Chap 357: Trên tờ nhật báo

Doanh thu phòng vé của bộ phim "Anh Em" tăng vọt, "Vô Danh" cũng không kém phần, đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi.

Trước đó "Anh Em" muốn giẫm lên "Vô Danh", lần này lại cùng nhau bắt tay, Thẩm Hàn và Bạch Bách cũng cố ý đi xem, sau khi xem xong đều cảm thấy rất kỳ diệu giống như nhiều khán giả.

Trong hai bộ phim, Thiệu Bắc khác biệt đến mức trông cô bé thực sự giống hai người khác nhau, một số tờ báo đã bình luận về khả năng diễn xuất của Thiệu Bắc.

Kỳ nghỉ hè năm nay, cái tên Thiệu Bắc vang dội khắp cả nước, vang dội hơn nhiều so với những ảnh hậu trước đó, thậm chí còn làm lu mờ Thẩm Hàn, tất cả những người từng chê bai "Vô Danh" đều đổi giọng và khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc.

Sau khi thảo luận về kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc, mọi người bắt đầu thảo luận về bộ phim, rồi lại đến Thiệu Tây và Thiệu Trung.

Bộ phim này giống như một sân khấu trình diễn của các anh em thiên tài, tiếp đó lại phát hiện ra Thiệu Đông là người đầu tư, Mục Kinh Trập cũng đầu tư và chịu trách nhiệm về trang phục và những thứ khác.

Nói một cách dễ hiểu, bộ phim này là sự hợp tác chú tâm của gia đình họ.

Thiệu Tây được mời làm khách mời cùng với người dẫn chương trình phát thanh, người đầu tiên đưa tin, chia sẻ một số câu sự cố thú vị trong lúc sáng tác và nhân tiện quảng bá cuốn sách.

Phim ra mắt thì sách cũng được xuất bản, không hẳn giống y hệt bộ phim, phim có cái nhìn của phim, nhưng đọc sách lại là một cảm giác khác.

Sau khi nhận được món quà từ Thiệu Tây, người dẫn chương trình nói rằng nhất định mình sẽ đọc nó, cuối cùng lại hỏi về chuyện của gia đình Thiệu Tây.

Thiệu Tây kể một số câu chuyện, người dẫn chương trình cảm thán: "Tôi thật sự hy vọng rằng sau này các bạn có thể hợp tác với nhau nhiều hơn để cho ra các tác phẩm hay. Thành thật mà nói, trước đây tôi không hiểu gì về Thiệu Tây cả, nhưng từ khi xem phim của bạn, rồi lại cố ý mua sách của bạn đọc, thật sự rất tuyệt vời, cũng làm cho tôi rất bất ngờ."

"Tài năng của bạn, Thiệu... các bạn gọi cậu ấy là Tiểu Trung, vậy chương trình của chúng tôi cũng sẽ gọi cậu ấy là Tiểu Trung, âm nhạc của Tiểu Trung làm cho bộ phim càng thăng hoa. Bây giờ tôi rất mong Tiểu Trung có thể phát hành một album và để tôi có thể nghe nhạc của cậu ấy nhiều hơn nữa."

"Tôi sẽ thúc giục Tiểu Trung." Thiệu Tây nói ngay lập tức.

"Vậy thì phiền nhà văn Thiệu Tây rồi, tôi nghĩ đây cũng là tin vui đối với rất nhiều người, bộ phim quá hay, số người đi xem lại lần hai đếm không xuể, còn có người vì muốn nghe nhạc của Tiểu Trung mà đã đi đến lần ba lần bốn. À, tôi còn nghe nói các nhạc sĩ nước ngoài ngưỡng mộ Tiểu Trung trước đây đều nóng lòng muốn đi xem phim và nghe nhạc. "

"Vâng, sẽ sớm thôi." Thiệu Tây tự nhủ trong lòng, Thiệu Trung sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

"Ngoài những điều này, tôi thực sự tò mò về lý do tại sao bạn tạo ra câu chuyện này. Nó hoàn toàn khác với những câu chuyện trước đây của bạn, liệu bạn có từng nghe qua dự án làm về những người anh hùng vô danh trước đây của chúng tôi không? Sau khi thực hiện chủ đề đặc biệt này, chúng tôi đã nhận được rất nhiều thư của độc giả, có người muốn giúp đỡ những đứa trẻ bị bỏ lại, lúc sáng tác nó bạn có suy nghĩ như thế nào?"

"Thật ra lúc trước tôi vô tình quen được một người anh hùng vô danh, và sau đó..." Thiệu Tây nói về hành trình nội tâm của mình, không nói nhiều những lời khác, để không vạch trần sự tồn tại của Phương Vũ và khiến cậu bé gặp nguy hiểm.

Cuối cùng, Thiệu Tây nói: "Thật ra, tôi muốn tặng câu chuyện này và bộ phim này cho một người, đó là... cha của tôi."

Sau cuộc phỏng vấn của Thiệu Tây, nhiều người chú ý đến việc tưởng nhớ người anh hùng vô danh hơn, bởi vì bộ phim và cuộc phỏng vấn này, Thiệu Kỳ Hải, một người đàn ông chết đi sống lại, cuối cùng đã sống và lọt vào tầm nhìn của mọi người.

Thiệu Khải Hải từ lâu đã biết Thiệu Tây viết câu chuyện này là vì mục đích riêng của mình, nhưng khi nghe được lời thổ lộ của cậu và đứng đợi bên ngoài đài phát sóng, đôi mắt hắn đã đẫm lệ, gần như gục xuống khóc.

Câu chuyện quá khứ của Thiệu Kỳ Hải đã được công khai một nửa, anh hùng vô danh đã thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Trong khi doanh thu phòng vé phim tiếp tục tăng cao thì cấp trên cũng đang chú ý đến vụ việc này, Thiệu Tây và Thiệu Bắc thậm chí còn xuất hiện trên tờ nhật báo có ảnh hưởng nhất cả nước, nói rằng chúng là nguồn năng lượng tích cực mà giới trẻ đương đại nên có học hỏi.

Mục Kinh Trập tự hào đến không biết diễn đạt bằng lời như thế nào, bởi vì mọi thứ trong sách thật sự đã thay đổi hoàn toàn.

Cô nhớ trong tiểu thuyết gốc, Thiệu Tây và Thiệu Bắc cũng được đăng trên báo, nhưng không phải như thế này mà mang tính chất phê phán.

Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, những thay đổi này không chỉ do bản thân Thiệu Bắc và Thiệu Tây mà còn do Thiệu Kỳ Hải làm ra.

Những gì Thiệu Kỳ Hải đã làm trước đây thực ra đã được ghi nhớ kỹ.

Mục Kinh Trập mua rất nhiều báo, cẩn thận sưu tầm, chỉ cần Thiệu Tây và Thiệu Bắc sống tốt, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục như trong sách.

Thiệu Tây và Thiệu Bắc bây giờ có rất nhiều năng lượng tích cực, tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

Do chủ đề và câu chuyện xưa nên doanh thu phòng vé của "Vô Danh" tuy không cao bằng "Anh Em" nhưng sức ảnh hưởng của nó lại lớn hơn.

Thiệu Tây nhận được một lá thư từ Phương Vũ, Phương Vũ nói với cậu rằng mình đã biết cha mình hóa ra là một anh hùng vô danh.

Câu chuyện về sự tồn tại của cha Phương Vũ vẫn sẽ không được công khai, đây cũng là để bảo vệ mẹ con Phương Vỹ, theo kế hoạch ban đầu, chờ mười năm hai mươi năm trôi qua, mọi chuyện đi vào dĩ vãng thì mọi người sẽ biết.

Nhưng vì bộ phim nên sau khi bàn bạc, họ đã được thông báo trước.

Nhiều đứa trẻ như Phương Vũ trên khắp đất nước cũng biết được câu chuyện của cha mẹ mình, tiếp đó một nhóm anh hùng thầm lặng đã được công bố.

Trên bức thư Phương Vũ gửi vẫn còn vương nước mắt, Phương Vũ cảm ơn Thiệu Tây đã gửi sách, cảm ơn Thiệu Tây đã cho mình biết chuyện của cha mình.

Sách của Thiệu Tây xuất bản trước khi phim ra mắt, bản thân cậu cũng đã nhận được sách trước, sau khi nhận được, trước tiên cậu đã đưa một bản cho Phương Vũ.

Sau khi xem xong, Phương Vũ luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không dám xác nhận, sau đó Phương Vũ tự mình đi xem phim, khóc đến khàn giọng.

Mãi đến sau này được thông báo, mẹ con Phương Vũ mới dám xác nhận những suy đoán đó là sự thật, người báo tin cho họ đã bí mật hứa hẹn sau này sẽ khôi phục danh dự cho người cha.

Khi đó Phương Vũ mới nhận ra rằng thì ra Thiệu Tây đã biết, câu chuyện này được kể là vì cha mình.

Phương Vũ khóc lóc thảm thiết, không thể trở về quê hương, cũng không được viếng mộ cha mình, chỉ có thể xin lỗi cha trước bài vị.

"Con xin lỗi cha, con không biết cha đã ra đi vì như vậy, con không nên nói những lời đó..."

Sau khi xin lỗi cha, Phương Vũ nhìn sang bài vị của bà nội ở bên cạnh, nói cho bà nội những gì cha đã làm: "Cha không phải là người xấu, cũng không phải là lưu manh, bà nội, bà có thể vì cha mà tự hào, cháu xin lỗi, trước đây người cũng không biết, nếu cháu có thể biết sớm hơn một chút, nhất định sẽ nói cho bà biết, bà cũng không cần phải ra đi như vậy."

Mẹ của Phương Vũ mấy ngày nay đều choáng váng, cùng Phương Vũ xem đi xem lại bộ phim, lần nào cũng bật khóc.

Sau khi Thiệu Tây nhận được thư của Phương Vũ, lại gửi tiếp hai cuốn sách nữa: "Em đốt một cuốn cho bà nội, một cuốn cho cha, bọn họ dưới đó cũng có thể đọc được, đợi sau này có tin tức tốt hơn lại nói cho bọn họ biết."

Trải qua chuyện này, Thiệu Tây và Phương Vũ càng thân thiết hơn, tuy chưa gặp nhau nhưng chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.

Nói cách khác, có lẽ do chưa gặp trực tiếp nên không có nhiều lo lắng, không cần kiêng kị quá nhiều thứ, những phiền toái nhỏ ở hiện tại không bộc phát được có thể ghi vào trong thư để cùng nhau sẻ chia. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro