Chap 351: Không thể làm bà cô già

Đạo diễn Giang bị kích động quá độ, anh ta không muốn người khác cũng bị kích động giống mình nên đã giấu chuyện đi.

Bộ phim cần có thời gian để hoàn thành việc quay phim và hậu kỳ, những gì Thiệu Bắc có thể làm cơ bản đã hoàn thành, nhiều nhất chỉ là hợp tác quảng bá sau này mà thôi.

Sau khi quay phim xong, Thiệu Bắc và Thiệu Nam hoàn toàn làm chính mình.

Thiệu Bắc đội tóc giả, bắt đầu nuôi tóc, khi tóc không còn ngắn nữa, cô bé dần dần không đội tóc giả nữa.

Sau kỳ nghỉ đông, mấy đứa trẻ tiếp tục việc học và đi vào quỹ đạo, Mục Kinh Trập cũng chính thức bắt đầu chuẩn bị cho việc di dời nhà máy hoa cài tóc.

Khi đó có trải qua sinh nhật của Mục Kinh Trập, vì vẫn còn ở trường quay nên Mục Kinh Trập cũng nhấn mạnh không cần tặng quà, đặc biệt là mấy đứa bé, lúc trước mới tặng xe, bây giờ không thể tốn thêm tiền nữa, nhưng mấy đứa bé vẫn cố tình đi tới và nhảy múa tổ chức sinh nhật cho cô.

Thiệu Đông và Thiệu Tây trổ mã hơn rất nhiều, sự cứng nhắc của Thiệu Đông lại càng dễ thấy hơn, Mục Kinh Trập đã ghi lại toàn bộ, nói muốn lưu lại để sau này xem.

Thiệu Bắc lập tức nói rằng kể từ bây giờ chúng sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Mục Kinh Trập hằng năm, điều này đương nhiên tốt cho Mục Kinh Trập và hoàn toàn là một điều bất ngờ, nhưng nó lại khiến Thiệu Đông có chút đau khổ.

Lúc nhỏ thì không sao, lớn rồi việc nhảy nhót sẽ rất xấu hổ, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời của Mục Kinh Trập, Thiệu Đông lại không thể nói không.

Thiệu Đông càng ngày càng chững chạc, hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng hiện tại trên mặt lại tràn đầy xấu hổ, từ nay về sau chuyện này năm nào cũng sẽ xảy ra, cậu sẽ phải học nhảy mãi sao?

Việc này còn khó khăn hơn việc kinh doanh.

Mục Kinh Trập đã nói trước với Thiệu Kỳ Hải và Quý Bất Vọng rằng sẽ không nhận quà vào ngày sinh nhật, cũng nghĩ cho lịch trình bận rộn của bọn họ, cho nên cô đã từ chối sự có mặt của bọn họ.

Quý Bất Vọng và Thiệu Kỳ Hải: "..." Nói thẳng là bọn họ đã bị vứt bỏ, trong lòng Mục Kinh Trập, bọn trẻ vẫn quan trọng hơn.

Mục Kinh Trập vô cùng vui mừng khi đưa ra quyết định này, bởi vì chỉ có cô và năm đứa con cho nên buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, trọn vẹn và ấm áp, cô không cần phải phân tâm đến những việc khác, phụ trách vui tươi là đủ rồi.

Mặc dù không muốn nhấn mạnh đến ngày sinh nhật, nhưng mì trường thọ và bánh sinh nhật vẫn được mấy đứa bé đích thân làm, Thiệu Bắc không có thời gian để học chuyên sâu, nhưng Thiệu Đông và những người khác đã cố ý học từ lâu.

Thiệu Đông vung tay, hào phóng mời cả đoàn phim đi ăn tối, thu về một đợt thiện cảm.

Ngày sinh nhật ấy rất vui vẻ, việc chuyển nhà máy sau đó cũng diễn ra rất suôn sẻ.

Tuy rằng ở trong thôn, nhưng nguyên mẫu của nhà máy đã có từ lâu, chỉ là chuyển một chuyến đến huyện thành mà thôi, vì Mục Kinh Trập không giấu giếm nên các nữ công nhân đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ai trong số họ từ chức, tất cả đều sẵn sàng đi theo.

Xưởng sản xuất hoa cài tóc nằm ngay đối diện xưởng sản xuất nước giải khát đóng lon, nếu đã chuyển nhà máy thì việc mở rộng sản lượng hàng hóa và sửa chữa quy hóa là điều đương nhiên.

Xét theo tình hình thực tế, các ký túc xá dành cho nam và nữ đã được xây dựng, mỗi ký túc xá 4 người. Ngày thường có thể ở lại và sinh hoạt tại đây, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều giống với các nhà máy khác, mỗi tuần được nghỉ một ngày.

Lần chuyển nhà máy đó có rất nhiều người từ thôn Đại Đông tham gia, không chỉ để giúp đỡ mà còn để đăng ký xem có được nhận vào hay không.

Sau khi chuyển nhà máy, sản xuất nhanh chóng đi vào quỹ đạo, các nữ công nhân thích nghi rất tốt, từ đó bắt đầu làm việc tại huyện thành.

Trong đó có một số người chưa có gia đình, bởi vì phải chuyển lên huyện thành, thậm chí họ còn không vội đính hôn, nghĩ rằng bản thân có thể tìm được một người tốt hơn và đính hôn, sau đó trực tiếp ở lại huyện thành.

Vợ chồng có con cũng có chút rắc rối nhưng không phải là không có cách, chồng của các cô ấy có thể làm ở xưởng đồ hộp đối diện, hai vợ chồng đều làm việc ở huyện, thuê nhà lại tốt hơn.

Đối với những người chồng khác không đi làm thì họ ở nhà chăm con và đón vợ đi làm về vào mỗi cuối tuần.

Bởi vì đi làm đã thay đổi hình thức đàn ông ra ngoài, phụ nữ ở nhà, bây giờ đã trở thành phụ nữ đi làm bên ngoài để kiếm tiền nuôi gia đình, còn đàn ông chủ yếu chăm sóc con cái và chăm lo gia đình.

Ngoại trừ một số người lúc đầu chưa quen thì bây giờ họ đều đã quen, trước đây không ít người đi giao cơm cho vợ, còn bây giờ việc giặt giũ, nấu nướng và rửa bát đều đã thông thạo.

Mẹ chồng nhìn con dâu kiếm tiền cũng không nói gì, chỉ lẩm bẩm vài câu, ở trước mặt thậm chí phải dỗ dành con dâu.

Có thu nhập chính là thẳng lưng mà sống, thu nhập của một người quyết định địa vị trong gia đình, câu nói này hoàn toàn đúng, cuộc sống của những người phụ nữ ở thôn Đại Đông bị xem thường xưa kia giờ đã hoàn toàn khác, ai cũng có thể tự mình kiếm tiền, mỗi ngày một đi lên.

Quan điểm suy nghĩ của thôn Đại Đông cũng thay đổi theo, những người đi ra ngoài cũng là những người đại diện có hiểu biết, mặc dù nhiều người vẫn mù chữ nhưng khi ra ngoài vẫn biết pháp luật trông ra sao.

Tất cả là nhờ Mục Kinh Trập, người thích tìm đến cảnh sát để giải quyết mọi chuyện, dùng những vụ án có thật để mọi người hiểu, ngoài ra còn có Thiệu Nam, một chuyên gia nhỏ về phổ biến pháp luật trong thôn.

Thu nhập của người dân thôn Đại Đông ngày càng tăng, tiếng tăm vang xa tận mấy dặm, ngày càng nhiều người đến thôn Đại Đông làm mai, ngưỡng cửa trong nhà có con gái đến tuổi cập kê suýt bị gõ đến mòn.

Mục Kinh Trập nhìn rất vui vẻ, nhưng cũng có chút phiền muộn, bởi vì từ ngày sinh nhật của cô, Lý Chiêu Đệ bắt đầu nói rằng cô đã hai mươi ba rồi, nên đưa ra dự định cho bản thân, nếu không cô sẽ trở thành một bà cô già.

Câu đầu tiên là, nếu không muốn ly hôn thì quay lại cùng Thiệu Kỳ Hải, muốn ly hôn thì phải lập tức rời đi, bà ấy không muốn Mục Kinh Trập trở thành một bà cô già.

"Nếu hai mươi bốn hay hai mươi lăm vẫn chưa quyết được thì sao giờ? Lúc ta hai mươi mốt đã có con rồi, không thể trì hoãn thêm nữa."

Lúc trước khi Lý Chiêu Đệ biết Mục Kinh Trập vẫn giữ thân thì rất vui mừng, nhưng nháy mắt đã thay đổi thái độ, nói 24-25 đã là một bà cô già, vậy thì không được.

"Mẹ, mới hai mươi ba mẹ gấp cái gì?" Ở thời hiện đại chỉ mới tốt nghiệp đại học, cô vẫn rất trẻ nha, cô hiện tại đang rất vui vì mình đang trẻ đây này.

"Làm sao có thể không gấp? Muốn bắt chước Mục Tuyết sao? Con bé đó đã hai mươi sáu tuổi rồi, tính thêm tuổi mụ đã đến hai mươi bảy, hai mươi tám còn chưa kết hôn, đã là bà cô già đến mức không già thêm được nữa, con đi nghe thử người trong thôn đã nói thành dạng gì?"

Mục Tuyết từng là cô gái nổi bật và được nghênh đón nhất ở thôn Đại Đông, nhưng trong hai đến ba năm qua, vật đổi sao dời, lúc này đã trở thành cô gái khó tả nhất thôn.

Hai lần suýt kết hôn, một lần với Thiệu Kỳ Hải và một lần với Đường Mặc Linh, nhưng cuối cùng đều bị hủy bỏ hôn ước.

Là một giáo viên trong làng, công việc và ngoại hình của cô ấy vẫn rất xuất sắc, nhưng vì cái mệnh phú quý phúc phận mà bà Mục từng nói, cộng với hai lần thất bại, cô ấy đã trở thành cô gái 'già' nhất trong thôn nên địa vị của Mục Tuyết trong thôn đã bị đảo lộn.

Từ cô gái nổi tiếng nhất thôn, cô ấy trở thành một bà cô kén chọn.

Thật ra không phải không có người đến làm mai, nhưng người đến chỉ là người trong thôn hoặc những người thôn khác, hầu hết chỉ là người bình thường, điều kiện của bọn họ căn bản không thể sánh được với Thiệu Kỳ Hải hay Đường Mặc Linh, cho nên bà Mục và cả Mục Tuyết đều không đồng ý.

Bà Mục vẫn chấp niệm chờ một đứa cháu rể vàng, nhưng lần này đợi thế nào cũng không thể được.

Nhìn thấy những người không lọt vào mắt xanh của mình đến làm mai, sắc mặt của bà Mục không hề dễ chịu, một tới hai đi không còn người đến làm mai, mà lời khó nghe cũng ngày càng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro