Chap 379: Cuối năm tổ chức hôn lễ
Mục Kinh Trập không ngờ Thiệu Nam lại nhạy cảm như thế, gật đầu thừa nhận: "Ừ, là thật vốn định sau bữa ăn sẽ nói với các con."
Cô nhìn bát của Thiệu Đông, muốn nói rồi lại thôi, vừa rồi Thiệu Tây phun cơm đã rơi vào bát của Thiệu Đông hơn phân nửa: "Tiểu Đông, bát của con..."
"Con biết." Thiệu Đông bình tĩnh đổ cơm trong bát vào bát của Thiệu Tây, để em trai tự mình ăn, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Thiệu Nam: "Cha mẹ đã nói chờ ăn cơm xong mới nói, em cứ nhất định phải nói ra."
"Anh không đoán được sao, em chỉ tò mò quá thôi, hơn nữa nhìn vẻ mặt của cha giống như muốn khóc vậy, cho nên..." Khuôn mặt Thiệu Nam tê dại, chán ghét gỡ cơm trên mặt xuống: "Xem như em đã nhận được quả báo rồi, sau này nhất định sẽ không nói lúc anh hai đang ăn cơm."
Thiệu Tây quẹt miệng một cái: "Đó là vấn đề sao? Cha mẹ, sao hai người không nói với con một tiếng rồi hẵng rời đi."
"Nói cho em có ích gì?" Thiệu Đông hỏi ngược lại.
Thiệu Tây cứng họng một chút: "Nói em một tiếng, em sẽ đi theo cùng, dù sao em cũng chưa từng đến cục dân chính đâu..."
"Không nói thì không ai bảo em bị câm đâu." Thiệu Đông chặn Thiệu Tây đang tính nói tiếp bằng một cái bánh bao, cậu nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Cha, người ổn chứ?"
"Không sao." Thiệu Kỳ Hải miễn cưỡng lắc đầu.
Thiệu Bắc ngồi ở bên cạnh hắn, gạt đi vẻ kinh ngạc trên mặt, vỗ vỗ vai hắn: "Không sao đâu cha, đừng quá đau lòng, người còn có chúng con, con là áo bông nhỏ của người, sẽ luôn sưởi ấm lòng cha."
Thiệu Kỳ Hải: "...Được, cảm ơn Tiểu Bắc." Áo khoác bông nhỏ này quả thực ấm áp, trừ lúc gặp Mục Kinh Trập có chút cảm lạnh ra, thì bình thường rất tốt.
Mặc dù những lời Thiệu Tây nói có vẻ nghịch ngợm, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn thấy Thiệu Tây thật ra đang lo lắng cho mình cho nên cố tình làm bầu không khí sôi nổi hơn.
Nói chung, sau cùng vẫn tới cái ngày nói lời ly hôn với Mục Kinh Trập, thật đáng tiếc khi không có thời gian và cơ hội để níu kéo Mục Kinh Trập, phần lớn thời gian và sức lực của hắn đều tập trung vào con cái và bộn bề công việc bên trên, mấy đứa bé lớn lên không tránh khỏi phát sinh đủ chuyện, chúng quá tài giỏi, lớn nhanh hơn các bạn cùng trang lứa, tiền bạc và sức lực bỏ ra cũng nhiều hơn.
Hắn muốn cho bọn trẻ những gì tốt nhất cho nên đã không ngừng cố gắng, thời gian lúc nhỏ của các con hắn đã bỏ lỡ quá lâu, hiện tại hắn chỉ muốn bù đắp lại thật nhiều.
Hiệu quả là có, bọn trẻ bây giờ đã gần gũi với hắn hơn rất nhiều, hắn cũng không thờ ơ với hoàn cảnh của bọn trẻ như lúc đầu nữa, hiện tại hắn đã hiểu rõ mấy đứa trẻ, những gì nên biết cũng đã biết.
Những ý nghĩ hay dự định tương lai của chúng đều nắm rõ, dần dần có được dáng vẻ của một người cha thực thụ, người cha này đã được mấy đứa bé chính miệng thừa nhận.
Quá trình trưởng thành của bọn trẻ đều có sự tham dự của hắn, điều này quá mức hoàn hảo.
Nhưng cũng vì đó, sức người có hạn, hắn đã bỏ lỡ cơ hội theo đuổi Mục Kinh Trập ở một mức độ nhất định, cả hắn và Mục Kinh Trập đều bận rộn, hắn không thể không màng mọi thứ mà đuổi theo Mục Kinh Trập được, hắn không thể làm được như Quý Bất Vọng đã làm, chỉ cần đi theo Mục Kinh Trập và phát triển mối quan hệ.
Mục Kinh Trập cũng càng quan tâm đến sự trưởng thành của mấy đứa bé, đó là lý do tại sao bọn họ có thể đi đến một bước ngày hôm nay, hắn và Mục Kinh Trập giống như hai đường thẳng song song, luôn hướng về cùng một mục tiêu, nhưng lại chưa bao giờ giao nhau.
Nếu nói không hối hận sẽ là nói dối, nhưng hắn không thể mặc kệ mấy đứa con được, hắn không thể giống như con khỉ nhỏ trong sách giáo khoa tiểu học, vứt bỏ bất cứ thứ gì nó nhìn thấy và cuối cùng chẳng còn gì cả.
Nếu như vậy, Kinh Trập cũng sẽ coi thường hắn, mà hắn cũng sẽ tự ăn năn với chính bản thân.
Mặc dù đã ly hôn nhưng thành quả vẫn gặt hái được đôi chút, tương lai có thể vì mấy đứa bé mà có thêm cơ hội.
Thiệu Kỳ Hải bình tĩnh lại, nói: "Mặc dù hai chúng ta đã ly hôn, nhưng chúng ta vẫn là cha mẹ của các con, cuộc sống của các con không có gì thay đổi nhiều, vẫn có thể thay phiên đi theo chúng ta."
"Được." Thiệu Đông tiếp tục: "Con vẫn chỉ câu nói cũ, chỉ hy vọng cha mẹ sẽ hạnh phúc."
"Nhất định sẽ hạnh phúc, hai người còn có chúng con, làm sao có thể không hạnh phúc chứ, sau này vẫn có thể ăn sung mặc sướng." Thiệu Tây tiếp lời: "Cha, mẹ, hai người vẫn là cha mẹ tốt nhất."
Thiệu Kỳ Hải cảm thấy đây chính là lời an ủi duy nhất từ Thiệu Tây hôm nay.
Ngày đầu tiên ly hôn trôi qua như vậy, cùng nói chuyện với mấy đứa con, Lý Chiêu Đệ bên kia cũng phải thông báo một chút, tình cờ thế nào hôm sau bà ấy lại tìm tới nhà, Mục Kinh Trập đưa cho bà ấy xem giấy chứng nhận ly hôn.
Lý Chiêu Đệ nhìn xem, thở dài: "Cuối cùng cũng ly hôn rồi, trái tim nhỏ bé của ta..." Bà vỗ ngực một cái: "Nếu như con không có tiền đồ, nếu trong nhà không có ăn nên làm ra, ta sẽ buồn bực chết mất, nhưng bây giờ thì ổn rồi."
Bà vừa nói vừa có chút khó chịu: "Đều tại chúng ta trước đây không có tiền đồ, bằng không cũng không tới cảnh cướp đi hôn sự của Mục Tuyết, bị người ta chỉ trích nhiều đến thế, còn rơi vào cảnh ly dị lúc này."
"Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên nhớ đến những thứ này?"
"Ngược lại mà nói, con chỉ trách bản thân quá vô dụng, không giúp được gì cho mẹ, còn để cho mẹ bị người khách chỉ trỏ, may là hiện tại đã tốt rồi."
Lý Chiêu Đệ vừa trầm mặc được hai giây liền kích động: "Không được, không được, không còn thời gian để buồn bã nữa, con đã hai mươi bốn tuổi rồi, đã là một bà cô già rồi, phải mau tái hôn mới tốt, ta sẽ sắp xếp tìm đối tượng cho con, chắc chắn sẽ không ít người nguyện ý, nhưng mà Bất Vọng vẫn là đẹp trai nhiều tiền nhất, con bây giờ có ý gì với nó hay không? Lúc nào có thể tổ chức tiệc rượu? Cuối năm được không?"
Lý Chiêu Đệ giống như hận không thể gả Mục Kinh Trập đi ngay lập tức, làm cho Mục Kinh Trập có chút không nói nên lời: "Mẹ, nếu mẹ còn như vậy nữa, con sẽ hối hận vì đã ly hôn , hãy chậm rãi và bình tĩnh lại."
Mục Kinh Trập bỏ chạy.
Mục Kinh Trập không muốn lại gặp phải sự hiểu lầm như Giang Phong, cũng không muốn bị mắng hay đánh nên không giấu tin, tin tức cô ly hôn với Thiệu Kỳ Hải nhanh chóng lan truyền.
Thiệu Kỳ Dương vừa nghe tin đã giật mình, trước đó hai người một mực không ly hôn, anh ta còn cho rằng bọn họ sẽ không bao giờ ly hôn.
Mục Tuyết cũng sửng sốt, sau đó cô ấy luôn để mắt tới Thiệu Kỳ Dương, sợ rằng một giây nào đó Thiệu Kỳ Dương sẽ hối hận.
Người dân thôn Đại Đông ngạc nhiên không kém, ai ai cũng thắc mắc tại sao đang yên đang lành lại ly hôn.
Mục Kinh Trập ly hôn, người vui mừng muốn nhảy cẫng lên có lẽ chính là Quý Bất Vọng, anh nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với Quý lão gia.
Quý lão gia cũng hào hứng theo, lập tức yêu cầu anh nắm bắt cơ hội, tốt nhất nên tổ chức hôn lễ ngay trong năm nay.
Mạch não của Quý lão gia và Lý Chiêu Đệ vào thời điểm này đã được đồng bộ hóa một cách kỳ diệu.
Mà lần này Quý Bất Vọng cũng không phản bác Quý lão gia, bởi vì nếu cuối năm anh có thể tổ chức đám cưới thì đó cũng chính là điều anh mong muốn.
Quý Bất Vọng của trước đây rất siêng năng tìm đến Mục Kinh Trập, bây giờ không còn gì kiêng kị, tần suất có mặt của anh càng dày đặc, còn học được cách giữ vẻ mặt bình tĩnh khi cố tình tạo khoảnh khắc đụng chạm tay Mục Kinh Trập, không hề đột ngột mà rất tự nhiên, mỗi lần gặp mặt không hề gượng ép chút nào.
Mục Kinh Trập chỉ nghĩ rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cô không biết từ đâu mà có nhiều sự trùng hợp như vậy, đó chỉ là sự cố gắng của Quý Bất Vọng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro