Chap 273: Ếch xanh tức giận
Không chỉ rửa chân cùng nhau mà còn rửa chân cho nhau? Lời này của Mục Kinh Trập đã làm cho Thiệu Tây và Thiệu Nam tức giận, đồng thanh từ chối: "Không được."
Bọn chúng cùng rửa chân còn không muốn chớ nói gì đến chuyện rửa chân cho nhau.
"Đêm nay nhất định phải rửa, cả hai phải nghe lời ta." Mục Kinh Trập dứt khoát nói.
Theo yêu cầu của Mục Kinh Trập, cả hai miễn cưỡng cởi giày và xỏ chân vào, nhưng cả hai đã hạ quyết tâm dù có rửa chân cùng nhau cũng sẽ không tha thứ cho nhau.
"Được rồi, bây giờ rửa cho nhau nào." Mục Kinh Trập tiếp tục.
Câu nói này lại khiến hai đứa trẻ tức giận, lần này không chỉ Thiệu Tây mà cả Thiệu Nam cũng khó có thể tiếp nhận.
"Con không muốn, mẹ ơi, con không rửa chân cho nó."
"Con cũng vậy, con thà đứng phạt còn hơn rửa cho anh ấy."
"Không được, ta muốn hai đứa phải rửa chân cho nhau ngay. " Mục Kinh Trập kiên trì nói.
Thiệu Tây nhìn Thiệu Nam, sau đó trực tiếp kéo tay Mục Kinh Trập: "Mẹ đánh con đi, mẹ đánh con đi, con biết con sai rồi."
Nói xong, cậu nắm lấy tay Mục Kinh Trập nói: "Đánh con đi, mẹ đánh con đi." Con nhà người khác nếu phạm lỗi sẽ bị đánh đòn liền, cậu hôm nay thà bị đánh còn hơn phải rửa chân cho Thiệu nam.
Đầu Mục Kinh Trập đầy những vạch đen: "Đánh gì mà đánh, đánh rồi hư đầu óc phải làm sao? Ta là cha mẹ văn minh, sẽ không tùy tiện đánh đòn con mình, ta rất văn minh đấy."
Nói xong cô cùng khỏi tay của Thiệu Tây, kết quả vừa thoát ra đã bị Thiệu Nam tóm lấy.
"Mẹ, lần này con thật sự đã phạm sai lầm, sau này con sẽ không tái phạm nữa, nhưng mẹ có thể không phạt như này được không? Con có thể viết giấy kiểm điểm."
Thiệu Nam có ý đồ bắt lấy tay Mục Kinh Trập, chớp chớp mắt, còn bĩu cái miệng nhỏ, cố ý dùng sự dễ thương tấn công Mục Kinh Trập, lại giả vờ dễ thương để thoát khỏi hình phạt chí mạng này.
Thiệu Tây sửng sốt, không ngờ lúc cậu định kéo Mục Kinh Trập lại nhìn thấy Mục Kinh Trập lùi lại một bước.
"Được rồi, những thứ này đều vô dụng cả, các con đi rửa cho ta."
Mục Kinh Trập thật sự gần như bị sự dễ thương của Thiệu Nam lay chuyển, Thiệu Nam bình thường là một đứa trẻ trầm tính, nhưng đôi khi lại hành động như một đứa trẻ dễ thương, thật sự có chút không đỡ nổi.
May mắn là cuối cùng cô đã tự nhéo mình, thành công khiến bản thân tỉnh lại, không hề có chút xao động nào.
"Nhanh lên." Mục Kinh Trập nghiêm mặt thúc giục.
Thiệu Tây và Thiệu Nam đầy tuyệt vọng, Thiệu Nam không thể tin được, không ngờ bản thân vứt bỏ liêm sỉ bày ra bộ dáng đáng yêu lại không có tác dụng.
Trên mặt cả hai tràn đầy nghi hoặc, Mục Kinh Trập tiếp tục thúc giục: "Mau lên, nước sắp nguội rồi, bình thường ta không thấy các con như vậy, lần này chậm rãi lề mề như vậy, có còn là nam tử hán không thế?"
Thiệu Tây và Thiệu Nam trừng mắt nhìn nhau, thấy thật sự không còn cách nào trốn thoát nên đành phải cúi đầu chấp nhận, kết quả vừa cúi đầu lại cụng phải nhau.
Cả hai kêu lên một tiếng, xoa đầu nhìn Mục Kinh Trập, vẻ mặt rất đáng thương, cố ý ra vẻ đáng thương nhất để khiến Mục Kinh Trập mềm lòng.
Kết quả, Mục Kinh Trập căn bản không nhìn bọn chúng mà nhìn xuống ngón tay của mình: "Ta đếm từ một đến ba, nếu các con còn chưa động đậy, thì một năm tiếp theo cứ vậy mà rửa chân cho nhau..."
Cô còn chưa nói hết lời, Thiệu Tây và Thiệu Nam lập tức thu hồi sự đáng thương, trừng mắt nhìn đối phương, vội vàng đưa tay ra chà, bọn chúng không muốn rửa chân hôi thối cho nhau trong một năm, rửa chân một năm thì tay cũng sẽ thúi mất!
Thế là vừa đưa tay ra chà chà, vẻ mặt tức giận trên mặt hai đứa trẻ trở nên có chút không chịu nổi, đều vặn vẹo vì nhột, thật sự rất nhột.
Phải biết rằng bàn chân của con người là nhạy cảm nhất, đặc biệt là lòng bàn chân, khi chạm vào thì không có cảm giác gì, nhưng khi người khác chạm vào thì lại nhạy cảm và ngứa ngáy nhất, ngày xưa khi tắm cùng nhau thì chúng không những giẫm lên nhau mà còn cố tình cù nhau.
Động tác cả hai rất đồng bộ cho nên đồng thời đều ngứa ngáy, cắn răng nhịn cười, trong lòng hối hận không thôi.
Làm sao lại quên mất rằng nó sẽ nhột?
Cả hai muốn cười, nhưng đều nhịn xuống, lúc này ai cười sẽ thua.
Cả hai đều ngầm hiểu không nhúc nhích, nhưng Mục Kinh Trập lại đang nhìn, cô ngồi xổm xuống nhìn bọn chúng: "Sao các con lại không cử động? Đừng ngồi im đó nữa, nhanh chóng rửa chân đi. Các con phải rửa chân thật sạch, lúc nãy ta đã nói rồi, ở giữa chân cũng phải rửa thật kỹ, mau nhanh lên, ta đang nhìn đây."
Thiệu Đông nhìn một màn này, vẻ mặt đang khó coi bỗng dưng đổi khác hoàn toàn.
Trước đây cậu là người trông coi hai đứa em, lần này Thiệu Tây và Thiệu Nam không chịu nghe lời cậu, vẫn cứ cãi nhau, trong lòng Thiệu Đông rất khó chịu, không ngờ tới Mục Kinh Trập lại có một chiêu này.
Nhìn thấy Mục Kinh Trập tùy tiện nói hai câu đã cho hai tên nhóc này ăn hành, hận không thể có 72 phép thần thông biến hóa giống như Tôn Ngộ Không, dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi, Thiệu Đông nhìn vẻ mặt tức giận của hai đứa em mà bật cười.
Cãi nhau nữa sẽ biến thành ếch con luôn đúng không?
Thiệu Đông cắn môi nhịn cười, Thiệu Bắc và Thiệu Trung đảo mắt một vòng nhìn Mục Kinh Trập đang ngồi xổm làm trò, một lúc sau hai đứa nhỏ cũng chống tay ôm cằm cùng nhau xem: "Anh hai, anh ba, hai người mau rửa đi."
"Đúng vậy, hai anh mau rửa đi." Thiệu Trung thúc giục, nhìn hai anh trai, nghiêm túc nhận xét: "Anh hai với anh ba nhìn giống con ếch quá, hai người đừng tức giận nữa."
Bởi vì đang nhịn cười, Thiệu Tây và Thiệu Nam không khỏi nén tức giận: "..."
Thiệu Bắc và Thiệu Trung giống như có vẻ không hài lòng, nói xong vẫn tiếp tục oa oa đủ kiểu.
Thiệu Tây và Thiệu Nam suýt nữa nhịn không được mà cười lớn, sau đó càng tức giận hơn.
Mục Kinh Trập nhìn lũ ếch Thiệu Nam Thiệu Tây đang giận dữ, rồi nghe Thiệu Bắc và Thiệu Trung bên cạnh cứ luyên thuyên mãi, cô cảm thấy như mình đang ở giữa một đàn ếch ngoài đồng, hơn nữa nó thật sự... rất buồn cười, đặc biệt là Thiệu Tây và Thiệu Nam rất giống ếch xanh, một con ếch xanh với khuôn mặt tức giận.
Cuối cùng, Mục Kinh Trập không khỏi duỗi đôi tay tà ác của mình, chọc vào cái miệng tức giận của Thiệu Tây và Thiệu Nam.
Một bên vừa chọt chọt, một bên vừa cảm thán, dễ thương quá.
Thiệu Tây và Thiệu Nam đang cố gắng nhịn cười, bây giờ bọn chúng lại bị Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, Thiệu Trung gạ gục hoàn toàn.
"Mẹ!"
"Tiểu Bắc và Tiểu Trung mau im lặng cho anh!"
Hai người bất lực hét lên, Thiệu Bắc và Thiệu Trung nhìn thấy phản ứng này càng vui vẻ hơn, chúng càng hét lên sung sướng hơn, trong khi khuôn mặt của Mục Kinh Trập giống như một con khỉ đang xem trò vui.
Thiệu Tây nhìn Thiệu Đông với vẻ khó chịu, hy vọng Thiệu Đông sẽ nói điều gì đó, nhưng Thiệu Đông lại ngồi xổm xuống với vẻ mặt vô cảm: " Anh cũng sẽ xem hai đứa có rửa sạch hay không."
Thật ra là muốn lại gần hai chú ếch nhỏ hơn, vừa rồi cậu suýt không kìm được kêu theo bọn Thiệu Bắc, nhìn thấy Mục Kinh Trập chọc vào khuôn mặt giận dữ của hai đứa em trai, cậu cũng rất muốn chọt mấy cái.
Trên mặt của Thiệu Đông không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn hai người, chuẩn bị ra tay, hi vọng hai đứa em sẽ nổi giận hơn.
Thiệu Tây và Thiệu Nam vô tình hiểu được mong đợi của anh trai: "..."
Anh cả cũng biến thành người xấu! Anh ơi, sao anh có thể như thế này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro