Chap 298: Mơ
Tuy rằng cuối cùng Mục Kinh Trập có chút mất cảnh giác vì nghĩ đến điều kia, nhưng nhìn chung ngày hôm nay vẫn rất dễ chịu.
Trời dần tối, uống chút nước rồi đi nghỉ ngơi, lúc này mới phát hiện ra bụng đã đói meo.
"Ăn cơm xong trở về, trên đường có một sơn trang, trước đây anh đã từng ăn ở đó rồi, gà vịt cá cùng đồ ăn kèm đều rất tươi ngon, ở đó cũng có thể câu cá, lần sau anh dẫn em đi câu cá."
Bởi vì quá đói, Quý Bất Vọng nói sao thì là vậy, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc chỉ gật đầu.
Sơn trang khá đẹp, rất giống những trang trại ở hiện đại, có vườn cây ăn trái, khu câu cá, ruộng rau rộng lớn, người dân Hải Thành đến nghỉ dưỡng có thể chèo thuyền, câu cá, hái rau củ quả, cũng có thể mang theo rau củ quả đi về, hoặc có thể nấu ăn tại gia.
Mục Kinh Trập không khỏi cảm thán, người thành phố rất thích thứ mới mẻ, đầu óc kinh doanh của ông chủ rất tốt, những thứ này người nông thôn nhìn mãi đã chán nhưng người trong thành phố lại rất hiếm lạ.
Ông chủ bắt đầu mô hình trang trại từ rất sớm.
Bởi vì lúc Mục Kinh Trập và những người khác đến thì trời đã tối nên hoạt động khác đã bị hủy bỏ, ông chủ rất tiếc nuối, hỏi cô có muốn cầm đèn pin đi xem không, nhưng Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đều từ chối.
Bởi vì bọn cô đến từ thôn Đại Đông, cơ hội tiếp xúc với việc trồng rau, trái cây rất nhiều, Mục Kinh Trập từ biết nửa vời chuyển sang thành thạo trồng rau, cô đã trồng rất nhiều loại rau trên cánh đồng rau đó nha.
Không cần phải nói, nào là trồng khoai tây, đào khoai tây, cà tím, bắp cải, tỏi tây.
Bọn trẻ Thiệu Bắc thì giúp tưới nước, điều này đối với trẻ em trong thành phố rất xa lạ, nhưng đối với mấy đứa bé, đây chỉ là công việc.
Ông chủ hành động nhanh chóng, đồ ăn ra cũng nhanh, có lẽ là vì đói nhưng dù sao thì nó cũng rất ngon.
Ăn uống xong, Quý Bất Vọng đưa Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc trở về.
Thiệu Kỳ Hải đương nhiên không vui, nhưng một câu cũng không thể nói ra, bởi vì hắn đã nói từ trước là bọn họ đã tự do, cho nên Mục Kinh Trập có quyền tự do đi chơi với Quý Bất Vọng.
Hắn không ngờ rằng Quý Bất Vọng lại nảy ra ý tưởng cưỡi ngựa, cưỡi ngựa là điều mà cả Thiệu Đông và những người khác đều chưa từng làm.
Thiệu Kỳ Hải trằn trọc không ngủ được, tự nghĩ bản thân nhất định phải nghĩ ra một cuộc hẹn mà Mục Kinh Trập không thể từ chối, mà bọn trẻ chưa từng làm ra.
Mục Kinh Trập cũng có chút di chứng sau khi cưỡi ngựa hôm nay, cô mơ thấy mình lại cưỡi ngựa cùng Quý Bất Vọng, nhưng cuộc trò chuyện trong mơ khiến cô không thể đối mặt.
Không biết có phải ngày hôm nay quá ấn tượng nên mới ghi nhớ sâu hay không, đến trong mơ cô cũng nhìn thấy nó.
Mục Kinh Trập cố gắng hết sức để đánh thức mình dậy, sau đó cô thật sự đã tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy và phát hiện mình thật sự đang mơ, Mục Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến giấc mơ đó, cô cảm thấy không hề ổn.
Bởi vì giấc mơ thực ra có chút không đơn thuần, chẳng lẽ cô cũng bị ảnh hưởng bởi vì nghe quá nhiều chuyện tục tĩu từ Lý Chiêu Đệ?
Mục Kinh Trập nhìn thời gian, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, rửa mặt xong liền vào ngay phòng làm việc, cuối cùng cô chợt nhận ra thứ mình vừa nhặt lên hình như là quần lót nam.
Mục Kinh Trập đã bắt đầu chuẩn bị sản phẩm dành cho nữ cho thị trường, nhưng vẫn không thể bỏ qua sản phẩm dành cho nam, vì vậy Mục Kinh Trập đã dành thời gian để dùng thử.
Lúc trước đã làm ra hai mẫu thử, đưa cho Mục Hàn dùng thử.
Lúc đầu Mục Hàn còn tưởng Mục Kinh Trập đưa cho mình thứ gì đó tốt, nhưng khi lấy ra, mặt hắn đỏ bừng, không nói nên lời.
Mục Kinh Trập da mặt dày yêu cầu Mục Hàn mặc nó và nói cho cô biết cảm giác như thế nào, dù sao cô cũng không dễ dàng bắt được sức lao động trẻ tuổi như vậy.
Tuy rằng Mục Hàn có chút xấu hổ nhưng biết đó là chuyện công việc nên cũng cầm đi mà không nói một lời.
Nhưng không thể chỉ có mỗi Mục Hàn dùng thử, Mục Kinh Trập đã thử làm một chiếc khác để tìm thêm người dùng thử.
Mục Kinh Trập nghĩ đến đây, trong đầu không tự chủ nghĩ đến Quý Bất Vọng, thậm chí cô còn bắt đầu tưởng tượng Quý Bất Vọng sẽ trông như thế nào khi mặc nó.
Sau khi Mục Kinh Trập phản ứng lại, cô sửng sốt: "Mục Kinh Trập, mau tỉnh táo!"
Một chuyến cưỡi ngựa dường như đã bật lên một công tắc kỳ lạ, khiến cô càng mất kiểm soát.
Mục Kinh Trập tự đánh mình và định cất nó đi.
Nhưng vừa định cất nó đi, cô lại phát hiện có một đường may không được khâu tốt lắm, Mục Kinh Trập tay nhanh hơn não với tay lấy kim và chỉ khâu lại.
Trước tiên cứ khâu lại đã, kẻo cô lại mơ thấy quần áo của Quý Bất Vọng đột nhiên rách ra, điều đó càng xấu hổ hơn.
Sau khi Mục Kinh Trập rút chỉ, cô nhận ra mình đang nghĩ gì, không khỏi đập đầu: "Mục Kinh Trập, mày điên rồi, điên rồi!"
Vừa đánh xong, cô đã nghe thấy giọng nói của Quý Bất Vọng: "Kinh Trập, sao em lại tự đánh mình?"
Mục Kinh Trập dừng lại, cô còn tưởng tưởng ra ảo giác à? Cau mày nhìn lại đã thấy Quý Bất Vọng đứng trong sân: "Em đau đầu sao Kinh Trập?"
Quý Bất Vọng quan tâm nhìn Mục Kinh Trập, đồng thời đi lên hai bước.
Anh đi theo bà chủ nhà vào trong, lấy cho bà một xô nước, sau khi bà chủ nhà rời đi, Quý Bất Vọng đi vào văn phòng tạm thời của Mục Kinh Trập.
Anh tưởng đám người Mục Kinh Trập vẫn chưa dậy, nhưng không ngờ Mục Kinh Trập đã dậy rồi, còn tự đánh chính mình, anh cho rằng cô đang không được khỏe.
"Đừng tới đây!" Mục Kinh Trập bị bất ngờ, phản ứng rất nhanh, vội vàng giấu đồ trong tay ra sau lưng, đưa tay ngăn cản Quý Bất Vọng đi tới.
Quý Bất Vọng dừng lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cuộn chiếc quần lót lại giấu vào trong tay: "Anh... sao anh lại ở đây?"
Mục Kinh Trập nhìn thấy Quý Bất Vọng thì không khỏi nghĩ đến giấc mơ đêm qua, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, cộng thêm trí tưởng tượng không thể khống chế được, hai cảnh tượng gộp lại khiến cô không thể nhìn thẳng, cô sắp phát điên rồi, không dám nhìn vào Quý Bất Vọng trước mặt.
"Ông nội đột nhiên bảo anh quay về, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, anh đã mua vé vào trưa nay cho nên muốn tới đây chào tạm biệt em một tiếng."
Quý Bất Vọng không hề muốn trở về, nhưng Quý lão gia hình như đang có chuyện gì đó, anh chỉ có thể đồng ý nhưng trong lòng rất buồn.
Mục Kinh Trập nghe tin Quý Bất Vọng sắp rời đi, cô sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Anh sẽ đi?"
"Ừ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh sẽ quay lại sớm, em có chuyện gì cũng có thể liên lạc với anh. Em và Tiểu Bắc nếu có thời gian cũng có thể tự đến trường đua ngựa, anh đã nói trước với bạn anh rồi, đương nhiên nếu đám Tiểu Đông thích vẫn có thể đi cùng. "
Quý Bất Vọng mỉm cười ám chỉ: "Nhưng chỉ có em và bọn trẻ đi thôi."
Anh không muốn để Thiệu Kỳ Hải tới đó, nếu để cho Thiệu Kỳ Hải đi thì không khác gì tiếp giáo cho địch, anh không lương thiện đến mức làm chuyện như vậy, chỉ có mình anh mới có thể đi cưỡi ngựa cùng Mục Kinh Trập.
Quý Bất Vọng cố ý nói là vì Thiệu Bắc đang muốn học và Mục Kinh Trập cũng có vẻ rất thích.
Nhưng khi Mục Kinh Trập nghe Quý Bất Vọng nói về việc cưỡi ngựa, cô hơi chột dạ, cảm giác như mình bị Quý Bất Vọng nhìn thấu.
"À, tôi sẽ không cưỡi ngựa nữa, tôi sẽ không đi nữa." Cô sợ mỗi lần đi sẽ nghĩ đến điều đó.
"Tại sao?" Quý Bất Vọng cau mày: "Hôm qua không phải em thích lắm sao? Có vấn đề gì cứ nói với anh, hay là do anh phải quay về?"
"Không, không, không có vấn đề gì cả, tôi thật ra cũng rất thích..." Mục Kinh Trập nhìn vào mắt Quý Bất Vọng và nói: "Vừa rồi tôi nói vớ vẩn thôi, tôi vẫn sẽ đi..."
Nói không chừng cưỡi ngựa nhiều sẽ không nghĩ đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro