Chap 364: Cho em tùy ý xoa

Đột nhiên, các tờ báo trong nước, đài truyền hình, đài phát thanh đều đăng tin chuyện này, các cuộc thi âm nhạc quốc tế và các tình huống liên quan khác cũng được nhiều người biết đến.

Mặc dù trước đây mọi người hiếm khi để ý đến nhưng sau khi nghe xong họ bắt đầu quan tâm, nhiều người yêu cầu Thiệu Trung hãy cố lên, thể hiện thật tốt, nhất định phải giành chiến thắng.

Giữa sự mong đợi của mọi người, nửa tháng sau, các thí sinh từ khắp nơi trên thế giới đã đến Hải Thành với những nhạc cụ của riêng mình.

Mục Kinh Trập, Quý Bất Vọng và Thiệu Trung cũng đến Hải Thành, lần này chỉ có ba người, Thiệu Đông và những người khác đều có việc riêng phải bận rộn và phải đi học.

Bây giờ Thiệu Bắc và Thiệu Nam cũng đang học cấp hai trong huyện, tất cả đều đã đến huyện, Thiệu Kỳ Hải ở lại chăm sóc bọn trẻ, Mục Kinh Trập mang theo một đống nhạc cụ đến thi đấu cùng Thiệu Trung.

Vì rất nhiều người trên khắp cả nước đang chú ý đến cuộc thi này nên Hải Thành cũng rất coi trọng nó, địa điểm tổ chức cuộc thi được chọn là trường quay mới xây tốt nhất, có sức chứa hàng chục nghìn người, chỗ ở được bố trí chu đáo ở một khách sạn năm sao gần đó.

Trong nước vào thời điểm này có rất ít khách sạn năm sao, có thể thấy bọn họ quan tâm đến mức nào.

Là tuyển thủ được theo dõi nhiều nhất trong nước và có nhiều khả năng giành chiến thắng trong cuộc thi, Thiệu Trung, giống như các thí sinh khác, được bố trí hai phòng và tùy ý chọn lựa.

Sau khi lấy được chìa khóa, Mục Kinh Trập vốn theo thói quen dẫn Thiệu Trung vào ở một phòng, Quý Bất Vọng vào một phòng, kết quả là Quý Bất Vọng đã giữ Thiệu Trung lại ngoài cửa.

"Anh và Thiệu Trung ở chung phòng."

Thiệu Trung nghe vậy tức giận nói: "Không, con ở chung phòng với mẹ." Khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài riêng với mẹ một chuyến, cậu bé muốn tận hưởng khoảng thời gian này với mẹ cơ.

Thiệu Trung mới động đậy, lại bị Quý Bất Vọng giữ lấy: "Không được, con bây giờ đã bảy tuổi, đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ ba tuổi, năm tuổi nữa, không thể hành xử giống như trước."

Thiệu Trung nghe những lời này, cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ, chợt nhớ đến những gì Mục Kinh Trập đã nói khi còn nhỏ: Anh cả và anh hai lớn lên, sau này không thể tùy tiện ôm hôn, phải nắm bắt thời gian.

Trước đây cậu bé là đứa nhỏ nhất, đặc biệt vui vẻ, đón nhận đủ loại ghen tị từ các anh trai, nhưng bây giờ cậu bé cũng đến tuổi rồi sao?

Thiệu Trung buồn bã: "Con làm sao lại bảy tuổi... con còn chưa muốn lớn." Bình thường cậu bé luôn muốn lớn lên, nhưng bây giờ Thiệu Trung lại không muốn lớn nữa.

Thiệu Trung ủ rũ, Mục Kinh Trập nhìn đứa nhỏ, không khỏi bật cười: "Ở cùng cậu của con cũng vậy."

Quý Bất Vọng nhắc tới, Mục Kinh Trập mới ý thức được, đúng vậy, Thiệu Trung đã lớn lên không ít, đã bốn năm kể từ khi cô đến thế giới này.

Bốn năm trôi qua thật nhanh, Thiệu Trung vốn là một cậu bé giờ đã trưởng thành.

Mục Kinh Trập chạm vào mái tóc mềm mại của Thiệu Trung, ài, cảm giác mềm mại và thoải mái này khi cậu bé lớn lên có lẽ không thể tùy tiện chạm vào được, khi cậu bé cao bằng Quý Bất Vọng, nó sẽ nằm ngoài tầm với.

Mục Kinh Trập xoa xoa đầu Thiệu Trung, sau đó nhìn đầu Quý Bất Vọng, ồ... tóc thật sự rất giống, màu sắc và mọi thứ đều giống hệt nhau, không biết cảm giác có khác gì với Thiệu Trung không...

Vừa nghĩ đến đây, Quý Bất Vọng đột nhiên cúi xuống, đưa đầu qua, Mục Kinh Trập khó hiểu: "Anh đang làm gì vậy?"

"Không phải em muốn chạm thử vào đầu anh sao? Cho em xoa. "

Mục Kinh Trập nói: "...Tôi biểu hiện rất rõ ràng sao?" Cô chỉ tùy tiện suy nghĩ mà thôi.

"Ừ, nhìn thoáng qua là có thể thấy, có thể xoa, xoa thoải mái."

Quý Bất Vọng nói lời này, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, lời nói đúng thật... kinh ngạc.

Mục Kinh Trập nghe được lời này thì sửng sốt, người không biết sẽ tưởng rằng muốn xoa nơi nào thì cứ xoa.

"Không cần, đi thôi."

Mục Kinh Trập từ chối và lùi lại, nhưng Quý Bất Vọng đã nắm lấy tay cô và đặt trực tiếp lên đầu anh: "Đã nói là để em xoa."

Mục Kinh Trập không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý, thế là vội vàng xoa xoa một chút: "Được rồi, đã xoa rồi, mau đứng dậy, chúng ta về phòng đi."

Quý Bất Vọng đứng thẳng người: "Của ai tốt hơn, anh hay Tiểu Trung?"

"Cả hai đều tốt."

Tóc của Quý Bất Vọng và Thiệu Trung xoa tới xoa lui, cảm giác gần như giống nhau và rất mềm mại, nhưng có một số khác biệt nhỏ, trước hết là kích thước của đầu khác nhau, tóc của Thiệu Trung mỏng và mềm hơn, trong khi tóc của Quý Bất Vọng thì mượt hơn.

"Em còn chưa chạm vào anh đàng hoàng, quên đi, trở về phòng sẽ cho em xoa lần nữa."

Quý Bất Vọng vừa nói lời này, khóe miệng Mục Kinh Trập giật một cái, ánh mắt của người xung quanh phóng tới càng nhiều, còn mang theo một chút tức giận, như thể một giây sau sẽ mắng chửi người hoặc gọi cảnh sát.

"Đừng lúc nào cũng nói những điều gây hiểu nhầm như thế, người không biết còn tưởng chúng ta muốn làm gì khác, bị bắt lại sẽ không tốt đâu."

"Vậy lần sau anh sẽ đưa đầu lại nhiều hơn." Quý Bất Vọng rất dễ nói chuyện.

Quý Bất Vọng đưa Mục Kinh Trập và Thiệu Trung về phòng trước, mặc dù khách sạn năm sao đã dọn dẹp sạch sẽ và mọi thứ đều ổn nhưng Quý Bất Vọng vẫn kiểm tra mọi thứ, sau đó ngồi ở mép giường và ngoắc tay về phía Mục Kinh Trập.

"Nào đến đây, anh cho em sờ đủ." Nói xong, anh nhướng mày.

Mục Kinh Trập: "..."

Ahhh, thật là muốn đòi mạng người khác, ngồi trên giường sao có thể nói ra những lời này? Cô sẽ suy nghĩ đến nhiều thứ mất.

"Đừng nói nữa, đi nhanh đi, tôi không sờ." Mục Kinh Trập che mắt lại, ngăn mình suy nghĩ nhiều.

"Sao em không chạm vào anh?" Quý Bất Vọng kéo Thiệu Trung lại, ngồi cạnh anh: "Tiểu Trung cũng ở đây, mau lại đây nào."

Mục Kinh Trập dở khóc dở cười: "Không phải nói đầu của đàn ông là thứ thể tùy tiện chạm vào sao? Anh cứ một mực mời gọi tôi như vậy."

"Không thể tùy tiện chạm vào." Ngoại trừ vợ và mẹ anh, mẹ anh đã không còn ở đây, vậy chỉ còn mỗi vợ có thể chạm vào, người khác không thể tùy tiện chạm vào anh, nhưng Mục Kinh Trập có thể.

Quý Bất Vọng thúc giục Mục Kinh Trập: "Mau lên."

Mục Kinh Trập không đi lên: "Không được, anh mau quay về phòng đi."

Cô cũng nghĩ đến câu nói chỉ có mẹ và vợ mới có thể chạm vào đầu đàn ông, cho nên cô không nhúc nhích, Quý Bất Vọng chỉ có thể đứng dậy: "Vậy em suy nghĩ kỹ lại, lần sau nói cho anh biết, đi thôi, Tiểu Trung."

Thiệu Trung vẫn muốn giả vờ ngốc, nhưng cuối cùng, Quý Bất Vọng đã kẹp nách ôm cậu bé về.

"Cậu, cậu đúng là kẻ xấu." Thiệu Trung yếu ớt vươn tay với Mục Kinh Trập nhưng lại bị Quý Bất Vọng bắt đi.

Cuộc thi diễn ra vào ngày thứ hai, ngày hôm nay chủ yếu là tập duyệt, Mục Kinh Trập đang sửa soạn, giặt giũ trong phòng, Thiệu Trung tới gõ cửa.

"Mẹ, xuống ăn cơm ạ."

Mục Kinh Trập vừa mở cửa đi ra ngoài, cửa đối diện cũng mở ra, một cậu bé mặc vest nhỏ, tóc vuốt ngược ra sau, vừa nhìn thấy Thiệu Trung liền lên tiếng.

"Lần này tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!"

Cậu ấy nói tiếng phổ thông, nhưng có lẽ mới học được, giọng điệu nặng nề đến mức suýt nghe không hiểu.

"Ồ." Thiệu Trung còn nhớ tới cậu ấy, cả hai từng gặp nhau ở liên hoan phim, cũng là đối thủ ban đầu cùng cạnh tranh với nhau, Thiệu Trung cười nói với cậu ấy: "Chào mừng đến với đất nước của chúng tôi."

Khoa Nam: "..." Cảm giác như đấm vào bông vậy.

Cậu ấy vẫn còn nhớ giọng nói của Thiệu Trung, sau khi nghe được giọng nói của Thiệu Trung còn cố ý đến khiêu chiến, tinh thần chiến đấu tràn đầy, thậm chí còn học tiếng phổ thông, kết quả là... Thiệu Trung vẫn mỉm cười với cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro