu xa gì, mà là kéo dài chủ đề vừa rồi.

"Cô Mục muốn gả cho cha sao? Nếu cô Mục không biết giặt quần áo, cha cũng không được giặt quần áo. Vậy chúng con sau này tự giặt quần áo còn chưa tính, lại phải giúp cô Mục giặt quần áo nữa hả?"

Thiệu Bắc buồn bã nhìn đôi tay của mình: "Con cũng không có nhiều sức lực như vậy thì có thể làm gì đây, cô Mục, cô thực sự biết giặt quần áo sao?"

Cả người Mục Tuyết đều không ổn, vội vàng nói: "Cô có thể, cô có thể giặt quần áo!" Ai muốn mấy đứa nhỏ giúp cô ấy giặt quần áo đâu!

"Vậy là tốt rồi." Thiệu Bắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó dừng lại một chút: "Cho nên, cô Mục, cô thật sự muốn kết hôn với cha sao? Nhưng mẹ vẫn chưa ly hôn phải không? Như vậy cũng có thể sao?"

"Đương nhiên là không thể, làm như vậy sẽ trái đạo đức, luôn bị người khác đâm chọt sau lưng." Thiệu Nam nói tiếp, nghiêm túc đề nghị với Mục Tuyết: "Mặc dù chúng con không thể can thiệp nói quá nhiều vào cảm xúc của người lớn, nhưng con vẫn đề nghị với cô Mục một điều này, có thể thuyết phục cha mẹ ly hôn trước đã được không?"

"Cô cứ yên tâm, mẹ sẽ không từ chối mà ngăn cản việc này đâu, chúng con cũng sẽ nghe lời, không làm khó cha để ông ý chịu cực nữa."

"Ý của cô không phải như vậy, cô không muốn xen vào tình cảm của bọn họ." Sắc mặt của Mục Tuyết tái nhợt nói: "Cô chỉ là nhìn thấy người trong thôn nói xấu sau lưng anh ấy, sợ các con không biết nên mới lại nói vài câu."

Đám người Thiệu Đông thờ ơ, giống như không hề tin, Mục Tuyết nhìn đám người Thiệu Đông mà thở hổn hển, giậm chân: " Những gì cô nói là sự thật."

Thiệu Đông: "Cô Mục, những đau lòng của cô, con sẽ chuyển lời giúp, những bài học cô đưa ra chúng con cũng đã hiểu."

Mục Tuyết nghe xong câu này luôn cảm thấy có gì đó không đúng, vừa định hỏi, Thiệu Đông và những người khác đã cúi đầu rời đi.

Thiệu Kỳ Hải ở nhà chờ đám người Thiệu Đông trở về, đầu tiên cầm lấy cặp sách của bọn trẻ, bảo chúng đi rửa tay, sau đó kiểm tra quần áo của bọn chúng: "Cởi quần áo bẩn ra, ta tranh thủ đi giặt trước khi trời tối."

Thiệu Đông lắc đầu: "Không cần, sau này chúng tôi tự giặt quần áo là được."

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt: "Tại sao? Là ta giặt không sạch sao?"

Mặc dù mọi việc rất mệt mỏi, nhưng hiện tại hắn đã biết, nuôi mấy đứa nhỏ là phải giặt giũ, làm nhiều như vậy.

Tuy vất vả nhưng hắn cũng không phàn nàn, bởi vì việc hắn làm quá ít, không ngờ tới bản thân vừa hạ quyết tâm sẽ làm mọi việc thật tốt, đám Thiệu Đông cũng nói không cần nữa.

Thiệu Đông lắc đầu giống như không muốn nói, cứ thế cúi đầu bước đi, chỉ có Thiệu Tây tức giận nói: "Cô Mục Tuyết không bằng lòng, cố tình ngăn chúng tôi lại để nói chuyện, chúng tôi nào dám để ông giặt nữa."

Thiệu Đông quay đầu mắng: "Tiểu Tây!"

Thiệu Tây bĩu môi, đi theo Thiệu Đông đi vào.

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt, kéo lấy Thiệu Trung: "Tiểu Trung, chuyện gì xảy ra? Mục Tuyết tìm các con sao? Cô ấy đã nói cái gì?"

Thiệu Trung cúi đầu nhìn ngón tay của mình: "Nói chúng tôi không nên để cho người giặt quần áo."

Thiệu Kỳ Hải cau mày: "Làm sao cô ấy lại đột nhiên nói điều này?"

"Bởi vì cô ấy muốn cưới người." Thiệu Trung nói ra điều kinh người, nhưng giống như không biết mình đang nói cái gì, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Kỳ Hải, khuôn mặt của Thiệu Trung đầy bối rối: "Sau này người sẽ kết hôn với cô Mục sao? Con còn chưa biết giặt quần áo, liệu sau này cô Mục có mắng hay đánh con khi thấy con không biết giặt quần áo không? Bây giờ con còn có thể học không?"

Thiệu Kỳ Hải nghe mà đau cả đầu, ôm lấy bả vai của Thiệu Trung: "Kết hôn cái gì, giặt đồ cái gì, Tiểu Trung, con đang nói cái gì vậy."

Thiệu Trung ngẩng đầu lên, cong môi: " Con muốn mẹ, hu hu hu..."

Thiệu Bắc nghe được tiếng khóc của Thiệu Trung, lập tức đến kéo em trai qua, nhìn Thiệu Kỳ Hải một cách đầy cảnh giác.

Thiệu Kỳ Hải vội vàng giơ tay: "Tiểu Bắc, đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi chuyện Tiểu Trung thôi, không có đánh hay mắng thằng bé."

Thấy sắc mặt của Thiệu Bắc dịu đi, Thiệu Kỳ Hải hỏi:"Tiểu Bắc, Mục Tuyết tìm đến các con để nói gì vậy?"

"Không có gì, cô ấy nói việc đúng đắn là không giặt quần áo, để cho ông một mình giặt quần áo là lỗi của chúng tôi."

Thiệu Bắc kéo Thiệu Trung đi như thế không muốn nói thêm, sau đó cũng không để Thiệu Kỳ Hải giặt đồ, tự mình giặt lấy.

Những việc khác cũng không để Thiệu Kỳ Hải nhúng tay vào, nói rằng sợ mẹ lại nổi giận.

Lúc nói những lời này chúng cũng đính kèm thêm một nụ cười, giống như không hề tức giận, nhưng khi bọn trẻ vừa quay đầu, Thiệu Bắc đã cất giọng hát bài 'Bắp cải Xanh'.

"Bắp cải nhỏ, trong đất vàng... Sợ cha lấy mẹ kế..."

Thiệu Bắc là ảnh hậu nhỏ tuổi nhất, chẳng lẽ cái danh ảnh hậu chỉ gọi không sao? Một diễn viên thực sự giỏi có thể sử dụng biểu cảm, giọng nói, v.v. Thiệu Bắc bây giờ cũng rất giỏi trong việc sử dụng giọng nói.

Hát đi hát lại một bài, giọng hát rất thảm thương, giống như khóc không thành tiếng, thật đáng thương làm sao, Thiệu Kỳ Hải suýt nữa nghe cô bé hát mà rơi nước mắt.

Cố nén nước mắt, Thiệu Kỳ Hải chạy trối chết ra khỏi nhà, sau khi nghĩ lại, hắn quyết định đi tìm Mục Tuyết, hắn thực sự không muốn nghe Thiệu Bắc hát về việc bọn chúng sẽ trở thành những bắp cải nhỏ khi mẹ kế được gả về nhà cả.

Sau khi Mục Tuyết trở về nhà, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nghe thấy Thiệu Kỳ Hải đến, cô ấy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, vội vàng ra đón: "Anh Kỳ Hải..."

"Mục Tuyết, em đã nói gì với Tiểu Bắc? Cho dù em có nói gì cái gì, hy vọng sau này em cũng sẽ không can thiệp vào chuyện nhà của anh nữa, em đã dọa sợ đám trẻ nhà anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro