Chap 350: Không vào nhà vệ sinh nữ

Mấy người bạn nhìn thấy Thiệu Bắc bỏ chạy, đều lo lắng nói: "Thiệu Nam, sao cậu lại chạy? Lâu lắm mới trở về, chúng tôi cũng muốn hỏi cậu quay phim có vui không!"

Bọn chúng rất lo lắng, đang muốn kéo Thiệu Bắc nhưng lại không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiệu Bắc bỏ chạy.

Bên kia Thiệu Nam còn đang tìm cớ bỏ chạy, kết quả lại đi ngang qua nhà vệ sinh, bọn họ lại kéo cậu đi vào nhà vệ sinh nữ: "Tiểu Bắc, chúng ta đi vệ sinh rồi quay lại."

Nắm tay còn không tính, còn muốn kéo cậu đi vệ sinh? Không đi, không, nhất định là không! Cậu sẽ không vào nhà vệ sinh nữ!

"Tôi không vội, tôi muốn về trước, các cậu đi đi!"

Trước khi bị kéo vào nhà vệ sinh nữ, Thiệu Nam vùng vẫy thoát khỏi tay bọn họ rồi bỏ chạy.

"Này..."

Dù phía sau có hét thế nào, Thiệu Nam cũng nhanh chóng chạy và chạy, may mắn là trước đó cậu chưa đến trường, nếu không cậu đã bị bọn họ kéo vào nhà vệ sinh nữ rồi, quá nguy hiểm.

Thiệu Nam và Thiệu Bắc vội vàng về nhà, Thiệu Nam nhìn thấy Thiệu Bắc liền kéo cô bé vào trong, cậu lấy bộ tóc giả đội lên đầu Thiệu Bắc rồi thở phào nhẹ nhõm.

Trong bài thi cuối kỳ vào buổi chiều, cả Thiệu Nam và Thiệu Bắc đều cảm thấy thoải mái vì được làm chính mình.

Vì chỉ kiểm tra ngữ văn và toán nên bài kiểm tra kết thúc trong một ngày, Thiệu Nam chỉ được làm chính mình được nửa ngày và phải đội tóc giả tiếp, Thiệu Bắc phải quay lại đoàn phim để quay phim.

Thiệu Nam cũng theo đến huyện thành, ngược lại thoát khỏi rất nhiều phiền toái, quá trình quay phim của Thiệu Bắc diễn ra thuận lợi.

Bởi vì khởi động máy không ngừng, ngoại trừ đêm giao thừa và ngày đầu năm mới, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc phải dành cả mùng hai và mùng ba ở trường quay.

Thời gian quay phim kéo dài như vậy, bởi vì trong đoàn phim Mục Kinh Trập \gọi Tiểu Bắc là Tiểu Nam, không hề gọi sai lần nào, ngoại trừ người nhà biết Thiệu Nam chính là Thiệu Bắc thì không ai để ý đến cả.

Đạo diễn Giang rất thích Thiệu Bắc, nói sau này sẽ tìm đến Thiệu Bắc và viết một vở kịch đặc biệt cho Thiệu Bắc: "Đợi lúc cháu lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp."

Lúc đầu, Thiệu Bắc còn tưởng đạo diễn Giang chỉ là đang nói đùa mà thôi, không ngờ đến ngày đoàn phim ăn cơm cùng nhau, đạo diễn Giang vẫn còn nhớ.

"Sau này có thời gian ta sẽ viết, dành riêng cho cháu một tác phẩm, đến khi đó cháu nhất định phải để trống thời gian cho ta, ta cũng đã nhìn ra được bộ phim này nhất định sẽ khiến cháu bay thật cao. Bộ phim ta quay nên ta cũng biết chắc được nó sẽ giành được giải, ta chỉ chờ đến ngày cháu tiến lên trên bục nhận giải diễn viên xuất sắc như em gái mình thôi."

"Không đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, thì cũng có thể lấy được giả diễn viên mới, đến lúc đó nếu muốn diễn tiếp thì cứ liên hệ với ta, nhất định sẽ ẵm được giải lớn mang về, cho nên phải nhớ kỹ để lại lịch trống cho ta nhé."

Thiệu Bắc: "..."

Thật cảm động khi đạo diễn Giang hứa viết riêng một bộ phim dành cho mình, nhưng...cô bé vẫn chưa nói thật, lần sau cô bé không thể sử dụng danh tính của anh trai mình được.

Thật ra đi được nửa chặng đường đã nhận được sự công nhận, Thiệu Bắc không phải không suy nghĩ đến việc sẽ nói ra sự thật cho đạo diễn Giang, nhưng việc quay phim quá bận rộn, phải làm việc bất kể ngày đêm, căn bản không hề có cơ hội, thế là đến tận bây giờ đạo diễn Giang vẫn không biết cô bé là Thiệu Bắc.

Cảnh quay đã quay xong, việc cũng đã hứa, cô bé không thế giấu đạo diễn Giang mãi, dù thế nào đi nữa cô bé cũng phải thú nhận.

Vì vậy, trước khi tiệc mừng kết thúc, trong lúc đạo diễn Giang nửa tỉnh nửa say, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đã mời đạo diễn Giang đến căn phòng yên tĩnh bên cạnh để thú nhận sự việc.

"Đạo diễn Giang, thật ra cháu có một chuyện vẫn luôn giấu chú, thật sự xin lỗi, cháu là Thiệu Bắc chứ không phải Thiệu Nam, lúc đầu bởi vì quá thích nhân vật Tiểu Ngư này cho nên cháu mới dùng thân phận Thiệu Nam để thử vai, sau đó vẫn luôn che giấu chú, thật sự xin lỗi. "

Nụ cười trên mặt đạo diễn Giang vẫn chưa dừng lại, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng: "Cái gì? Thiệu Nam là Thiệu Bắc?"

"Cháu chính là người em gái thiệu Bắc, không phải anh trai Thiệu Nam. Cháu xin lỗi chú đạo diễn, suốt thời gian qua cháu đã nữ cải trang nam. "

Mục Kinh Trập cũng xin lỗi: "Tôi xin lỗi đạo diễn, lẽ ra tôi nên nói rõ với anh sớm hơn, nhưng vẫn luôn không có cơ hội."

Đạo diễn Giang cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "À, hóa ra là Thiệu Bắc, không phải Thiệu Nam... Cháu mẹ nó lại là Thiệu Bắc, là ảnh hậu nhỏ tuổi, là người em gái kia?"

Lúc trước đang bình tĩnh, nhưng lúc sau giọng của đạo diễn Giang lại vang lên như vịt bị bóp cổ.

"Thật sự xin lỗi đạo diễn." Thiệu Bắc lại xin lỗi.

"Không, đừng nói xin lỗi, điều này không có khả năng, tôi vẫn luôn theo dõi mọi người, nhất định là anh em sinh đôi các cháu muốn chơi khăm ta." Đạo diễn Giang bình tĩnh lại: "Đúng thế, nhất định là đang trêu ta."

Thiệu Bắc: "Không phải đạo diễn, cháu thực sự là Thiệu Bắc, không phải Thiệu Nam."

Thiệu Bắc ngừng diễn, mặc dù trang phục của cô bé vẫn như cũ nhưng nó thực sự khác với Thiệu Nam thường ngày.

Đạo diễn Giang: "..."

Nhìn Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập, đạo diễn Giang lau mặt một cái: "Vậy là sự thật, mọi người không đùa tôi chứ?"

"Không."

Đạo diễn Giang; "..."

Anh dùng đầu tiêu hóa tin tức này, cảm thấy mình suốt ngày đánh ngỗng cuối cùng lại bỉ mổ cho mù mắt, anh ta đúng thật không thích nữ cải trang nam để lừa người, nhưng thực tế lại đến với anh ta như thế này.

Vì vậy, Thiệu Bắc không những thể hiện hoàn hảo vai Tiểu Ngư mà còn lừa dối anh ta trong cả sinh hoạt thường ngày.

Thấy đạo diễn Giang im lặng, Mục Kinh Trập vỗ vai an ủi Thiệu Bắc: "Đạo diễn Giang, tôi xin lỗi, tôi đã giấu anh cho đến tận bây giờ..."

"Không cần phải nói xin lỗi, ông trời cố ý phái mọi người đến đây để nói cho tôi biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, tôi nói lời giữ lời, sẽ không tức giận, bởi vì tôi đối với Thiệu Bắc đã khâm phục khẩu phục."

( Đây là một câu thành ngữ của Trung Hoa, trở nên phổ biến ở Việt Nam thông qua các nhân vật tiểu thuyết võ hiệp với hàm ý: trời thì cao nhưng bên ngoài bầu trời ta biết còn có bầu trời khác, người tài giỏi chắc chắn có người tài giỏi hơn.)

"Tiểu Bắc, cháu diễn rất tốt, nếu chuyện này được truyền ra cho nhiều người biết đến, nhất định bọn họ sẽ phải lau mắt nhìn."

Đạo diễn Giang đột nhiên hưng phấn: "Này, thật ra việc công khai là cháu sẽ tốt hơn Thiệu Nam trong việc truyền bá, không ai có thể nghĩ rằng cháu sẽ đóng vai một cậu bé cả, đến lúc đó chúng ta truyền bá, nếu giữ bí mật cháu là nhân vật chính, liệu mọi người có vì nó mà bất ngờ không?"

Đạo diễn Giang nói rằng cú sốc mà anh ta nhận được không thể vô ích và mọi người phải cùng nhau cảm nhận cú sốc.

Anh ấy muốn mọi người biết nó như thế nào.

"Không sai, đây là một điểm nhấn để tuyên truyền, đến lúc đó làm cho bọn họ giật mình, nói đến đây, tôi càng có lòng tin với bộ phim của chúng ta hơn."

Đạo diễn Giang chuyển sang chế độ tham công tiếc việc: "Chuyện này hai người phải giữ bí mật, ngoại trừ tôi, những người khác trong đoàn phim không nên tiết lộ bất cứ điều gì, cho đến khi tôi nói có thể công khai, như vậy mới khiến mọi người bất ngờ được."

Phản ứng của đạo diễn Giang nằm ngoài dự đoán, không tức giận là tốt rồi, hơn nữa đây cũng là một ý kiến ​​​​hay, Mục Kinh Trập giúp nghĩ kế, hai người nói chuyện vui vẻ.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc chia tay, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc thở phào nhẹ nhõm.

"Quá tốt rồi, đạo diễn Giang không tức giận."

nhưng không biết, ngày hôm sau trong phòng đạo diễn Giang truyền đến một tiếng hét lớn: "Aaa..."

Đạo diễn Giang không uống say, nhưng mà đêm qua anh ta thật sự say, cho đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, mới chính thức bị kích động khi biết Thiệu Bắc chính là Thiệu Nam.

Sau này đạo diễn Giang nảy sinh một vấn đề, khi nhìn thấy trẻ con, anh ta luôn nghi ngờ giới tính của chúng, khi có người nói chúng là bé gái, anh ta sẽ phải hỏi xem có đúng không, mà nếu là một cậu bé cũng sẽ hoài nghi là bé gái, khiến cho mọi người đều nghĩ anh ta bị thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro