Chap 290: Bị con cái lừa (2)
Khi Mục Kinh Trập thật sự ly hôn với hắn thì đã quá muộn, Thiệu Kỳ Hải đau đầu: "Ta có suy nghĩ nhiều quá rồi không? Nghe lời của các con, Tiểu Đông, trước đây con đã hứa sẽ giúp ta mà."
"Con biết, con sẽ làm, nhưng mà chủ yếu là mẹ có thích hay không, con vẫn giữ nguyên câu nói cũ, con mong hai người sẽ hạnh phúc, cha à, tâm trạng bây giờ của cha không ổn, cần bình tĩnh lại." Thiệu Đông trấn an.
Thiệu Tây nói: "Cha, cha và mẹ đã ký đơn ly hôn và đồng ý chấm dứt hôn nhân, chỉ vì muốn cùng nhau nuôi dạy con cái cho nên mới không công bố ra ngoài, cũng không đến cục dân chính nhận giấy ly hôn, cuộc hôn nhân bây giờ chỉ còn trên danh nghĩa, vậy chúng con cũng có thể tìm cho mẹ người mẹ thích mà đúng không?"
Đúng cái gì mà đúng, điều này rất rõ ràng là không đúng.
"Đương nhiên là không đúng, Tiểu Tây Tiểu Đông, trước kia các con đã hứa giúp ta, nhưng những gì các con nói và làm bây giờ hoàn toàn khác với những gì các con nói trước đây, các con như thế này không sợ ta sẽ đổi ý sao?" Thỏa thuận vẫn chưa hết hiệu lực đâu.
Thiệu Kỳ Hải lo lắng nói xong, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Thiệu Tây đột nhiên thay đổi, Thiệu Đông đang bất lực ôm trán cũng thay đổi sắc mặt, cùng nhau nhìn Thiệu Kỳ Hải.
"Đổi ý? Chỉ vì mẹ ăn hai bữa cơm mà hối hận rồi?" Sắc mặt của Thiệu Tây đanh lại.
Thiệu Kỳ Hải nghẹn họng nói: "Con đang nói đến chuyện hai bữa cơm sao? Con đang tìm cho mẹ con người mẹ thích, cái này có chút không đúng..."
"Nhưng cha đã ký thỏa thuận." Thiệu Tây lại bỏ cuộc, sau đó lại nhấn mạnh: "Cha không được nuốt lời, cha luôn nói làm người phải giữ chữ tín, đã hứa rồi phải làm cho trót, nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, nếu như cha dám đổi ý, bọn con sẽ xem thường cha. "
Thiệu Kỳ Hải: "... Vậy thì con cũng phải làm đến cùng, những điều trước đây con nói không phải như thế."
Thiệu Tây: "Con đây không phải còn chưa lớn sao? Con vẫn chưa phải là một người đàn ông, con chỉ là một đứa trẻ, vẫn đang nhìn cha mà học tập."
Thiệu Kỳ Hải: "..." Hắn lại rơi vào thế bí.
"Cha, chỉ là một bữa cơm thôi, cha không nên suy nghĩ quá nhiều." Thiệu Đông trấn an.
"Nhưng mà nếu Kinh Trập thật sự thích ai, các con nhất định sẽ ủng hộ cô ấy có phải hay không? Các con sẽ không giúp ta phải không?"
Thiệu Tây và Thiệu Đông không trả lời, nhưng Thiệu Kỳ Hải đã nhìn ra câu trả lời khi nhìn vào biểu cảm của Thiệu Đông và Thiệu Tây.
Hắn hít một hơi thật sâu, đầu óc dần dần bình tĩnh lại, sau khi tỉnh táo khỏi mối quan hệ cha con, hắn nhận ra một sự thật tàn khốc - dường như hắn đã bị lừa.
Trước khi ký thỏa thuận ly hôn, bọn trẻ Thiệu Tây nói chuyện rất vui vẻ, sau khi ký xong, quan điểm của chúng thay đổi, thay vì giúp đỡ hắn, bọn chúng lại trở thành hòn đá cản đường, thậm chí còn công khai hợp tác Mục Kinh Trập và người khác đến với nhau, chỉ cần Mục Kinh Trập thích là được, còn hắn... bất kỳ sự giúp đỡ nào cũng hoàn toàn là trở ngại!
Bọn chúng mới có bao nhiêu tuổi, cũng chỉ là mấy đứa bé, ấy vậy mà đã khiến Thiệu Kỳ Hải trở thành kẻ ngốc, bị lừa một cú!
"Cho nên, Tiểu Đông, các con lúc trước nói sẽ giúp ta là giả đúng không?" Thiệu Kỳ Hải nhỏ giọng hỏi.
"Con không lừa cha." Thiệu Đông nói: "Con sẽ vẫn giúp cha."
Thiệu Kỳ Hải nhìn Thiệu Tây, Thiệu Tây vỗ vỗ bả vai của Thiệu Kỳ Hải: "Cha, là con không tin tưởng được người, chứ chúng ta là cha con thì làm sao con lừa cha được? Cha nói như vậy sau này ra ngoài bị lừa thì biết làm sao?"
Khóe miệng Thiệu Kỳ Hải giật giật, không, cha con với nhau mà con cũng lừa, may là cha con với nhau nên ta mới tin con!
Thiệu Tây nghiêm túc nói: "Cha, khi ra ngoài đừng tin lời người ta nói, thế giới này rất tàn ác."
"Thế giới này đúng là quá tàn ác, tàn ác đến nỗi con trai của ta còn lừa ta, ta lúc đầu đầu nghĩ các con là con của ta, sẽ không lừa dối ta cho nên mới một mực tin tưởng, kết quả các con..." Thiệu Kỳ Hải đau lòng: "Các con, các con là con trai của ta! Làm sao các con có thể lừa dối ta."
Thiệu Đông đỡ trán: "Cha, chuyện này không có khoa trương như cha nói đâu."
Thiệu Tây gật đầu: "Đúng vậy, cha à, cha nói như vậy là quá khoa trương rồi, nhưng cha vẫn phải đề cao cảnh giác, cha đã từng nghe qua người lừa mình sau cùng đều là người thân cận với mình nhất sao? Chuyện này cha đừng tức giận, hãy coi đó như một bài học. Có thất bại mới có thành công, sau này không được để bị lừa, cũng đừng tùy tiện ký tên. "
Thiệu Tây tiếp tục nói, nhưng giây tiếp theo đã bị Thiệu Kỳ Hải ôm lên, mỗi tay một đứa: "Không được,chuyện hôm nay không thể trôi qua như vậy, ta phải dạy cho các con một bài học, để cho các con lại lừa ta!"
Kết quả hắn vừa quay người lại đã thấy Thiệu Bắc và Thiệu Trung đang ngồi xổm ở phía sau, còn vẫy tay chào Mục Kinh Trập.
Thiệu Kỳ Hải: "...Sao các con lại ngồi xổm ở đây?"
"Con tưởng mọi người đang bàn chuyện gì đó." Thiệu Bắc đứng thẳng dậy.
Mục Kinh Trập nghi hoặc nhìn bọn họ: "Tiểu Tây, con nói dối cha con sao?"
"Không có gì." Thiệu Đông bảo Thiệu Kỳ Hải thả cậu xuống: "Không phải cha nói muốn mua bữa sáng sao? Cha, mau buông con ra, con muốn đi rửa mặt."
Thiệu Kỳ Hải chấp nhận số mệnh đi lấy nước cho bọn trẻ rửa mặt, trong khi Quý Bất Vọng đứng trong ngõ với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Anh ấy đã nghe thấy gì? Kinh Trập đã ký đơn ly hôn với Thiệu Kỳ Hải?
Hahaha, Quý Bất Vọng che miệng chạy nhanh ra ngoài, anh ấy chỉ muốn đến trước để đưa bữa sáng, nhưng lại nghe được tin tốt như vậy.
Thỏa thuận ly hôn đã được ký kết, hai người bọn họ đã được tự do, đây không phải là ly hôn sao?
"Ha ha ha, quá tốt rồi!"
Có đánh chết Thiệu Kỳ Hải cũng không ngờ đến, một khoảng thời gian trôi qua đã mọc ra nhiều kẻ nghe lén như vậy, mà điều quan trọng nhất là chuyện vốn dĩ nên giữ bí mật đã bị Quý Bất Vọng, người lẽ ra không nên biết, đã nghe thấy được.
Sau khi nghe được tin tốt này, Quý Bất Vọng không bao giờ đối đầu với Thiếu Kỳ Hải nữa.
Thỏa thuận ly hôn đã được ký kết, chỉ còn một bước cuối cùng, việc anh cần làm chỉ là đẩy nhanh quá trình.
Hai ngày tiếp theo, Mục Kinh Trập cùng Thiệu Bắc đi quay phim, sau đó dẫn Thiệu Trung đi thương lượng với đạo diễn, thăm dò ý định ký kết hợp tác.
Sau đó lại vội vàng may lễ phục, rất bận rộn, Quý Bất Vọng cũng không làm phiền cô nhiều, thay vào đó anh dẫn Thiệu Trung đi dạo một vòng ở Hải Thành.
Bên kia, Thiệu Kỳ Hải dẫn Thiệu Tây đi làm gì đó tận hai ngày, đây là lần đầu tiên hắn thật sự giúp Thiệu Tây xuất bản, bởi vì là du ký nên sẽ có một ít ảnh chụp, thỉnh thoảng còn có những bức vẽ ngẫu hứng của Mục Kinh Trập, cũng là một đặc sắc của Thiệu Tây.
Thiệu Kỳ Hải đi theo Thiệu Tây hai ngày, bởi vì thói quen trước đây nên bất kể đi đến đâu, hắn cũng luôn tiến hành quan sát để xác nhận an toàn, ngoài quan sát địa hình, hắn còn sẽ quan sát mọi người để xác nhận tình hình cơ bản.
Nhưng như vậy sẽ khó tránh khỏi việc quan sát các cô gái, các cô gái ở Hải Thành thời trang và cởi mở hơn nhiều so với những nơi khác.
Có rất nhiều cô gái mặc váy vào mùa hè, điều đó chẳng là gì cả, nhưng nếu Thiếu Kỳ Hải nhìn họ thêm hai lần nữa, Thiệu Tây sẽ ở bên cạnh nhìn hắn, với ánh mắt đó, giống như không phải nhìn qua mà muốn lao lên ôm lấy người ta.
Thiệu Kỳ Hải dở khóc dở cười: "Đừng nhìn ta như vậy, con cứ giống như ta thử xem, không phải trước đây mẹ con đã dạy phải quan sát nhiều hơn sao?"
Thiệu Kỳ Hải dạy Thiệu Tây quan sát, thời gian ở chung với nhau cũng khá hòa hợp, Thiệu Tây nóng lòng trở về chia sẻ cho Mục Kinh Trập và mấy người Thiệu Đông.
"Mẹ, anh, hôm nay con theo cha đi quan sát hơn ba mươi sáu chị gái và dì."
Thiệu Kỳ Hải: "..." Lời nói như này không phải sẽ làm cho người ta hiểu lầm sao, tại sao chỉ nói đến chị gái mà không nói những người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro