Thiệu Tây bất lực khi nhìn thấy thư của Phương Vũ, mặc dù nói muốn liên lạc thì tốt nhất nên làm bạn với cậu, nhưng người bạn tốt này có vẻ quá có tâm rồi.
"Nhỡ đâu anh là kẻ xấu thì sao?" Thiệu Tây trên miệng nói vậy nhưng vẫn vội vàng đổ phong bì ra, cuối cùng tìm được một bức ảnh được bọc trong giấy báo cẩn thận.
Đó là một bức ảnh nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay cậu, có màu, tuy màu sắc hơi kỳ lạ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ người trên đó.
Người phía trên còn rất trẻ, đứng chống nạnh, mặc một chiếc áo thủy thủ quá cỡ, trông quá rộng so với người, hình như là mượn để chụp ảnh, không biết có phải vì hồi hộp hay không, ánh mắt của người nọ có chút kỳ quái, không giống nheo mắt chút nào, dù sao nhìn qua cũng có chút buồn cười, lộ ra mấy cái răng hổ, hoàn toàn khác với những gì Thiệu Tây tưởng tượng.
Thiệu Tây không khỏi mỉm cười trong lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhưng sau đó chợt cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến người trong ảnh đã không còn và hi sinh quá sớm như vậy.
Người nọ chỉ là một người bình thường, không có ba đầu sáu tay, cũng không có sức mạnh phi thường, ngược lại có chút gầy gò nhỏ bé, nếu đặt ở trong một đám người, giống như cá nhỏ lạc vào đại dương rộng lớn, không dễ thấy chút nào.
Làm thế nào mà chú ấy có đủ can đảm? Chú ấy có bao giờ hối hận không?
Không ai có thể cho Thiệu Tây một câu trả lời bởi vì người đã không còn nữa rồi.
Thiệu Tây nhìn bức ảnh một lúc không động đậy, khi định thần lại, đang định đọc tiếp thư thì cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghiêng đầu thì giật mình.
"Cha, cha vào khi nào vậy?"
"Vừa mới." Ánh mắt Thiệu Kỳ Hải dừng lại ở tấm ảnh, hắn do dự: "Làm sao lại có tấm ảnh này? Tiểu Tây, nếu đã giữ đồ của người khác thì phải biết giữ gìn, không nên ném lung tung."
Hắn muốn đọc thư, nhưng không thể nói ra, cũng không dám thể hiện quá rõ ràng, sợ Thiệu Tây chú ý, lại bị Thiệu Tây cất bức thư đi.
"Con sẽ không vứt chúng đi, con sẽ giữ lại."
"Tốt lắm, thư có khá nhiều, con có muốn ta sắp xếp chúng cho con không?"
Thiệu Tây không cần nhìn cũng biết Thiệu Kỳ Hải muốn làm gì, nhưng cậu vẫn do dự một chút rồi mới từ chối: "Con tự làm được."
Không thể để cha đọc được bước thư này, đọc xong chắc ông sẽ buồn lắm.
Thiệu Kỳ Hải nhìn cậu, nán lại một lúc rồi đi ra ngoài, Thiệu Tây cẩn thận cất tấm ảnh đi, suy nghĩ một chút rồi kẹp vào mặt sau bức ảnh trong cuốn album ở nhà, sau đó tiếp tục đọc thư của Phương Vũ.
Phương Vũ bên kia cũng thi cuối kỳ, bạn ấy nói mình rất sợ các kỳ thi, vì sợ bài làm sẽ không tốt.
Thiệu Tây thở dài và viết lại cho bạn ấy: "Thành tích trong lớp của anh lúc nào cũng nhất nhì, anh còn nhảy lớp nữa, em không cần nhảy lớp thì cũng nên học tập anh cho tốt."
Thiệu Tây và Thiệu Đông học cùng lớp nên không hẳn lúc nào cậu cũng đứng nhất, nếu không đứng nhất cùng Thiệu Đông, cậu sẽ đứng thứ hai, cho nên lúc viết thư cậu cũng không khẳng định lúc nào mình cũng đứng nhất.
"Phương Vũ, anh đã nhận được ảnh của em, lần này anh sẽ giúp em cất giữ, nhưng sau này em không được phép tùy tiện gửi ảnh cho người khác, có một số người rất xấu, lỡ như họ vẽ nguệch ngoạc rồi xé nát thì sao? "
"Hơn nữa khi viết số 3 thì đừng để nó nằm mà hãy để nó đứng lên, em xem cái này viết thiếu rồi đây này, anh sẽ cho em hướng dẫn, viết đủ rồi gửi lại đây anh kiểm tra."
Thiệu Tây không biết tại sao đột nhiên cảm giác có thêm một người em trai luôn khiến cậu lo lắng, điều này thật không dễ dàng chút nào.
Cậu tìm cuốn sách bài tập về nhà, xé một trang, viết đầu câu 3 và giao bài tập về nhà.
Thiệu Trung đã từng gặp phải vấn đề tương tự trước đây khi phải học viết, số 3 viết một lúc cứ bị ngã nghiêng, ước chừng muốn nằm bẹp xuống đất.
Đây mới chỉ là bắt đầu, còn phải học những chữ khác, có những chữ viết ra còn không hiểu nghĩa của nó là gì, cảm giác như chúng đang lắc lư, như thể được rót thêm linh hồn vào.
Bây giờ Thiệu Trung vẫn còn tật xấu này, nhưng 3 đã không còn nằm nữa.
Thiệu Tây lắc đầu phàn nàn như ông cụ non, nhưng cậu không biết rằng khi mới học viết bản thân 'giỏi' hơn Thiệu Trung cỡ nào, sau khi viết chữ cậu bắt đầu phát triển thành nhân vật tượng hình, chữ '人'giống như có người đứng lên vậy.
Lúc đó cậu có một số ý tưởng tuyệt vời và tư duy hoạt động rất mạnh, Thiệu Đông phải mất rất nhiều thời gian mới khiến cho Thiệu Tây viết tốt, cuốn sách bài tập trước đây mới chỉ được cất đi.
Cậu phạm sai lầm mấy năm, nhưng khi dạy dỗ Thiệu Trung và Phương Vũ, cậu hình như đã quên mất sai lầm quá khứ của mình.
Thiệu Tây cảm thấy mình phải để tâm, nhưng cậu không biết Phương Vũ tuổi còn nhỏ đã có thể viết thư, mà viết nhiều chữ như vậy, thậm chí còn có thể tự mình tra cứu từ điển, thật ra đã rất giỏi, vượt xa cả đám bạn cùng trang lứa.
Thiệu Tây sắp xếp lại các bức thư, nhưng một đêm đó lại không thể ngủ được, trong đầu vẫn liên tục hiện lên hình ảnh cha của Phương Vũ.
Cậu có cảm hứng, cậu muốn viết gì đó về người kia, nhưng khi bật dậy và bắt đầu viết, cậu nhận ra rằng mình không thể hạ bút được.
Bởi vì những gì cậu biết về cha của Phương Vũ rất ít, hoặc nói đúng hơn cậu căn bản không biết chú ấy là ai, làm gì, tính cách ra sao, ngay cả tên cũng không biết.
Thiệu Tây một chữ cũng không viết được nên quay lại giường ngủ, cậu cũng không ép chính mình, cậu còn quá nhỏ khả năng viết chữ có hạn, trong lòng mặc dù rất hứng thú nhưng không dám tùy ý viết.
Nghĩ là nghĩ như thế, cậu vẫn muốn viết, đây là lần đầu tiên cậu xúc động như vậy, nghĩ tới Phương Vũ và cha của Phương Vũ, cậu liền muốn viết cái gì đó.
Thiệu Tây trằn trọc trằn trọc không ngủ được, không phải lúc nào cũng có thể hỏi Phương Vũ... Cái này, nghĩ đến điều này, hai mắt của Thiệu Tây sáng lên, cậu không biết cha của Phương Vũ, nhưng cậu biết Phương Vũ.
Cậu không thể viết về cha của Phương Vũ, nhưng cậu có thể viết về Phương Vũ, trong trường hợp này, cậu không cần lo lắng về khả năng viết có hạn của mình, Phương Vũ dù sao vẫn còn trẻ.
Thiệu Tây trốn dưới chăn, ngậm đèn pin viết bút đầu tiên, cậu chủ yếu viết về Phương Vũ, mà cũng không hẳn chỉ có Phương Vũ, trong đó còn có bóng dáng của chính mình cùng bóng dáng của rất nhiều người.
Bởi vì trên thực tế, những gì Thiệu Kỳ Hải làm trước đây có hơi khác với cha của Phương Vũ, nhưng có những điểm tương đồng và những người khác cũng vậy.
Trong đêm yên tĩnh, Thiệu Tây trốn ở trong chăn, bắt đầu nghiêm túc viết.
Thiệu Đông đang ngủ đột nhiên cảm thấy có ánh sáng chiếu vào mắt, ngồi dậy xem thì thấy đó là ánh sáng phát ra từ chăn của Thiệu Tây.
Cậu mở chăn ra nhìn thì thấy đèn pin lăn trong chăn chưa tắt của Thiệu Tây, còn Thiệu Tây đang ngủ ngon lành trên giường, bởi vì ngủ rất say, lại còn vì đang nằm trên giường của mình,Thiệu Tây ngủ đến chảy nước dãi, cuốn sổ nằm phía dưới không tránh khỏi số phận.
Thiệu Đông đành phải đứng dậy lật Thiệu Tây lại, sau đó lấy cuốn sổ ra đặt sang một bên, đợi nước bọt tự khô.
Tắt đèn pin, cậu vô tình nhìn thấy nội dung của cuốn sổ, chỉ tình cờ nhưng phải dừng lại.
Thiệu Đông một lần nữa chìm vào giấc ngủ, cậu lại nhìn thấy Thiệu Tây đang ngủ say đá chăn sang một bên, bất đắc dĩ đắp chăn lên bụng em trai: "Ngốc như vậy, không hiểu sao có thể viết được như này... "
Thiệu Tây nhìn thấy nước dãi trên cuốn sổ của mình vào ngày hôm sau, nhất quyết không chịu thừa nhận đó là nước dãi: "Anh, đừng nghĩ rằng em ngủ mà có thể nói xấu em, đây không phải là nước dãi, đây là nước mắt, nước mắt của em đêm qua rơi."
Thiệu Đông: "...Đúng, đúng, là nước mắt của em, nước mắt chảy ra từ khóe miệng."
"Anhhh, anh đừng bắt nạt người khác!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro