Chap 384: Hắc hóa
Mục Kinh Trập cũng rất tốt với em trai duy nhất là Mục Hàn, vì vậy dưới sự ảnh hưởng của Lý Chiêu Đệ, mối quan hệ giữa hai chị em thực sự rất tốt, mà càng tốt thì càng khó chấp nhận.
Mục Hàn bỏ chạy, Mục Kinh Trập không khá hơn là bao, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi cô nhìn thấy Thiệu Đông và những người khác đi cùng Quý Bất Vọng.
Bọn trẻ Thiệu Đông còn chưa trưởng thành, bọn chúng còn chưa đến mười tám tuổi, tính cách còn chưa hoàn thiện, mặc dù hiện tại mọi chuyện đều ổn, nhưng nếu như cô thật sự chết, tâm tính của bọn chúng thay đổi thì sao? Nếu vẫn trở thành kẻ phản diện thì kết cục đợi chúng chính là một cái chết không tử tế.
Đầu của Mục Kinh Trập càng ngày càng đau, lúc này trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, bất kể có chết hay không, cô cũng hy vọng mấy đứa bé Thiệu Đông sẽ không trở thành kẻ ác nữa: "Tiểu Đông, các con lại đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Thiệu Đông và mấy đứa nhỏ hít sâu một hơi, đứng thành hàng trước giường bệnh, Mục Kinh Trập chật vật ngồi dậy: "Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam, Tiểu Bắc, Tiểu Trung, các con phải nhớ kỹ, sau này nhất định không được học cái xấu, không nên tùy tiện hại người, phải trở thành người tốt."
Không được hắc hóa hại người, chỉ làm bản thân gặp họa, nhất định phải sống thật tốt.
Nếu như có thể ngăn cản bọn trẻ hắc hóa, tốt nhất là mang lại cho chúng chút hơi ấm thời thơ ấu, chỉ mong bọn trẻ thật sự có thể ghi nhớ điều này.
Trong lòng Mục Kinh Trập đầy lo lắng, Thiệu Bắc và Thiệu Trung nghe được lời này, nước mắt mới ngừng chảy lại tràn ra ngoài.
"Mẹ, đừng nói những lời như vậy! Con sợ."
"Mẹ, mẹ sẽ không chết, mẹ sẽ khỏe lại thôi!"
Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam không khóc, Thiệu Đông lần đầu tiên tức giận với Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ đừng nói như lời di ngôn như vậy, con không muốn nghe, mẹ còn chưa đi khám bệnh đàng hoàng, mẹ còn nói gì nữa, con sẽ tức giận."
"Đúng vậy, muốn chết cũng là người khác chết, mẹ sẽ không chết." Thiệu Tây đen mặt, tức giận nói.
Thiệu Nam mím môi: "Đó là bởi vì y tế quá kém, chỉ cần có thiết bị y tế tốt, bác sĩ giỏi, không có bệnh khó chẩn đoán, chỉ cần đến bệnh viện tốt là được. Nếu thật sự không được nữa thì vẫn có con, con sẽ học y để khám cho mẹ."
"Con học cái gì cũng nhanh, sau này con nhất định sẽ học y, rất nhanh sẽ có thể khám được cho mẹ."
Thiệu Nam thích nhất là học, vật lý hay toán học cũng đều thích, trước đó cậu từng phân vân không biết bản thân sẽ học gì, sau đó lại cảm thấy có gì học được đều học hết.
Đối với cậu, việc học cũng giống như việc ăn uống, càng có nhiều kiến thức trong đầu thì càng cảm thấy an toàn và thoải mái hơn.
Nhưng cậu chỉ đơn thuần là thích học mà thôi, thực sự không có nhiều suy nghĩ cho đến lần Mục Kinh Trập ngã bệnh.
Rõ ràng có bệnh viện, bác sĩ nhưng không tìm ra nguyên nhân hay gì cả, nếu có trang thiết bị và thuốc men tốt hơn thì mẹ đã không đau đớn.
Cậu không biết nếu Mục Kinh Trập chết vì bệnh thì cậu phải làm sao, bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này, Mục Kinh Trập hứa sẽ không rời bỏ chúng, cậu có một người mẹ trong đời, dù thế nào đi nữa mẹ cũng phải ở bên cậu một thời gian dài.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên truyền ra, Mục Kinh Trập bị bệnh rất nặng, thậm chí có thể chết.
Làm sao có thể, Mục Kinh Trập không thể chết, cậu không dám nghĩ nếu không có mẹ mình thì sẽ ra sao.
Cậu không còn sợ đói nữa, bởi vì đã có Thiệu Đông cùng những người khác, còn có Thiệu Kỳ Hải làm cha, cả đời cậu có thể sẽ không bao giờ đói, nhưng cậu không thể tưởng tượng được việc không có mẹ.
Thiệu Nam thậm chí vì điều này mà nảy ra ý định học y, chỉ cần có cậu ở bên, mẹ sẽ không bao giờ chết.
Đây là lần đầu tiên Thiệu Nam có ý niệm mạnh mẽ và mục tiêu rõ ràng như vậy, theo đuổi con đường y học.
Nếu trước đây cậu đã bắt đầu học, có lẽ bây giờ cậu đã không bất lực như vậy, không thể làm được gì cả.
Chỉ cần học xong, sau này bản thân có thể bảo vệ được mẹ, anh trai, em trai, em gái của mình, đồng thời cũng có thể bảo vệ được nhiều người xung quanh hơn, chẳng hạn như bà ngoại, cậu và những người khác.
Chỉ khi con người còn sống thì mọi thứ mới có thể tồn tại lâu dài, sống là tất cả.
Thiệu Nam nhìn đôi tay và khuôn mặt tái nhợt dị thường của Mục Kinh Trập, một giây cũng không chờ được: "Mẹ, bây giờ con sẽ bắt đầu học, những lời mẹ vừa nói không cần phải nói nữa, những người khác con không biết, con chỉ quan tâm mỗi mọi người."
"Nếu anh em của con phải chịu ấm ức hay có người dám làm tổn thương họ, bất kể đó là người tốt hay người xấu, con nhất định sẽ trả thù, cho nên mẹ muốn con sau này không trở thành người xấu thì tốt nhất nên sống tiếp trông chừng con, con không nghe ai cả, con chỉ nghe lời mẹ."
Mục Kinh Trập ban đầu rất sốc khi nghe Thiệu Nam đột nhiên nói muốn học y, nhưng giây tiếp theo nghe được lời nói kế tiếp, lập tức: "..."
Mọi chuyện sao lại giống hệt với cốt truyện gốc vậy, theo cốt truyện ban đầu Thiệu Nam đã chế tạo ra một loại độc không màu không mùi có thể giết người mà không bị phát hiện, cậu cũng thực sự quan tâm đến người nhà nên đã chọn cách trả thù.
Cô đã dạy cho Thiệu Nam rất nhiều điều luật, việc đúng việc sai cũng chỉ rõ, kết quả là cô chết đi sẽ đổ sông đổ bể tất cả? Mà thời điểm Thiệu Nam hắc hóa vẫn là lúc mẹ kế chết sao?
Càng nghĩ càng thấy chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, Mục Kinh Trập vội vàng túm lấy Thiệu Nam nói: "Tiểu Nam, đừng làm loạn."
"Vậy thì mẹ phải sống thật tốt, đừng nói những điều lung tung như thế nữa."
Mục Kinh Trập: "..." Cô cũng đâu muốn tùy tiện nói ra như vậy, chỉ là cô cảm thấy quá sợ hãi nên mới nói chuyện quan trọng trước, sợ rằng mình thật sự sẽ chết mà không để lại những lời quan trọng nhất.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thật tốt đi, con sẽ đi hỏi thăm một chút và bắt đầu học luôn." Thiệu Nam rất lo lắng, ước gì mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi chỉ sau một đêm.
Vẻ mặt của Mục Kinh Trập khiến cậu không dám lãng phí một giây nào.
Thiệu Nam nói xong liền đi ra ngoài, Thiệu Đông suy nghĩ một chút cũng nói: "Con cũng đi học đi." Bây giờ có chút tiền, nói không chừng có thể đầu tư thêm nhiều thiết bị y tế.
Thiệu Đông rời đi, Thiệu Trung hít một hơi thật sâu: "Con cũng đi." Cậu bé muốn tìm cách dùng âm nhạc để xoa dịu nỗi đau của mẹ.
Chỉ còn Thiệu Tây và Thiệu Bắc không muốn rời đi, chúng vẫn muốn kiếm nhiều tiền hơn.
"Mẹ, con ở lại chăm sóc mẹ."
Mục Kinh Trập gật đầu: "Được."
Quý Bất Vọng không nói gì thêm, dặn dò chú Lý chuẩn bị bữa sáng bổ dưỡng: "Ăn đi một ít, ăn vào mới có thể bổ sung sức." Sinh lực của Mục Kinh Trập bị tổn hại nghiêm trọng, mà Thiệu Tây với Thiệu Bắc suốt đêm cũng không ngủ.
Mục Kinh Trập cũng ăn, hy vọng lấy lại sức lực, nhìn Quý Bất Vọng im lặng ăn uống, trong lòng cảm thấy áy náy.
Trước đây cô bận rộn với công việc, tập trung vào con cái, bây giờ nhìn Quý Bất Vọng lại cảm thấy có lỗi với anh, dù sao anh đã đợi cô rất lâu, câu nói không cần chờ của cô cũng không thèm nghe.
Nếu cô chết, anh sẽ phải đau buồn rất lâu, chỉ mong rằng anh sẽ không đi theo con đường thâm tình và có thể bắt đầu một mối quan hệ mới... Nhưng điều này thật khó khăn vì Quý Bất Vọng khác với người thường, anh ấy không thể nhìn rõ khuôn mặt của ai cả.
Yêu đương với chứng mù mặt (prosopagnosia) cũng là một vấn đề, cô đi rồi, anh ấy sẽ không thể nhìn thấy mọi người, mọi thứ lại trở nên mờ mịt.
Mục Kinh Trập không biết anh ấy có xem được hình chụp của cô không, trước đây cô chưa từng hỏi, nếu anh ấy có thể nhìn thấy thì tại sao không giữ lại hai bức ảnh chụp?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro