Chap 225: Bất kể nam hay nữ phải tự bảo vệ mình
Phía sau cuốn sổ là chân dung của những người quen, bởi vì giao tiếp giữa hai người không trùng lặp nên một số người Quý Bất Vọng quen, Mục Kinh Trập cũng không quá biết, vì thê cô chỉ vẽ những người gần gũi.
Ví dụ như chú Lý, Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Dương, Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng, Mục Hàn và một số người khác, Quý Bất Vọng nhìn hình vẽ chú Lý một hồi lâu: "Thì ra chú Lý trông như thế này."
Về phần đám người Thiệu Đông, bởi vì còn đang tuổi lớn, cho nên chỉ là tạm thời.
Mặc dù là tạm thời, nhưng bởi vì Mục Kinh Trập đã quen với việc vẽ chúng, nên mỗi bức đều rất sinh động.
Quý Bất Vọng cứ xem với một nụ cười cho đến khi anh nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương, anh cười thầm: "Mình cũng không muốn nhớ kỹ về bọn họ..."
Mặc dù nói như vậy, nhưng Quý Bất Vọng vẫn nghiêm túc nhìn thêm mấy lần, không có ý gì khác, chỉ muốn so sánh với anh mà thôi.
"Có vẻ như cả hai đều ưa nhìn, nhưng không đẹp bằng mình."
Sau khi đưa ra kết luận, Quý Bất Vọng hài lòng lật sang trang, vừa nhìn thấy Lý Chiêu Đệ, Quý Bất Vọng không khỏi 'wao' một tiếng.
Tranh của Mục Kinh Trập rất sống động, vì vậy Lý Chiêu Đệ đang đeo kính râm và uốn tóc xoăn như một tên cướp, mặc dù là mẹ ruột nên cô đã cố vẽ dễ thương nhất có thể, nhưng vẫn không thể che giấu được dấu vết thổ phỉ của bà ấy.
Quý Bất Vọng bật cười: "Thì ra dì trông như thế này... không giống Kinh Trập cho lắm, Kinh Trập lớn lên rất giống cha, Mục Hàn cũng vậy."
Quý Bất Vọng lật qua lật lại cuốn sổ hết lần này đến lần khác, vui sướng lăn lộn trên giường, điều tiếc nuối duy nhất là Kinh Trập không tự vẽ chính mình trong này.
Quý Bất Vọng rất vui, nhưng Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương thì không vui lắm, Thiệu Kỳ Hải thậm chí còn mong chờ đến sinh nhật của chính mình, để hắn có thể nhận được quà sinh nhật.
Tuy nhiên sau khi sinh nhật của Quý Bất Vọng qua đi, Mục Kinh Trập lại rơi vào cuộc sống bận rộn, công việc kinh doanh hoa cài tóc đang phát triển ổn định, lúc này công việc chuyển phát nhanh của Thiệu Kỳ Dương ở tỉnh cũng đang dần phát triển và ổn định, Mục Kinh Trập đương nhiên muốn hợp tác với anh ta, đôi bên cùng có lợi.
Sau đó, Mục Kinh Trập không có thời gian để tự mình đi giao hàng, bây giờ cô chủ yếu sẽ quản lý một số thiết kế, còn đặc biệt thuê hai nhà thiết kế cho điều này, một người là nhà thiết kế thật sự, một người là sinh viên mới tốt nghiệp. Công việc được giao, nhưng Mục Kinh Trập vẫn không bỏ cuộc và tìm thêm người làm công việc bán thời gian.
Người còn lại là một chị dâu trong thôn Đại Đông, chị dâu này rất có tài, hoa văn chị ấy vẽ đẹp mắt nhất, màu sắc mới lạ, trời sinh là để ăn chén cơm này, Mục Kinh Trập phát hiện ra liền mời chị ấy về làm nhà thiết kế độc quyền.
Khi đội ngũ mở rộng, Mục Kinh Trập dành nhiều tâm trí hơn cho những thứ khác.
Việc sản xuất tại nhà máy giấy diễn ra suôn sẻ, Mục Kinh Trập đã tuyển dụng một nhóm nhân viên bán hàng từ bộ phận tiếp thị, mức lương và hoa hồng được đảm bảo, nam nữ đều có, ban đầu các cô gái có chút miễn cưỡng, nhưng trải qua một khóa đào tạo, bọn họ đã thành thục hơn.
Ngoài giấy vệ sinh, băng vệ sinh cũng được mở rộng rất nhiều, thực sự đã mở ra thị trường, nhưng ban đầu phía nam giới có thể hơi miễn cưỡng, thứ hai là khách hàng không muốn nghe những người đàn ông này nói. Ngại ngùng bỏ chạy thì không sao, những người khó tính còn cho rằng bọn họ vô liêm sỉ hoặc đang cố tình quấy rối, cho nên đã lao vào đánh, sau khi bị rượt đuổi đánh mấy lần đành phải bỏ cuộc, chủ yếu là quảng cáo giấy vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, những người còn lại trong bộ phận tiếp thị chủ yếu là phụ nữ, bao gồm cả việc cải tiến thiết kế băng vệ sinh, Mục Kinh Trập cảm thấy điều đó rất tốt, các cô gái biết tạo cảm giác thoải mái khi thiết kế, hơn nữa còn tăng tỷ lệ việc làm cho phụ nữ.
Để mở rộng thị trường, Mục Kinh Trập đã sản xuất một lô gồm một hoặc hai băng vệ sinh đóng gói riêng lẻ dựa trên phản hồi và một số kinh nghiệm mà cô đã thấy ở kiếp trước, đồng thời phân phát chúng miễn phí.
Nhiều người quen dùng giấy vệ sinh khổ rộng, chưa dùng băng vệ sinh bao giờ, không có ý định đổi, mặc dù nó rất đắt nhưng nhất định sẽ không từ chối những thứ miễn phí.
Mục Kinh Trập cho rằng băng vệ sinh dễ sử dụng hơn nhiều so với giấy vệ sinh nên phát miễn phí cho mọi người dùng thử là một cách hay, cô không thể đảm bảo rằng chúng sẽ được thay thế sau khi dùng thử, nhưng chỉ cần 10% số người thay đổi sau khi dùng là đủ rồi.
Sau khi làm sản phẩm thử nghiệm để phát miễn phí, Mục Kinh Trập tự mình mang về thôn một lô, muốn phân phát cho người dân trong thôn, bọn trẻ Thiệu Đông Thiệu Bắc đã quen việc Mục Kinh Trập mang mấy món đồ về nên đã chạy lại xem, xem xong rất ngạc nhiên.
Lần này nhìn mãi cũng không biết được: "Mẹ, đây là cái gì?" Thiệu Kỳ Hải bên cạnh cũng tò mò nhìn sang.
"Cái này các con không dùng được, đây là...băng vệ sinh, con gái lớn lên sẽ dùng." Nghĩ đến Thiệu Đông Thiệu Tây đã tám tuổi, thời gian trôi nhanh, chớp mắt sẽ lên chín tuổi, cũng sắp đến lúc biết về một số kiến thức sinh lý, hơn nữa băng vệ sinh cũng không phải thứ gì khó nói, thế là cô đã nói ra.
Thiệu Đông và những người khác phản ứng còn tốt, chỉ hiếu kỳ nhìn qua lại, nhưng Thiệu Kỳ Hải thì suýt sặc.
Sau khi nhìn vào mắt Mục Kinh Trập, hắn do dự không nói, Mục Kinh Trập nói thẳng: "Nói với chúng cũng không sao, che giấu chỉ làm bọn trẻ tò mò hơn mà thôi. Anh xem, sau khi nói xong, bọn trẻ cũng không mấy quan tâm nữa. "
Trí tò mò của trẻ con lạ lắm, bí mật người lớn càng ra sức che giấu, chúng càng muốn biết.
"Mà khi bọn trẻ sắp lớn lên, anh cũng nên nói cho chúng một ít kiến thức sinh lý, nói cho chúng biết một số thay đổi sau khi chúng lớn lên, sau này Tiểu Bắc lớn lên tôi sẽ nói cho con bé biết."
Nếu Thiệu Kỳ hải không trở lại, cô cũng sẽ nhờ Thiệu Kỳ Dương nói với mấy đứa trẻ trong tương lai, thông thường cô sẽ tự mình nói điều đó, nhưng Thiệu Kỳ Hải đã quay lại, vậy thì cứ để hắn nói đi.
Thiệu Kỳ Hải nhìn Mục Kinh Trập cao thượng, nhớ lại khi còn nhỏ, đột nhiên cảm thấy cô nói không sai, hắn gật gật đầu.
Nhưng hắn không biết, thật ra bọn trẻ Thiệu Đông tiếp thu nhanh như vậy là bởi vì Mục Kinh Trập đã sớm đặt nền móng, lúc này còn chưa có tã lót, bọn trẻ của cô đã được cô cho mặc quần lót.
Tuy nhiên, Mục Kinh Trập đã suy nghĩ về cách giáo dục trẻ em trong thế hệ tương lai, đặc biệt là sau khi xem nhiều tin tức, vẫn là đề phòng các trường hợp có thể xảy ra, cô đã dạy cho bọn trẻ cách để tự bảo vệ mình.
Đừng để mọi người tùy tiện cởi quần áo, đừng để bọn họ tùy tiện ôm, tất cả đều đã nói qua.
Bất kể nam hay nữ phải tự bảo vệ mình, mặc dù nhìn những người hiện tại ở thôn Đại Đông trông khá bình thường, nhưng ai biết được, cứ đề phòng, huống chi bây giờ đám trẻ Thiệu Đông còn thường xuyên ra ngoài.
Mục Kinh Trập bắt đầu phân phát băng vệ sinh vào ngày hôm đó, đầu tiên là cho các cô gái và các cô con dâu đang đi làm, sau đó là những người khác, tất cả là người quen cũ nên không có gì không tự nhiên.
Lý Chiêu Đệ cũng giúp đỡ, mang theo một túi băng vệ sinh đi từ nhà này sang nhà khác, chân thành giới thiệu cho mọi người: "Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cái này, nhưng lần trước Kinh Trập có nói qua, nhất định phải đưa cho tôi, tôi không thể từ chối nên đã sử dụng một lần, dễ sử dụng hơn giấy nhiều, mọi người nhất định phải sử dụng nó!"
Lý Chiêu Đệ rất năng suất, thứ nhất là do băng vệ sinh thật sự tốt, thứ hai là cảm thấy bọn họ mua sẽ giúp Mục Kinh Trập kiếm tiền, cho nên bà càng để tâm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro