Quý Bất Vọng vẫn cau mày: "Em đang giấu anh cái gì sao?"
Đúng là cô đang giấu Quý Bất Vọng một chuyện, nhưng Quý Bất Vọng sẽ không bao giờ có thể biết được, Mục Kinh Trập kiên quyết lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có!"
Mục Kinh Trập ho khan: "Nếu như anh bận thì đi nhanh đi, tôi cũng đang bận."
Quý Bất Vọng hừ một tiếng, cả người vẫn không nhúc nhích, nhìn cô và hỏi: "À mà, em có đưa anh theo cùng không?"
"Hả..." Mục Kinh Trập không trả lời, đưa anh ấy đi cùng là có ý gì?
"Là búp bê matryoshka nhỏ mà anh đã nói với em trước đây." Quý Bất Vọng lấy Tiểu Mục Kinh Trập từ trong túi của mình ra: "Anh vẫn luôn mang theo em bên người, lúc không có em, cũng là Tiểu Kinh Trập ở bên cạnh bồi bạn."
Lúc trước Mục Kinh Trập cũng suy đoán liệu rằng con búp bê nhỏ nhất có ở chỗ Quý Bất Vọng hay không, nhưng đó chỉ là suy đoán, cô không ngờ rằng đó là sự thật.
Nhìn Quý Bất Vọng thành thạo lấy nó ra, còn gọi là "Tiểu Kinh Trập", con búp bê matryoshka nhỏ xinh xắn đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay của Quý Bất Vọng, trong chốc lát, cô không hiểu sao lại có cảm giác được Quý Bất Vọng nâng niu trong vòng tay.
Mục Kinh Trập lắp bắp một chút: "Anh... không phải luôn mang nó theo bên mình đấy chứ?"
"Còn em thì sao? Em có nghe lời của anh không?" Quý Bất Vọng sẽ không trả lời rằng anh luôn mang cô theo bên mình và nói lời chào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày.
"Tôi... thực ra tôi cũng mang nó theo." Khi cô đang đóng gói hành lý, đột nhiên nhìn thấy con búp bê matryoshka nhỏ và nhớ lại những gì Quý Bất Vọng đã nói, nó không chiếm bất kỳ chỗ nào, vì vậy Mục Kinh Trập đã nhét nó vào trong túi đồ.
Nhưng cũng không mang nó theo bên người.
"Mang theo là được rồi." Quý Bất Vọng nghe được Mục Kinh Trập nói mang theo, anh hài lòng nói: "Vậy sau khi anh rời đi, nếu có nhớ anh thì cứ ngắm Tiểu Bất Vọng nhé."
Tiểu Kinh Trập rồi lại Tiểu Bất Vương, nghe rất đáng yêu, Mục Kinh Trập không khỏi bật cười, sau đó cô nhìn thấy Quý Bất Vọng cẩn thận cất con búp bê matryoshka nhỏ vào túi.
Anh lại nhét nó vào túi áo trước ngực, sát vào tim: "Cái túi này được đặc biệt may vào, không để Tiểu Kinh Trập rơi ra, cũng không làm ngã em."
Sau khi có Tiểu Kinh Trập, tất cả túi áo trên quần áo của Quý Bất Vọng đều được may thêm vào.
Quý Bất Vọng sợ Mục Kinh Trập lo lắng nên tiến lại gần hai bước để Mục Kinh Trập có thể nhìn rõ, Mục Kinh Trập nhìn thấy Tiểu Kinh Trập đang ngoan ngoãn nằm trong túi áo.
Giọng điệu của Quý Bất Vọng mang theo sự khoe khang, Mục Kinh Trập lẩm bẩm: "Đừng gọi nó là Tiểu Kinh Trập."
Gọi vậy giống như đang gọi cô là Tiểu Kinh Trập vậy, nhưng cô đã lớn chừng này rồi.
"Sao lại không được? Em không thích nó sao?"
"Không." Không phải là không thích nó, nhưng chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Không có? Vậy tại sao mặt em đột nhiên đỏ bừng?" Quý Bất Vọng cau mày, cúi đầu nhìn Mục Kinh Trập.
"Mặt tôi đỏ lên?" Mục Kinh Trập không nhịn được sờ lên mặt, vừa giơ tay lên liền thấy quần lót nam còn giấu trong tay, vội vàng giấu ra sau lưng.
Nếu Quý Bất Vọng nhìn thấy cô vào lúc này, cho dù sau này cô có giải thích rằng mình đang làm ăn thì chắc chắn cũng sẽ rất xấu hổ.
Mục Kinh Trập xua tay: "Mặt tôi không sao, Quý Bất Vọng, anh nhanh đi đi."
Nói xong, Mục Kinh Trập quay người lại, không muốn Quý Bất Vọng thấy thứ trong tay cô, và cũng không muốn tiếp tục câu hỏi liệu có đỏ mặt hay không.
Nhưng Quý Bất Vọng không thể để Mục Kinh Trập đi như vậy, anh cảm thấy Mục Kinh Trập hôm nay từ đầu đến cuối trông rất kỳ quái, huống chi vừa rồi mặt cô thật sự đỏ bừng.
"Kinh Trập, em bị sốt à?" Quý Bất Vọng vội vàng hỏi, vội vàng đi tới cạnh Mục Kinh Trập.
"Tôi không sao." Mục Kinh Trập nhượng bộ và trượt tay Quý Bất Vọng khỏi vai cô.
Mục Kinh Trập chạy càng lúc càng nhanh, khiến Quý Bất Vọng càng thêm lo lắng.
"Chờ đã." Quý Bất Vọng lo lắng vươn tay đến, cuối cùng cũng bắt được Mục Kinh Trập.
Nhưng trước khi Quý Bất Vọng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, thứ anh cầm trong tay dường như không chỉ là...quần áo.
Quý Bất Vọng nhìn xuống tay mình và sửng sốt.
Mục Kinh Trập cũng choáng váng vì bị kéo lại... nhưng đó là dây áo ngực.
Bởi vì mùa hè mặc quần áo mỏng, Quý Bất Vọng lo lắng cho nên đã dùng sức, Mục Kinh Trập còn bước về phía trước nên dây áo đã bị kéo căng, Mục Kinh Trập đã tốn rất nhiều công sức để đạt được độ đàn hồi của chiếc áo lót này, độ đàn hồi thật sự tốt, còn thoáng khí, Mục Kinh Trập rất hài lòng, đây là sản phẩm chính được ra mắt sau khi đồ lót được đưa lên thị trường.
Mục Kinh Trập hài lòng với bộ đồ lót này, cảm thấy thiết kế và sự thoải mái đáp ứng đúng yêu cầu, nhưng... nhưng bây giờ nó không phải điều quan trọng, mấu chốt là dây áo lót của cô đang bị kéo lại!
Vì độ đàn hồi rất tốt nên nó có thể co giãn hoàn toàn như súng cao su.
Mục Kinh Trập mất tự nhiên, Quý Bất Vọng cuối cùng cũng phản ứng lại, cuống cuồng buông tay.
"Bịch" một tiếng, dây áo lót đập mạnh vào lưng Mục Kinh Trập, khiến Mục Kinh Trập nhe răng.
Mục Kinh Trập hoàn toàn chết lặng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải tình huống này chỉ xuất hiện trong phim ảnh, chương trình truyền hình và trong những video hài hước được người ta đặc biệt biên tập sao? Tại sao cô lại gặp nó trong thực tế.
Lúc xem video bật cười bao nhiêu, bây giờ lại muốn đánh người bấy nhiêu.
Đoạn video rất hài hước nhưng thực tế nó chẳng còn buồn cười nữa, cô còn cảm nhận được cảm xúc và tâm trạng của người bị kéo - vừa đau vừa tức giận.
Chẳng trách cô gái lúc đó tức giận như vậy, cô cũng tức giận! Mục Kinh Trập hung tợn trừng mắt nhìn lại.
Quý Bất Vọng: "..."
Quý Bất Vọng cảm thấy toàn thân không ổn chút nào, anh ước gì mình có thể chui xuống đất.
Tại sao anh lại kéo nó... Nếu một giây trước anh đang chiếm thế chủ động thì bây giờ đã không còn nữa.
Sắc mặt Quý Bất Vọng đỏ bừng, giống như tôm luộc, đỏ hơn Mục Kinh Trập vừa rồi mấy lần.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, Kinh Trập, anh không cố ý, anh không ngờ tới... anh thật sự không có cố ý." Quý Bất Vọng sắp khóc.
"Nếu anh cố ý dám làm như vậy, làm sao còn cơ hội đứng đây nói chuyện, tôi đã sớm lao lên đánh anh một trận rồi!"
Mục Kinh Trập tức giận nói, vô tình đưa tay ra, sau đó vật trên tay cô rơi xuống chân Quý Bất Vọng.
Lúc nãy Mục Kinh Trập cứ giữ chặt nó, bây giờ cô buông ra, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là gì.
Mục Kinh Trập nhìn một cái liền cứng người, lời nói trong miệng cũng dừng lại, Quý Bất Vọng nhìn một cái cũng cứng đờ, lần này càng xấu hổ hơn, bầu không khí xấu hổ gấp bội.
Trong lòng Mục Kinh Trập đang hỗn loạn, Quý Bất Vọng càng thêm bối rối, anh nghĩ rằng mình đã nắm trúng quần áo kia của Mục Kinh Trập, sau đó mới nhìn quần áo trên mặt đất.
Đây chắc chắn là của đàn ông, nhìn thoáng qua là có thể biết được, nhưng... tại sao Mục Kinh Trập lại có thứ này trong tay? Chẳng lẽ là của Thiệu Kỳ Hải?
Lúc Quý Bất Vọng tưởng rằng là của Thiệu Kỳ Hải, đầu óc anh như nổ tung, sau đó anh cố gắng bình tĩnh lại, không thể nào, Thiệu Kỳ Hải đã ký đơn ly hôn, không thể là hắn được!
Mặc dù nói là không thể, nhưng Quý Bất Vọng không khỏi hỏi: "Đây là..."
Cùng lúc đó Mục Kinh Trập không thể chịu đựng được xấu hổ và lên tiếng giải thích, cô cố gắng hết sức để phá bỏ sự xấu hổ, tuân theo nguyên tắc chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác, Mục Kinh Trập nói: "Nếu anh đã nhìn thấy thì tôi cũng đưa cho anh luôn, đây là sản phẩm mới bên tôi, anh lấy về mặc thử đi, sau đó cho tôi nhận xét." Cô cảm thấy bản thân rất hào phóng.
Quý Bất Vọng: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro