Chap 380: Lần đầu được cõng

Quý Bất Vọng cảm thấy tiến triển không tệ, vấn đề duy nhất là Mục Kinh Trập chưa bao giờ ở một mình, bên cạnh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hình bóng của bọn trẻ Thiệu Đông, Thiệu Trung lại là một cái đuôi trung thành nhất.

Sở dĩ bọn trẻ đi theo mẹ là bởi vì trước đó Mục Kinh Trập ngã bệnh, không biết bệnh của mẹ có đỡ hơn hay không, cũng không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, bọn trẻ lo lắng một ngày nào đó mẹ sẽ đột nhiên ngã bệnh khi không ai xung quanh, đến lúc đó sẽ rất tồi tệ.

Vì thế chúng tự thương lượng với nhau, mỗi người sẽ tận dụng mọi khả năng đi theo Mục Kinh Trập nhiều nhất có thể để tránh chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Quý Bất Vọng hiểu tâm trạng của chúng, anh cũng rất để tâm vấn đề này cho nên cũng để mặc cho bọn trẻ bám theo, biện pháp duy nhất có lẽ là hòa hợp bên nhau.

Anh đi tới bên chúng với vai trò là một người cha dượng, anh chỉ muốn hòa thuận với bọn trẻ.

Vài lần sau, Quý Bất Vọng đã quen, không ngờ một ngày nọ, mấy đứa trẻ đều bận rộn không đến được, lúc này anh mới có cơ hội được ở một mình với Mục Kinh Trập.

Trước khi lên đường, Quý Bất Vọng đã được Thiệu Đông dặn dò hai lần phải chú ý đến tình trạng của Mục Kinh Trập, cậu nói một cách nghiêm túc, như thể đang giao nộp một bảo vật quan trọng nào đó rất mong manh, dễ vỡ.

Mục Kinh Trập cảm động, đồng thời cũng muốn cười: "Tiểu Đông, sao con lại đáng yêu thế này!"

Thiệu Đông: "...Mẹ, chú Quý và con đang nói chuyện chính sự."

Dù vậy, cũng vì lời khen của Mục Kinh Trập , Thiệu Đông nói tiếp mấy lời sau, chứng nói lắp của cậu càng trầm trọng hơn.

Về chứng nói lắp, Thiệu Đông đã có thể đối mặt với nó mà không có bất kỳ trở ngại nào, cậu và Mục Kinh Trập cũng đã từng đi khám trước đó, bản thân cậu cũng đã nghe theo lời dặn của bác sĩ.

Nhưng hiệu quả cũng không lớn, cậu đã lớn đến thế, trong điều kiện bình thường không thể chữa khỏi được.

Nhưng thỉnh thoảng Thiệu Đông không chú ý, có khi có thể nói liền mạch một hai câu, nhưng nếu căng thẳng hoặc ngượng ngùng thì sẽ nói lắp nhiều hơn.

Thiệu Đông giống như khi còn nhỏ, luôn ăn nói rất có ý tứ và nghiêm túc, bây giờ đã trưởng thành, trải qua nhiều chuyện hơn, tuổi còn trẻ như vậy đã có tự tôn rất cao.

Người ngoài không dám nói gì, nhưng Mục Kinh Trập lại cảm thấy vẻ ngoài chững chạc cùng với tật nói lắp của cậu có một sự tương phản đáng yêu, như thể đang cố gắng làm dịu đi tính khí của cậu.

Lần này Mục Kinh Trập vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra: "Được, được, ta không nói nữa."

Thiệu Đông nhìn vào mắt Mục Kinh Trập, biết mẹ đang nghĩ gì, vốn dĩ còn nghĩ tật nói lắp đến với bản thân là sự trừng phạt của Ông Trời với chính mình, cậu trước giờ chưa từng làm sai cái gì, chỉ có thể nói là do trời sinh đã vậy.

Nhưng sau khi Mục Kinh Trập nói xong, cậu lại coi tật nói lắp như một món quà không mấy tốt đẹp do Ông Trời vô tình gửi đến, có lẽ để khiến cậu trở nên dễ thương hơn và bớt oai phong hơn.

Thiệu Đông không cảm thấy con trai có thể dễ thương, nhưng Mục Kinh Trập lại thích, chỉ có thể coi đó là chuyện tốt: "Dù sao mẹ cũng phải chú ý an toàn của bản thân, chú Quý, làm phiền chú chăm sóc mẹ."

"Không phiền, ta sẽ chăm sóc Kinh Trập thật tốt." Quý Bất Vọng nói chuyện với Thiệu Đông, về cơ bản anh đã coi cậu như một người lớn cùng thế hệ, cam kết nghiêm túc và không hề coi cậu như một đứa trẻ.

Quý Bất Vọng và Mục Kinh Trập lên xe, trực tiếp đến cô nhi viện trong huyện để làm từ thiện.

Trước đây trong huyện không có nơi này, nó chỉ có trong thành phố, nhưng quy mô cô nhi viện trong thành phố không lớn, lại có nhiều quy định nhất định để vào, có rất nhiều trẻ mồ côi trong huyện không đủ tiêu chuẩn để vào.

Ngày nay, nền kinh tế của huyện đang phát triển tốt dưới sự dẫn đầu của Thiệu Đông, Mục Kinh Trập và những người khác, đường xá được xây dựng và rất nhiều công trình mọc lên, cô nhi viện giờ đã nằm trong dự án thi hành.

Thời gian này, trường hợp trẻ em bị bỏ rơi ngày càng ít, vấn đề cơm ăn, áo mặc liên tục được giải quyết nhưng vẫn không thể tránh khỏi hoàn toàn, nhất là đối với một số trẻ khuyết tật hoặc một số bé gái.

Những đứa trẻ này gặp khá nhiều khó khăn trong việc tìm gia đình hỗ trợ nên cuối cùng một cô nhi viện đã được đưa vào chương trình nghị sự.

Mục Kinh Trập rất quan tâm đến vấn đề này vì cô lớn lên trong một cô nhi viện, khi cô nhi viện được xây dựng, Mục Kinh Trập không góp tiền mà quyên góp một số nhu yếu phẩm hàng ngày như quần áo, giày dép, gạo, v.v. Đây đều là những thứ mà lũ trẻ cần gấp.

Cô nhi viện được xây dựng ở ngoại ô huyện, khi mới thành lập có khoảng hơn chục đứa trẻ lớn nhỏ khác nhau, Mục Kinh Trập mang theo một xe đầy đồ đạc, Quý Bất Vọng đi theo phụ kéo đồ, anh cũng không quyên góp tiền mà lại tặng một số sách vở, đồ dùng văn phòng phẩm để các em có thể sử dụng khi đến trường.

Lần này chở một ít thức ăn, mì và dầu nên hai người chỉ dùng một chiếc xe tải.

Cô nhi viện hiện chỉ có một viện trưởng và hai dì tình nguyện chăm sóc bọn trẻ, hai người chăm sóc hơn chục đứa trẻ, phải nấu cơm và giặt giũ, cũng có một số trẻ cần được chăm sóc đặc biệt, cho dù có viện trưởng giúp đỡ thì cũng quá nhiều rồi.

Sau khi Mục Kinh Trập đến liền hỗ trợ hai người họ, giặt quần áo, rửa mặt, chải tóc, thậm chí còn dỗ dành mấy đứa nhỏ, một mạch cực kỳ thành thạo.

Mấy đứa nhỏ đi theo cô lập tức ngoan ngoãn nghe lời, các em nhỏ rất thích Mục Kinh Trập, thậm chí còn dẫn cô đi ăn trái thù lù.

Đối với các em mà nói, trái thù lù là thứ tốt đẹp nhất, đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ mà các em có thể đưa cho Mục Kinh Trập, các em muốn Mục Kinh Trập ăn cùng vì các em rất thích cô, Mục Kinh Trập cũng biết khó để từ chối lòng tốt nên đã theo các em ra ngoài cô nhi viện.

Đi được một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy trái thù lù bên sườn đồi nhỏ, Quý Bất Vọng, người quá thảnh thơi cũng ung dung đi theo phía sau.

Cây thù lù tuy không cao nhưng lại có gai, Quý Bất Vọng xung phong nhận việc nhưng tay luôn bị gai đâm, cuối cùng bị mấy em nhỏ ghét bỏ đuổi sang một bên, tự chúng sẽ tự hái.

Bàn tay của các em tuy nhỏ nhưng có thể hái nhanh hơn và không gai bị đâm.

Mục Kinh Trập ăn mấy trái, vị chua ngọt, đặc biệt ngon miệng.

Nhưng không biết có phải bản thân ăn quá vui vẻ hay không, một lúc sau, Mục Kinh Trập không hiểu sao lại cảm thấy cảm giác buồn nôn và khó chịu lúc trước dường như đã quay trở lại.

Quý Bất Vọng nhanh chóng nhận ra: "Sao vậy? Cảm giác không khỏe?"

Vốn dĩ cô còn nói sẽ bế đứa nhỏ về, nhưng trên đường về, đi được vài bước cô càng cảm thấy đuối sức.

Quý Bất Vọng đi theo cạnh bên, nhìn thấy khuôn mặt cô dần trở nên tái nhợt và xấu đi, anh biết có điều gì đó không ổn.

Vốn tưởng rằng bệnh đã khỏi, nhưng hóa ra không phải, mọi lời cầu nguyện trước đó như gió thoảng mây bay, Quý Bất Vọng ngồi xổm xuống nói: "Kinh Trập, lên đi anh cõng em."

"Không cần..." Mục Kinh Trập vội vàng từ chối, nhưng cô vừa nói xong đã bị Quý Bất Vọng kéo lại, trực tiếp cõng cô trên lưng.

"Cảm ơn." Mục Kinh Trập thực sự không còn sức lực nữa, cô dựa vào cơ thể của Quý Bất Vọng nói lời cảm ơn anh, sau đó lại lo lắng hỏi: "Có nặng lắm không?"

Quý Bất Vọng bất đắc dĩ: "Chỉ em mà nặng sao? Em nên ăn nhiều một chút đi, bây giờ quá gầy rồi. "

Quý Bất Vọng bình thường trông rất gầy, nhưng khi cô ghé vào lưng anh mới nhận ra rằng vai anh thực sự rất rộng và rắn chắc, Mục Kinh Trập nghe thấy câu trả lời của anh, sự căng thẳng buông lỏng đôi chút.

Đây là lần đầu tiên cô được cõng trên lưng, trước đây cô chỉ biết cảm giác cõng người khác trên lưng mà thôi, cảm giác có chút mới mẻ và kỳ quái...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro