Chap 280: Tự do

Thấy Mục Kinh Trập cứ cười mãi khi đọc thỏa thuận, Thiệu Kỳ Hải bất đắc dĩ nói: "Có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề, không có vấn đề nên tôi mới đọc thêm, quá tốt rồi." Cô âm thầm nhéo mình một cái, sau khi cảm nhận được sự đau đớn, Mục Kinh Trập nhảy nhót một vòng, thậm chí không nhịn được ôm lấy Thiệu Kỳ Hải: "Thiệu Kỳ Hải, anh đúng là người tốt."

Cùng nhau nuôi dạy con cái thật tốt quá!

Sau khi ký đơn ly hôn và thống nhất trắng đen, cho dù tạm thời không làm thủ tục ly hôn cũng không cần lo lắng về việc sau này sẽ ly hôn.

Thỏa thuận được mấy đứa trẻ và Thiệu Kỳ Hải thương lượng cẩn thận, thỏa thuận ly hôn được ký kết dưới sự chứng kiến ​​của mấy đứa trẻ, về sau Thiệu Kỳ Hải sẽ không có cơ hội đổi ý.

Hơn nữa cô cũng tin tưởng rằng Thiệu Kỳ Hải sẽ không nuốt lời, điều này cô vẫn rất tin tưởng Thiệu Kỳ Hải, hắn nhất định sẽ giữ lời.

Mục Kinh Trập thật sự rất vui vẻ, bởi vì quá hưng phấn nên hành động bốc đồng.

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt một chút, hắn không ngờ có một ngày mình sẽ được Mục Kinh Trập ôm, phải biết trước giờ hắn chưa từng được đối xử như vậy, lúc mới về, nhìn Mục Kinh Trập giống như muốn đẩy hắn xuống với Bạch Lộ vậy.

Mùi thơm dịu nhẹ lập tức thoang thoảng bên cánh mũi, tim Thiệu Kỳ Hải đập thình thịch.

Mục Kinh Trập vui vẻ, bọn trẻ Thiệu Đông cũng vui mừng, bọn chúng đều thở phào nhẹ nhõm, không còn phải lo lắng sau khi cha mẹ ly hôn sẽ phải xa mẹ.

Bọn chúng có thể ở bên mẹ mọi lúc!

Thiệu Tây và Thiệu Nam không khỏi ôm nhau, sau đó lúng túng tách ra sau khi kịp phản ứng lại, Thiệu Tây nhìn Thiệu Kỳ Hải thầm suy nghĩ, mặc dù thỏa thuận ly hôn có thể được gia hạn nhưng cậu sẽ không bao giờ cho phép cha mình đổi ý!

Mục Kinh Trập đọc lại bản thỏa thuận, thận trọng nói với Thiệu Kỳ Hải: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta nội bộ ly hôn, tuy rằng chưa công bố ra ngoài, nhưng từ giờ trở đi anh sẽ được tự do. Ý của tôi cũng giống như của anh, anh có thể tự mình tìm người mình thích, không cần cảm thấy có lỗi với tôi, nếu như anh gặp được người mình thích, chúng ta sẽ làm thủ tục ngay."

"Mặc dù chúng ta không thể làm vợ chồng, nhưng chúng ta có thể làm người thân, bạn bè. Sau này có chuyện gì cứ tìm đến tôi, tôi nhất định sẽ giúp anh."

Thiệu Kỳ Hải nghe xong ngay lập tức cứng người, chuyện này khác với những gì hắn nghĩ, hắn vốn nghĩ rằng mình đã ký giấy ly hôn, nhưng thực chất vẫn chưa phải ly hôn nên vẫn còn quan hệ, mà phía Mục Kinh Trập có nghĩ như vậy không?

Đang định nói gì đó thì đã thấy Thiệu Đông gật đầu: "Mặc dù không nỡ nhìn cha mẹ như thế này nhưng con vẫn mong sau này hai người sẽ hạnh phúc."

Thì ra đây chính là ý của Thiệu Đông vừa rồi?

Đúng rồi, đây không phải cái gì khác, chính là đơn ly hôn, chỉ cần ký tên cũng không có nghĩa là kết thúc.

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt không biết nói gì, nhưng Mục Kinh Trập lại thở ra, cẩn thận cất bản thỏa thuận sang một bên, cả nhà đã hơn tám giờ mới ăn cơm tối.

Mục Kinh Trập có thói quen gắp vài món cho mấy đứa trẻ, đảm bảo chúng được cân bằng dinh dưỡng không kén ăn, chỉ cần cô gắp lên, bọn trẻ dù không thích cũng sẽ ăn.

Bình thường Mục Kinh Trập chỉ gắp cho mấy đứa nhỏ, nhưng hôm nay cô nhìn thoáng qua Thiệu Kỳ Hải, nghĩ nghĩ, Mục Kinh Trập cũng gắp cho Thiệu Kỳ Hải.

"Nào, ăn thịt đi."

Hành động của Mục Kinh Trập khiến mấy đứa trẻ trợn tròn mắt, cuối cùng cũng chiếu vào mắt Thiệu Kỳ Hải một tia sáng.

"Được rồi, cảm ơn, tôi ăn, em cũng ăn đi."

Mặc dù là ký giấy ly hôn, quyết định cùng nhau nuôi bọn trẻ cho nên mới nhận được đãi ngộ này, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn cảm thấy vui mừng khi thấy Mục Kinh Trập đã thật sự thay đổi thái độ của cô đối với hắn.

Cũng không hẳn, nhưng những gì bọn trẻ nói đều đúng, kết thúc không hẳn là kết thúc mà là một sự khởi đầu mới.

Thiệu Kỳ Hải nghĩ nghĩ, sau khi gắp đồ ăn cho mấy đứa trẻ, hắn cũng muốn gắp Mục Kinh Trập.

Trước đây hắn đã thử qua, nhưng Mục Kinh Trập nói rằng cô sẽ tự gắp, cũng sẽ không nhận, vậy mà tối nay cô lại đón lấy và nói cảm ơn.

Thiệu Kỳ Hải thật sự cảm thấy có gì đó đã thay đổi.

Sự thật là tâm tính của Mục Kinh Trập quả thật đã thay đổi một chút, tâm tính và tình cảm của cô đối với Thiệu Kỳ Hải đã khác trước kia, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa cũng rất biết ơn hắn.

Sau bữa tối, Thiệu Kỳ Hải bắt đầu công trình lớn là xông khói muỗi mỗi đêm, mùa hè ở nông thôn có rất nhiều muỗi, nếu không chú ý sẽ bị cắn, vừa đau vừa ngứa.

Cơ thể của Mục Kinh Trập có phần nhạy cảm với muỗi, mỗi lần bị muỗi cắn sẽ sưng đỏ hai ba ngày, đau và ngứa, càng gãi thì vết thương càng nặng, muỗi rất thích cắn cô, không chú ý một chút sẽ xuất hiện ngay hai ba nốt.

Mục Kinh Trập xoa cả dầu cù là và cả nước hoa, khắp người mùi hương nồng nặc nhưng đôi khi vẫn bị đốt.

Thiệu Kỳ Hải khử trùng phòng của Thiệu Đông bằng ngải cứu, sau đó xông khói phòng của Mục Kinh Trập, rồi xông khói phòng của chính mình.

"Cảm ơn." Mục Kinh Trập cảm ơn hắn, lúc trước đám người Thiệu Kỳ Hải không có ở đây, có đêm cô nhìn không thấy con muỗi nào nên không có xông khói, kết quả có hai con cá lọt qua lưới, đốt vào cánh tay cô mãi đến giờ còn chưa tan.

"Không có gì." Thiệu Kỳ Hải lắc đầu: "Kiên nhẫn một chút, đừng gãi cánh tay nữa. Nếu bôi dầu cù là vào ban đêm sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, tốt nhất là không nên bôi."

"...Được rồi."

Mục Kinh Trập đã sớm nhận ra Thiệu Kỳ Hải ở bên ngoài có vẻ là kiểu người kiệm lời, nhưng ở nhà lại có chút hay cằn nhằn, không chỉ lải nhải với bọn trẻ mà còn lải nhải với cô mấy lần, giọng điệu kia cũng không khác mấy so với cách nói chuyện với Thiệu Bắc và những người khác.

Đêm đó Mục Kinh Trập ngủ rất say, bọn trẻ cũng vậy.

Thiệu Tây và Thiệu Nam bị trói cùng nhau một đêm, hôm sau đến trường cũng bị trói, chỉ là có chút mâu thuẫn, cũng không có sâu hận, sau khi giúp nhau rửa chân một lần vẫn cảm thấy khá ổn, hơn nữa tối qua bọn chúng đã cùng nhau hoàn thành một việc quan trọng cho nên mọi thứ đã sớm bình thường.

Tuy nhiên, Mục Kinh Trập vẫn tiếp tục như đã hứa, hy vọng hai đứa trẻ sẽ ghi nhớ và biết rằng nếu sau này có mâu thuẫn và cãi vã, điều chờ đợi bọn chúng sẽ là giúp nhau rửa chân và trói buộc lại với nhau.

Thiệu Đông và những người khác chú ý đến ánh mắt tiếc nuối của Mục Kinh Trập bởi vì bọn trẻ không cần dùng tới phương pháp mặc chung quần áo, nếu dám cãi nhau lần nữa, nhất định sẽ buộc phải dùng thủ đoạn này.

Không một ai muốn thử, năm đứa trẻ sau đó liền nhanh trí hơn, không cần đến cãi nhau, cho dù nói to một chút cũng phải nhanh chóng giảm âm lượng xuống, sợ Mục Kinh Trập sẽ hiểu lầm.

Tất nhiên, chúng không có cơ hội cãi nhau vì đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Mục Kinh Trập hoàn toàn hỗ trợ đám trẻ Thiệu Bắc trong việc chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, khi đến thời điểm thi chính thức, cô đã chuẩn bị bột chiên và trứng để chúc cho bọn trẻ đạt điểm tối đa.

Mấy đứa trẻ nghiêm túc thực hiện bài thi cuối kỳ, sau khi bài thi cuối kỳ kết thúc, Thiệu Tây nhận được một bức thư khác từ nhà xuất bản, trong đó có một bức thư của Phương Vũ.

Phương Vũ nghe lời đề nghị của Thiệu Tây, thật sự đã tìm được mấy tấm phim, bạn ấy nói rằng ban đầu bạn ấy muốn rửa ra một trăm tấm hình, nhưng mẹ bạn ấy không đồng ý, suýt thì gõ đầu bạn ấy một trăm cái, nhưng sau này cũng đã rửa ba tấm và đưa cho Phương Vũ.

Bởi vì tấm phim được bảo quản đúng cách nên mới rửa thành ảnh được, nhưng chất lượng không tốt lắm, tuy nhiên Phương Vũ cũng rất hài lòng, cuối cùng không biết nghĩ như thế nào lại gửi cho Thiệu Tây một tấm, còn nói rằng nhờ Thiệu Tây giữ giùm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro