Chap 263: Đi cúng bái
Trẻ nhỏ không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của cái chết, Phương Vũ cũng vậy, thời gian qua lâu như vậy mà bạn ấy vẫn không hiểu được, bây giờ nhìn thấy cha mình vẫn chưa trở lại, bạn ấy mới hiểu rằng cha mình thật sự sẽ không quay về nữa, lúc này mới phân biệt được giữa 'thường xuyên không quay về' và 'vĩnh viễn không quay về' khác nhau chỗ nào.
"Anh Thiệu Tây, thật ra em có chút nhớ cha, nhưng em không nói với mẹ vì sợ mẹ khóc."
"Em cũng muốn cưỡi lên cha như những anh chị em khác, lúc trước cha thường bế em, nhưng bây giờ không ai bế em nữa rồi."
"Anh Thiệu Tây, em cũng có chút sợ bản thân sẽ quên mất cha mình trông như thế nào, bởi vì đã lâu không gặp, nếu sau này ông ấy không quay lại, em sẽ quên mất ông ấy. Trước khi mẹ đưa em chuyển đi, em rất không nỡ rời xa anh Tiểu Hoa, nhưng bây giờ em lại rất ít khi nghĩ đến anh ấy, em sợ sau này mình sẽ quên mất cha và hình dáng của ông ấy."
"Em sợ lắm, cho nên đêm qua em đã trộm một bức ảnh của cha từ chỗ mẹ, để khi nào quên thì em có thể xem lại."
"Nhưng em rất sợ mẹ phát hiện, mẹ phát hiện sẽ đánh em, ảnh chụp của cha chỉ có ba tấm, mẹ nhất định sẽ phát hiện ra, em cũng sợ mình sẽ vô tình đánh mất."
Nếu như bức ảnh bị mất, Phương Vũ có thể thật sự quên mất cha mình trông như thế nào, cho nên bạn ấy thực sự lo lắng.
Thiệu Tây vốn dĩ vừa xem vừa cười, nhưng sau khi xem đến đây liền ngừng cười, cảm thấy có chút khó chịu.
Suy nghĩ một lúc, cậu viết lại: "Hỏi mẹ em xem mẹ có giữ tấm phim nào không, ảnh sẽ được rửa từ tấm phim ra, nếu tìm được em có thể rửa được cả trăm tấm ảnh, như vậy em sẽ có rất nhiều hình về ông ấy, nhiều người cả một đời còn không có nổi trăm tấm ảnh chụp, cha của em là nhất rồi đấy."
"Hơn nữa với cách này, em cũng không cần sợ mình sẽ làm mất ảnh."
Thiệu Tây đưa ra lời khuyên, hy vọng rằng bạn độc giả nhỏ sẽ sớm biết rằng cha bạn ấy thật ra không phải là kẻ xấu xa mà là một anh hùng vĩ đại.
Thiệu Tây viết thư, ngày hôm sau đưa cho Thiệu Kỳ Dương nhờ gửi đi, Thiệu Kỳ Hải nhìn địa chỉ trên phong bì, hỏi: "Viết gì vậy? Các con vẫn luôn giữ liên lạc sao?"
"Chỉ là viết về chuyện rửa ảnh, nếu không có gì xảy ra, con sẽ vẫn giữ liên lạc." Thiệu Tây nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Có chuyện gì vậy cha? Chúng con không thể giữ liên lạc sao?"
Thiệu Kỳ Hải rối rắm: "Không hẳn..." Nếu đột ngột nói không được liên lạc thì sẽ rất kỳ cục.
Mục Kinh Trập không biết chuyện giữa hai người, vừa bước ra liền hỏi: "Xin phép nghỉ học chưa?"
Ngày giỗ của Bạch Lộ sắp đến gần, cuối cùng vẫn quyết định đi cúng bái cho nên phải xin nghỉ học.
"Xong rồi." Thiệu Kỳ Hải vội vàng đáp: "Các giáo viên đã đồng ý, nhưng bọn họ nói nên quay lại càng sớm càng tốt, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, bọn nhỏ vẫn muốn thi nhảy lớp."
Là do bọn trẻ quá ngoan, hơn nữa là vào ngày giỗ phải đi cúng bái, nếu không lúc này bọn họ sẽ không thả người.
Hai ngày trước khi đến ngày giỗ của Bạch Lộ, Thiệu Kỳ Hải đưa Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam và Thiệu Bắc về quê của Bạch Lộ để cúng bái cho Bạch Lộ và gặp ông bà ngoại của bọn trẻ.
Thiệu Kỳ Hải dẫn bốn đứa đi, chỉ để lại Thiệu Trung ở nhà, lúc bọn họ rời đi, Mục Kinh Trập thật sự không quen, luôn cảm thấy trong nhà trống trải.
Mặc dù trước đây bọn trẻ vẫn luôn đi học nhưng thỉnh thoảng chúng sẽ quay lại vào giờ ra chơi, hơn nữa vì phải lo lắng về thức ăn và nước uống nên không cảm thấy thiếu vắng.
Nhưng lần này bọn trẻ thật sự rời đi, không gian đột nhiên trở nên trống vắng, lúc làm bữa trưa, Mục Kinh Trập vẫn quen làm đồ ăn cho bọn họ, sau khi hoàn hồn mới cất đồ đạc trở lại.
Mà Thiệu Kỳ Dương lại không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại hai người là cô và Thiệu Trung, Mục Kinh Trập đột nhiên không biết hai người sẽ phải ăn bao nhiêu đồ ăn.
Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam và Thiệu Bắc đều đang trong giai đoạn trưởng thành, không kén ăn, ngay cả Thiệu Bắc cũng ăn rất nhiều, Mục Kinh Trập tiêu hao rất nhiều năng lượng, mỗi bữa cũng ăn không ít. Ngoài ra, Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương cũng ăn rất nhiều, mỗi ngày đều phải nấu những phần lớn.
Bây giờ chỉ còn lại hai người... Mục Kinh Trập gãi đầu.
"Mẹ, sao vậy?" Thiệu Trung cảm thấy khó hiểu khi thấy Mục Kinh Trập đứng bất động.
"Tiểu Trung, con nghĩ chúng ta nên ăn bao nhiêu?"
Hai người bàn nhau cách làm nhưng cuối cùng lại làm nhiều quá, nhìn số cơm và rau còn lại: "Nếu anh trai con và những người khác ở đây, nhất định sẽ ăn hết."
Thiệu Trung nhìn Mục Kinh Trập, xoay người chạy ra ngoài, một lúc sau mới quay lại với chiếc trống nhỏ buộc ở thắt lưng: "Mẹ, con đánh trống cho mẹ nghe."
Cậu bé dường như đã nhận ra, từ khi các anh chị đi, mẹ luôn mất tập trung vì nhớ bọn họ.
May mắn thay cậu bé vẫn còn ở đây, nếu không mẹ ở một mình sẽ làm sao giờ.
Thiệu Trung biến thành keo con chóa, ngày hôm sau dính chặt vào Mục Kinh Trập, cùng cô trò chuyện, thỉnh thoảng ngắt vài bông hoa cắm vào chai nước uống đã uống hết, sau đó để vào trong phòng bếp hoặc trong phòng ngủ, mục đích làm cho mẹ bất ngờ.
Thỉnh thoảng chạy ra ngoài một chuyến, trong hai ngày hàng hoa ven đường trong thôn đã bị Thiệu Trung hái sạch, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Thiệu Trung còn bỏ tiền ra mua hoa hướng dương.
Tình cờ đó cũng là thời điểm hoa hướng dương nở rộ, sau khi ngô được trồng trên nhiều cánh đồng ở thôn Đại Đông, xung quanh còn trồng thêm một vòng hoa hướng dương để sau này có hạt dưa ăn.
Hoa hướng dương sau khi nở trông rất đẹp, trước đó Mục Kinh Trập đã khen cho nên Thiệu Trung muốn tặng cho Mục Kinh Trập để khiến cô vui vẻ.
Những đứa trẻ khác sẽ nghịch ngợm, xé cánh hoa khi nhìn thấy hoa hướng dương, nhưng Thiệu Trung thì không, cậu bé cẩn thận lựa chọn và cuối cùng chọn được một bông hoa hướng dương từ nhà Lý Phương, cảm thấy đẹp mắt nhất, dứt khoát cầm tiền tiêu vặt mua về.
Lý Phương nói không nhận tiền cũng không được, cậu bé liền bỏ lại tiền rồi ôm hoa chạy về.
"Mẹ, mau tới xem đây là cái gì?"
Mục Kinh Trập mở to mắt: "Con hái ở đâu thế?" Xong rồi, một hồi phải đi xin lỗi.
"Mẹ, mẹ không cần biết nó đến từ đâu, mẹ có thích không? Nhìn có đẹp không?"
"Đẹp, nhưng..." Nhưng cũng phải xin lỗi, Mục Kinh Trập bất đắc dĩ, cô đang muốn nói Thiệu Trung sau này không nên tùy tiện hái hoa, hoa hướng dương phát triển tốt, bọn họ có thể ngắm nhìn mấy ngày, sau này còn có hạt dưa ăn, tại sao lại muốn hái đi?
Mục Kinh Trập muốn nhân cơ hội nói chuyện với Thiệu Trung, đang nghĩ lời thì nghe thấy Thiệu Trung nói.
"Chỉ cần đẹp là được, hoa hướng dương nhìn theo hướng mặt trời, con là nhìn theo hướng mẹ đi, mẹ là hoa hướng dương của con."
Bàn tay nhỏ của Thiệu Trung đặt hoa hướng dương vào trong lòng Mục Kinh Trập.
Nhịp tim của Mục Kinh Trập tăng nhanh mấy lần: "Tiểu Trung..." Tiểu Trung sao lại ngoan như vậy.
Cô là hoa hướng dương của Thiệu Trung, vậy thì cứ để như thế một lần đi, nếu một đứa trẻ không nghịch ngợm một lần thì làm sao có thể có một tuổi thơ hoàn mỹ, có phải xin lỗi cũng không sao, ai bảo cô là hoa hướng dương của Thiệu Trung chứ!
Mục Kinh Trập ôm chầm lấy Thiệu Trung, hôn cậu bé chụt chụt hai cái, cảm thấy nụ cười của Thiệu Trung còn tươi hơn cả hoa hướng dương.
Hôn xong hai cái, Mục Kinh Trập cảm thấy còn chưa đủ, ôm Thiệu Trung xoay xoay mấy cái, Thiệu Trung cười lớn, nhưng cũng sợ hoa sẽ bị gãy.
"Mẹ ơi, hoa hướng dương, đừng làm hỏng bông hoa hướng dương."
"Không sao đâu, nó sẽ không bị gãy đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro