Chap 276: Nhu cầu
Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải ngủ riêng phòng và cùng nhau chăm sóc con cái, không giống như những cặp vợ chồng khác, bọn họ không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm hôn nhân nào, điều này khiến bọn họ thoải mái hơn.
Thiệu Kỳ Hải rất thành thật, ngoại trừ thỉnh thoảng muốn đưa sổ tiết kiệm cho cô, hắn cũng không ép buộc cô làm gì, cũng không có bất kỳ động chạm thân thể nào gây ảnh hưởng gì đến cô.
Lý Chiêu Đệ chặc lưỡi: "Đây là bởi vì con không hiểu, con vẫn là con gái nên con không hiểu, đàn ông nhìn như vậy nhưng chưa chắc đã như vậy, hiện tại nó có thể chịu đựng được, nhưng sau này thì chưa nói trước được. Nói cách khác, con vẫn chưa ăn thịt nên con vẫn chưa cần, nếu không thì con cũng nhịn không được, nam nữ với nhau đó cũng là chuyện nên xảy ra, đều cần."
Mục Kinh Trập chớp mắt, không, má ơi, mẹ lại bắt đầu khơi mào rồi, lại đi quá xa rồi.
Nhưng Lý Chiêu Đệ nói có vẻ đúng: "Mẹ, mẹ nói hình như cũng đúng, trì hoãn như vậy đối với Thiệu Kỳ Hải có vẻ không công bằng lắm, anh ta chắc chắn... có nhu cầu." Vậy thì quả thật cần phải ly hôn càng sớm càng tốt.
"Đó cũng không hẳn, nếu không phải con sức lực lớn, ta cũng không an lòng để con tiếp tục như này." Lý Chiêu Đệ lúc này đột nhiên đổi chủ đề: "Nhưng Kinh Trập à, con thành thật nói cho ta biết, Thiệu Kỳ Hải thật sự không có chạm vào con sao?"
Mục Kinh Trập tràn đầy xấu hổ: "Thật sự không có."
"Kỳ quái, thời gian dài như vậy mà có thể nhịn được, là do nó sợ con hay không có ý với con? Hay là không được nữa rồi?"
Thiệu Kỳ Hải đang bưng trà cho mẹ vợ ở ngoài cửa, bởi vì thính giác quá tốt nên đã nghe được cuộc hội thoại bên trong, suýt chút nữa đã vứt chiếc ấm men trên tay đi.
Hắn như thế nào mà không thể? Hắn làm rất được nha, hắn cũng không phải là không có ý đồ, đây không phải là Mục Kinh Trập không muốn sao?
Thiệu Kỳ Hải sửng sốt, Mục Kinh Trập cũng kinh ngạc, cô chưa từng có mẹ nên không biết chủ đề giữa mẹ con lại có thể nóng bỏng như vậy.
"Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
"Con ngại à? Ta biết con xấu hổ nhưng con không muốn tìm hiểu sao? Nếu nó không có ý định hoặc không được thì nhất định phải ly hôn. Nó liên quan đến hạnh phúc cả một đời người của con, nhưng chắc không phải là không được, dù sao cũng có hẳn năm đứa con, nó nhất định là đang chịu đựng."
Lý Chiêu Đệ hoàn toàn khác với Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập cũng biết rằng Lý Chiêu Đệ đang làm điều đó vì cô, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ly hôn sớm cũng tốt cho Thiệu Kỳ Hải phải không?" Để cho hắn khỏi chịu đựng thêm nữa.
Thiệu Kỳ Hải suýt chút nữa không nhịn được mà lên tiếng: Không, không tốt chút nào, hắn không muốn ly hôn, mặc dù Mục Kinh Trập không nhận tiền của hắn hay để hắn đến gần cô, nhưng như vậy hắn cũng thấy rất ổn.
Hắn không nhất thiết phải muốn những thứ đó, cũng không phải cầm thú, suốt ngày nghĩ về những cái kia, hắn nghĩ đến những năm tháng số lần có thể thấy mấy cô gái đếm được trên đầu ngón tay, nhưng chẳng phải hắn đã sống như thế này trong những năm gần đây sao?
Đang lúc Thiệu Kỳ Hải loay hoay thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ trong bếp truyền tới, cảm thấy bộ dạng của mình rất giống đang nghe lén nên vội vàng quay lại.
Thiệu Đông gặp Thiệu Kỳ Hải ở cửa phòng bếp, thấy tay hắn cầm ấm men nên với ánh mắt kỳ lạ, Thiệu Kỳ Hải vội vàng giải thích một câu: "Tro tàn bay vào."
Thiệu Đông gật đầu, bưng mật ong đến cho Lý Chiêu Đệ và Mục Kinh trập, cậu vừa định mở cửa bước vào thì nghe thấy Mục Kinh Trập nói.
"Mẹ, điều con lo lắng bây giờ là các con của con. Sau khi ly hôn, con phải rời khỏi ngôi nhà này, con không thể mang chúng đi được..."
Nếu thật sự có thể mang bọn trẻ rời đi, thì cô đã sớm rời đi rồi, sau sự trì hoãn này, tình cảm của cô với chúng ngày càng khăng khít.
Mục Kinh Trập rất bối rối, Thiệu Đông dừng lại, trầm tư, cuối cùng cũng không đẩy cửa mà bưng mật ong về.
Mật này được mua lại từ một nhà trong thôn nuôi ong, đây là mật ong thật, không phải loại mật ong giả ở thời hiện đại, được pha với đường và nước, một năm thu hoạch hai lần, tổ ong mật lúc nhai rất ngon và ngọt.
Mục Kinh Trập rất thích, bọn trẻ Thiệu Đông cũng thích, hôm qua chắc là biết tâm tình cả nhà không tốt cho nên cậu muốn mang một ít đồ ngọt cho mọi người ăn, hy vọng bọn họ sẽ dễ chịu hơn, cũng là toàn bộ tâm ý.
Bởi vì số lượng không nhiều nên đã ăn hết, phần này đặc biệt dành cho đám người Lý Chiêu Đệ.
"Bà ngoại và mẹ đang nói chuyện, lát nữa con sẽ đưa cho bà." Thiệu Đông ngồi xuống, nhìn Thiệu Kỳ Hải đang ngơ ngác, ồ, sao cha không đẹp hơn một chút nhỉ? Như vậy thì mẹ có thể thích cha hơn một xíu.
Đến bây giờ, mặc dù gia đình sống với nhau hạnh phúc nhưng nhiều lúc chúng luôn mong rằng mình sẽ mãi như thế này, mẹ sẽ không ly hôn và cả nhà sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Nhưng con người không thể quá ích kỷ, không thể trói buộc Mục Kinh Trập ở bên mình chỉ vì vui vẻ của bản thân, ngăn cản cô rời đi hoặc ly hôn.
Tuy rằng bọn trẻ không nỡ rời xa cô nhưng quan điểm của chúng vẫn không thay đổi, nếu mẹ muốn ly hôn thì chúng vẫn ủng hộ việc ly hôn của mẹ, nhưng bây giờ nói đến việc đi theo mẹ là không thực tế và việc để Thiệu Kỳ Hải một mình có vẻ quá tàn nhẫn.
Thiệu Đông bối rối nhìn Thiệu Kỳ Hải.
Mặc dù ngày nay có rất ít người ly hôn, nhưng vì Mục Kinh Trập muốn ly hôn nên Thiệu Đông và Thiệu Tây đã ra ngoài để tìm hiểu thêm về vấn đề này, trong hoàn cảnh bình thường, việc ly hôn bao gồm việc chia nhà và tiền, những người có con cái sẽ chia con cái.
Đứa con có khi sẽ về nhà mẹ, có khi lại về với cha, tất cả đều không giống nhau.
Nếu đổi thành một gia đình bình thường, bọn trẻ có thể sẽ bị tách ra, dù sao năm đứa con cũng quá nhiều, không thể chỉ theo một người.
Nhưng vấn đề là năm anh chị em không muốn chia xa, hơn nữa hoàn cảnh của người khác cũng không áp dụng, Mục Kinh Trập không phải mẹ ruột, cũng chưa từng nghe nói mẹ kế sau khi ly hôn có thể mang con đi.
Cho nên nếu ly hôn, bọn trẻ nhất định sẽ giao lại cho Thiệu Kỳ Hải, nhưng bọn trẻ cũng không nỡ rời xa mẹ.
Khó, khó quá, sao cha không làm cho mẹ thích?
Thiệu Kỳ Hải vẫn đang suy nghĩ những gì Mục Kinh Trập nói, trên mặt vẫn có chút khó chịu, cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Đông, ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Tiểu Đông."
"Không có gì." Thiệu Đông lắc đầu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải có vẻ không thoải mái: "Sao vậy? Trên mặt cha có dính gì à?"
"Không có gì." Thiệu Đông lắc đầu, không thể tìm ra giải pháp.
Trong lúc cậu đang lo lắng, đám người Lý Chiêu Đệ vừa nói xong liền đi vào, Thiệu Đông lập tức đứng dậy: "Bà ngoại."
Thiệu Kỳ Hải cũng đứng dậy: "Mẹ, vào ngồi uống trà đi."
Nghĩ tới những gì vừa nghe được, Thiệu Kỳ Hải có chút không tự nhiên, hắn có chút không dám nhìn về phía Lý Chiêu Đệ, nhưng ánh mắt của Lý Chiêu Đệ lại không ngừng nhìn về phía hắn, từ vai đến eo, phần bụng lại bị nhìn rất lâu.
Toàn thân Thiệu Kỳ Hải cứng đờ, ước gì tất cả chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng hắn đã quen với những ánh mắt này, biết đó không phải là tưởng tượng của mình.
Lúc này Thiệu Kỳ Hải không biết để tay vào đâu.
Hắn có lẽ có thể đoán được tại sao Lý Chiêu Đệ lại nhìn mình như vậy, có lẽ bà ấy muốn xem hắn có ổn không và có thể hay không.
Điều này rất xấu hổ, Thiệu Kỳ Hải vốn muốn nói gì đó về những gì mình vừa nghe được, nhưng khi Lý Chiêu Đệ nhìn hắn hai cái, hắn cứng đờ, không nói nữa, cũng không dám cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro