Chương 2: Chưa từng nghe câu danh ngôn vĩ đại này sao: Đói liền phải ăn!

Vài ngày sau khi thỏa thuận được ký kết, Vương Nhất Bác không hề gọi điện hỏi tại sao Tiêu Chiến vẫn tiếp tục quay phim. Lần này anh vẫn diễn vai tuyến mười tám, là một nhân viên bình thường với số lượng câu thoại còn ít hơn so với sợi râu rồng. Anh đã hoàn thành tất cả các cảnh quay trong một tuần, và 90% trong số đó là làm nền cho các diễn viên khác.

Quá trình quay phim cuối cùng cũng kết thúc, công việc tiếp theo cũng phải chờ một thời gian. Tiêu Chiến lái xe suốt đêm từ thành phố B trở về thành phố A. Sau khi tắm rửa vội vàng, anh nằm xuống chiếc giường lớn trong căn hộ nhỏ của mình và ngay lập tức ngủ đến trưa ngày hôm sau.

Đáng lẽ Tiêu Chiến sẽ ngủ đến chiều, nhưng anh bị đánh thức.

Ngay khi vừa mở mắt ra, anh đã nhìn thấy Vương Nhất Bác trong bộ vest, giày da và đeo khẩu trang đang đứng trong phòng ngủ của mình.

Tiếng động không ngừng vang lên bên ngoài phòng ngủ. Tiêu Chiến vẫn còn chưa tỉnh, mông lung nhìn Vương Nhất Bác đang đeo găng tay cao su, vẻ mặt ghét bỏ mà từ trên giường nhặt lên một chiếc tất màu đen đã sờn, đôi mắt giống như kính hiển vi cẩn thận nhìn đi nhìn lại, giống như xem xét xem trên đó có thể có vi khuẩn hay không, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

Tiêu Chiến nằm trên giường, đại não bị chấn động cực lớn rơi vào trạng thái nghẽn mạch.

Có người gõ gõ cửa phòng ngủ, sau đó giống như không nhìn thấy Tiêu Chiến mà thản nhiên báo cáo: "Anh Vương, cái bàn cà phê trong phòng khách hình như đã dùng nhiều năm. Vừa rồi... ừm... trong lúc dọn đi, tôi làm rớt mất một cái chân."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã tỉnh cũng không phản ứng gì nhiều, quay đầu lại nói với người ở cửa: "Dưới lầu có một cửa hàng thu hồi phế phẩm, bán đi lấy tiền đưa cho hàng xóm phía đối diện, nói là để bồi thường trong quá trình dọn dẹp không cẩn thận làm rớt chậu ớt treo ở ngoài hành lang."

Tiêu Chiến chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cầm lấy một cái gối đập qua: "Đụ, phá nhà hả? Có phải bị bệnh tâm thần không?"

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn né tránh, tháo bỏ khẩu trang, lộ ra cả gương mặt đầy vẻ mặt hoang mang: "Chẳng lẽ cái bàn cà phê cũ kỹ của anh còn không giá trị bằng một chậu ớt đỏ? Điều đó là không thể, đúng không?"

01

Chìa khóa nhà của Tiêu Chiến là do mẹ anh giao lại. Mẹ anh luôn nghe theo lời của Vương Nhất Bác. Đây thực sự là điều không may cho gia đình.

Nhưng cũng không thể trách mẹ Tiêu, trước đây Tiêu Chiến đã làm một số việc không thoả đáng, tất cả đều do Vương Nhất Bác xử lý tốt hậu quả, dần dà mẹ Tiêu cảm thấy cậu đặc biệt đáng tin cậy.

Cho dù Vương Nhất Bác nói rằng Tiêu Chiến đã được cậu bao dưỡng, có lẽ mẹ Tiêu vẫn có thể vỗ vai cậu và nói rằng đồng chí thật vất vả. Đồng chí này là đồng chí theo nghĩa đen, nhưng cũng có thể nói theo nghĩa khác.

Trong nhà của Tiêu Chiến không có nhiều đồ đạc, và đồ đạc có giá trị để chuyển đi lại càng ít. Sợ công ty chuyển nhà sẽ cuộn cả mình vào đệm giường để dọn đi, Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy, tắm rửa thay quần áo rồi theo Vương Nhất Bác ra khỏi cửa.

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sau của chiếc xe limousine, Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc, Tiêu Chiến kìm nén cơn tức giận.

"Vì sao lại phải chuyển nhà? Anh chỉ là bị bao dưỡng, không phải là tới tham gia trại cải tạo." Sau khi xe khởi động được năm phút, cuối cùng Tiêu Chiến cũng lên tiếng.

Vương Nhất Bác rút ra một bản phân tích trong túi tài liệu đang cầm trên tay và đưa cho Tiêu Chiến: "Em đã thảo luận l về một số cách để minh tinh trở nên nổi tiếng với một số giám đốc của Vương thị, và ba trong số năm người nói rằng phong thuỷ rất quan trọng, nơi ở cũng ảnh hưởng rất nhiều tới việc phát triển. Khu chung cư anh sống hiện nay rất hỗn tạp, 50% đám người cư trú ở đó lương hàng tháng thấp đến nỗi còn không phải đóng thuế thu nhập cá nhân, quả thật không thích hợp để sống lâu dài."

Nghe thấy nơi mình sống gần hai năm bị Vương Nhất Bác đánh giá như vậy, Tiêu Chiến khóe miệng giật giật: "Thật là buồn cười khi em có thể nói huơu nói vượn với bộ dạng nghiêm túc như vậy."

"Em vốn là rất nghiêm túc, chỉ là để anh có thể hiểu được nên em phải thêm chút nói hươu nói vượn vào thôi."

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng: "Tuổi trung bình của những người trong ban giám đốc của Vương thị là bao nhiêu? Sự hiểu biết về giới giải trí còn dừng lại ở Đàm Vịnh Lân cùng Quách Phú Thành cũng nên. Anh nhờ em lập một bản kế hoạch, có thể tìm mấy người trẻ tuổi theo kịp thời đại hay không?"

Vương Nhất Bác bị chọc đến lỗ hổng cũng không thay đổi sắc mặt: "Em nhớ ngày cấp ba anh rất thích Đàm Vịnh Lân."

"... Đó là trọng điểm sao?" Tiêu Chiến tức giận đến muốn nhéo nhéo vào cổ Vương Nhất Bác: "Cái anh thích gọi là hoài cổ, mà giới trẻ bây giờ coi trọng là trào lưu, chênh lệch thời gian như thế này đủ để sinh ra em đấy.'

Không gian trong xe chật chội, lần này Vương Nhất Bác không kịp né tránh, đã bị Tiêu Chiến một tay ôm vào trong lòng, vẻ mặt vốn là giả bộ nghiêm túc rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Tài xế đang ngồi trước sợ tới mức suýt nữa lệch tay lái.

Bộ quần áo được ủi phẳng phiu không nếp uốn lại bị áo lông vũ trên người Tiêu Chiến cọ xát gây ra tĩnh điện. Vương Nhất Bác đầu tóc bù xù, vừa cười vừa hét, "Cứu mạng a, có ai lại mưu sát kim chủ thế này không!"

02

Vị trí của nơi ở mới đã được lựa chọn cẩn thận, quay mặt về hướng Nam với ánh sáng tốt nhất. Đây là khu cộng đồng dân cư cao cấp, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Ngoài phòng khách cao 6,2 mét, tổng cộng có ba tầng, trên sân thượng tầng hai còn có bể bơi, có thể nói là vô cùng xa hoa.

Tiêu Chiến vòng qua vài vòng, nhìn cảnh tượng trước mắt có chút sững sờ, đây là bị bao dưỡng sao? Đây hoàn toàn là cuộc sống của người giàu mới nổi sau khi trúng giải độc đắc.

"Quá khoa trương rồi đấy, Vương Nhất Bác. Sống một mình có cần không gian lớn như thế này không?" Tiêu Chiến đứng trong phòng khách nhìn lên ngọn đèn pha lê cực kỳ xa hoa treo trên đỉnh và quang cảnh dòng sông qua cửa sổ trần trước mặt anh.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến: "Em không có nói là anh sống một mình."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Nơi này chắc là không dễ tìm được bạn cùng phòng để cho thuê đâu?"

Vương Nhất Bác vung tay lên: "Không cần tìm, đang đứng tại đây rồi."

"Chết tiệt ..." Tiêu Chiến đột nhiên khoanh tay trước ngực, đứng cách xa hơn một chút: "Ngày đó không phải anh đã nói với em rồi sao, đây là giao dịch đầu tư, không phải là giao dịch thân thể."

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh, như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô nghĩa khó chịu: "Anh à, xem điều khoản thứ 4 điều thứ 3 của thỏa thuận đi. Đọc xong, hãy suy nghĩ xem nên nấu gì và mua gì vào buổi tối. Các thiết bị trong nhà bếp đều là hiện đại nhất, được trang bị đầy đủ. Nhà bếp ở đây còn rộng bằng nhà của anh, đủ để anh trổ tài."

Vương Nhất Bác nói xong liền rời đi, xoay người lên lầu hai chọn phòng ngủ của mình, để lại Tiêu Chiến đứng ở đó sững sờ.

Khoản 4, Điều 3 là gì? Trước khi ký, anh thậm chí còn không đọc những gì được viết trong thỏa thuận bởi vì anh quá nghèo để Vương Nhất Bác có thể tính kế với mình. Vậy thoả thuận căn bản là viết cái gì nhỉ?

Nghĩ đến đây, vừa lúc công ty chuyển nhà ôm một thùng giấy tiến vào. Tiêu Chiến vội vàng gọi lại, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được thoả thuận bao dưỡng mà mình thuận tay nhét vào.

Duyệt qua tiêu đề,  khoản 4 điều 3 của hợp đồng này được liệt kê như sau:

03. Theo thông lệ về việc chăm sóc nuôi dưỡng từ lâu đời, trong thời gian thực hiện hợp đồng, Bên B cần ở chung một mái nhà với Bên A, tiền thuê nhà do Bên A thanh toán, tiền ăn trong thời gian nơi cư trú sẽ do Bên B chuẩn bị. Chú ý: Nhất định phải nhớ rõ cho nhiều rau mùi.

Tiêu Chiến im lặng vài giây, sau đó xỏ dép chạy lên lầu: "... Vương Nhất Bác, em viết cái mẹ gì vậy? Làm gì có hợp đồng nào phải làm nũng bán manh? Một chút cũng không nghiêm túc thế này thì làm sao có thể giữ lời?"

Tái bút:

Khi Vương Nhất Bác học đại học, có lần bắt gặp Tiêu Chiến đang quay phim gần trường. Cả khoảng thời gian đó, Tiêu Chiến thường xuyên tới tìm cậu sau khi quay phim và rủ đi ăn cơm.

Vương Nhất Bác có một người bạn học tốt ở trường đại học tên là bạn cùng phòng A.

Bạn cùng phòng A ngưỡng mộ khuôn mặt của Tiêu Chiến, tất nhiên, khuôn mặt của Tiêu Chiến rất hấp dẫn.

Ô cửa số 05 tại tầng một của nhà ăn trường đại học, có món sushi mà Vương Nhất Bác rất thích. Khi còn học đại học, cậu thường rủ bạn cùng phòng A cùng đi ăn.

Lúc đó, bạn cùng phòng A không biết tên Tiêu Chiến, nhưng tình cờ thấy anh đến gặp Vương Nhất Bác vài lần, nên khi được nhắc đến đã gọi Tiêu Chiến là "anh trai thường xuyên đến tìm em."

Một lần nọ, bạn cùng phòng A đi cùng Vương Nhất Bác đến ô cửa đợi món sushi sau giờ học thể dục, và đột nhiên nói như thể nhớ ra điều gì đó: "Tôi phát hiện ra rằng người anh trai thường đến gặp cậu trông hơi giống giáo viên thể dục của chúng ta. Thầy ấy cũng có đôi mắt hai mí và một đôi chân dài."

"Khác nhau."

Lúc đó mọi suy nghĩ của Vương Nhất Bác đều nằm trong tay đầu bếp sushi, vừa tập thể dục xong bụng cồn cào vì đói, cậu gọi thêm một chút trứng cá muối rồi mới tiếp tục trả lời: "Anh ấy có mắt phượng và một nốt ruồi nhỏ dưới môi. Môi chúm chím, giọng nói lại rất nhẹ. Anh ấy rất hiền lành, hầu như không bao giờ tức giận, không giống như thầy giáo của chúng ta, người luôn phạt chạy nhiều vòng trong giờ thể dục. Anh ấy không cao bằng thầy đó, nhưng có đôi chân dài hơn, cơ bắp cân đối chứ không kết thành khối như thầy đó. Điều quan trọng nhất chính là..."

Ngay cả tay của đầu bếp sushi cũng dừng lại và nhìn lên để nghe những gì Vương Nhất Bác nói.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng liếc nhìn bạn cùng phòng A bên cạnh, nghiêm túc nói: "Anh trai tôi khi cười thật sự rất đẹp trai, so với thầy giáo của chúng ta thì đẹp hơn rất nhiều."

"Oa ..." Bạn cùng phòng A hiếm khi nghe được Vương Nhất Bác nói dài như vậy, có chút cảm động mà vỗ vỗ tay, "Đây là tình huynh đệ cảm động trời xanh."

Đầu bếp sushi cũng không nhịn được mà khen ngợi: "Bạn cùng lớp của cậu thật là lợi hại."

"Thật không?" Vương Nhất Bác mắt sáng lấp lánh, "Vậy thì cảm phiền cho tôi nhiều thêm một chút trứng cá muối đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro