Chương 7: Chỉ những người có năng lực thực sự mới có thể nói được.

Đi xem mặt thường chỉ loay hoay quanh từ: Lúng túng.

Những người không quen biết lại ngồi bên một bàn ăn sẽ là điều vô cùng xấu hổ, đặc biệt là trong trường hợp một trong hai người không khéo léo, nói thẳng ra là lạnh lùng đến doạ người.

Hiển nhiên, Vương chân giò hun khói Nhất Bác đã làm được điều này, và cậu thậm chí còn không hề cảm thấy xấu hổ.

01

Người có tiền luôn thích ngồi bên cửa sổ khi ăn, nhìn thì có vẻ cao quý nhưng thật ra là đang giả vờ. Tiêu Chiến nghẹn cười khi ăn xong đĩa salad sữa chua, khoé mắt thoáng nhìn qua Vương Nhất Bác và Trương tiểu thư đang ngồi bên cửa sổ.

Khoảng cách giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không quá xa, nếu cẩn thận một chút còn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ. Cũng may là Vương Nhất Bác quay lưng về phía anh, Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể thẳng lưng ăn tối.

Người phục vụ nhìn Tiêu Chiến chỉ thiếu chút nữa là đem đĩa liếm sạch, chủ động tiến đến hỏi anh có cần lấy thêm một ít nữa không. Tiêu Chiến vội vàng xua tay, "Không cần đâu, có thể mang món tiếp theo ra rồi."

Khi món súp kem được dọn ra, bàn bên kia cũng đã gọi xong đồ ăn và chính thức bước vào giai đoạn trò chyện vụng về. Tiêu Chiến biết rõ việc nghe lén là vô đạo đức, nhưng anh không thể làm gì được khi âm thanh của họ cứ đang cố gắng lọt vào tai anh.

Trương tiểu thư giơ tay vén tóc ra sau tai, chủ động lên tiếng, "Em nghe chú Vương nói, anh có rất nhiều sở thích phải không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy, chỉ là thích mặc đồ bà ba, hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc mà thôi."

Thìa và đĩa trên bàn ăn phát ra tiếng va chạm thanh thuý, Tiêu Chiến liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Trương tiểu thư, dùng hết sức véo mạnh vào đùi để nén lại tiếng cười.

Cứu mạng, tại sao buổi hẹn hò xem mắt của Vương Nhất Bác lại tấu hài đến thế này?

Tuy rằng chuyện tình cảm phải là đôi bên tình nguyện, đơn phương theo đuổi thường không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng đứng trước mặt người mình thích, đa số mọi người đều không nghĩ đến nguyên tắc đó.

Giống như Trương tiểu thư và Vương Nhất Bác bây giờ, với cách nói chuyện của Vương Nhất Bác thì việc bị hất cho vài ba cốc nước vào mặt cũng không oan chút nào, nhưng Trương tiểu thư thực sự có thể chịu đựng đến lúc món ăn chính được đưa ra mà còn có thể nở nụ cười. Bởi vậy có thể thấy được cô ấy thực sự có ý với Vương Nhất Bác.

Nhưng nói thế nào thì nói, bên ngoài cười nhưng bên trong chắc chắn không cười.

Món bít tết của Tiêu Chiến được mang ra sớm hơn hai người kia một chút, nhưng tốc độ ăn rõ ràng là không nhanh bằng bên đó.

Còn có thể là bởi lý do gì?

Bởi vì ăn không được hai miếng lại phải véo đùi nghẹn cười đấy!

Kinh điển nhất là khi Trương tiểu thư nói rằng người lớn trong nhà đều nói chúng ta rất xứng đôi. Vương Nhất Bác thản nhiên hỏi lại, "Cụ thể là xứng ở chỗ nào?"

Trương tiểu thư do dự một chút trước khi trả lời: "Cho dù là gia cảnh hay là..."

"A~ Hoá ra là gia cảnh hợp nhau, nói trắng là số tiền tương xứng." Vương Nhất Bác ngắt lời, "Nhưng một trăm tệ in trên đó đều là chủ tịch Mao, một đống chủ tịch Mao ở bên nhau cũng không cho kết quả tốt."

Trương tiểu thư: "..."

02

Mặc dù vậy, Trương tiểu thư vẫn không bỏ cuộc, cố gắng tìm kiếm chủ đề sau khi món tráng miệng được đưa lên, "Em nghe chú Vương nói, thời anh còn học cao trung, chỉ tuỳ tiện đầu tư một cổ phiếu mà sau ba tháng giá trị đã tăng 50%. Đó có phải là số tiền đầu tiên anh kiếm được không?"

"Có chuyện như vậy, nhưng đấy không phải là số tiền kiếm được đầu tiên của tôi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa cắt miếng bít tết: "Số tiền đầu tiên tôi kiếm được là vào năm lớp 6, giúp một chị gái đưa thư tình cho anh trai tôi, kiếm được hai mươi tệ."

"Anh còn có anh trai?"

Vương Nhất Bác cười: "Không phải anh trai ruột, là anh trai cùng lớn lên trong một khu nhà."

Đột nhiên bị cue vào, Tiêu Chiến cũng không rảnh nghĩ đến việc thu phí xuất hiện. Anh còn đang bận véo vào đùi mình để kìm nén tiếng cười, mãi cho đến khi Trương tiểu thư mím chặt khoé miệng, nói rằng giá như thế cũng quá rẻ rồi.

Quá rẻ? Tiêu Chiến sững sờ.

Là lá thư tình quá rẻ hay là người anh trai như anh quá rẻ?

Còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã để dao nĩa xuống, chống tay lên cằm mà nhìn chằm chằm vào Trương tiểu thư trước mặt: "Quá rẻ?"

Tiêu Chiến không thể nhìn thấy biểu hiện của Vương Nhất Bác, cũng không thể biết được bây giờ cậu đang vui vẻ hay tức giận.

"Nếu Trương tiểu thư đã đề cập đến việc đầu tư, vậy thì hãy nói chuyện đầu tư trong việc giúp gửi thư tình." Vương Nhất Bác ôm má, hơi hơi nghiêng đầu nói, "Cô có biết bất kì dự án đầu tư nào cũng phải gánh chịu dù ít hay nhiều sự rủi ro không? Chắc là cô không biết rồi, bởi vì cô bận làm những việc không rẻ như thế này. Cô bận cùng chị em ngồi bên cửa sổ trong nhà hàng ăn cơm Tây, phung phí tiền bạc để đi mua sắm, vào thẩm mỹ viện để tiêm axit hyaluronic."

Nghe thấy mấy chữ axit hyaluronic, khóe mày Trương tiểu thư hơi giật giật, bởi vì mấy ngày trước cô thật sự đã làm thủ thuật này, không ngờ Vương Nhất Bác chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra.

"Tôi gửi giúp một bức thư tình cho anh trai, một là không mất phí, hai là không rủi ro. Từ nhà tôi đến nhà anh ấy là 150m, cứ 1m đi bộ là tôi kiếm được gần 14 xu. Anh ấy còn thường xuyên cho tôi vài chiếc kẹo bơ cứng hình thỏ trắng khi tôi đến nhà." Nói đến đây, Vương Nhất Bác dừng lại vài giây, sau đó cười một cách chế giễu, "Mà hôm nay tôi tới đây ăn cơm cùng cô, lãng phí thời gian, sức lực và tiền bạc, thậm chí còn không thể kiếm được 20 tệ."

Bàn tay đang chống cằm thả xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lịch sự hỏi người đối diện, "Hiện tại Trương tiểu thư cảm thấy là ai rẻ hơn?"

Trước khi đối phương hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ hiền lành, Vương Nhất Bác đã dẫn đầu đứng lên, nói rằng cậu phải rời đi trước vì công ty có việc, gọn gàng chấm dứt cuộc gặp gỡ tại đây.

Tiêu Chiến thiếu chút nữa thì không kịp phản ứng, nhanh chóng cúi đầu xuống đĩa bít tết của mình, không dám ngẩng đầu lên để nhìn xem Vương Nhất Bác đã đi chưa, nhưng một tiếng búng tay đanh gọn vang lên bên tai anh.

Tiêu Chiến mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên người đang đứng ở trước bàn của mình, không nói nên lời.

Vương Nhất Bác vươn tay nhẹ nhàng ấn đầu anh xuống: "Đi thôi, cười chưa đủ thì về nhà cười tiếp."

03

Trên thế giới này có may mắn tuyệt đối, cũng có xui xẻo tuyệt đối. Có người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, cũng có người cam chịu số phận nghèo khổ cả đời. Nhưng trên thế giới này không có hạnh phúc hay nỗi buồn tuyệt đối. Những người có tiền để mua máy bay hay du thuyền cũng không nhất định là đang hạnh phúc. Người nghèo khổ nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm trong những ngày lễ Tết cũng có thể tươi cười.

Dù thế nào đi nữa cũng khó có thể so sánh xem ai cao quý hơn ai.

Tiêu Chiến đã trôi nổi ở Hoành Điếm một thời gian dài như vậy vẫn chưa có gì khởi sắc, chưa hẳn không thắc mắc tại sao mình lại thất bại lâu như vậy. Lúc trước chọn con đường này liệu có phải sai lầm không?

Nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến những cảm xúc tiêu cực này với người khác, bởi vì anh hiểu một đạo lý, đã quyết định thì phải gánh chịu hậu quả.

Dù cho Vương Nhất Bác và Quách Hiểu Ba luôn quan tâm đến Tiêu Chiến, nhưng cả hai người chưa bao giờ can thiệp vào công việc của anh. Đó chính là ước mơ của Tiêu Chiến, cũng chính là con đường mà anh muốn tự mình bước đi.

Lần này là Tiêu Chiến chủ động yêu cầu bao dưỡng, nhưng thật ra cũng là cho Vương Nhất Bác một cơ hội danh chính ngôn thuận để giúp anh tiến về phía trước.

Bất kể là bạn bao nhiêu tuổi, bạn đều có quyền ước mơ. Vương Nhất Bác nguyện ý giúp Tiêu Chiến thực hiện ước mơ đó.

Từ nhà hàng bước ra, Tiêu Chiến còn chưa kịp lên tiếng để phá vỡ cục diện đáng xấu hổ này thì điện thoại trong túi anh đã rung lên. Là Quách Hiểu Ba gửi tin nhắn trong cuộc trò chuyện nhóm của ba người họ:

"Tạo hình nhân vật đã xong. Khuôn mặt của anh Chiến quá thích hợp với thế giới tiên hiệp này. Vừa mới họp xong, phương án thiết kế đã được thông qua."

Ngay bên dưới là một hình ảnh đính kèm, nhấp vào đó có thể thấy được hình ảnh nhân vật của trò chơi mới, tóc đen cột đuôi ngựa bằng dây màu đỏ, áo choàng bay theo gió, trong tay cầm một cây sáo.

Thiết lập nhân vật là pháp sư.

Tiêu Chiến nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu mới quay sang hỏi Vương Nhất Bác, "Đây là do em đã thương lượng với Hiểu Ba sao?"

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vương Nhất Bác tìm Quách Hiểu Ba để yêu cầu tạo hình nhân vật trò chơi, cũng không ngờ là tốc độ của anh ta lại nhanh đến vậy.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Công ty trò chơi mà Quách Hiểu Ba làm việc đứng đầu cả nước. Trước mắt cái anh thiếu chính là độ nhận diện, vì vậy đây là thời điểm thích hợp để anh ấy có thể giúp đỡ. Về sau khi anh nổi tiếng rồi thì không cần làm như vậy nữa."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Em cảm thấy anh có thể nổi tiếng sao?"

"Đương nhiên." Vương Nhất Bác ngày còn học cấp ba quyết định chọn cổ phiếu sau một ngày suy nghĩ và phân tích, hiện giờ trả lời câu hỏi này lại không chút do dự, đơn giản giống như đồng ý gửi thư tình giúp chị gái kia.

Cậu quay sang nhìn Tiêu Chiến, trong mắt dường như có vài ngôi sao lấp lánh ẩn hiện: "Anh không lâu nữa chắc chắn sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng. Em đảm bảo."

04

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác ra khỏi toà nhà, bên ngoài trời đã tối. Anh còn nhớ tới chiếc xe đạp điện mình đã mang tới đây, liền hỏi Vương Nhất Bác có muốn đi cùng không.

Mặc dù chiếc e-Donkey nhỏ bé không ngầu và cũng không mạnh mẽ bằng chiếc mô tô phân khối lớn, Vương Nhất Bác do dự một hồi vẫn là lựa chọn ngồi lên phía sau.

Trên đường về nhà, cuối cùng Tiêu Chiến cũng nhớ ra, hỏi: "Lúc ở nhà hàng làm thế nào em lại nhận ra anh? Anh vẫn luôn cúi đầu mà?"

Vương Nhất Bác đang ngồi ở băng ghế sau, mắt nheo lại vì gió tạt vào: "Anh tự đoán đi."

Đoán thế nào được?

Tiêu Chiến bắt đầu năn nỉ ỉ ôi, "Ai da, nói đi, Vương Nhất Bác, nói cho anh đi. Nói xong về nhà anh sẽ nấu món ngon cho em, nhé? Nói đi mà, Vương Nhất Bác, không thì gợi ý một chút cũng được."

Vương Nhất Bác không dao động.

Gió xua đi đám mây, ánh trăng rải xuống mặt đường, soi rõ nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Vương Nhất Bác. Cậu dùng hai tay túm chặt vạt áo của Tiêu Chiến, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Đây mới chân chính là Moonlight, cái rẻ tiền chính là nhà hàng cao cấp vừa rồi.

Tái bút:

"Cụ thể là tương xứng như thế nào?"

"Cho dù đó là gia cảnh hay..."

"A ~ Thì ra là gia cảnh xứng đôi, nói trắng ra là tiền. Nhưng một trăm tệ in trên đó đều là chủ tịch Mao, một đống chủ tịch Mao ở cùng nhau cũng không có kết quả tốt."

Tiêu Chiến cười tới mức điện thoại rơi xuống mặt đất, anh phải cúi xuống để nhặt, chính vì vậy mà bỏ lỡ đoạn trò chuyện phía sau.

Trương tiểu thư hỏi: "... Theo ý của anh, một tệ, năm tệ hay hai mươi lăm tệ trên mặt đều là hình chủ tịch Mao. Vậy thì kết hợp cái gì với một trăm tệ mới đạt kết quả tốt?"

"Đồng một đô la." Vương Nhất Bác và Trương tiểu thư có suy nghĩ trái ngược nhau, cậu thản nhiên nói: "Tình yêu không phải là vật trao đổi ngang giá, là trăm dặm mới tìm được một."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro