Chap 328: Ai là người quyết định?

Giọng nói của Thiệu Bắc đầy hưng phấn, Mục Kinh Trập nghiêng đầu nhìn con búp bê đã sờn cũ mà cô bé đã đặt qua một bên, dường như cô bé đang mặc áo cho con búp bê.

Nghe Thiệu Bắc tưởng tượng, Mục Kinh Trập cũng tưởng tượng theo, cảm thấy rất đáng yêu, có chút cảm động trước câu nói: "Em gái... đúng là cũng không tệ." Con trai cũng đã đủ nhiều, nhưng con gái chỉ có một đứa.

"Mẹ ơi, mẹ phải nhớ sinh em gái nhé." Thiệu Bắc nghe vậy ngay lập tức nói.

Mục Kinh Trập lúng túng nói: "Ừm, nhưng việc sinh con trai hay con gái không phải là quyết định của ta."

"Vậy thì ai quyết định?" Thiệu Bắc nghĩ đến trong thôn hầu hết đều sinh ra con trai, nhưng có khi lại sinh con gái, cô bé cau mày.

Mục Kinh Trập: "..."

Có vẻ hơi kỳ lạ khi đột nhiên thảo luận về vấn đề sinh con trai hay con gái với Thiệu Bắc vào nửa đêm, Mục Kinh Trập nghĩ nghĩ, sau khi suy nghĩ một chút cô nói: "Con trai hay con gái chủ yếu do nhiễm sắc thể của người cha quyết định, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi việc đều do người cha quyết định, nó còn tùy thuộc vào duyên phận, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là mẹ là người quyết định." Mục Kinh Trập nói ngắn gọn về nhiễm sắc thể XY.

"Ồ? Vậy là trong thôn nói không sinh được con trai là do người mẹ là sai."

"Chắc chắn là sai, nếu khăng khăng hỏi ai là người quyết định thì đó chính là người cha."

Thiệu Bắc nắm chặt tay: "Con biết rồi, lúc trước con chỉ biết nói như vậy là sai, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ con hiểu rồi, con sẽ nói với các bạn cùng lớp và bảo các bạn ấy quay về nói với bà và cha rằng đó không phải lỗi của mẹ các bạn."

Nông thôn bấy giờ vẫn không thiếu tình trạng trọng nam khinh nữ, Mục Kinh Trập chạm vào cô bé: "Được rồi, Tiểu Bắc, chúng ta đi ngủ nhanh thôi."

"Đợi một chút, con vẫn còn thắc mắc." Thiệu Bắc đã hoàn toàn tỉnh táo, làm sao có thể chịu ngoan ngoãn đi ngủ: "Mẹ, chúng ta đều biết việc có em gái là do cha quyết định, vậy chúng ta hãy tìm một người cha có thể sinh ra em gái, tìm một người cha có nhiễm sắc thể X, không phải người cha có nhiễm sắc thể Y, nhưng mà có thể biết trước được người đó mang nhiễm sắc thể gì không ạ?"

Thiệu Bắc hỏi một loạt câu hỏi: "Mẹ ơi, cha là X hay Y? Chú Quý thì sao? Trong hai người họ ai là X mà chúng ta đang tìm, nếu cả hai đều không phải thì chúng ta sẽ tìm người mới."

Mục Kinh Trập: "..."

Mục Kinh Trập nghẹn ngào không nói nên lời: "Không, Tiểu Bắc, cái này không thể nói được, bọn họ đều có..." Mục Kinh Trập cố gắng giải thích càng nhiều càng tốt để Thiệu Bắc có thể hiểu được.

"À, hóa ra là như vậy, đúng rồi, vừa nãy rõ ràng mẹ đã giải thích là tùy thuộc vào số phận, con sẽ suy nghĩ lại một chút." Thiệu Bắc bình tĩnh lại, sau một lúc lâu suy nghĩ lại nói: "Thật ra em trai cũng rất tốt, con chỉ muốn có em gái cùng làm bạn mà thôi, nhưng mà em trai cũng rất tốt, Tiểu Trung rất đáng yêu, con cũng có thể tết tót cho nó."

Mục Kinh Trập: "..."

Tức là tính tình của Thiệu Trung rất tốt, mỗi lần Thiệu Bắc ngứa tay đều muốn nghịch bím tóc, cậu bé lúc đó sẽ để Thiệu Bắc làm và thậm chí còn để cô bé gắn cả bó hoa lên đầu mình.

Nhưng khuôn mặt nhăn nhúm của Thiệu Trung quả thật rất dễ thương, bây giờ cậu bé trống rất mềm mại và dễ thương, nhìn thế nào cũng đẹp, chính bản thân cô cũng không kìm nổi, lén chụp rất nhiều ảnh, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể dấn quá sâu, tuy Thiệu Trung biết bản thân là con trai nhưng không thể cứ cho cậu bé mặc đồ con gái mãi được, không thể để giới tính trở nên mơ hồ.

Trẻ em dễ bị nhầm lẫn giới tính khi còn nhỏ, điều này không thể xem nhẹ.

"Tiểu Bắc, nếu như con có em trai, thỉnh thoảng con có thể chơi với em, nhưng mà không thể giống như mặc quần áo cho một con búp bê, để cho em trai nghĩ bản thân là con gái sẽ không tốt."

"Con hiểu rồi." Thiệu Bắc gật đầu.

"Được rồi, đi ngủ đi." Mục Kinh Trập vỗ nhẹ Thiệu Bắc, dỗ cô bé ngủ lại, mãi đến khi tỉnh táo lại mới giật mình, một cái bóng cũng chẳng có, hai người đã nói quá sớm rồi.

Thiệu Bắc ôm chặt Mục Kinh Trập, được Mục Kinh Trập kiên nhẫn vỗ về, phải một lúc sau mới trở lại sau hưng phấn và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Những ngày tiếp theo, Mục Kinh Trập vẫn đưa Thiệu Bắc đi quay phim, Thiệu Kỳ Hải thì đưa Thiệu Tây và Thiệu Trung về trước, chỉ còn lại Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập ở lại Hải Thành.

Mùa hè ngắn ngủi, phim phải quay khá nhanh, nhưng trong thời gian ngắn quay cũng không hết, Thiệu Bắc có lẽ cần phải nghỉ phép một thời gian.

Điều này đã được dự kiến ​​và chuẩn bị từ lâu.

Những người trong đoàn phần lớn đều đã nghe nói về chuyện của Mạnh Dương, thỉnh thoảng có một số chuyện chưa nghe được lại bị người khác truyền ra, mỗi người đều có chuyện muốn nói, nhưng lại không có người đến trước mặt Mục Kinh Trập để nói gì.

Tiểu Mỹ vẫn còn một số cảnh phải hoàn thành cho nên vẫn đến như thường lệ, ngoại trừ việc Mạnh Dương không còn ở bên cạnh nữa, Tiểu Mỹ giải thích cụ thể với mọi người rằng cô ấy đã hủy hôn với Mạnh Dương, cô ấy cũng đã dặn dò bảo vệ của đoàn phim không cho Mạnh Dương vào nữa.

Điều này hơi ngoài dự đoán của Mục Kinh Trập, nhưng cô không nói gì.

Tiểu Mỹ cũng không cố ý tham gia cùng Mục Kinh Trập và những người khác, nhưng Mạnh Dương có lẽ không cam tâm, hắn không ngừng tìm đến Tiểu Mỹ và mang cho cô ấy bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, trái cây, v.v. nhưng Tiểu Mỹ phớt lờ hắn, hắn chỉ có thể một mực chờ ngoài cửa, suy nghĩ làm sao để Tiểu Mỹ hồi tâm chuyển ý.

Hẳn là muốn thể hiện tình cảm nên bất chấp thời tiết thế nào cũng đến, thấy không được cho nên trực tiếp đợi dưới nắng, ngày đầu tiên phơi đến khuôn mặt đỏ bừng và đổ cả dầu, ngày thứ hai thì ngất xỉu vì say nắng.

Hắn vừa choáng váng một cái, nhân viên bảo vệ của đoàn đã đến gọi Tiểu Mỹ nhưng Tiểu Mỹ không hề nhúc nhích: "Anh ta có ngất hay không không liên quan đến tôi, tôi đã nói tôi không liên quan gì đến anh ta cả." Tiểu Mỹ không thích cách tiếp cận của Mạnh Dương.

"Cô gái này sao lại tàn nhẫn như thế? Cậu ta vì cô mà ngất xỉu, cho dù trước đây cậu ta có làm sai chuyện gì thì bây giờ cũng đã như vậy rồi, sao cô có thể mặc kệ cậu ta được?" Nhân viên bảo vệ cũng bênh vực cho Mạnh Dương.

Lúc đầu, khi Mạnh Dương đến gây sự không có ai giúp đỡ hắn cả, đến lúc hắn choáng váng ngất đi thì nhân viên đoàn làm phim cũng có chút mủi lòng rồi, bọn họ cảm thấy Tiểu Mỹ nên đi xem, ai cũng nhao nhao phụ họa một câu.

Sắc mặt Tiểu Mỹ tái xanh: "Muốn tôi quản anh ta? Tôi nên quản anh ta thế nào? Tôi cũng không phải là bác sĩ."

Nhân viên bảo vệ muốn nói thêm, Mục Kinh Trập đã cao giọng nói: "Trong đoàn không có bác sĩ đi cùng sao? Mau đi xem người ta một chút, bị say nắng không xử lý kịp thời cũng có thể chết người, bây giờ không phải lúc để tranh cãi."

Mọi người nghe vậy đều không khỏi quan tâm, vội vàng đi tìm bác sĩ đi cùng để khám cho Mạnh Dương, bác sĩ đi cùng cũng là nhân viên bán thời gian giống như nhân viên bảo vệ, nhưng trước đây anh ta đã học được một số kiến ​​thức y học đơn giản từ gia đình mình, không nhiều nhưng cũng đủ dùng.

Tình huống của Mạnh Dương không quá nghiêm trọng, người vừa tỉnh đã được đưa đi.

Chuyện này tạm thời đã kết thúc, nhưng mọi người đều đã hiểu, tin chắc rằng Tiểu Mỹ nhất quyết phủi sạch quan hệ.

Tiểu Mỹ cho rằng Mạnh Dương sau khi thấy quyết tâm cũng mình sẽ không tới nữa, không ngờ tới ngày thứ ba hắn cũng tới, vẫn là chuyện cầu xin Tiểu Mỹ cho mình một cơ hội cuối cùng.

Hôm nay không có khả năng bị say nắng, bởi vì trời nhiều mây, không biết thân thể Tào Dương mới bình phục hay là sợ bị say nắng giống trước đó nên mới chọn ngày nhiều mây.

Tiểu Mỹ vẫn nhất quyết không ra ngoài, Mạnh Dương lại đứng ở ngoài nửa ngày, nhưng mà nhân viên của đoàn cũng không quan tâm đến hắn nữa.

Hiếm khi không có nắng nên mọi người phải nhanh tay quay phim, ai mà quan tâm đến Mạnh Dương chứ.

Buổi tối, trời đổ mưa lớn, mọi người đổ xô đi trú ẩn.

Cơn mưa xối xả trút xuống nhanh chóng, vừa lúc mưa vừa tạnh, một người đàn ông đột nhiên từ ngoài cửa lao vào, quỳ gối dưới mưa và hét to "Tiểu Mỹ".     

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro