Chia sẻ Haley Reinhart《Can't Help Falling in Love》 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc)
Càng văn Anh quốc hành Yen
"Cái nón này cậu đội lên nhé. Hai chú mèo nhỏ meo sừng sừng cậu đội thật dễ thương." Cùng nàng đi dạo bên bờ sông, nàng nắm tay ta cúi đầu an tĩnh đi, ngày xa nhau càng gần. Chúng ta sẽ không tự giác đắm chìm trong nỗi buồn sắp xa nhau. Nghĩ tới sắp rời khỏi nàng, đem cái nón yêu thích của chính mình cầm xuống đội nó lên cho nàng.
"Chúng ta trao đổi nhé, khăn quàng cổ của tớ, cậu cũng đeo lên." Nàng vốn ngây người một chút, sau đó từ trên cổ lấy chiếc khăn quàng của nàng trùm cho ta.
Hai đứa nhìn nhau cười, sửa sang tốt cho đối phương sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mùa đông ở London rất lạnh, nhưng lòng của chúng ta rất ấm áp. Có nàng đi cùng không giống nhau, mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp, ngay cả thời tiết mưa nhỏ lạnh lẽo có nàng ở bên cạnh cũng cảm thấy là chuyện lãng mạn.
Trong đoạn thời gian ngắn, chúng ta thưởng thức mỹ thực ở đây, đi dạo phố lớn ngỏ nhỏ ở đây, xem ngẫu nhiên một bộ phim, thưởng thức một vở nhạc kịch địa phương, tham quan viện bảo tàng lớn và nhỏ, có nàng không biết mệt mỏi.
Nàng nửa ngồi xổm trước kệ sách, say sưa lật từng trang sách chuyên ngành, bộ dáng an tĩnh nghiêm túc rất đẹp. Nhịn không được len lén ấn xuống nút chụp. Nàng xem xong cười ngẩng đầu lên vui vẻ cùng ta nói nàng cuối cùng tìm được sách muốn tìm, nụ cười sáng lạng hồn nhiên cũng khiến ta nhịn không được muốn chụp khoảng khắc tốt đẹp này.
"Bảo bối, nhà sách âm nhạc của London dường như đều bị chúng ta đi dạo hết rồi." Ngồi xổm ở trước mặt nàng mỉm cười.
"Phải không? Cậu liên tục cùng tớ tìm sách sẽ không chán chứ?" Nàng mỉm cười ngại ngùng xấu hổ, sắp sửa về nước nàng vẫn muốn đi dạo nhà sách nhiều.
"Cùng cậu ở bên nhau lúc nào cũng sẽ không buồn chán." Mặt hơi hơi dựa sát nàng cười nói.
"..." Nàng ngay lập tức hôn môi ta.
"Có cameras..." Ta ngả người ra sau, ngón tay che miệng, mở to mắt nhìn nàng.
"Không sợ! Không ai biết chúng ta." Nàng tiếp tục nghịch ngợm hôn môi ta.
"Cậu!" Ta nhịn không được cười, sờ sờ đầu nàng, đứng dậy sau đó kéo nàng lên.
"Mấy giờ rồi? Mila, hai chị ấy sáu giờ thì đến nhà ăn phải không ?" Nàng cầm tay ta lên nhìn đồng hồ.
"Ân, bây giờ chúng ta có thể quay về rồi". Tối nay chúng ta mời hai nàng ăn cơm, đã hẹn ở nhà ăn phụ cận khách sạn.
"Chúng ta đi bộ trở về được không? Bắt taxi rất mắc ah". Nàng cầm ba lô trong tay ta.
"Đi một ngày rồi cậu không mệt sao?" Ta lấy lại ba lô.
"Không mệt, với lại ở đây cách khách sạn không xa, nếu như cậu mệt chúng ta sẽ bắt xe". Nàng lại lần nữa giành lấy balo.
"Tớ không mệt. Cậu đeo máy ảnh là được rồi, túi vẫn là tớ đến mang." Ép buộc cầm về sau cầm sách trong tay nàng đi tính tiền.
[17:16:56]
-=-=-=-=-=-
Chia sẻ Vương Phỉ 《 花事了 》. 163. com/song/299281/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
Gió bên ngoài đem lá cây hai bên đường thổi rơi rụng. Nàng nắm tay ta nhảy về phía trước giẫm lêm chiếc lá trên mặt đất, tay đuổi theo bắt chiếc lá đang rơi xuống. Ta cười nhìn nàng.
"Đừng động ! Không biết có vật bẩn nào rơi trên đầu cậu, hình như là sâu." Đột nhiên muốn hù dọa nàng, thả tay của nàng ra, lùi về sau một bước, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc.
"Ahhhhhhhhhh ! Cậu mau lấy ra giúp tớ đi, nhanh lên một chút..." Nàng bị ta dọa sợ sắp khóc, nàng phát hiện ở tại chợ đạp nhảy hai chân.
"Lừa gạt cậu, là lá cây." Ta cười tiến lên một bước từ trên đỉnh đầu của nàng cầm xuống lá cây kia, sau đó đi lên trước mấy bước, trốn nắm đấm nhỏ của nàng.
"Lý Ngữ Yên, cậu quá xấu rồi. Tối nay tớ sẽ kể chuyện ma dọa cậu lại, cậu đừng chạy!". Nàng bị chọc tức, tiến lên đuổi theo ta, ta tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi sắp tới vạch kẻ đường ta ngừng lại.
"Tớ sai rồi, chú ý an toàn." Bị nàng từ sau lưng ôm chặt chẽ, mỉm cười thở dốc nhận sai.
"Phạt cậu tối nay để tớ bắt nạt, cậu không thể đánh trả!" Nàng bá đạo ra điều kiện.
"Bắt nạt thế nào?" Ta xoay người bất đắc dĩ cười hỏi nàng.
"Tóm lại... tóm lại cậu nghe tớ là được rồi." Nàng đắc ý làm nũng lại thẹn thùng.
"Mới không cần", Nắm tay nàng ngạo kiều kéo nàng qua đường.
"Cậu ngoan ngoãn nằm xuống thì ..." Nàng đột nhiên kích động nói.
"What ????" Ta cho là ta nghe sai rồi, nhíu mày nhìn nàng.
"Ah, ah, ah ! Cậu xem như tớ chưa nói gì đi, câu vừa rồi không phải tớ nói, là không khí nói." Mặt của nàng một chút thì đỏ lên, xấu hổ không biết làm sao hoảng loạn giải thích.
"Không khí nói chuyện được sao? Hạ Mạt, thì ra cậu là "Minions" (小 黄 人)* ẩn hình . Trong đầu nghĩ thật nhiều chuyện xấu." Bị nàng chọc cười.
"Ah, không phải không phải. Tớ mới không phải, tiểu hoàng nhân là lão ngũ. Là nàng dạy tớ. Nàng ngày kia dạy tớ thứ 96 kiểu bảo điển, nhất định tìm chắc chắc cơ hội để bắt nạt cậu, sau đó để cậu nằm xuống đừng động ... " nàng từ kích động giải thích đến phía sau xấu hổ đến muốn nói lại ngừng.
"Oh My God ! Đại học tốt nghiệp tổng cộng mới 78 kiểu, chắc hẳn nàng mấy năm này đã trải nghiệm rất nhiều." Ta kinh ngạc nhìn nàng.
"..." Nàng nắm lấy cánh tay ta im lặng cười rút, đi không được rồi.
"Tớ bị cậu cười chết rồi, ha ha ha ... cậu sợ hãi thán phục còn thật nghiêm túc nói nàng trải qua rất kiểu dáng, thực sự quá buồn cười rồi." Nàng tiếp tục cười.
"So ... Vậy tối nay cậu muốn thử thử phải không?" Ta bất đắc dĩ cười hỏi nàng.
"..." Nàng mím môi xấu hổ mạnh mẽ gật đầu.
"Không được !!!" Ngón trỏ dùng lực xoa trán nàng ngạo kiều cự tuyệt, mặt của nàng lập tức biến thành mặt khổ qua.
Hai người chơi đùa cười nói, bất tri bất giác đã đi tới nơi. lúc ngồi xuống mới phát giác hai chân đã không còn là của mình nữa rồi.
[ 17:23:17]
-=-=-=-=-=-
Tối nay gặp. yen
[19:50:01]
-=-=-=-=-=-
Nhà ăn ấm áp, dưới bầu không khí của ánh nến, rót một ly nhỏ. Tiếp xúc gặp gỡ vài lần, nàng hoàn toàn đối với A / M cởi mở rộng nội tâm, mọi người cảm thán thời gian trôi thật nhanh, lẫn nhau tặng quà cho đối phương, sau đó chụp chung một tấm hình lưu niệm, dường như chụp như thế nào cũng chụp không đủ.
Có thể nhìn ra nàng đối không bỏ được hai nàng, nàng rất trọng tình nghĩa, chỉ cần nhận định đối phương, sẽ không giữ lại chút nào. Chúng ta cùng nhau khát khao tương lai. Có lẽ chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, có lẽ chúng ta sẽ ở nước khác gặp lại, có thể các nàng sẽ đến Trung Quốc phát triển, ai nói những điều này là không thể đâu?
Cho dù không muốn cũng sẽ có lúc nói lời tạm biệt, chúng ta dành cho nhau một cái ôm thật chặt, nhìn về lần gặp mặt ở tương lai.
"Đang nghĩ gì vậy?" Nàng nhìn ta. Trên đường trở về khách sạn, rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng bước chân của hai chúng ta nhất đều.
"Không có gì, cậu có lạnh không?" Trong lòng có chút loạn, muốn cùng nàng nói, nhưng vẫn do dự.
"Không lạnh! Tay cậu rất ấm." Nàng cùng ta mười ngón tay nắm chặt, ta nhìn hướng về nàng, giương lên khóe miệng.
Không biết là uống rượu hay là đi mệt, nhịp bước trở nên nặng nề, cùng nàng chầm chậm đi, ngay cả khi không nói chuyện, cũng rất thoải mái.
"Cậu đã mua cho tớ rất nhiều đồ như vậy vali cũng không chứa nổi nữa rồi." Về đến khách sạn, nàng đem sách hôm nay mua để vào trong vali, nhưng không có nhiều chỗ trống.
"Cậu lấy vali của tớ về đi, tớ không có nhiều đồ." Ngồi xổm xuống giúp nàng chỉnh lý.
"Không được, quần áo của cậu cũng không ít. Mang túi cũng không thuận tiện. thử lại lần nữa, hẳn là có thể bỏ vào." Nàng đem quần áo dời qua một bên
"Cho dù nhét vào được, cũng sẽ quá ký nha? Dù sao sách cũng rất nặng." Ta lo ngại.
"Ha cậu xem, làm xong rồi, sẽ ổn thôi, không có việc gì." Nàng đem vali khép lại sau vui vẻ đứng lên hai tay cắm vào sau túi quần.
"Ân !" Ta xách lên ước lượng một chút. Ta dự cảm quá ký, nhưng không nói gì nhiều.
"Sáng mai, tớ sẽ lên xong tiết học cuối cùng. Chuyến đi này sẽ hoàn hảo kết thúc. Máy bay của cậu vào tối mai sẽ sớm hơn tớ mấy tiếng, tớ cùng trưởng đoàn xin trước đưa cậu đến sân bay, sau đó ở sân bay đợi bọn họ." Nàng nói từ từ đến gần ta, vẻ mặt trở nên ưu thương.
"Ân !" Vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, cưỡng ép nở nụ cười, thời gian càng ngày càng ngắn, tâm tình ngày càng thất lạc.
"Có thể lại vì tớ kéo một bài được không?" Nàng nhẹ nắm lấy cổ tay ta, khẽ nhếch môi lên.
"Được!" Không dám nhìn sâu nàng thêm một chút, sợ chính mình sẽ khóc, quay người đi lấy đàn.
"Mùi nước hoa nhận biết nữ nhân ... một bước đã xa." Bài hát kéo diễn tấu lên, nàng ngồi trên giường, mỉm cười nói. Hóa ra nàng cũng biết bài hát đó, khỏi nhếch miệng lên nhìn nàng, nàng đứng dậy nhẹ dán sau lưng ta, chúng ta di chuyển theo tiếng nhạc, mỉm cười, nước mắt chảy xuống.
Chia sẻ 自由探戈乐团《Por Una Cabeza-La Cumparsita (一步之遥 - 化装舞会)》. 163. com/song/32419802/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
[21:20:33]
-=-=-=-=-=-
Chia sẻ ACK/ 灰澈《 未发见的心之名 (Re Ver. )(Off Vocal)》. 163. com/song/498001853/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
Buổi sáng, hai người thức dậy cùng một lúc, ôm nhau và không nói chuyện. Nhắm mắt và cảm nhận độ ấm của nàng, cố gắng ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, rất sợ sau khi rời đi sẽ quên đi.
"Hảo hảo nghe giảng bài." Đưa nàng đến phòng hòa nhạc, buông tay của nàng.
"Cậu ngoan ngoãn chờ tớ, tớ tan lớp sẽ chạy về tìm cậu !" Nàng nắm lấy ngón tay của ta không bỏ được.
"Ân ! Chờ cậu, nhanh đi vào nha, cậu sắp đến trễ rồi." Tay nhẹ vuốt mũi nàng, cười. Nàng chậm rì quay người, vừa đi vừa quay đầu lại, mũi của ta bắt đầu phát chua, cắn chặt răng.
"Mạt!" Nhịn không được kêu nàng.
"..." Nàng quay lại nhìn ta, ta nhanh bước tới và ôm nàng thật chặt.
"Cậu xem cậu vẫn là không nỡ bỏ tớ nha?" Nàng vui vẻ đắc ý cười.
"Ân ! Không nỡ, rất không nỡ, làm sao bây giờ?" Cố nén nỗi buồn lại, tay phải dùng sức nắm chặt khẽ run lên.
"Chờ tớ rất nhanh." Nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.
Sau khi thấy nàng đi vào, quay người rời đi. Vẫn còn một chút thời gian, trước đi tìm thư viện ảnh, đem hình chúng ta chụp rửa ra, còn khắc đĩa CD cho nàng, bên trong có video của chúng ta.
Rửa hình cần hai tiếng mới có thể lấy. Này thời gian rãnh ta đi cửa hàng phụ cận, trước tiên đi mua vali nhỏ. Vali màu xanh của ta đưa cho nàng, mua cái nhỏ đủ để đóng quần áo của ta. Mua xong còn chút thời gian, tùy ý đi dạo, thấy một chiếc vòng tay rất đẹp, cảm thấy rất phù hợp với nàng. Sau khi mua ta khắc lên nàng và ta tên.
[ 21:30:46]
-=-=-=-=-=-
Chờ một lát. yen
[21:47:16]
-=-=-=-=-=-
Trở lại khách sạn, lấy ra một sấp ảnh dày, một tấm một tấm từ từ xem hết lần này đến lần khác xem, khóe miệng nhếch lên, nàng thực sự rất dễ thương, rất xinh đẹp. Những bức ảnh ghi lại này đoạn thời gian hồi ức tốt đẹp. Cũng ghi lại chúng ta của niên thiếu tốt đẹp.
Ngồi ở trước bàn sách, lấy ra giấy và bút của khách sạn viết cho nàng một lá thư. Ta không thể đợi nàng quay về, tha thứ cho sự hèn nhát của ta, ta lừa gạt nàng giờ lên máy bay. Ta không muốn nàng đưa ta đi sân bay, không muốn thấy nàng khóc, cũng không muốn nàng một mình một người chịu đựng sự đau khổ của ly biệt. Những năm này, chúng ta đã trải qua quá nhiều phân phân li li. Ta rất sợ đến lúc ly biệt ray rứt khó chịu. Thật sự rất sợ hãi.
Một chữ cuối cùng viết xong, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. Đem vòng tay và hình ảnh đặt bên cạnh bức thư, nhìn vào những món đồ mờ trước mặt, nên tới thì vẫn phải tới, ta nên sửa sangtốt tâm trạng, mong chờ cuộc đoàn viên hai năm sau.
Ta ngồi trên xe taxi, lúc xe khởi động, quay đầu nhìn về khách sạn, hy vọng một khắc này có thể thấy nàng xuất hiện, nhưng chỉ là hy vọng.
Trên đường không có nhận điện thoại của nàng, đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Nhìn tin nhắn của nàng gửi cho ta, trong lòng bị đánh tan tác, hai tay che kín mặt, khống chế không được nỗi buồn khóc ra tiếng.
Sự giả vờ tự nhiên của ta ở này một khắc tan rã......
Hạ Mạt, cậu hứa với tớ, cậu sẽ ổn thôi!
Chia sẻ 木小雅《 坠星 》. 163. com/song/516230012/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
[22:03:08]
-=-=-=-=-=-
Chia sẻ Adele 《Million Years Ago ( 很久以前)》. 163. com/song/36871368/? userid=312374163 (@ Võng Dịch Vân âm nhạc )
Ngủ ngon! yen
[22:06:54]
-=-=-=-=-=-
Cho ta khăn giấy ~ Lục nhi cậu thật là ngốc~ cậu thế nhưng trắng ra cùng Bảo nói nằm là tốt rồi ~ ta liêu cái đi ~ gì tình thú cũng đã không có ~ dạy không cậu rồi tiểu trư ~ Văn
[23:01:02]
-=-=-=-=-=-
[27/03/2020]
Chúng ta vẫn đang ghi âm, ngủ ngon mọi người...
[22:24:21]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro