Chap 227: Bị bắt cóc

Mục Kinh Trập lắc đầu: "Không phiền, dù sao bây giờ tôi không có tiếng tăm gì nhưng tôi vẫn khá tự tin, ngoài Tiểu Bắc tôi vẫn có một đứa con trai là Tiểu Nam, cô thấy đấy, mấy bộ lễ phục của chúng đều là do tôi may."

Trần Linh trợn tròn mắt: "Hôm nay cũng vậy sao? Cô thật là giỏi, quần áo của Tiểu Bắc trông rất đẹp."

"Đúng không, đúng không, cho nên cô cứ yên tâm để tôi làm, nếu như cô ưng ý thì có thể giúp tôi quảng bá một chút, sau này tôi sẽ kinh doanh nhiều hơn."

Đây cũng là một lời khách khí, cô ấy bây giờ chỉ là một người mới... nhưng cuối cùng Trần Linh không muốn từ chối: "Vậy thì hãy giúp tôi làm một bộ, nhưng không thể miễn phí , cứ tính theo phí tiêu chuẩn của cô."

Mục Kinh Trập gật đầu sau khi cân nhắc: "Được, cứ quyết định vậy đi."

Sau khi Mục Kinh Trập tiếp nhận cô sẽ làm thật tốt, cẩn thận mua những thứ mình cần và bắt đầu bận rộn, công việc rất bận rộn, may mắn thay, sau khi Thiệu Kỳ Hải trở lại, hắn đã đảm nhận rất nhiều việc của bọn trẻ Thiệu Đông.

Nói đến thì dinh dưỡng đã có, bọn trẻ dần lớn lên, hơn nữa chúng đã cao hơn so với lúc trước rất nhiều, chở chúng bằng xe đạp thực sự rất khó, mặc dù Mục Kinh Trập nói không sao, nhưng sau khi Thiệu Kỳ Hải tự mình đưa bọn trẻ đến trường nghệ thuật hai lần, Mục Kinh Trập có nói gì hắn cũng không để cô đưa đi nữa.

Sau đó, Thiệu Kỳ Hải lái chiếc xe jeep màu xanh quân đội trở về, nói rằng sau này hắn sẽ dùng chiếc xe này để đưa đón bọn trẻ.

Mặc dù Thiệu Kỳ Hải nói rằng chiếc xe này là một chiếc xe cũ, nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều người trong thôn đến xem, bọn họ nhìn thấy chiếc xe, thầm nói Thiệu Kỳ Hải đã ít ăn bám hơn.

Mục Kinh Trập lại xem, không phải vì cái gì khác, mà là vì phương thức khởi động của chiếc xe này giống với phương thức khởi động của máy kéo.

Lần đầu tiên Mục Kinh Trập nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải hạ tay quay để khởi động nó, cô đã mở to mắt, từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua điều này.

Nhưng có xe thật sự rất tiện, bọn nhỏ cũng bớt khổ, nếu không chưa kể nắng gió còn bị đau mông, tuy đi xe vẫn xóc nhưng tổng thể đã tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay là ngày chủ nhật lại đến trường nghệ thuật.

"Mẹ, chúng con đi."

"Ừm, đi đi, chú ý an toàn."

Đưa mấy đứa nhỏ lên xe, vừa định rời đi, Triệu Lan đột nhiên xuất hiện, nói rằng bà ta cũng muốn đi vào thị trấn, yêu cầu Thiệu Kỳ Hải đưa bà ta đến đó, rõ ràng bên ghế phụ vẫn còn trống, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn không dừng lại, mở to mắt bịa lí do, bỏ lại một câu không ngồi được rồi rời đi.

Mục Kinh Trập nhìn Triệu Lan uất ức, lắc đầu quay về tiếp tục làm việc, đám người Thiệu Đông đi học phải đến tối mới về được.

Bởi vì Thiệu Kỳ Hải nói có tiền, Thiệu Đông và những người khác đã đi trải nghiệm các khóa học khác mà lúc trước chúng muốn học nhưng dám không hỏi.

Thiệu Tây đầy tò mò, đăng ký một lúc toàn bộ các môn học mà trường nghệ thuật có thể đăng ký, đám người Thiệu Đông cũng vậy, mặc dù không phải tất cả các môn học, nhưng cũng thoải mái đăng ký rất nhiều.

Kết quả là các khóa học cả ngày của chúng gần như xếp kín lịch.

Thiệu Kỳ Hải đưa bọn trẻ đi học, sau đó lại vội vàng đi cùng đoàn xe, xong việc sẽ trở lại đón.

Giáo viên lớp cuối cùng của trường nghệ thuật bị tiêu chảy nặng, giữa tiết chạy đi tận hai lần, cuối cùng cũng không kiên trì đến lúc hết giờ, cho tan học sớm hơn mười phút, nói rằng sẽ dạy bù vào buổi học tiếp theo.

Thiệu Đông và những người khác từ từ đi ra, nghĩ rằng Thiệu Kỳ Hải vẫn chưa đến, nhưng khi chúng đi đến cổng trường, chúng đã thấy xe của Thiệu Kỳ Hải.

Sau khi xác nhận biển số xe, Thiệu Đông và những người khác đi tới, cửa xe đã mở sẵn, Thiệu Đông đi lên trước, bởi vì trước đó Mục Kinh Trập đã nói trẻ con không thể ngồi ở tay lái phụ, cho nên mặc dù ngồi ở đó thoải mái hơn, nhưng bọn chúng đều nghe lời Mục Kinh Trập không ngồi lên đó.

Thiệu Đông vừa định ngồi xuống thì cảm thấy chỗ ngồi có gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn về phía ghế lái ở ghế trước, lại thấy người phía trước cúi đầu, không nhìn rõ mặt, không phát ra âm thanh.

Điều này càng không đúng, lúc trước Thiệu Kỳ Hải đón bọn chúng, lần nào hắn cũng xuống xe, không thì đã rất niềm nở chào hỏi rồi.

Thiệu Đông thấy chỗ phụ lái hình như đang che giấu ai đó, giật mình nói: "Đừng lên xe."

Đã quá muộn, trong khi cậu quan sát, Thiệu Nam và Thiệu Bắc đã lên xe, Thiệu Tây còn đang bế Thiệu Trung lên xe.

Vừa dứt lời, những người phía trước phản ứng rất nhanh, người đang nấp chỗ phụ lái đứng dậy vươn tay bắt lấy, Thiệu Đông thấy sắp hắn sắp bắt được Thiệu Bắc nên vội lao tới đè hắn lại, hô to: "Tiểu Bắc, chạy đi!" Cậu cắn cánh tay của người đàn ông kia.

Người ngồi ở ghế lái thấp giọng chửi rủa cái gì đó, vừa định khởi động xe, Thiệu Nam đang định xuống xe nhanh chóng quay qua bịt mắt người lái xe.

Thiệu Tây đi cùng Thiệu Bắc, vừa định hỗ trợ Thiệu Nam, thì người lái xe hét lên, tức giận nắm lấy tay Thiệu Nam hất mạnh một cái, Thiệu Nam hét lên một tiếng, bị ném vào người Thiệu Đông.

Thấy Thiệu Tây định lên xe kéo mình, Thiệu Nam hét lớn: "Đừng lên!"

Lời vừa dứt, tên ngồi ở ghế lái đã khởi động xe, xe trượt bánh lao ra ngoài.

"Tiểu Nam, anh!"

Thiệu Tây và Thiệu Bắc liều mạng đuổi theo, Thiệu Trung cũng ở phía sau, bọn chúng cố hết sức cũng không đuổi kịp được chiếc xe, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.

Thiệu Tây thấy đuổi không kịp, bất đắc dĩ dừng lại: "Tìm cảnh sát."

"Em đi tìm giáo viên!" Thiệu Bắc cũng nói.

Bởi vì chạy quá nhanh, chân của cô bé như nhũn ra, có chút hụt hơi, nhưng cũng không có thời gian để ý, vừa định chạy về thì một giây sau, Thiệu Tây đã giữ Thiệu Bắc lại.

"Không được, Tiểu Bắc, chúng ta không thể tách ra, cũng không thể chạy lung tung, trước tiên đi tìm giáo viên đã, chỗ trường nghệ thuật có rất nhiều người!

Biết đâu trong đó vẫn còn người đang chờ bắt bọn chúng, trong lòng Thiệu Tây nóng như lửa đốt, nhưng bây giờ Thiệu Đông không ở đây, cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, đảm nhận trách nhiệm của anh trai mình, nhiệm vụ thiết yếu là bảo vệ cho Thiệu Bắc và Thiệu Trung.

Thiệu Tây dẫn Thiệu Bắc và Thiệu Trung trở lại trường học, tìm đến giáo viên và nhanh chóng giải thích tình hình: "Cô, xin hãy giúp chúng em tìm cảnh sát."

Mẹ đã nói, bất kể là mất thứ gì đó hay gặp chuyện rắc rối, điều đầu tiên nên làm tìm là cảnh sát.

Giáo viên nghe chuyện được xảy ra trước cổng trường cũng rất ngạc nhiên: "Được, cô sẽ đi tìm, các em đừng chạy lung tung, cô sẽ bảo vệ các em, vừa rồi các em có nhìn thấy cha không? Đó là xe của cha các em sao?"

Không biết liệu bọn bắt cóc đã lấy trộm xe hay cha của chúng đã xảy ra chuyện gì.

Thiệu Tây nghe vậy có chút do dự: "Em cũng không rõ, em còn chưa lên xe, nhưng biển số xe là của nhà chúng em."

"Hình như không phải xe của chúng ta." Thiệu Bắc đã lên rồi, vì vậy cô bé đã bổ sung thêm.

"Được rồi, cô hiểu rồi, bây giờ cô sẽ dẫn các em đi tìm cảnh sát."

Giáo viên phản ứng rất nhanh, trước hết, cô ấy đóng cổng lại, tạm thời yêu cầu học sinh sau giờ học không được ra ngoài, để không xuất hiện chuyện không may khác, đợi cha mẹ đến đón rồi mới ra ngoài, còn định nhờ giáo viên và phụ huynh khác bảo vệ bọn trẻ Thiệu Tây, cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Không ngờ vừa đi ra đã thấy Thiệu Kỳ Hải đang hỏi chuyện một người trường học xảy ra chuyện gì, cách đó không xa còn có một chiếc xe jeep đậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro