Chap 393: Cho con gái
Lý Chiêu Đệ tìm người chỉ có thể tìm trúng cực phẩm, điều này cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh của quán bánh bao, Mục Kinh Trập đồng ý với đề nghị của Thiệu Đông.
"Được, đợi lúc về chúng ta bàn bạc với bà ngoại của con."
Đoàn người Mục Kinh Trập quay về chỗ Lý Chiêu Đệ, trên đường đi, Thiệu Tây nghiêm túc hỏi một câu: "Mẹ ơi, tại sao trên thế giới này lại tồn tại những người như vậy? Tuy mỗi người đều khác nhau, nhưng dì ấy lại là kiểu từ khi sinh ra đã không có đầu óc, hay là bị người ta trộm đi mất rồi?"
Mục Kinh Trập cũng muốn hỏi vấn đề này đó nha, có ở thời cổ đại hay hiện đại vẫn luôn tồn tại những loại người tương tự, có chạy cũng không thoát được, hiện thực vẫn luôn sừng sững trước mắt.
"Tiểu Tây, chuyện này rất bình thường. Dựa theo quan điểm của bọn họ, những người như chúng ta có thể là sự tồn tại kỳ quái, bọn họ cũng sẽ không hiểu được chúng ta đang muốn nói gì hay nghĩ gì, cũng sẽ hoài nghi tại sao chúng ta vẫn sống được đến bây giờ, cho nên mọi thứ sẽ vẫn tồn tại, bao gồm cả bọn họ."
"Nếu con thực sự không thể chịu đựng được họ, hãy lý luận với họ trong cuốn sách của con."
Là một nhà văn, bạn chẳng cần làm bất cứ điều gì trong thực tế cả, bạn có thể chế giễu họ bao nhiêu tùy thích trong cuốn sách của mình cũng không thành vấn đề: "Sau này cũng vậy, Tiểu Tây, con phải học cách sử dụng sở trường của mình."
Hai mắt Thiệu Tây sáng lên: "Đúng vậy, con có thể viết sách để bọn họ ghi nhớ thật lâu."
Mục Kinh Trập rất hài lòng nhìn cậu bé tiếp thu kiến thức, vừa lúc thấy Lý Chiêu Đệ, cô lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra: "Con sợ ngày mai chị ấy lại đến đây cho nên mới đến báo với mẹ một tiếng."
"Cũng phải nói một tiếng, Tiểu Bình này trông cũng rất chịu khó, vậy mà cũng không dùng được, chồng đánh cũng không biết phản kháng, con giúp nó lại bị nó đổ vỏ, thật sự không biết tốt xấu mà, không cho làm nữa là đúng."
Lý Chiêu Đệ đương nhiên sẽ đứng về phía Mục Kinh Trập. Ngày hôm sau nhìn thấy chị dâu Bình với khuôn mặt sưng vù bầm tím đi tới, bà trực tiếp thông báo cho cô ấy biết sau này không cần đến nữa, tiền lương khoảng thời gian này cũng sẽ được thanh toán đầy đủ.
Chị dâu Bình vẫn không cam lòng bị đuổi, nhưng cũng không thể làm được gì.
Thiệu Đông giữ đúng lời hứa tìm người cho Lý Chiêu Đệ, người mà cậu tìm được lần này cuối cùng đã bình thường, ngoại trừ tính cách ít nói thì không có vấn đề gì.
Ngược lại là chị dâu Bình chưa hết hi vọng tìm đến quán nhiều lần, thậm chí còn mang theo con gái với một thân đầy thương tích để mong Lý Chiêu Đệ thương hại mình, nói rằng khi mình mất việc, chồng còn đánh nặng hơn. Cô ấy cầu xin một con đường sống sót, Lý Chiêu Đệ không đồng ý, chị dâu Bình không phục còn mắng chửi lại, nhưng cũng phải đầu hàng trước Lý Chiêu Đệ.
Khả năng chiến đấu của Lý Chiêu Đệ rất xuất sắc.
Sau này nghe nói chị dâu Bình suýt bị đánh chết, con gái cũng bị đánh, hơn một tháng trôi qua, cô ấy không biết suy nghĩ thế nào lại tìm đến Mục Kinh Trập.
Thời điểm Mục Kinh Trập lái xe trở về, có hai bóng người bất ngờ lao tới khiến Mục Kinh Trập bị dọa sợ.
"Mấy người làm gì vậy! Muốn ăn vạ sao!"
Cũng may tốc độ lái xe của cô không quá nhanh, nếu không đã không kịp phanh lại mà tông vào người rồi.
Sắc mặt Mục Kinh Trập tái xanh, chị dâu Bình giống như không muốn tiến đến, vừa thấy Mục Kinh Trập ra khỏi xe, cô ấy đẩy đứa con gái, cô bé lập tức quỳ xuống trước mặt Mục Kinh Trập và hô to: "Mẹ."
"Gọi nhầm rồi, đó mới là mẹ của con." Mục Kinh Trập nhìn người quỳ trước mặt, quay người muốn đi.
Mục Kinh Trập lên xe định rời đi, nhưng đứa trẻ lại lao tới ôm lấy chân cô, lại hét lên: "Mẹ!"
Chị dâu Bình ở bên cạnh nói: "Cô chủ nhỏ, nhà chị khó khăn không nuôi nổi đứa nhỏ, cha nó cứ đánh bọn chị, chị thật sự nuôi không nổi, đứa nhỏ này cho em nuôi có được không? Không phải em rất thích nuôi con hay sao? Em xem em mới có một đứa con gái, như này em lại có được hai cô con gái."
"Mẹ, con sẽ nghe lời mà." Đứa trẻ ngơ ngác nói.
Mục Kinh Trập cạn lời đến cực điểm: "Buông ra, các người coi mình là kẹo vừng sao, dính vào là không rứt ra được, tôi không nuôi, tôi cũng không thích nuôi con!"
"Làm sao lại không thích? Không phải đã nuôi được 5 đứa rồi sao? Cứ nuôi thêm con bé thì sao nào, hơn nữa tất cả cũng chẳng phải ruột thịt, em cũng có tiền, nuôi thêm một đứa chẳng quan trọng gì, nó cũng ăn không nhiều, rất dễ nuôi, thường ngày còn có thể giúp em làm việc, em yên tâm, lớn lên chắc chắn nó sẽ hiếu thuận với em."
Chị dâu Bình nói một mạch, vẻ mặt giống kiểu chị hiểu em lắm mà, lúc trước cô ấy làm việc tại quán cũng không phải là không công, cô ấy biết chuyện Mục Kinh Trập đã ly hôn, đồng thời phụ giúp nuôi con cho chồng cũ.
Chị dâu Bình cực lực phản đối việc ly hôn, phụ nữ đã gả đi phải thủy chung, Mục Kinh Trập vậy mà đã ly hôn và nuôi mấy đứa trẻ không phải con ruột của mình, đúng là ngu ngốc còn đần độn, nếu thích thì tự mình sinh con đi chứ, đương nhiên cũng có thể Mục Kinh Trập sẽ không sinh con.
Mặc dù Mục Kinh Trập là một kẻ ngốc và mất trí, nhưng có một người phụ nữ như vậy trên đời, con gái cô ấy mới có đường thoát.
Chị dâu Bình cảm thấy Mục Kinh Trập chắc chắn sẽ chấp nhận, con gái của chị vẫn xinh xắn, lại còn có nhiều lợi ích như vậy.
Lần đầu tiên Mục Kinh Trập nhìn thấy một người không biết xấu hổ, suy nghĩ và hành động kỳ quái như vậy: "Không, tôi không thích nuôi con, có tiền cũng không muốn nuôi loại trẻ con như này, chị tưởng tôi nuôi con sẽ giống như cái cách chị nhắm hai mắt tìm chồng à, mau biến đi!"
Càng nói chuyện càng muốn đánh người!
"Đừng ngại, chị thật sự sẽ tặng nó cho em nuôi, sau này cũng sẽ không nhận lại nó, chỉ để cho nó nhận mình em."
Chị dâu Bình vừa nói xong lại muốn chạy đi: "Vậy thì đứa nhỏ sẽ giao cho em, chị đi đây!"
"Tôi mới là người đi!" Mục Kinh Trập kéo đứa nhỏ đang ôm chân mình ra, mặc kệ nó có đau hay không: "Mau đưa con của chị về!"
Cô tiến lên mấy bước đẩy đứa trẻ vào tay chị dâu Bình, sau đó lái xe rời đi, chị dâu Bình muốn ngăn cũng không được.
Mục Kinh Trập lái xe đi, nhìn gương chiếu hậu vẫn thấy chị ta đuổi theo, vội vàng đạp ga.
Mãi đến khi về nhà và đỗ xe, Thiệu Trung đã chạy ra từ lúc nào: "Mẹ, mẹ về rồi!"
"Ừm, Tiểu Trung lại đợi mẹ nha."
"Con nghe thấy tiếng xe." Thiệu Trung kéo tay Mục Kinh Trập: "Chú đến rồi."
Quý Bất Vọng tới: "Hai người đang làm gì vậy?"
Thiệu Trung đang định trả lời thì nghe thấy tiếng hét từ phía sau: "Cô chủ nhỏ!"
Mục Kinh Trập quay lại, nhìn thấy chị dâu Bình và con gái thật sự đã đuổi theo: "Chị thành thật muốn đưa con gái cho em, chị không hề nói đùa!"
Cô ấy vừa chạy vừa hét, liếc nhìn Mục Kinh Trập trong nhà, ánh mắt hiện lên vẻ ghen tị, đẩy con gái mình tới: "Nhanh, mau về với mẹ con đi."
"Chị mà cứ như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Mục Kinh Trập hoàn toàn mất kiên nhẫn.
"Tại sao phải báo cảnh sát? Em thích nuôi con, chị liền đem con tặng cho em..."
"Dì nghĩ mình là ai mà muốn đưa con cho mẹ, dì nghĩ bất cứ đứa trẻ nào mẹ cũng sẽ nuôi sao?" Thiệu Trung ngắt lời chị dâu Bình với một giọng nói sắc bén: "Đi đi!"
Tính cách Thiệu Trung vốn mềm mại, dễ thương, lại đột nhiên bùng nổ, không chỉ chị dâu Bình bị sốc, mà Mục Kinh Trập cũng sợ hết hồn.
"Đứa nhỏ này sao lại sống ích kỷ như thế, bản thân sống tốt thì không cho phép người khác sống tốt à, không thấy con gái của ta đáng thương như vậy sao..."
"Đáng thương còn không phải do dì làm mẹ không tốt sao, chính dì tự sanh mà còn nuôi không được, dựa vào cái gì mà muốn ném cho mẹ tôi, không sợ con gái chết sao?"
"Đúng vậy, dì không sợ nó sẽ chết sao?" Giọng nói của Thiệu Nam vang lên, cậu nhìn chị dâu Bình với ánh mắt đầy ẩn ý, cái nhìn đến đứa con gái của chị ta giống như một con mèo, con chó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro