Chương 441 đến 450

Chương 441: Hắn chẳng quan tâm tới cô.

Edit: Linh - Beta: Lôi

"Nhược Nhiên, làm như anh nói đi, đến tối anh bảo tài xế đến đón em!" Tô Sanh mặc một bộ quần áo sáng màu thoải mái đứng trước cửa căn hộ của mình, nói với Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên cười gật đầu, sau đó để tài xế của Tô Sanh đưa mình về nhà.

Từ lúc bị tai nạn đến giờ đã hai ngày, bác sĩ nói vết thương của Tô Sanh cũng không có gì đáng ngại, không tổn thương đến xương, miệng vết thương cũng không sâu, thế nên sáng thứ tư Tô Sanh được xuất viện.

Hai ngày nay, ban ngày Nhược Nhiên đi làm, đến tối liền vào bệnh viện chăm sóc Tô Sanh, cho đến khi hắn xuất viện cô mới yên tâm. Đưa Tô Sanh về tận nhà, cô mới để cho tài xế chở mình về.

Ngồi trên xe, Nhược Nhiên mệt mỏi nhắm mắt. Hai ngày nay hầu như cô không nghỉ ngơi được giây phút nào, tối nay lại còn đồng ý tham dự tiệc rượu với Tô Sanh.

Bây giờ cô cảm thấy mệt muốn chết, thật sự không muốn đi nhưng đã đồng ý với người ta rồi, sao cô có thể không biết xấu hổ mà từ chối.

Hai ngày qua cô không thấy bóng dáng Tư Đồ Hiên Nhiên đâu, gọi điện thoại về nhà cũng chẳng ai bắt máy. Hắn lớn tướng rồi chắc cũng không xảy ra chuyện gì được, Nhược Nhiên cũng không bận tâm lắm.

Cô liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ trưa, bèn vỗ vỗ nhẹ lên trán để xua đi mệt mỏi, sau đó gọi điện cho Tư Đồ Hiên Nhiên.

Điện thoại reo một lúc lâu mới nghe được giọng nói trầm trầm của Tư Đồ Hiên Nhiên từ đầu dây bên kia: "Chuyện gì?"

Giọng điệu lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào.

Nghe ngữ khí của Tư Đồ Hiên Nhiên như vậy, tim Nhược Nhiên lỡ mất một nhịp. Hai ngày nay, cô bận bịu chăm sóc Tô Sanh, mặc dù không nhìn thấy sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên nhưng cô cũng biết nhất định là hắn không vui.

Mặc dù trong lòng hơi lo sợ một chút, nhưng Nhược Nhiên vẫn lạnh lùng đáp lại: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh có ở nhà không?"

"Có." Trong điện thoại, thanh âm của người đàn ông vẫn lạnh lùng vô cảm.

"Vậy không có chuyện gì, tôi cúp máy đây!" Thái độ hắn đối với cô thờ ơ hờ hững khiến trong lòng Nhược Nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Cô bèn luống cuống ngắt máy, nắm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Sau khi Nhược Nhiên cúp máy, Tư Đồ Hiên Nhiên thả mình lên chiếc giường mới mua, tay ôm lấy bụng.

Chương 442: Tôi nói không có là không có!

Edit: Linh - Beta: Lôi

Suốt hai ngày Trầm Nhược Nhiên không về, là cả hai ngày hắn cũng không thèm ăn cơm.

Ngay lúc này dạ dày hắn lại đau âm ỉ. Hai ngày qua, hắn chán ghét bản thân không thể đến bệnh viện lôi thẳng cô về nhà, chung quy hắn vẫn không làm được.

Tư Đồ Hiên Nhiên đứng dậy, bước xuống giường lấy ra một ít thuốc giảm đau giành cho bao tử, hòa với nước rồi uống, sau đó lại nằm vật trên giường.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước khu nhà của Nhược Nhiên. Cô cầm lấy túi xách, mấp máy môi đắn đo lên lầu.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, trong khoảnh khắc nhìn thấy tình hình bên trong, Nhược Nhiên lập tức sửng sốt.

Trong phòng khách, chiếc giường Tư Đồ Hiên Nhiên đang nằm phá hỏng hoàn toàn kiến trúc của căn phòng, nhìn chẳng ra làm sao.

Người đàn ông trên giường đang nhắm mắt, cơ thể dài thòng cuộn tròn nằm chật vật trên giường, so với lúc nằm trên ghế sofa cũng không kém là bao.

"Anh..." Nhược Nhiên kinh ngạc, thuận tay đóng cửa, bước nhanh tới.

Nghe loáng thoáng giọng nói của cô, Tư Đồ Hiên Nhiên ngạc nhiên, vừa quay đầu lại thì thấy ngay Nhược Nhiên đang đứng trước cửa, đáy mắt lướt qua tia vui sướng nhưng chỉ trong giây lát.

Hắn bèn quay phắt đi, không nhìn cô nữa.

"Cái giường này ở đâu ra vậy?" Chiếc giường rất nhỏ, không đủ nằm hại chân Tư Đồ Hiên Nhiên thò ra ngoài.

"Mua." Thanh âm thản nhiên, lại giống như đang mắng chửi. Nếu không phải tại em không cho tôi nằm chung giường, sao tôi phải đi mua cái giường nhỏ như thế này?

Nhược Nhiên nhíu mày đi vào, nhìn thân hình to lớn của hắn mà nằm trên cái giường nhỏ xíu, có chút buồn cười.

Nhược Nhiên nhìn ngó xung quanh liền thấy trên bàn rất nhiều vỏ thuốc giành cho dạ dày, còn có thuốc giảm đau, cô cầm lấy, nhẹ nhàng lật ra xem. Vừa nhìn thấy trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Tư Đồ Hiên Nhiên, không phải anh nói anh không bị đau bao tử sao? Vậy thuốc này ai uống?"

Người đàn ông khẽ mở mắt, nhẹ nhàng lấy tay ôm bụng, bình thản đáp trả: "Tôi nói không có là không có!"

Hắn lạnh lùng phủ nhận nhưng cô vẫn phát hiện ra sắc mặt nhợt nhạt của Tư Đồ Hiên Nhiên.

Cô giận tái mặt, đem đồ đạc vào trong phòng rồi xăn tay áo lên đi vào bếp, lúc này mới chợt phát hiện thức ăn trong nhà vẫn chưa động tới, vẫn y nguyên như hai ngày trước khi cô đi.

Chương 443: Lợi hại nhất vẫn là Tư Đồ Hiên Nhiên (1)

Edit: Linh - Beta: Lôi

Nhược Nhiên bất giác quay đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rốt cuộc hắn ra ngoài ăn cơm hay ở nhà nhịn đói cả hai ngày nay?

Nhược Nhiên thu hồi tầm mắt, bước ra ngoài, không nhịn được lên tiếng: "Tư Đồ Hiên Nhiên, anh mau vào phòng ngủ mà nằm, đừng ở đây vướng chân vướng tay tôi!"

Tư Đồ Hiên Nhiên mở mắt nhìn Nhược Nhiên thật lâu, không hiểu ý của cô là gì.

"Anh điếc à? Đừng nằm ở đây cản trở việc của tôi." Nhược Nhiên đẩy Tư Đồ Hiên Nhiên, bắt hắn mang theo cái giường nhỏ vào phòng ngủ, xong xuôi liền quay lại bếp.

Cô xắn tay áo lên, bắt đầu nấu cơm.

Tư Đồ Hiên Nhiên đứng ngây ra, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng Nhược Nhiên, lát sau xoay người đi vào phòng ngủ.

Nhược Nhiên ở trong bếp, mặc dù mệt chết đi được nhưng vẫn cố làm nhiều món ăn.

*Ngôn Tình là Thiên Đường*

"Tư Đồ Hiên Nhiên, ra ăn cơm!" Nhược Nhiên đứng trong bếp kêu lên, nhưng trong phòng ngủ lại không có bất kỳ tiếng động nào.

"Tư Đồ Hiên Nhiên?" Nhược Nhiên lại kêu lên nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cô nghi ngờ cởi tạp dề đi vào phòng ngủ.

Người nằm trên giường quay lưng về phía cô, có vẻ ngủ rất say, Nhược Nhiên bèn nhẹ nhàng bước tới lay nhẹ người đàn ông. Nhưng hắn vẫn không động đậy, xem ra đang ngủ rất say, Nhược Nhiên không gọi nữa mà nhẹ xoay người đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, cổ tay bị nắm lấy, cô kinh ngạc cúi đầu thì bị Tư đồ Hiên Nhiên kéo người lại.

Con ngươi đen sâu thẳm mở to, ánh mắt vô cùng tỉnh táo khóa chặt lấy cô, nào có vẻ của người đang buồn ngủ.

"Anh... anh không ngủ sao, nếu vậy thì ra ăn cơm!" Nhược Nhiên hoảng hốt lắp bắp.

Tư Đồ Hiên Nhiên vẫn không nói gì, đôi mắt chăm chú nhìn Nhược Nhiên.

"Ra ăn cơm thôi!" Nhược Nhiên vừa nhắc lại, ánh mắt Tư Đồ Hiên Nhiên đã dấy lên ngọn lửa, có chút gì đó không được tự nhiên, thấy thế cô khẽ giãy dụa.

"A!" Tư Đồ Hiên Nhiên bỗng dùng sức khiến cơ thể Nhược Nhiên hướng về sau, cô la lên một tiếng rồi bị ngã xuống giường.

Động tác của Tư Đồ Hiên Nhiên rất nhanh, xoay người ôm chặt lấy cô.

"Tư Đồ Hiên Nhiên, anh... anh..." Nhược Nhiên hét lớn, trơ mắt nhìn Tư Đồ Hiên Nhiên đang cúi nhìn mình từ trên cao.

sao? Không phải hắn đã nói sẽ không buông tay sao? Bây giờ, hắn lại muốn bỏ đi?

Sắc mặt Nhược Nhiên trở nên tái nhợt, đôi môi mấp máy không nên lời. Người đàn ông này, rốt cuộc đã mất kiên nhẫn với cô rồi sao?

"Thế nên, Trầm Nhược Nhiên, tối nay em đừng đi."

Nhiên trở về, dáng vẻ của cô lúc nãy rõ ràng là còn tình cảm với hắn.

Trầm Nhược Nhiên vẫn còn yêu hắn! Hơn nữa, yêu rất sâu sắc. Nhận thức được điều này, sao hắn lại không vui cho được.

một chút kỳ vọng, kỳ vọng lúc cô trở về, Tư Đồ Hiên Nhiên còn ngủ trên giường.

Tô Sanh âm trầm ngồi vào xe của mình đi khỏi cửa hàng.

nữa để quên anh thế nào đây, bắt đầu một... đoạn cuộc sống khác.'

Nhược Nhiên thu cơ thể lại, rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro