Chương 42: Kết thúc có hậu

Tác giả: Bộ này kết sớm, thể loại ngôn tình coi vậy khó nghĩ phết. Sẽ có phiên ngoại, còn bao nhiêu cái chưa biết

Ba tháng sau, Hắc Long đang nằm ngủ trên giường cùng mấy lão bà bỗng nhiên bừng tỉnh, nó đột nhiên khóc lớn khiến cho cả ngôi nhà đều tỉnh giấc

Bạch gia tộc nhân đuôi nhau chạy tới đại sảnh, Mạn Nhu trên tay ôm theo Hắc Long liên tục khóc không biết làm sao. Bạch phụ ngồi xuống, đưa tay về phía Hắc Long nhéo nó một hồi, trong khi mọi người đang hoang mang, ông liền cốc đầu Hắc Long một cái đau điếng

Bạch Mỹ Oánh phía sau ôm ấp Hân Nghiên cùng toàn thể mọi người trực tiếp ngốc, Hắc Long cũng nín khóc ngu ngơ nhìn Bạch phụ

"Nín rồi"

Bạch phụ nói một câu, thoải mái thu tay về

...

Có ai như cha con nhà này không chứ?

Hệ thống, bây giờ nàng đã có tên, cái tên mà người nàng yêu nhất được cho nàng. Dạ Niệm Tình mở cánh cổng xuất hiện, Bạch gia tộc nhân trên dưới trừ cái lão nhân và Bạch phụ Bạch mẫu, cúi chào trước nàng

Dạ Niệm Tình trở về, tức là thử thách thành công, các nàng không khỏi mong chờ nhìn Hắc Long, ông xã sắp nhớ lại mọi chuyện rồi

Hắc Long đập cánh bay về phía Dạ Niệm Tình, bị nàng cốc thêm một cái lên đầu choáng váng rơi xuống đất

...

Các ngươi có phải có thù với đầu của Hắc Long không?

Bạch Du Ngư ôm đầu đau đớn hét lên

"A!!! Đau quá!! Đau chết lão tử!!!"

Bạch Du Ngư trở về!

Mọi người vui vẻ hoan hô, ầm ĩ cả đêm ở An thành

................

Long Nghiệp, nam chính của bộ truyện, vì bị can thiệp quá nhiều, tính tình không tốt nên bị Bạch Du Ngư thu lại khí vận, tương lai hắn chết sẽ trả linh hồn về cho thiên đạo, không được tự ý đầu thai

Bạch Du Ngư mở rộng sản nghiệp, kế thừa một nửa gia sản, một nửa để cho Bạch Mỹ Oánh và Bạch Tiểu Nguyệt, đơn giản và hắn lừa quản

Mà Mạn Nhu, Lạc Vân, Nghệ Giai và Dạ Niệm Tình cũng có tin tốt sau vài ngày trở về

Vì phải kiềm chế Bạch Du Ngư, hoài thai của ba người bị đè nén lại giờ mới được thả ra. Trong vòng một tuần, bụng của các nàng đã biến thành bụng của mẹ bầu ba tháng, Dạ Niệm Tình thì một tháng rưỡi

Bạch Du Ngư trước tiên nói cho gia tộc và ăn mừng nội bộ, sau đó mới đến hải dương thăm Hải Thần

Hải Thần ôm lấy cả bọn dẫn các nàng đi chơi một tháng ở dưới đại dương, không ngờ Hải Thần cũng có người yêu, chỉ là bọn họ chưa gặp bao giờ

"Đây là lão bà của Đại Ngư sao?"

Một nữ nhân tóc đỏ, uy nghiêm chính khí tràn ngập cầm thương trước mặt các nàng. Bạch Du Ngư hai tay vào tư thế chào hơi cúi người

"Phụ thân, người vẫn khỏe chứ?"

Nữ nhân tóc đỏ gật đầu

"Ừm, giới thiệu đi"

"Đây là lão bà của ta, Mạn Nhu, Lạc Vân, Nghệ Giai, Vương Úc Đào, Vương Hữu Tuyết, Tống Ngự Đồng, Dạ Niệm Tình. Đây là phụ thân của ta, là chồng của Hải Thần mẫu thân, Đồng Cửu Sa"

Về phần những người đọc được tiếng lòng của hắn, thiên đạo chỉ là muốn dùng năng lực này kiểm tra có bao nhiêu người thích hợp với hắn nên những người không trở thành lão bà của hắn sẽ bị lấy lại năng lực này

Các nàng vẫn còn năng lực thì không tiết lộ với hắn, bởi vì vui mà. Bạch Du Ngư bị Đồng Cửu Sa kéo đi tập luyện, hắn trước khi mất bóng còn ô ô gọi lão bà cứu hắn, trông hài chết đi được!

...........

Đường gia

Đường Ngữ Sảnh sau khi nghe tin Long Nghiệp phá sản, toàn bộ đều đi theo gió, cả nàng cũng gục ngã. Lúc nàng đau khổ nhất, trốn trong phòng không muốn gặp ai, tình cờ lại tìm được một thùng vật dụng khi xưa

Con búp bê giống nàng, một bó hoa khô, một cái đánh dấu sách tự làm có chữ ký, một chiếc áo đáng yêu không thích hợp với nàng, một dây buộc tóc màu đỏ xinh đẹp, một cuốn sổ tay nhỏ, một cuốn nhật ký, một đôi giày,......

Đường Ngữ Sảnh run rẩy cầm lấy bọn chúng, kí ức phủ đầy bụi xuất hiện trong đầu, nàng ôm lấy thùng đồ khóc như mưa, hối hận vì những chuyện trước kia

Đường phụ sau khi biết tin, ông cũng đã đoán trước tình huống này, chỉ tiếc con bé nhận ra quá trễ rồi, chẳng cứu vãn được gì

...........

Đến ngày sinh, đồng thời bốn người đều đi vào, Dạ Niệm Tình sinh non, tình hình không mấy khả quan. Bạch Du Ngư lo lắng bên ngoài, sau một tiếng chờ đợi bên ngoài không chịu nổi liền đi vào trong

Hắn vận khí vận bám lấy người Mạn Nhu, Lạc Vân cùng Nghệ Giai ba người đẩy nhanh tiến độ sinh con. Sau khi kiểm tra mẹ tròn con vuông, hắn liền xông vào phòng của Dạ Niệm Tình

Lần đầu mang thai và cũng là lần đầu sống với tư cách con người, Dạ Niệm Tình lần đầu tiên lâm vào sợ hãi cùng cực, nàng cắn đến bật máu nhưng vì quá sợ hãi nên không thể tiếp tục

"Tất cả các ngươi ra ngoài đi"

Bạch Du Ngư hôm nay mặc trên người bộ cổ phục, cái mà Bạch mặc ở kiếp đầu tiên, đi vào. các bác sĩ nhìn nhau, bọn họ không biết làm sao thì bị ánh mắt đầy tức giận của hắn dọa sợ chạy ra ngoài

Bạch Du Ngư đứng ở cạnh bàn giải phẫu, cúi xuống nắm lấy tay của Dạ Niệm Tình và hôn lên trán nàng

"Niệm Tình, đừng sợ, ta ở. Nghe lời ta, làm theo nào~ Hít sâu... thở ra... hít sâu... thở ra..."

Dạ Niệm Tình sợ đến bật khóc, nàng vừa làm theo lời của Bạch Du Ngư vừa nắm lấy tay hắn nức nở. Hắn đau lòng đến hỏng rồi, bàn tay tập trung sức mạnh cùng khí vận truyền cho Dạ Niệm Tình, nỗi đau chuyển sang cho hắn gánh chịu

Một cỗ đau đớn đánh vào bụng khiến hắn khuỵu xuống, đau đớn ôm bụng. Bạch Du Ngư cắn răng, hôn lên môi nàng

"Bảo bối, Niệm Tình, Tình Tình, ngươi gắng lên, bảo bảo đã ra được một nửa rồi, còn đôi chân của nàng thôi"

Dạ Niệm Tình không cảm thấy đau nhiều nữa, nàng biết hắn đang gánh chịu giúp mình, trái tim được ngâm nước ấm thoải mái nhiều đi, nàng nắm lấy tay hắn cố gắng nhớ lại khoảng thời gian tập luyện trước khi sinh

Bạch Du Ngư thấy hài tử đã ra liền điều khiển ý niệm xử lí mọi chuyện, cầm máu cho Dạ Niệm Tình và ôm lấy bảo bối đang khóc lớn, hắn vịnh eo thở dốc nhưng vẫn mỉm cười

"Bảo bối, ngươi thật là hành hạ mẹ ngươi, phụ thân của ngươi đau lòng hỏng rồi"

Dạ Niệm Tình mỉm cười, nàng mệt mỏi thiếp đi trên giường. Bác sĩ thấy hắn ôm đứa trẻ trắng trẻo đi ra, sau đó theo lệnh chạy vào trong thực hiện bước cuối rồi đưa bốn người vào phòng hồi sức

Bốn bảo bảo trắng trẻo đáng yêu, bọn chúng nhìn thấy người liền cười vui vẻ đạp đạp đôi chân nhỏ. Bạch Du Ngư nhìn bốn cái lão bà ôm bốn bảo bảo, khuôn mặt nhìn liền biết sẽ khóc, Vương Úc Đào cùng Vương Hữu Tuyết tiến lên chặn nước mắt, các nàng sinh con đau chưa khóc mà hắn đã khóc ướt cả phòng, ngập luôn rồi này

Bạch Du Ngư tiến tới kiểm tra lại cho các bảo bảo, khí vận không có vấn đề, chỉ là sức khỏe của bảo bảo Dạ không quá tốt, vì sinh non nhưng vẫn không ảnh hưởng quá nhiều, bồi bổ một chút là được

Đêm đó ở Bạch gia, Bạch Du Ngư ôm lấy các lão bà dỗ các nàng vào giấc ngủ, chiếc đuôi của hắn làm thành giường êm cho bốn bảo bảo. Nhìn khung cảnh này, thiên đạo hiếm khi mỉm cười vui vẻ thật lòng, nó nhìn Bạch đứng bên cạnh chưa đi

"Ngươi không định tạm biệt hắn sao?"

"Cuộc sống hắn đã ổn định, không cần bị làm phiền bởi những chuyện khác nữa"

Bạch nói rồi, mỉm cười tan biến theo gió. Sợi dây tơ hồng của hắn, chưa kịp tiến lại gần đã đi rồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro