Phân tích người đàn bà hàng chài trong "CTNX"

NMC thuộc thế hệ nhà văn trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mĩ, được coi là một trong những cây bút tiên phong của CH VN thời kì đổi mới. Ông nổi tiếng với những tác phẩm mang cảm hứng thế sự, đi sâu khám phá sự thật đời sống với những vấn đề những triết lí nhân sinh. . Và truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” là truyện ngắn xuất sắc của Nguyễn Minh Châu, sáng tác vào tháng 8 năm 1983 trích trong tập truyện cùng tên xuất bản năm 1987. Với ngôn từ dung dị đời thường, tác phẩm thể hiện 1 tình yêu tha thiết đối với những canh đời, những thân phận trớ trêu của con người. Từ đó tác giả gửi gắm những chiêm nghiệm sâu sắc về nghệ thuật và cuộc đời. Và nhân vậy người đàn bà làng chài là nhân vật được xây dựng đặc biệt giàu sức ám ảnh, đóng vai trog quan trọng trong xuyên suốt mạch truyện và góp phần thể hiện rõ tư tưởng  của cững như chủ đề của tác phẩm

NMC đã tạo ra tình huống truyện mang ý nghĩa khám phá, phát hiện về đời sống con người thông qua cái nhìn của nhiếp ảnh gia Phùng. Để có 1 bức ảnh lịch đẹp, Phùng đã đến 1 bùng biển miền Trung. Và ở đây anh đã có được cái nhìn mới, một cái nhìn đúng với bản chất hình tượng đời sống thực của con người. Phùng đã chứng kiện nạn bạo lực gia đình và nạn nhân là người đàn bà làng chài  nghèo khó.

Người đàn và không có tên cự thể, chỉ biết chị ngoài 40 tuổi. Tác giả chỉ gọi chị là “người đàn bà”, là “mụ” trong suốt câu truyện 1 cách phiếm diện. Chị là 1 người vô danh như biết bao người đàn bà vùng biển khác nhưng lại có số phận đặc biệt khiến người đọc quan tâm nhất truyện. Chị có dáng người cao lớn, thô kệch, xấu xí, rỗ mặt “khuôn mặt mệt mỏi sau mỗi 1 đêm thức trắng kéo lưới, tái ngắt và dường như đang buồn ngủ” cùng với “tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới” gây ấn tượng lam lũ, nhọc nhằn nói người đàn bà này, Chị có một hoành cảnh bất hạnh, đáng thương. Lúc nhỏ chị “là đứa con gái xấu lại rỗ mặt” sau 1 cơn đậu mùa. Lớn lên chị lấy anh làng chài lúc ấy “tuy cục tính nhưng hiền lành, không bao giờ đánh vợ”. 2 vợ chồng cùng “sắp” con sống vất vả, chen chúc trên 1 chiếc thuyền trật hẹp. Nhiều lúc biển động, cả nhà chị “toàn ăn cây sướng rồng luộc chấm muối”. Chính casigansh nặng mưu sunh đè nặng lên vai người chồng, sự đói nghèo cùng đàn con nheo nhóc đã khiến chồng chị thành 1 kẻ vũ phu thường xuyên đánh đập chị “ ba ngày 1 trận nhẹ, 5 ngàu 1 trận nặng”. Nhưng chị vẫn thầm lặng chịu đựng mọi đau đớn khi bị chồng đánh, “ không hề kêu 1 tiếng chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn”

Chị là 1 người phụ nữ siêng năng chăm chỉ, cùng chồng vất vả làm lụng để nuôi con. Gương mặt lúc nào cũng mệt mỏi buồn ngủ sau đêm thức trắng kéo lưới. Là người đàn bà luôn sống vì gia đình chứ không vì bản thân. Chị mất mực không bỏ chồng dù bị đánh đập: “quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ nó”. Chị chấp nhận phần thiệt về mình, chấp nhận mình bị đánh để giữ gìn 1 gia đình, để đổi lấy những giấy phút cả nhà hòa thuận vui vẻ. Hơn thế chị cần 1 người đàn ông khỏe mạnh để cùng chị mưu sinh, “đám đàn bà làng chài ở thuyền chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong, để cùng làm ăn nuôi nấng 1 sắp con”. Dù cái giá phải trả là sự đánh đập đã man từ chồng những chị châp snhaajn tất cả. xem nó như 1 phần đời mình. Ở chị thể hiện đậm nét sự cam chịu, nhẫn nhục và sự hi sinh thầm lặng của người vợ, người mẹ. Chị “đau đớn, xấu hổ. nhục nhac” khi biết hành động vũ phu của chồng đối với mình đã bị Phùng và Phác nhìn thấy, đặc biệt là thằng Phác. Chị càng không muốn ai nhìn thấy thân thể bị chà đạp, nhân phẩm bị xúc pham. Có thể nói chị là 1 con người giàu lòng tự trọng. Nét làm nên ấn tượng nơi chị là tình thương con vô bờ bến, đó là nguồn gốc của mọi sự chịu đựng hi sinh. Chị cam chịu bị đánh đập để con có cha nuôi nấng, không chịu cảnh đói khổ. Chị xin chồng lên bờ đánh mình vì sợ tâm hồn con bị tổn thương. Chị đã vô cùng đau đớn khi thất Phát đánh lại bố và bị bố đánh vù tội bất hiếu. Cú đánh của Phát “như 1 biên đạn bắn vào người đàn ông và bây giờ đang xuyên qua tâm hồn người đàn bà, làm rỏ xuống những dòng nước mắt”. Chị đã ôm chầm lấy con, nghẹn ngào mếu máo “Phác, con ơi!” rồi lại buông ra, cháp tay vái lấy vái để rồi lại ôm chầm lấy. Hành động này của chị như một lời xin lỗi con vì đã làm tổn thương tinh thần con và xin con đừng làm gì khác nữa. Tồi chị bật khóc, những giọt nước mắt của sự tủi hòn đau đớn. Đối với mình. Chị luôn tâm niệm “phải sống cho con chứ không thể sống cho mình”. Chị trân trọng, chắt chiu những hạnh phúc nhỏ nhoi, đơn sơ, “vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no”. Chúng tình mẫu tử cao đẹp đã giúp chị có đủ sức mạnh để vượt qua đau khổ, nhọc nhằn, tủi nhục mà cam chịu

“Giá tôi đẻ ít hơn, hoặc chúng tôi sắm được chiếc thuyền rộng hơn”. Đó là lời chị nói trước Đẩu đã cho ta thấy chị là một người giàu lòng vị tha, độ lương. Hơn nữa chị là người vợ rất mực yêu thương chồng, chị nhận hết lỗi về mình. Chị còn biết cảm thông, chia sẻ với chồng, chị cũng sẵn lòng tha thứ cho những hành động vũ phu của chồng đối với mình. Chị hiểu chồng chị, hiểu được cuộc sống nghèo khó đã đẩy chồng chị từ một người hiền lành trở thành 1 người vũ phu, đánh vợ không tiếc tay. Chị hiểu chồng mình cũng là nạn nhân của hoàn cảnh, Giữ gìn một gia đình rất khó nhưng phá vỡ nó thì lại dễ vô cùng, chị hiểu điều đó nên tuy cuộc sống lam lũ nhưng chị luôn quý trọng những khoảnh khác hạnh phúc hiếm hoi của gia đình, đó là những lúc trên thuyền con cái hòa thuận với nhau. Ban đầu vì chưa hiểu thiện ý của 2 người nên chị còn nghi ngại, bị động nhưng khi hiểu ra, chị đổi cách xưng hô từ “con”-“quý tòa” sang “chị”-“các chú”, tâm sự chân tình làm Phùng và Đẩu nhận ra nhiều điều đáng quý

Tóm lại. người đàn bà làng chài là người óc nhiều phẩm chất cao đẹp, thấp thoáng ở chị là biết bao nhiêu người phụ nữ Việt Nam tảo tần chịu thương chịu khó, hết kifng yêu thương chồng con, nhân hậy vị tha giàu đức hi sinh. Nhân vật người đàn bà làng chài có vau trì quan trọng trong diễn biến truyện, là nhân vật có sức ám ảnh, day dứt nhất, được tác giả trân trọng xây dựng, gớp phần làm rõ chủ đề phù hợp với tính cách của bà: nhẫn nhục, chấp nhận

Người đàn bà làng chào có 1 số phận vô cùng đáng thương, nhưng lạu mang nhiều phẩm chất đáng quý, giúp người đọc hiểu được những điều tưởng như vô lý trong đời sống con người. Tuy nhiên ở chị cũng có phần đánh trách bởi quan niệm lạc hậy của chị, là sự thiếu ý thức cá nhân, thiếu ý thức đấu tranh, tự vươn lên để có sự bình đẳng hạnh phúc trong gia đình. Sự tha hóa của ông chồng 1 phần nào đó cũng do sự cam chịu quá nhẫn nhục của chị. Qua nhân vật người đàn bà làng chài, tác giả muốn nhắn gửi thông điệp rằng chúng ta luôn phải có cái nhìn toàn diện, sâu sắc, đa diện, đa chiều về con người, cuộc sống mới có thể phát hiên được bản chất thật của vấn đề, Tác phẩm cũng rung lên hồi chuông báo động về nạn bạp lục trong gia đình và những hậu quả khôn lường của nó

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cà